Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đóa Lai cảm giác da mặt mình ngày càng dày, lấy kim đâm vào cũng không chảy máu, ví dụ như lúc nhỏ đi học bị tiêu chảy, nói với thầy giáo tình hình rồi chạy như điên đến nhà vệ sinh, càng chạy càng nhanh, bụng càng lúc càng trĩu xuống, mắt nhìn thấy sắp tới cửa rồi liền thả lỏng, thế là chảy ra quần, lại nói thêm, sáng hôm đó cậu còn ăn rau hẹ, cái kia, ừm, khá là khó nói.
Lẽ ra theo như thông thường, nếu gặp chuyện như vậy thì phải tận lực giấu mới phải, tìm thầy lén xin về nhà là được, nhưng mà Đóa Lai là ai? Cậu nghênh ngang trở về lớn, mặt không trắng không đỏ nói một câu, Thầy ơi cho em xin nghỉ buổi này nhé, em ị ra quần mất rồi.
Một câu như vậy, đeo Đóa Lai hơn nửa học kì.
Chuyện cũ rõ ràng ở trước mắt, nhưng mà bây giờ cậu đang ở với Bàng Suất, không thể so sánh được.
Bàng Suất đưa lưng về phía Đóa Lai, cầm lấy ca nước lạnh dội xuống đầu, đưa tay chùi nước trên mặt, truy hỏi đến cùng: “Có chuyện phải nói ra mới dễ chịu đúng không?”
Đóa Lai không khỏi nuốt nước miếng, hai mắt nhắm lại chuẩn bị nói ra.
“Đóa Lai à…”
Âm thanh của lão Đóa từ dưới cầu thang truyền đến, Đóa Lai như trút được gánh nặng, thở hắt ra, ở trong căn phòng gỗ ló đầu hô: “Dạ?”
“Chè trà dầu ông làm ăn ngon lắm, ông để trên cầu thang cho hai đứa đó nha!” Lão Đóa hét to.
“Dạ con biết rồi.” Đóa Lai lùi về sau, đưa Bàng Suất xà phòng: “Anh, tắm mau đi em bưng chè lên.”
Lão Đóa vừa rồi cắt ngang, Bàng Suất tự nhiên cũng quên mất mình đang truy hỏi cái gì, ừ một tiếng rồi múc nước dội lên đầu.
Đóa Lai ra khỏi phòng gỗ, không nói được cảm giác trong lòng lúc này, chính là vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng.
Bàng Suất tắm rửa xong, trần truồng đi ra, khom lưng nói: “Hay thật, gió nhẹ thổi qua mát vãi.” Nói xong còn không quên lắc lắc mông, cái trước người kia cũng lắc lư theo.
Đóa Lai lén nhìn trộm, miệng trở nên khô khốc.
Bàng Suất hừm một tiếng, xoa xoa vai ngồi xếp bằng trên chiếc đệm Đóa Lai vừa lót, lấy khăn tắm phủ trên vai, nói: “Đi từ xa đã ngửi thấy mùi rồi, mau lại đây anh nếm thử chút nào.” Bàng Suất tiện tay lau đầu, lau khô cả nước còn dính trên mặt.
Đóa Lai nào dám chậm trễn, cậu liền đưa cho hắn một chén chè: “Đợi cho nguột một chút đã, còn nóng lắm, anh ăn chậm một chút.”
Bàng Suất chép chép miệng, sau đó cúi đầu ngửi: “Thơm, thơm lắm, lâu rồi anh chưa ăn thử.” Bàng Suất giống như húp cháo bình thường, vừa ăn vừa nói.
Đóa Lai nhe răng cười ngốc: “Lão Đóa năm nào cũng làm, còn có bắp nướng nữa, ăn cũng rất ngon.”
Bàng Suất vừa ăn vừa hâm mộ nói: “Ông của anh đối với anh không tốt, vừa nhìn thấy anh đã thấy phiền rồi, lúc nhỏ ngay cả Mĩ Đăng Cao cũng chưa mua cho anh ăn bao giờ.” (Mĩ Đăng Cao, tên tiếng Anh là Meadow Gold, là một hãng kem bên Trung đó.)
“Thật à?” Đóa Lai mở to mắt, vô cùng đau lòng nói: “Ngày mai em kêu lão Đóa mua cho anh một thùng kem luôn nha, muốn ăn vị nào thì ăn vị đó.”
“Đm, em nghĩ anh là con nít à? Anh ăn chơi thôi.” Bàng Suất đưa tay đánh Đóa Lai một cái, nói tiếp: “Nhưng mà nếu em đã muốn vậy thì anh đây sẽ không từ chối.” Bàng Suất cúi đầu, nói xong lại húp chè.
Đóa Lai bây giờ cũng hiểu được yêu một người cảm giác sẽ như thế nào, cậu bây giờ cũng như Bàng Suất có hứng thú, là hứng thú tột cùng.
Bàng Suất cảm giác có điểm khác thường, đưa mắt nhìn Đóa Lai: “Em nhìn anh chằm chằm vậy? Hối hận à?”
“Á?” Đóa Lai hoàn hồn: “Sao có thể hối hận chứ, mai em mua nguyên thùng cho anh luôn.”
“Vl.” Bàng Suất ngửa đầu húp cạn chén chè, vỗ bụng nói: “Thoải mái, ngủ.” Bàng Suất đặt chén qua một bên, lúc nằm xuống dưới gối thì nói: “Bây giờ anh mới hiểu được tại sao lúc trước đều không quan tâm đến ngày đêm”
Đóa Lai vừa dọn chén vừa hỏi: “Vì sao?”
Bàng Suất liếc mắt nhìn: “Mù mờ, bởi lẽ chưa tìm thấy cái đáng để sống.” Bàng Suất hít một hơi: “Bây giờ xem như hiểu được rồi, sống trên đời, phải biết hưởng thụ, ngắm nhìn vạn vật…” Bàng Suất chỉ vào hoa cỏ xung quanh, đưa mắt nhìn trời đêm: “Trước đây chưa nhìn bao giờ.” Nói xong, Bàng Suất thỏa mãn, chép chép miệng: “Ngủ, mai đi sớm.” Bàng Suất như thói duỗi tay vẫy Đóa Lai.
Đóa Lai đặt hai chén trống xuống dưới nền, sau đó đến cạnh người Bàng Suất, không chút suy nghĩ liền nằm lên.
Bàng Suất cong tay, ôm Đóa Lai vào trong ngực, không nói chuyện. Ban đêm, dưới ánh sao trời, Bàng Suất và Đóa Lai ôm nhau ngủ trong chăn, lâu lâu lại truyền đến tiếng dế kêu, một đêm khó quên cứ như vậy lãng mạn trôi qua, thật đáng nhớ…Ai ngờ mới sáng sớm hôm sau, lão Đóa còn đang mơ màng, Bàng Suất đã tỉnh giấc, hắn thấy Đóa Lai ngủ say liền nhẹ nhàng rút tay ra, vặn mình vài cái rồi khoác áo xuống nhà.
Lúc Đóa Lai bị mùi thơm của đồ ăn sáng đánh thức, mở to mắt liền không thấy Bàng Suất đâu, trong lòng ngay lập tức cuống cuồng, liền chạy đến cầu thang hét to: “Lão Đóa, anh ấy đi ông cũng không kêu con một tiếng!!!”
Lúc này lão Đóa vừa bưng chén đũa đến phòng khác, bị Đóa Lai hù đến sợ: “Mới sáng sớm mà con hét cái gì, người đã đi đau, còn ở trong bếp phụ ông kìa!” Lão Đóa đặt chén đũa xuống: “Giới trẻ bây giờ mấy ai được như vậy chứ.”
Đóa Lai liền nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Con xuống liền đây.” Đóa Lai quay người lấy quần áo mặc vào, sau khi xuống lầu liền đi vệ sinh, đứng ở trước bồn cầu ngáp, nhưng mà một hồi lâu ơi là lâu cũng không đi tè được, nghẹn muốn chết! Đóa Lai cúi đầu, tập trung tinh thần, vất vả lắm mới tè được, nhưng mà cảm giác như có kim đâm vào, đau vô cùng, Đóa Lai liền nhịn, ôm bụng xoay lòng vòng tại chỗ.
Bàng Suất từ sớm đã giúp lão Đóa hấp bánh xuân, còn tự mình chiên khoai tây, lúc đem đồ ăn ra vẫn chưa tháy Đóa Lai đâu, lúc này mới hét to: “Lai thần tài, em không ra ăn thì anh với ông ăn trước đó nha!”
Đóa Lai ở trong nhà vệ sinh đau đến đỏ mặt tía tai, lúc nghe giọng Bàng Suất, cậu không chút do dự đẩy cửa ra, ló đầu, mặt nhăn nhó nói: “Anh, em đau.”
Bàng Suất sửng sốt: “Đau ở đâu?”
Đóa Lai xấu hổ nháy mắt ra hiệu: “Cái đó đó đau.” Đóa Lai chỉ chỉ xuống dưới: “Đau lắm.”
Bàng Suất vội đi lại: “Đau như thế nào?”
Đóa Lai diễn tả: “Giống như kim đâm í, đau lắm, em không dám đi tè.”
“Đm, em không giỡn với anh đấy chứ.” Bàng Suất vội chạy lên cầu thang: “Chờ anh trước cở, anh chở em đi bệnh viện.” Bàng Suất chạy một hơi lên lầu, cầm ví tiền cùng chìa khóa xe xuống, lúc ra khỏi cửa, lão Đóa sốt ruột vội chạy theo sau: “Hai đứa không ăn sáng à?”
“Ông, con với Đóa Lai có việc gấp, ông cứ ăn trước đi.” Bàng Suất ngồi vào trong xe, đợi Đóa Lai lên xe liền đạp ga chạy đi.
Ở gần chỗ lão Đóa có hai bệnh viện, thiết bị y tế đều khá tốt, lúc đến nơi, Bàng Suất đỡ Đóa Lai đến khoa bí tiểu. Sau khi vào cửa, Đóa Lai ôm bụng lết đến ghế ngồi.
“Bị gì đây?” Bác sĩ thoạt nhìn đã tầm bốn mươi, năm mươi, mang áo blouse trắng, vẻ mặt không mấy là thân thiện.
Đóa Lai đau đớn nói: “Lúc đi tiểu thì bị đau, như bị kim đâm.”
Bác sĩ vừa viết bệnh án vừa nhìn Đóa Lai: “Cởi quần ra.”
Đóa Lai chần chừ, Bàng Suất ở một bên giục: “Mau cởi đi.”
Đóa Lai đứng lên, nuốt nước miếng cởi quần, ngồi xuống một chiếc giường màu đen.
Bác sĩ đeo bao tay, đến sau Đóa Lai bóp một tí: “Chỗ này đau không?”
“Không đau.”
“Chỗ này?”
Đóa Lai nhíu mày: “Hơi hơi.”
Bác sĩ nghĩ một chút, giống như vừa nhận ra cái gì đó liền ấn mạnh.
“Đau đau đau…” Đóa Lai vội kêu la không ngừng.
Bác sĩ tháo bao tay: “Được rồi, đứng lên đi.”
Bàng Suất từ đầu đến cuối đều đứng sau Đóa Lai, vừa rồi từng cử chỉ hành động của bác sĩ hắn đều nhìn, thậm chí ngay cả Đóa Lai hắn cũng…Tóm lại, cái gì nên xem đều xem hết rồi.
“A…” Đóa Lai đau đớn xuống giường, mặc quần rồi lại ngồi trên ghế.
“Bị nhiễm lạnh, hơn nữa khí lạnh còn rất lớn.” Bác sĩ liếc Đóa Lai một cái rồi nói tiếng: “Ra ngoài mua thuốc, nếu bệnh tình có chiều hướng tốt thì uống một tuần là đủ rồi.”
Đóa Lai gật đầu: “Đắt không?”
Bàng Suất đứng một bên suýt nữa cười thành tiếng, đã lã lúc nào rồi còn sợ mất tiền chứ.
“Thuốc giảm nhiệt, Bảo Nguyên Thiếp, một gói ba mươi, mỗi ngày ba gói, phải uống khoảng hai tuần.” Bác sĩ cầm bút viết như gà bới trên bệnh án.
“Cần uống thật ạ?” Đóa Lai truy hỏi.
“Giữ cái mạng-cho-dòng giống của cậu, cái chính là thải hết độc ra.” Nói xong, bác sĩ xé biên lai: “Rồi mua không?”
Đóa Lai vừa rồi tính nhẩm sơ sơ cũng gần một ngàn, cậu vừa muốn từ chối, ai ngờ Bàng Suất liền lấy biên lai, nghiêm túc: “Mua.”
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Bàng Suất: “Xuống dưới tầng lấy, bảo lấy Bảo Nguyên Thiếp như toa kê.” (Tui search Bảo Nguyên Thiếp là thuốc giống ôn gì thì nhìn bao bì nó nhạy cảm lắm luôn, tác giả có chú thích đây là thuốc dành cho trai tân, cái hình dáng của nó cũng làm tui liên tưởng lắm, mọi người xem nè =))))
Đóa Lai thấy vậy liền nhắm mắt xuôi theo, trong lòng rỉ máu.
Đóa Lai theo Bàng Suất mua thuốc ở dưới tầng một, sau đó thì ra khỏi bệnh viện.
Hai người ngồi trong xe, Bàng Suất ngồi trong xe ngắm cái được gọi là ‘Bảo Nguyên Thiếp’: “Đm, này giúp dán vào trong quần lót thiệt hả?”
“Hả?” Đóa Lai nhịn đau, với tới, lúc nhìn phương pháp sử dụng ghi trên bao không khỏi trợn to mắt: “Hả dùng như này á?”
Bàng Suất nhịn cười: “Giống như băng cá nhân nhỉ?”
Đóa Lai không biết nên nói gì, cậu cứng miệng: “Anh, hay chúng ta trả lại đi, dù sao đồ cũng chưa dùng.”
Bàng Suất cố ý nhăn mặt: “Trả cái gì mà trả, mua cũng mua rồi, tiền thuốc men anh trả cho em, coi như tính phí tai nạn lao động.”
“Không được.” Đóa Lai trừng mắt nhìn Bàng Suất: “Đánh chết em cũng không dùng đâu.”
Bàng Suất hừ một tiếng: “Thật là không biết nghe lời.”
Đóa Lai nghiến răng nói: “Ngoại trừ việc này, cái gì em cũng nghe theo anh.”
“Thật?” Bàng Suất nở một nụ cười kì lạ.