Xem blog cô mới biết, thì ra anh đưa Vu Khương đi Pháp.
Họ ở Paris. Thời gian này trùng với sinh nhật Vu Khương, anh dẫn cô xuống miền Nam nghỉ ngơi. Cô mặc trang phục Chanel anh mới mua cho, chụp ảnh trên đồng oải hương mênh mang tím ngắt. Ghi lại chuyến du lịch lãng mạn bằng những câu chữ diễm lệ. Thanh Trì kể với Khánh Trường rằng tại anh đề nghị chia tay mà đã bao lần Vu Khương khóc lóc bỏ nhà ra đi, nhưng trên blog, Vu Khương không tiết lộ bất cứ dấu vết xung đột nào. Cô cố ý lãng quên đau đớn, phóng đại niềm vui, nói cách khác, tự thuyết phục và quả quyết là mình đang nắm giữ một tương lai dạt dào tình cảm. Ứng xử theo kiểu vô tri ngây thơ, do bẩm sinh hoặc do rèn luyện, để tiếp tục giành lấy những ngày tháng trước mắt. Đây là thế mạnh của cô.
Xét từ góc độ nào đó, cô đã đánh bại Khánh Trường bằng chính thế mạnh này. Chí ít, bây giờ người đi Pháp với Thanh Trì là cô, chứ không phải Khánh Trường.
kt ngắm những bức ảnh rất lâu, ngắm khuôn mặt vk nhẹ nhõm tươi tắn. Cô hình dung cảnh Thanh Trì đứng bên đồng hoa oải hương, tay cầm máy ảnh, cố đoán xem anh đang có cảm giác gì dự tính gì. Anh không hề bộc bạch lòng mình. Tưởng cô không hay biết nên cố ý giấu giếm, cho rằng chuyện chẳng liên quan đến cô. Một lần nữa, anh tìm cách chạy trốn.
Lúc này. Cô cảm thấy cõi lòng băng giá và phảng lặng. Anh đã voi vk như chốn ẩn dật sau màn đào thoát, thì cô còn khăng khăng bắt anh tỏ rõ lập trường của mình làm gì nữa. Nếu hai người không hòa hợp, làm sao chung sống bình yên suốt bốn năm trời, làm sao khó chia tay thế này được. Người thiếu nữ ấy đơn thuần dịu dàng, sôi nổi hoạt bát. Cô không dữ dội cố chấp, không nghi ngờ lục vấn đàn ông như Khánh Trường. Cô nhu mì ngoan ngoãn, biết cách làm người ta vui lòng, điều này quan trọng hơn tất thảy.
Mà cô. Hết lần này đến lần khác dồn ép anh, quả là hiếu thắng, một mình một phách, không chấp nhận anh duy trì trạng thái cân bằng, nên không thu được tiến triển gì là lẽ đương nhiên. Cô khoong muốn thay thế vk, càng không thể thay thế Phùng Ân Kiện. Cô chỉ muốn một sự xác nhận, xác nhận rằng tình cảm của họ là thuần túy, chân thành, lệ thuộc vào nhau. Cô theo chủ nghĩa lý tưởng một cách cực đoan, trước người đàn ông gần gũi với số mệnh cô thế này, cô khuỵu ngã. Cô bướng bỉnh đòi anh tỏ rõ thái độ về mối quan hệ của họ, bằng một biểu hiện nhỏ xíu cũng được. Cô không ôm ấp tham vọng hay ham muốn nào đối với vật chất, chỉ muốn nhấn mạnh rằng, tình cảm cần phải được chú ý và duy trì, đây là kết quả của lòng kiêu hãnh không thể lay chuyển.
Nhưng trong thế giới thực chật chội rệu rã lấp lừng mù mờ này, lòng kiêu hãnh và tình cảm thuần túy làm sao tồn tại được. Nó đã bị định sẵn là sẽ tổn thương, hụt hẫng, thất bại.
Trước đây Fiona từng nói với cô, Khánh Trường, số phận của em là cô đơn, bởi vì em luôn cố duy trì sự tỉnh táo. Nước trong quá thì không có cá, người xét nét quá thì chẳng ai theo. Đừng nói bạn bè, mà ngay cả người đàn ông yêu em thiết tha cũng sẽ băn khoăn chẳng biết làm thế nào để chung sống với em lâu dài được. Em dồn đuổi người ta cho đến khi đào bới được hết mọi điều họ muốn che giấu, và không bằng lòng tha thứ. Fiona nói đúng. Khánh Trường rất muốn làm người mì trong các mối quan hệ, không nhìn thấy gì, không nhìn rõ gì. Nhưng sự thật là cô trông thấy quá nhiều, quá rõ ràng. Và xưa nay chưa bao giờ nhìn mà đủ khả năng giả vờ là không thấy.
Quan hệ thuộc hình thức nào cũng chứa đựng trong mình các ảo tưởng và ham muốn. Bóc hết giả tạo, phô trương, chờ mong, hứa hẹn, say đắm, nồng nàn, níu kéo, vọng tưởng thì chẳng còn gì. Quan hệ giữa người với người không ngăn cấm nổi những thắc mắc, đào bới, mổ xẻ, phân tích khoét vào cốt tủy thế này, nhưng chân tướng chưa bao giờ khiến người ta vui vẻ cả. Bản tính con người là ích kỉ nhu nhược và sẽ hiện lên rõ rệt như soi gương thông qua va chạm cùng xung đột.
Bề ngoài là người trưởng thành nhưng tâm lý thì như trẻ con, đòi hỏi bao dung và chăm sóc, đòi hỏi gánh vác tránh nhiệm, đòi hỏi tình cha tình mẹ, đòi hỏi vĩnh viễn dài lâu, nhưng chính bản thân thì trơ trọi yếu đuối, không đủ năng lực bù đắp cho đối phương. Khía cạnh tàn khốc của mối quan hệ này sẽ dần dần nổi lên, cuối cùng dồn đối phương vào góc chết, bóp nặn ra tính xấu và khiếm khuyết vẫn được hai bên cẩn thận che đậy cẩn thận phủ kín, rồi cứ thế hủy hoại đến tận cùng.
Nhu cầu nương tựa về mặt tinh thần và thể xác mạnh mẽ hơn mọi nhu cầu khác của hiện thực. Nhưng nhu cầu nương tựa này, cuối cùng lại bị hiện thực đập tan. Phải nói đây là do khiếm khuyết bẩm sinh của tình cảm con người. Nếu đem hình dạng sứt sẹo và khiếm khuyết ấy ra mà yêu nhau thì sẽ đứt gãy, không sao ghép khít được. Con người xưa nay cứ theo đuổi những thứ lấp lánh sáng và bay lượn trên cao, nhưng bản thân họ thì chỉ đứng trên mặt đất mà thôi.
Khánh Trường nhận thức rất rõ về mối quan hệ của mình với Thanh Trì, số phận của họ là mâu thuẫn lẫn nhau. Một bên không chịu thấu hiểu hiện thực, một bên bế tắc không lối thoát.