Quảng trường sầm uất nhất Manhattan, những cái đầu nhuộm sặc sỡ đủ màu của đám choai choai chạy ván trượt vun vút luồn lách qua khách bộ hành; biển hiệu đèn đường sáng rực rỡ tựa hồ muốn dọa người hoa mày chóng mặt.
Ta châm một điếu thuốc, lơ đễnh thả bước trên vỉa hè, bao lâu rồi không được rảnh rỗi thế này nhỉ? Cũng sớm quên mình yêu thích cảm giác cô độc này tới mức nào…
Mái tóc bạch kim rối bời qua bao lần tẩy, nhuộm; bộ quần áo gió màu đen phơ phất, bộ dạng mình trong mắt người khác chắc hẳn thập phần quái gở, ha ha… ta bật cười tự giễu mình.
Nhưng kể ra ta căn bản cũng không nên tính là người thường, thế nên kiểu bình thường không có cũng chẳng sao.
Nửa tiếng đồng hồ trước, một cô gái tên Lydia vừa cầu hôn ta. Ừm, cũng không phải lần đầu gặp chuyện này. Thật buồn cười, được phụ nữ cầu hôn, thản nhiên đòi mình lấy họ. Phụ nữ không giống ta; họ luôn chờ đợi kết quả, mà ta… lại chỉ cần quá trình.
Đàn bà và cô độc, là hai thứ ta chẳng thiếu bao giờ.
Bởi vì nghề nghiệp của ta hơi đặc biệt, có lẽ từa tựa như một loại ‘đao phủ’; căn bản không hợp với cả gia đình lẫn hôn nhân. Thật ra cũng không phải tự tay giết người phóng hỏa, nói cho chính xác: chỉ là gián tiếp kiến tạo chút bối cảnh, rồi thuận tiện trừng phạt những kẻ đối địch mà thôi.
Ta, là trợ lý cấp cao của chủ tịch tập đoàn Thành Nghiệp.
Ông chủ của ta có thể coi là một đại nhân vật hợp đủ khôn khéo, lão luyện và thủ đoạn ngoan độc; vô thanh vô sắc hạ gục đối thủ, mưu kế giảo hoạt thiên biến vạn hóa; khiến những kẻ trong giới này nghĩ tới đã muốn đau đầu nhức óc.
Ta tuy là trợ lý, nhưng quyền hành nắm trong tay không nhỏ. Mới ba năm ngắn ngủi, ta từ một sinh viên top đầu Đại học Havard giờ đã là thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Thành Nghiệp. Bằng vào sự nhạy bén và bản năng của mình, nội tâm lại luôn tồn tại một chút ám muội kỳ quái; đối với ta mà nói chính những khi được làm những việc kinh thiên động địa, bị ngập chìm trong không gian nồng đặc căng thẳng, ta lại cảm thấy càng bình tĩnh, khoái trá.
Nhưng cũng có lúc chợt chán ghét; như hôm nay.
Chỉ muốn một mình tản bộ, mơ hồ chờ cảm giác buồn chán này tiêu tán. Hình như vừa có một cô nàng phấn son thơm sực cố ý sượt qua, ta chỉ nhàn nhạt cười, thây kệ. Giờ lại đến mấy gã trai bao lộ liễu xáp tới, thực khó chịu tới mức phải mạnh tay đẩy họ ra.
Cả người lẫn chuyện bừa bãi, ta đều xem thường.
Đột nhiên tiếng nhạc chuông réo vang, lúc này mới nhớ mình quên tắt di động, ta đành mở máy.
“Trần Thạc nghe, ai thế?”
“Tôi là Anita, chủ tịch nhắn anh giờ tới phòng họp tầng , ngài có chuyện quan trọng cần bàn với anh.”
Có ông chủ kiểu này thật đủ phiền phức!
Thật ra ‘Tập đoàn Thành Nghiệp’ không hề sạch sẽ như bề ngoài, có thể nói quá nửa nguồn thu của nó là từ kinh doanh sòng bạc và buôn lậu. Nhưng chính nhờ những mối móc ngoặc chặt chẽ với nhiều đại gia chính trị mà công phu rửa tiền của chủ tịch Trương Thủ Huy không có một li sở hở. Còn bản thân ta đảm đương trợ tá cho ông ta, không việc lớn nhỏ nào không đến tay.
Cùng với chính mình thả sức tâm tình cũng quá thư thái rồi, giờ trở lại tòa trụ sở Thành Nghiệp, tức là đối diện với hiện thực… ta sẽ lại không còn là ta nữa.
Trương Thủ Huy chính là ông chủ của ta, ông ta trả cho ta tất cả những gì ta cần, nhưng trong đó không có cái thực tâm ta muốn.
Ông ta nói với ta rằng: “Làm người không thể nhẹ dạ, đối với bất cứ ai cũng vậy. Có điều cậu có thể lừa một vạn người, nhưng nghìn lần không nên lừa dối chính mình, không nên phản bội ý chí của mình. Giá trị con người không thể như nhau; đường hoàng thành ông chủ hay suốt đời phục dịch người khác; tất cả đều do chính sự quyết đoán và đảm lược sáng suốt của cậu quyết định.” Đó là nguyên tắc bất biến của chủ tịch tập đoàn Thành Nghiệp.
Thật ra mà nói ta tự có nguyên tắc của mình, cũng không cần ông ta chỉ vẽ. Nhưng ta phục ông ta, và ta không bao giờ vì một kẻ mình không bội phục mà mạo hiểm, liều mạng.
…
Đúng giờ hẹn ta đã chờ trong phòng họp, chủ tịch vẻ mặt cực kỳ đắc thắng bước vào, theo sau ông ta là hai kẻ thân tín khác: Tằng Vỹ Kỳ và Liêu Kinh. Vừa thấy ta, ông đã lớn tiếng nói:
“Trần Thạc, có việc rắc rối không có cậu nhúng tay chắc không xong. Lần này cần cậu thay ta đi xa một chuyến.”
Ông ta rất ít khi cười sảng khoái như vậy, thường nguyên nhân chỉ có hai loại: thực sự rất cao hứng; hoặc cố ý để đối thủ lơi lỏng cảnh giác rồi sau đó dễ dàng ép chết hắn. Ta nghĩ, lần này nhất định là lý do thứ hai.
“Đi đâu ạ?”
“Hồng Kông, thay ta để mắt đến một người. Hiện giờ nó làm ăn rất khá, thành ra càng bị nhiều người dòm ngó. Ta chỉ ngại nó niên kỷ chưa cao, mọi sự tất có chỗ sơ suất; mới cần cậu ở cạnh phụ trợ một chút. Ta đặc biệt tin tưởng con mắt nhìn người của cậu, lần này cậu thử xem xem nó có năng lực tiếp nhận Thành Nghiệp này không?”
Lòng ta cả kinh, này đâu phải chuyện đùa! Trương Thủ Huy càng già càng hùng bá, không ngờ nay đã nghĩ tới chuyện lui vào hậu trường. Ta hiểu đây là chuyện tối mật; số người kịch liệt tranh đấu để chen chân vào Thành Nghiệp đếm không xuể, vậy mà Trương Thủ Huy một bụng lão luyện lại muốn trao sản nghiệp cho một ‘người-trẻ-tuổi’ mà chính ông ta cũng không hiểu rõ.
Nếu đây là sự thực, đám quỷ già trong hội đồng quản trị sẽ được một phen đấu đá long trời; nhưng nếu là giả…
… Ta chột dạ lo sợ. Ta rất ít khi lo sợ, nhưng ngay lúc này ta ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Bẫy sao? Trương Thủ Huy có khi nào muốn mượn cơ hội này trừ khử mình? Ông ta chưa bao giờ để một kẻ biết quá nhiều bí mật, có trong tay quá nhiều bằng chứng tồn tại. Ta nghĩ thời gian của mình sợ chẳng còn bao nhiêu nữa rồi.
Cố trấn tĩnh, ta ướm hỏi: “Vậy người đó là…?”
“Cháu ngoại ta, Trịnh Diệu Dương.”
Trong một khắc ta đã lén thở phào, nhưng rồi lập tức lại thấy kinh ngạc tột độ… Còn không hiểu ư?
Từ giờ muốn sống thoải mái cũng khó a~