Đóa Lai từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, trong lòng vừa khiếp sợ vừa đầy kích động. Vì để che giấu sự xúc động này, Đóa Lai chỉ có thể liều mạng giãy dụa, không ngừng duỗi chân vặn mông, bất đắc dĩ Chúc Khải người cao sức ngựa, cậu giãy dụa một hồi liền mất hết khí lực, đành phải cam chịu.
“Có phục không hả?” Chúc Khải vui vẻ nói.
Đóa Lai sớm đã kiệt sức, nằm im không nhúc nhích, thở hổn hển từng ngụm.
Bàng Suất và Chúc Khải to lớn như vậy, cũng đã từng gieo không ít tai họa cho bạn học, lúc còn đi học, thừa dịp các bạn nam trong lớp không để ý thì lột quần người ta, quần ngoài kèm theo quần đùi bên trong bị kéo đến tận gót chân, sau đó hai người xách mông bỏ chạy. Hoặc là hai người thừa dịp bạn bè đang ngủ, liền cầm một sợi dây thun bắn cậu nhỏ của người ta một cái, bạn bè đang ngủ nhất thời đau quá mà tỉnh giấc, ôm chỗ đó đau đớn kêu rên.
Mới chớp mắt đó thôi mà Bàng Suất và Chúc Khải giờ đã cao to hơn, hiện tại lại làm chuyện này thì thuận buồm xuôi gió như cũ, không có chút bỡ ngỡ nào.
“ má, mày lẹ lên tí được không? Không được thì để tao làm!” Chúc Khải nhìn Bàng Suất, thúc giục.
Bàng Suất một chân đặt ở trên bồn, một chân giậm xuống đắt, động tác tay lúc nhanh lúc chậm, thủ pháp kia sớm đã đánh tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng Đóa Lai. Đối mặt với sự thúc giục của Chúc Khải, Bàng Suất vẫn giữ tốc độ như trước, cười hỏi: “Lai thần tài, cảm giác thế nào hửm?”
Bàn tay thô ráp của Bàng Suất sớm đã châm lửa trong người Đóa Lai, lớn đến như vậy rồi, Đóa Lai muốn đến đây để giúp người ta, nhưng mà cậu lại thích cảm giác được người ta giúp đỡ. Cái cảm giác này không nói cũng biết rõ, nếu không có Chúc Khải ở đây, Đóa Lai nhất định sẽ nói cho Bàng Suất rằng cậu rất thoải mái, mau nữa lên, mau nữa lên, mau thêm một chút đi mà…
Chúc Khải lúc này hừ một tiếng: “Giỏi thật, đến mức không nói được luôn rồi à?” Tay Chúc Khải nhéo đùi Đóa Lai một cái, còn rất là mạnh nữa chứ!
Đóa Lai đau đến mức nhíu mày, nhịn không được nói: “Anh đợi em một chút không được à, đừng để em phải đứng dậy!”
“Á đù, không phục đúng không?” Nói xong, Chúc Khải nhìn tứ phía vài lần, vừa hay thấy được vòi sen đang treo trên cái giá ở trên tường, Chúc Khải không nói nhiều liền với tay lại lấy, sau khi mở vòi, dòng nước ấm ám chảy từ trong các lỗ nhỏ ra, cũng tính là có lực đánh.
“Có phục hay không?” Chúc Khải cầm vòi sen cười.
Đóa Lai nhìn Chúc Khải, sau đó lại nhìn Bàng Suất, tay của Bàng Suất vẫn như trước không nhanh không chậm, trên mặt mang theo ý cười. Đóa Lai và Bàng Suất liếc nhìn nhau, sau đó cậu quay đầu, khoảng cách gần trong gang tấc làm cho Đóa Lai không khỏi nuốt nước miếng, không chút do dự nói: “Không phục.”
“Này thì không phục…” Nói xong, Chúc Khải cầm vòi sen nhắm ngay Đóa Lai, chọn nơi yếu đuối nhất công kích.
Cảm giác mong manh cùng đau đớn khiến cho Đóa Lai không ngừng giãy dụa, nhưng nội tâm của cậu cũng không muốn né tránh, loại cảm giác này nên miêu tả như thế nào nhỉ? Đau đớn nhưng lại sung sướng…
“Hỏi cậu lại lần nữa, có phục hay không?” Chúc Khải cười.
Đóa Lai vì muốn được nhiều hơn nữa nên nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phục.”
“Được, vậy tôi tiếp tục!” Chúc Khải vặn nước mạnh nhất, lực nước đánh vào càng lúc càng mãnh liệt, Đóa Lai theo bản năng muốn né đi, chỉ là cậu sớm bị Bàng Suất và Chúc Khải kẹp trên bồn nên không thể nhúc nhích.
Bàng Suất cúi đầu, nhìn Đóa Lai cười: “Thời gian còn dài lắm.”
Nghe vậy, Đóa Lai híp mắt nhìn Bàng Suất, để phối hợp với hắn, Đoá Lai nhẹ nhàng nâng lưng lên, lúc Bàng Suất thấy vậy thì ngây người, sau đó cười đứng lên: “Lúc nào ra thì nói với anh một tiếng nha, đừng đến lúc đó để dính đầy tay tôi.”
Đóa Lai không hé răng, nhắm mắt lại tập trung sức lực tưởng tượng ra Bàng Suất, thời gian từng giây từng giây trôi qua, Đóa Lại bị Bàng Suất và Chúc Khải trước sau tấn công, rốt cuộc cũng nhịn không được.
Thời khắc quan trọng, Đóa Lai không nói gì mà rất nhanh đã ưỡn thẳng lưng ra đằng trước, phối hợp với Bàng Suất cuối cùng cũng phóng ra.
Bàng Suất cứ nghĩ rằng Đóa Lai sẽ mở miệng báo cho hắn trước một tiếng, ai ngờ Đóa Lai không những không nói cho hắn mà còn cố ý bắn ra thật xa, trên tay và trên vai dính nhiều nhất, còn có một chút vương trên cằm, hắn chưa kịp mở miệng, Chúc Khải đã nhịn không được, ném vòi sen xuống đứng lên, nhếch miệng nói: “Đm, giống như bắn vào miệng tao vậy!!!” Chúc Khải không ngừng nhổ nước miếng ra ngoài, biểu tình vặn vẹo hệt như vừa nhai phải con gián.
Đóa Lai phóng thích xong, từ từ ngồi dậy, cười: “Đáng lắm!”
Thật ra Chúc Khải không biết có bắn vào miệng hay không nhưng cái cảm giác ấy cũng đủ để khiến y ghê tởm nửa ngày, y vội vặn nước, không ngừng súc miệng.
Bàng Suất nhịn không được lại muốn cười, lại nhìn tay của mình, trêu: “”Đứa nhóc này cũng có thừa tinh lực quá nhỉ.” Nói xong, Bàng Suất lấy vòi sen giội vài cái.
Đóa Lai mới phóng thích xong, chân có chút tê tê, cậu ngồi vào lại trong bồn, đảo mắt: “Anh, bình thường mọi người đều chơi như vậy à?”
Chúc Khải súc miệng xong thì ngồi vào bồn, Bàng Suất cũng vào. Sau khi ngồi xuống, Chúc Khải cười nói: “Trước kia thì có nhưng bây giờ thì không.”
Đóa Lai nghĩ một chút rồi nói: “Các anh không phải thường xuyên cùng con gái…”
“Vãi l, cậu muốn thử à?” Bàng Suất híp mắt cười nói.
Đóa Lai không đếm xỉa đến lời Bàng Suất, tiếp tụp hỏi: “Vậy có dùng miệng chưa?” Đóa Lai cố ý hỏi bởi vì cậu rất muốn biết đàn ông như Bàng Suất và Chúc Khải sẽ nghĩ như thế nào.
Chúc Khải quả nhiên liền trả lời, cười: “Cậu nói vậy tôi mới nhớ, trước kia tôi có quen một em gái, cái miệng nhỏ nhắn đó thật lợi hại nha, đến giờ vẫn rất khó quên.” Chúc Khải bị đề tài của Đóa Lai khơi gợi hứng thú, không biết từ lúc nào mà ở trong nước đã nổi cảm giác.
Đóa Lai lén nhìn trong nước, Bàng Suất vẫn như cũ đầu tựa vào bồn.
“Vậy bình thường các anh làm thì mất bao lâu?” Đóa Lai lại hỏi.
Chúc Khải nghĩ nghĩ: “Tôi tầm nửa tiếng, anh Bàng của cậu thì lợi hơn, phút hay một tiếng cũng chẳng có vấn đề.” Chúc Khải trong nước giơ chân lên đá Bàng Suất một cái.
Bàng Suất đá lại, Chúc Khải co chân lại né.
“Vậy các anh có dùng miệng…” Đóa Lai nói một nửa, cố ý để lấp lửng nửa câu sau.
Chúc Khải vội đáp: “Tôi cũng từng một hai lần rồi, anh Bàng của cậu thì tôi không biết.” Chúc Khải nhìn Bàng Suất, xoa xoa cằm hỏi: “Quen nhau như vậy tao còn không biết mày dùng chưa.”
Bàng Suất cười khổ: “Đm, bố mày đéo ham.”
“Thôi đi, mày nghĩ tao tin mày à?” Chúc Khải đứng lên, cười: “Hai người ngâm tiếp đi, tôi về phòng trước.”
Đóa Lai trộm liếc xuống phía dưới Chúc Khải, hiểu rồi nhưng vẫn cố tình hỏi: “Anh đi làm gì đó? Ngâm mình rất thoải mái mà.”
Chúc Khải cười: “Ngâm cái l, bố không nhịn được.” Chúc Khải bước ra khỏi bồn, nhanh sau đó đã rời khỏi phòng vệ sinh.
Trong bồn, Đóa Lai và Bàng Suất mỗi người một bên, mặt đối mặt, Đóa Lai lướt qua lướt lại trong nước, cuối cùng cũng thấy được kết quả mà mình mong muốn nhất. Bàng Suất ngửa đầu nằm trong bồn, hai mắt khép hờ, Đóa Lai nhìn hắn một lát rồi từ từ lại gần: “Anh, không phải anh cũng muốn đó chứ?”
Lúc Đóa Lai hỏi câu này tim đã treo thòng ở cổ rồi.
Nghe vậy, Bàng Suất cười: “Vl, cậu vội muốn giúp như vậy hả?”
Đóa Lai mở to mắt nhìn, do dự trong chốc lát thì bỏ tay phải vào trong nước, chậm rãi đặt trước người Bàng Suất. Thời điểm ngón tay Đóa Lai chạm vào Bàng Suất, cậu cảm giác rõ ràng Bàng Suất cương lên một chút, nhưng chỉ là trong nháy mắt thôi. Đóa Lai thấy hắn không phản đối thì mới có dũng khí nắm lại, chầm chậm di chuyển.
“Đm, đừng quậy.” Bàng Suất lấy tay gạt đi tay của Đóa Lai, sau đó trong bồn đứng dậy: “Anh đói bụng, xuống lầu gọi chút đồ ăn đi.” Bàng Suất với tay lấy khăn lau tóc.
Chuyện Bàng Suất cự tuyệt cũng nằm trong tiên đoán của Đóa Lai, ở trong mắt Đóa Lai, Bàng Suất thích phụ nữ, chuyện vừa mới xảy ra chỉ là Bàng Suất và Chúc Khải cùng nhau đùa giỡn thôi, nghĩ đến đây, Đóa Lai cũng không thấy thất vọng cho lắm, ngược lại, cậu đứng dậy, cười ngây ngô: “Em đi ra ngoài mua, anh muốn ăn gì.”
Bàng Suất cười: “Có gì ăn nấy.”
“Biết rồi.” Đóa Lai và Bàng Suất cùng ra khỏi phòng tắm, lúc này Chúc Khải đã chui vào trong chăn, ngoài miệng ngậm một điếu thuốc, ở trên đầu giường có có rất nhiều khăn giấy, nhìn là đã biết vừa làm gì xong.
Bàng Suất nhìn đầu giường, cười: “Nhanh như vậy đã phóng rồi à?”
Chúc Khải cười nói: “Nghẹn lâu rồi nên thời gian bắn cũng ngắn.” Nói xong, Chúc Khải dùng hết sức đập vách tường, lớn tiếng hét: “Côn Tử, khuya mà mày còn dày vò tao nữa coi chừng mai tao thiến chết mày!”
Bàng Suất vui vẻ: “Côn Tử chắc vừa xong việc, mệt rồi, không chừng đã ngủ từ lâu.” Bàng Suất cầm khăn tắm ngồi trên giường: “Tao kêu Lai thần tài đi mua đồ ăn rồi, mày ăn không?”
“Ăn, mua thêm một két bia nữa đi.” Nói xong, Chúc Khải từ đâu lấy ra hai trăm đồng ném cho Đóa Lai: “Mua ăn gì thì mua cái đấy.”
Nếu đây là tiền Bàng Suất đưa, Đóa Lai nói thật sẽ không nỡ tiêu, nhưng mà hiện tại không phải như Đóa Lai nghĩ nên cậu không chút do dự cầm lấy hai trăm đồng, mặc quần áo rồi rời khỏi phòng. (Chơi khôn như em rồi sao anh Khải chơi cho lại =))?)
Gần khách sạn có rất nhiều khu phố nhỏ, Đóa Lai đi dạo lòng vòng hai vòng, hai trăm đồng tiêu không dư một cắt nào, lúc trở lại khách sạn, Bàng Suất và Chúc Khải đang xem phim “Chiến tranh thuốc phiện.”
“Anh, em về rồi.” Đóa Lai đặt đồ ăn vừa mua lên bàn: “Đói bụng không, mau ăn đi!”
Bàng Suất cười: “Vất vả rồi.”
“Không có gì đâu, một chút cũng không vất vả.” Đóa Lai cởi giày rồi ngồi xếp bằng cạnh người Bàng Suất, lấy ra một lon nước ngọt một mình uống.
Bàng Suất và Chúc Khải rất ít khi uống nước ngọt, ngược lại rất thích uống đồ có cồn. Hai người khui bia ra, uống một hơi dài vẫn không có biểu hiện gì của việc say, cực kì trâu bò, lâu lâu lại ăn vài xiên nướng cùng mấy món khác, ăn uống như vậy vô cùng có mùi vị.
Có lẽ chơi một ngày dài đã mệt mỏi, Bàng Suất và Chúc Khải uống hai lon đã muốn ngủ, Đóa Lai muốn chuốc cho bọn họ say đến bất tỉnh nhân sự nên đành nói dối: “Anh, ngày mai chúng ta về rồi, em mua nguyên một két bia luôn này, không uống cũng không được, phí tiền lắm!” Nói xong, Đóa Lai khui một lon: “Nếu không em cùng hai anh uống!”
Chúc Khải vừa nghe xong đã cực kì phấn khích: “Cậu uống được không? Đừng có mà tí nữa vừa nằm vừa uống đấy nhá!”
“Ai sợ ai chứ, không phục thì nhào vô.” Đóa Lai ngừa đầu nốc một ngụm bia.
Chúc Khải vỗ đùi: “Nào lại đây, hôm nay anh không cho cậu vừa nằm vừa uống thì tên anh sẽ không còn là Chúc Khải!” Chúc Khải lại khui thêm hai lon bia, đưa lon cho Bàng Suất: “Mày đừng có mà nói không uống, coi chừng Lai thần tài lại xem thường mày!”
Bàng Suất đã nốc hết hai lon, dù không say nhưng đầu óc cũng bắt đầu lâng lâng rồi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì uống!”
Vì thế, ba người bắt đầu đưa lon đổi lon, uống bét nhè tầm hai tiếng, một két bia cuối cùng cũng uống hết sạch. Đóa Lai chỉ uống có hai lon, lúc này cậu mơ màng đứng dậy, thậm chí muốn nôn ra.
Chúc Khải ném lon bia, đánh đánh bụng: “Tôi ngủ trước đây!” Nói xong, Chúc Khải chui vào trong chăn ngủ khò khò.
Lúc này Bàng Suất cũng đã không chịu được, hắn liền xoay người nằm trên giường, nhắm mắt lại nói: “Ngủ đi, mấy thứ này để dọn sau.”
“Hiểu rồi.” Đóa Lai cởi quần áo nằm cạnh Bàng Suất, sau đó giơ tay tắt đèn. Đóa Lai không ngủ, đợi cho đến lúc Bàng Suất và Chúc Khải đã ngáy khò khò, Đóa Lai lúc này mới ngồi dậy.
Đóa Lai cúi đầu nhìn Bàng Suất, lấy tay đẩy hắn vài cái: “Anh, anh đang ngủ à?”
Bàng Suất không trả lời.
Đóa Lai lại tăng lực đẩy thêm vài cái nữa: “Anh, cháy rồi!”
Bàng Suất vẫn như trước không phát ra tiếng động.
Đóa Lai hít một hơi, day day thái dương rồi lấy máy ảnh từ trong túi ra, sau đó lại giúp Bàng Suất điều chỉnh tư thế, cầm máy ảnh lên phía trước, Đóa Lai quỳ người trên giường, không chút do dự hôn Bàng Suất một cái.