Đầu thạch vấn lộ () – Chạm đến một nhánh, động tới toàn thể.
Tịch Đình Vân ngồi trước gương, dán từng cọng từng cọng lông mày. Dịch dung là một việc rất tỉ mỉ, yêu cầu nhẫn nại và bình tĩnh. Thế nhưng nội tâm của y đang rất không bình tĩnh.
Họa Cơ chết rồi, người dịch dung thành Võ Nữ Tử cũng chết rồi, cùng chết tại Nam Cương. Nam Cương vương vì mặt mũi, sẽ không dễ dàng bỏ qua. Phương Hoành Tà vì mặt mũi, không thể dễ dàng bỏ qua.
Điều này không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là, hung thủ là ai?
Hoắc Quyết có động cơ, vì yêu sinh hận.
Những người khác có động cơ, Võ Nữ Tử chết ở Nam Cương, vừa hay có thể khơi dậy bất hòa giữa Nam Cương vương và Thiên Cơ phủ, rồi hưởng lợi từ việc đó.
Tịch Đình Vân phát hiện y cũng có. Họa Cơ kế hoạch thất bại, bản thân giết người diệt khẩu, thuận đường kéo Thiên Cơ phủ xuống nước, cản trở Nam Cương vương, một mũi tên trúng hai đích.
Xem ra nước ở Nam Cương không hề bình yên trong xanh như vẻ ngoài của nó.
Bên cạnh gương đồng đặt một chiếc móc câu ba chạc nhiễm máu, máu của Họa Cơ. Y bước vào hoa thuyền, vật đầu tiên nhìn thấy chính là nó, như hóa thân của bàn tay đao phủ, dựa vào thi thể của Họa Cơ một cách khủng khiếp, phía trên dính một miếng da thịt lớn, máu tươi đầm đìa. Nhắm mắt lại y có thể tưởng tượng ra chiếc móc câu này đã móc vào eo của Họa Cơ như thế nào, lạnh lùng xé rách cả mảng da và thịt!
Y lấy ra một chiếc khăn mỏng từ trong ngực ném lên chuôi móc, cầm móc câu lên, đặt trước mắt quan sát tỉ mỉ.
Móc câu dài một xích rưỡi, lớn bằng ngón tay cái, đầu móc sắc nhọn như kim, phảng phất như một bàn tay người. Người dùng loại binh khí này, bản lĩnh võ công nhất định không như người thường.
Cửa bị gõ nhẹ ba cái, một dài hai ngắn.
Tịch Đình Vân cất móc câu vào trong ngăn kéo, liếc qua đại thúc tròn trĩnh hiền lành trong gương đồng một chút, chầm chậm nhếch khóe miệng lên, cho đến khi người trong lộ ra nụ cười hám lợi mới thỏa mãn đẩy cửa ra.
“Chủ nhân, đại tổng quản của phủ Nam Cương vương đến rồi.”
Tịch Đình Vân và hắn trao đổi một ánh mắt.
Dương Vũ Hi vị đại tổng quản này tuy rằng không bằng Tịch Đình Vân tiếng tăm hiển hách khắp thiên hạ đều biết, nhưng luận về thực quyền, ông ta vẫn hơn Tịch Đình Vân rất nhiều. Ít nhất Tịch Đình Vân không điều động được cấm quân, nhưng Dương Vũ Hi lại có thể điều động tất cả thế lực của Nam Cương vương phủ.
Do vậy vừa nhìn thấy ông ta, lưng của Tịch Đình Vân đã khom xuống, “A nha nha, Dương đại tổng quản đại giá quang lâm, không thể đón tiếp từ xa thất lễ thất lễ thất lễ rồi…”
Nịnh nọt đến nỗi toàn thân Dương Vũ Hi rùng mình một cái nổi đầy da gà da vịt. Dương Vũ Hi như cười lại như không đỡ lấy tay y, “Từ lâu đã nghe Thiên Cơ phủ có một Tiểu Thiên phủ ở Nam Cương, đáng tiếc Dương Vũ Hi đần độn, tìm suốt bao nhiêu năm như thế mới tìm thấy thần tung của Trương tiên sinh.”
Tịch Đình Vân cười tít cả hai con mắt nhỏ xíu, đắc ý đến nỗi rung rinh đám thịt thừa trên người, dùng sức bắt chặt lấy tay ông ta, nói to: “Ai nha nha, Dương đại tổng quản khách khí rồi! Dương đại tổng quản muốn tìm đến hạng tiểu tốt như chúng tôi đây còn không phải chuyện quá đơn giản sao, chỉ là chúng tôi quả nhỏ bé thôi, không lọt vào nổi pháp nhãn của đại tổng quản đó.”
Dương Vũ Hi thu lại nét cười, dùng sức rút tay ra khỏi tay hắn, “Tôi hôm nay đến là để báo tang cho Trương tiên sinh.”
Khuôn mặt của Tịch Đình Vân chợt cứng lại, ra vẻ muốn khóc mà không khóc, “Tang của ai thế ạ?”
Dương Vũ Hi nói: “Võ Nữ Tử.”
Tịch Đình Vân ngây người nhìn ông ta, một lúc lâu mới nói: “Không thể nào.”
Dương Vũ Hi thở dài nói: “Trương tiên sinh xin bớt đau buồn.”
Tịch Đình Vân run giọng hỏi: “Hắn lão nhân gia qua đời vào lúc nào, chỗ nào, vì sao lại chết vậy?”
Dương Vũ Hi nhìn người đàn ông béo đã gần năm mươi trước mặt, lại nhớ đến dáng vẻ anh tuấn trẻ trung của Võ Nữ Tử, trong lòng sinh ra vài phần kiêng kỵ với cụm từ “lão nhân gia”, nhưng vẫn hòa nhã trả lời: “Hai ngày trước, thiên hạ đệ nhất hoa thuyền, bị người ta ám sát. Còn một người nữa cũng bị hại là hồng nhan tri kỷ của Võ công tử Họa Cơ cô nương.”
Tịch Đình Vân “a” một tiếng, “Hung thủ là ai?”
“Không biết.”
Tịch Đình Vân đi một vòng quanh Dương Vũ Hi, trong lòng nóng như lửa đốt, kêu lên: “Không ổn rồi không ổn rồi, điều này đúng là vô cùng vô cùng không ổn! Tôi phải lập tức báo cho chủ phủ!” Y chạy được một đoạn nhỏ lại chạy quay lại, mắt thiết tha nhìn Dương Vũ Hi: “Dương đại tổng quản từ đâu mà biết được tin tức này thế? Có đáng tin hay không?”
Dương Vũ Hi nói: “Tôi tận mắt trông thấy, hoa thuyền ở ngay bên cạnh núi Hồ Lô cách đây không xa.”
Tịch Đình Vân lại ngẩn ra, “Ở ngay núi Hồ Lô?”
“Trương tiên sinh không nghe được phong thanh gì sao?”
“Không hề.” Tịch Đình Vân sầu khổ cúi đầu, “Việc lớn như vậy, nếu như để chủ phủ biết được, nhất định sẽ lột da tôi mất, trị tôi tội tai mắt không nhanh nhạy!”
Dương Vũ Hi nói: “Hôm nay tôi đến, một là báo tang, một là mong muốn được hợp tác.”
“Hợp tác?” Tịch Đình Vân hồ nghi nhìn ông ta.
Dương Vũ Hi nói: “Võ công tử và Họa Cơ cô nương bị giết hại trong biên giới của Nam Cương, vương gia cũng muốn tra rõ chân tướng.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Hợp tác thế nào vậy?”
Dương Vũ Hi nói: “Tôi chỉ là người chuyển lời, cụ thể hợp tác như thế nào, vẫn nên là Trương tiên sinh bàn bạc với vương gia mới đúng.”
“Vương gia?” Tịch Đình Vân chân nhũn ra, lùi về sau nửa bước, một tay dựa vào bàn trà, mông cọ vào bên rìa ghế, lần chần nói: “Có thể để tôi xin ý kiến phủ chủ rồi mới quyết định được không?”
Dương Vũ Hi nói: “Vương gia đang đợi bên ngoài, Trương tiên sinh nghĩ sao?”
Tịch Đình Vân sầu mi khổ kiểm đi đến cửa, không nhìn thấy ai, vô cùng vui mừng nói: “Vương gia đi rồi!”
“Khụ.” Dương Vũ Hi ho khan một tiếng.
Tịch Đình Vân thu lại vẻ mặt nói: “Vương gia ngày bận trăm công nghìn việc, đi là đúng rồi.”
Dương Vũ Hi nói: “Mời Trương tiên sinh đi lên trước vài bước.”
Tịch Đình Vân chỉ còn biết lần chà lần chần nhích lên phía trước.
Tiểu Thiên phủ xây dựng bên chân núi, dựa núi gần sông, phong cảnh tuyệt đẹp, tiến lên vài bước là tới sông Thanh Hoa.
Ở nơi đây nước càng trong hơn, bóng núi phản chiếu trên mặt nước xanh như bích ngọc, như một bức bình phong xanh biếc không nhìn thấy điểm cuối. Trên bình phong một con thuyền nhỏ đang dừng, trên thuyền nhỏ có một thân hồng y đang đứng, người mặc hồng y đeo đôi khuyên bằng vàng, khuyên vàng khẽ lay động, một đôi mắt quét qua đây.
Đầu Tịch Đình Vân bắt đầu đau.
“Mời.” Dương Vũ Hi thúc giục.
Tịch Đình Vân hỏi: “Đi đâu?”
Dương Vũ Hi đáp: “Mời Trương tiên sinh đến vương phủ làm khách mấy ngày.”
Tịch Đình Vân nói: “Tôi đi thu xếp đồ đạc.”
Y quay người định đi, nhưng lại bị Dương Vũ Hi một tay giữ lại, dùng sức ném mạnh về phía thuyền.
Những ý nghĩ trong đầu Tịch Đình Vân xoay chuyển nhanh chóng, dứt khoát thả lỏng thân thể, để mặc bản thân rơi xuống giữa không trung. Gần đến thuyền nhỏ, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào gáy y, đầu y vô thức thấp xuống, thân thể điều chỉnh xoay lại, quay một vòng trên không trung, vững vàng đáp xuống giữa thuyền.
Thân thuyền không lay động một chút nào.
Tịch Đình Vân vẫn chưa hoàn hồn, ôm ngực nói: “Nguy hiểm quá nguy hiểm quá.”
Thuyền nhỏ rời bến.
Dương Vũ Hi ở bên bờ vẫy vẫy tay, “Vẫn xin Trương tiên sinh chăm sóc vương gia nhà tôi cho tốt.”
Tịch Đình Vân khổ sở đáp: “Việc này vẫn nên là Dương tổng quản tự làm mới tốt.”
Dương Vũ Hi coi như không nghe thấy.
Tịch Đình Vân đi được một đoạn mới như nhớ ra điều gì hô lên: “Dương đại tổng quản làm ơn đóng cửa giúp tôi với! Gần chỗ này hay có trộm cắp lảng vảng, trong nhà tôi còn có một vài thứ đáng giá, không thể vứt đi được, không thể vứt đi được a!”
Thân ảnh của Dương Vũ Hi chỉ còn lại cỡ hạt đậu, cũng không biết đã nghe thấy chưa.
Tịch Đình Vân ủ rũ ngồi xuống.
Một túi rượu bị ném tới bên người hắn, Hoắc Quyết quẳng mái chèo đi, thủng thẳng ngồi xuống.
“Không thể vứt đi được, không thể vứt đi được a!” Tịch Đình Vân run rẩy mò mái chèo, rốt cuộc tay vẫn không đủ dài, chỉ có thể trơ mắt nhìn mái chèo trôi ra xa, “Vương gia, chốc nữa chúng ta lên bờ bằng cách nào đây?”
Hoắc Quyết tung thân nhảy một cái, hai chân lướt nhẹ trên mặt nước, để lại một dải những gợn sóng nho nhỏ, chớp mắt đã đến được trên bờ.
Tịch Đình Vân sửng sốt.
Rất nhanh, Hoắc Quyết lại lướt nước trở lại.
Tịch Đình Vân vẫn rầu rĩ, hỏi: “Vậy còn tôi?”
“Ngươi có thể bơi qua đấy.”
Tịch Đình Vân lại thở dài một hơi, hai tay chống cằm, chìa ra mặt mếu nhìn nước sông.
“Đến Nam Cương bao lâu rồi?”
“Mười lăm năm.”
“Nghe ngóng được bao nhiêu chuyện rồi?”
“Không nhiều lắm.” Tịch Đình Vân thận trọng nhìn hắn, “Thật sự là không nhiều lắm.”
Hoắc Quyết ngồi trên đầu thuyền, một chân vắt vẻo ngoài mạn thuyền, ngón chân nhè nhẹ gảy dòng nước, “Nguyên nhân cái chết của phụ thân ta thì sao?”
Tịch Đình Vân giật mình.
Cái chết của Hoắc Thần là một câu đố.
Không phải vì người đời không biết được ông ta chết như thế nào, mà là ông ta chết quá nhiều lần. Có người nói ông ta luyện công tẩu hỏa nhập ma, lại có người nói ông ta trong lúc ngắm cảnh sảy chân ngã xuống vực, có người nói ông ta chết trên giường mỹ nhân, cũng có người nói ông ta chết vì trúng độc. Hết sức kỳ quái, không thể xác định đâu là sự thật.
Kỳ lạ là, mặc cho đồn đại ly kỳ đến thế nào, Hoắc Quyết lúc đó đã chấp chưởng đại quyền Nam Cương lại không hề rõ ràng, giống hệt như Hoắc Thần đích thực đã chết đi sống lại như thế mấy chục lần.
Tịch Đình Vân ngắm nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp đẽ sáng sủa của Hoắc Quyết, đột nhiên cảm thấy mạo danh Tiểu Thiên phủ thu hút sự chú ý của Nam Cương vương không phải là một chủ ý hay. Bởi vì y không hề có những hiểu biết của Phương Hoành Tà.
Tiểu Thiên phủ của Phương Hoành Tà thu thập được bao nhiêu điều cơ mật ở Nam Cương? Hắn có biết được nguyên nhân cái chết của lão Nam Cương vương hay không? Vì sao hắn lại muốn tiến cử mình với hoàng đế đi mời Hạ Cô Phong và Hoắc Quyết xuống núi.
Y tín nhiệm Phương Hoành Tà, nhưng tín nhiệm và hiểu lại là hai việc hoàn toàn khác nhau. Cái chết của “Võ Nữ Tử” và Họa Cơ khiến cho cục diện ở Nam Cương trở nên bước bước đều đầy sát cơ, đã trở thành thế cục nguy hiểm chạm một nhánh sẽ kéo theo toàn thể. Y bị vây trong cục diện đó, chỉ cần cử động nhẹ một cái, hậu quả liền khó đoán nổi, giống như lúc này đây. Y không biết tại sao Hoắc Quyết đích thân xuất mã, cũng không biết hắn sẽ đem mình đến nơi đâu.
Hiện tại điều có thể hy vọng nhất chính là tin tức từ Địch Thông.
Tịch Đình Vân không đáp, Hoắc Quyết cũng không thúc giục, ngửa mặt nằm xuống, tự ý ngủ thẳng.