Xung Động

chương 103

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tôi chỉ là cầm lòng không nổi, có người mẫu tốt như vậy lại không cần, thật là phí phạm.” Cậu ấy ngả đầu liếm hôn vành tai ta, ngón tay tiếp tục chuyển sang tấm hình kế tiếp.

Hai năm trước, Trịnh Diệu Dương đột nhiên có hứng thú với trò chụp ảnh, từ đó trở đi, ngoài phong cảnh, lâu lâu ta cũng rất vô phước trở thành mục tiêu bắn phá của cậu ấy, chỉ là ta không biết, cậu ấy thực sự lưu lại những tấm hình thế này, chuyện này thực khiến ta có chút xấu hổ.

“Đang nghĩ mình có tài năng nghệ thuật thiên phú hả?” Ta nhướng mày châm chọc.

“Cũng chỉ có mình anh xem thường tôi, tuần trước Hiệp hội nhiếp ảnh còn mời tôi tham gia triển lãm đấy.” Cậu ấy cười đầy ý đồ.

“Cậu không tính mang mấy tấm… này đi đấy chứ?” Ta thật không biết nên khóc hay nên cười nữa.

“Còn phải xem tôi đứng trên lập trường nghệ thuật hay tình cảm đã.” Cậu ấy cư nhiên cười tà tà uy hiếp ta, “Có mấy tấm cũng fit lắm, xem tấm này coi, anh ngồi trên sân thượng uống cà phê, góc độ ánh sáng thế này, tinh khiết lương thiện biết bao~”

“Cảm ơn đã khích lệ~” Khẽ cong khóe môi, rất phối hợp bày ra một nụ cười “tinh khiết lương thiện”.

Ta thật không biết Trịnh Diệu Dương còn ưa làm mấy chuyện “thú vị” thế này, cậu ấy tiếp lời, “Yên tâm, tạm thời còn chưa tính công khai hình chụp Trần Thạc đâu… vì tôi không định chia sẻ với bất cứ ai hết~”

“Ừm, sáng suốt đấy. Nếu cậu đem mớ này đi triển lãm, tôi nhất định giết cậu.” Ta rất quả quyết vỗ vai cậu ấy.

Cậu ấy cười khẽ: “May còn chưa sảy chân để hối hận nghìn thu~ Phải giữ mạng thôi, anh xem, giờ mình có nên làm chút chuyện khác…”, một tay đã bắt đầu lần lần theo cánh tay ta, luồn vào trong cổ áo.

Ta có chút do dự: “Tôi không muốn muộn họp sáng mai.”

“Dẹp họp hành đi!” Cậu ấy khẽ khàng cắn cắn trên cổ ta, hai tay lại cố sức kéo ta dậy khỏi ghế, lôi đến sô pha, cố chấp dùng thân thể đè ta xuống, không chừa một khe hở nào, dưới ánh đèn ngủ màu cam tối, ta vẫn có thể cảm giác được ngọn lửa rực cháy trong đáy mắt cậu ấy, rõ ràng đến kỳ lạ, mùi vị dục tình gần như vẩn vương qua chóp mũi ta, hòa trộn vào không khí.

“Cậu sao nói đến là đến vậy hả?” Vốn định trêu ghẹo cậu ấy, nhưng khi bên dưới đã muốn cứng rắn của cậu ấy áp lên bụng ta, ta lập tức ngậm miệng, lửa ham muốn đã nhen nhóm rừng rực, trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại tiếng thở dốc ngắt quãng cùng những ánh mắt đeo đuổi ganh đua nóng bỏng, một luồng cảm xúc phức tạp cuồn cuộn quấn riết, lòng ta đã bắt đầu muốn nhảy loạn…

Ở bên người đàn ông này lâu như vậy, kích tình mãnh liệt trong đôi mắt cậu ấy vẫn chưa một lần giảm sút, chúng ta thường thường tranh chấp ganh đua, thậm chí có những lúc trở thành va chạm, động tay chân, nhưng sự khoan dung đến dễ dàng cùng cả lối chống đối đến tiêu cực của cậu ấy luôn khiến ta bình tĩnh lại trong nháy mắt, đương nhiên, phần lớn thời gian cậu ấy vẫn tình nguyện vật lộn đánh nhau với ta chứ quyết không thỏa hiệp. Nhưng dường như chúng ta đã quá quen thuộc cách biểu đạt cùng những ám chỉ của đối phương, năm năm qua, một thứ nhu cầu xúc cảm đã lấp đầy cả hai ta, không còn bất cứ thứ gì thay thế được.

Ta kéo tuột áo cậu ấy, xoay người ấn cậu ấy dựa vào lưng ghế sô pha, nửa quỳ xuống hôn cậu ấy, cậu ấy mạnh mẽ mút vào, cánh tay đầy hứng khởi, hơi thở đượm tình ái hòa quện lấy nhau, khởi đầu một màn điên cuồng… Ta không chút chậm trễ tiến công, quyết định thuận theo dục niệm của chính mình, chủ động áp sát vào cơ thể hoàn mỹ kia, dụi đầu vào hõm vai cậu ấy, một tay vuốt ve những bắp cơ trơn nhẵn cứng cỏi mà vô cùng dẻo dai, mạnh mẽ ngậm lấy vành tai đầy đặn của cậu ấy, say sưa nhay cắn, cậu ấy đột nhiên đẩy ta ra, ánh mắt rực lửa chăm chăm nhìn ta.

Cảm nhận được rung động trong cơ thể Trịnh Diệu Dương, ta tiếp tục tận lực mê hoặc cậu ấy, rà môi theo những đường nét duyên dáng nơi gáy cậu ấy, có chút thô lỗ giật thắt lưng cậu ấy ra, dục vọng căng trào của cậu ấy bại lộ trước mắt ta, rừng rực đến khiến người ta kinh hãi, cũng không biết dũng khí từ đâu tới, ta bỏ qua một khắc chần chừ, cúi đầu xuống… Diệu Dương trầm giọng rên rỉ, buột ra những tiếng than khẽ động tình, ngón tay luồn vào tóc ta. Ta biết cậu ấy đòi hỏi thứ gì, chúng ta quen thuộc cơ thể đối phương cũng như hiểu rõ dục vọng của nhau.

Khoái cảm chồng chất, lý trí đã muốn mê muội, chúng ta ra rất nhanh, như thể kích tình đã dồn nén từ rất rất lâu.

“Hôm nay anh thật nhiệt tình.” Cậu ấy thỏa mãn nghịch ngợm thái dương ta.

“Tôi muốn từ sau tới.” Ta nhìn khuôn ngực đang phập phồng của cậu ấy, đột nhiên vọt ra ý niệm đen tối.

“Hả?”

Đầu ngón tay cũng không chờ cậu ấy trả lời, bắt đầu lần theo sống lưng cậu ấy để tiến đến lối vào phía sau, ta rục rịch chuyển mình áp sát hơn vào cậu ấy.

Cậu ấy bất đắc dĩ lắc đầu, rốt cuộc cựa mình, nhắm mắt lại: “Đến đi.”

Chen đầu gối vào giữa hai chân cậu ấy, ngón tay ướt át đã thăm dò cẩn trọng rồi, ta vội vã đem dục vọng đã trướng căng đến đau đớn của mình từ từ thúc tiến vào bên trong cậu ấy.

“A…” Ta nhịn không được khẽ rên lên.

“Ưn… Trần Thạc, chậm một chút…” Cậu ấy ngẩng lên, ngón tay bấu chặt trên cánh tay ta.

Lối vào co rút chèn ép như muốn nuốt trọn lấy ta, thời khắc này ta có thể cảm nhận được những rung động tận sâu trong cơ thể Trịnh Diệu Dương, hô hấp của cậu ấy, nhịp mạch đập của cậu ấy, từng bộ phận bên trong cậu ấy, ta có thể cảm giác được tất cả… rõ mồn một.

Ta mạnh bạo hôn cậu ấy, cố sức tiến thêm một bước cướp đoạt, xung lực quá mãnh liệt khiến Trịnh Diệu Dương hầu như không thể tiếp nhận, cậu ấy tận lực rướn cao thắt lưng, khiến ta có thể đạt được khoái cảm nhiều hơn nữa. Kịch liệt ma sát trong nơi chật hẹp kia, rốt cuộc ta phun trào trong sự kiềm nén tột cùng, tế bào toàn thân đều phát run rẩy, cảm nhận rõ mồn một luồng nhiệt tình của mình bắn ra trong cơ thể Diệu Dương, ta thực sự hưng phấn đến thần kinh tê dại.

Đôi bên đình chiến một hồi, ngay khi ta còn đang ngơ ngẩn giữa cao trào, Trịnh Diệu Dương cư nhiên đã đổi khách thành chủ, xoay người đẩy ta ngã xuống thảm, trước khi ta kịp có bất cứ phản ứng nào, cậu ấy đã nhào đến chiếm lấy cơ thể ta… Ta thực không biết gần đây tính dục của cậu ấy sao lại mạnh mẽ đến vậy, tới một lần rồi còn sẵn sàng tiếp tục. Tốc độ xông tới mãnh liệt, cơ thể hưng phấn đến đỉnh điểm ma sát lẫn nhau khiến ta hầu như kêu không thành tiếng, chỉ liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự kích thích quá mức cường liệt này. Nhưng Diệu Dương vẫn cố chấp tiến công khiến ta chỉ còn biết bật ra những tiếng rên rỉ, thân dưới đã lọt vào sự kích thích đầy kỹ xảo, ngón tay nóng rực của cậu ấy khiến ta không ngừng bắn ra nhiệt dịch bỏng rẫy, mẹ nó ta thực bị làm đến mụ mị đầu óc.

“Diệu Dương… Diệu Dương! Đi ra, tôi chịu không nổi, thực sự không được!! Nhanh!” Ta ghì chặt lấy cổ cậu ấy, “A… Cậu… chết tiệt, a!!”

“Trần Thạc, anh thực sự quá tuyệt vời!” Rốt cuộc cũng đạt đến đỉnh điểm.

Ta cả người xụi lơ, hai mắt mê ly nhìn chùm đèn trên đầu, để mặc Trịnh Diệu Dương đem thứ từ trong cơ thể cậu ấy bừa bãi thoa trên người ta.

“Gần đây cậu mạnh khủng khiếp… con mẹ nó…” Một hồi lâu sau, ta mới miễn cưỡng ngồi dậy, vớ lấy tấm đệm sô pha dúi vào đầu cậu ấy.

“Trần Thạc, làm với ai cũng không tuyệt vời bằng anh.” Bộ dạng như vừa ăn uống no đủ.

“Gần đây cậu có làm với ai nữa? Hửm?” Ta rút một điếu thuốc ra châm, cười nhạt.

“Sao hả? Bắt đầu quan tâm mấy chuyện ấy sao?” Cậu ấy phát hiện trò khích tướng hiệu quả, có chút đắc ý, “Trần Thạc, anh vĩnh viễn vẫn giữ bộ dạng cao ngạo, thật hại người ta hận muốn cắn răng.”

“Thật ra tôi cũng muốn nói, làm với ai cũng không tuyệt bằng cậu.” Ta đứng lên đi vào phòng tắm.

Thật sự, ta chưa từng truy cứu việc riêng của cậu ấy, cậu ấy cũng không tìm hiểu việc của ta, nói thật có đôi khi gặp dịp thì chơi là chuyện thường, ta và Trịnh Diệu Dương bất quá cũng là kẻ phàm phu tục tử, cậu ấy nghĩ ta thanh cao, ta cho rằng cậu ấy ngạo mạn, thói ấy trên thương trường rốt cuộc đều là thủ đoạn. Non nớt một chút, lập tức sẽ bị kẻ lõi đời khác ăn tươi nuốt sống.

Đến khi ta ra khỏi phòng tắm, Trịnh Diệu Dương vẫn ngồi tại chỗ, như có chút ngẫm nghĩ nhìn ta.

Vừa dùng chiếc khăn bông lớn xát tóc vừa hỏi cậu ấy: “Sao thế, hình như cậu có chuyện muốn nói với tôi?”

“Hôm nay, tôi nhận được một cú điện thoại, nói là tìm anh.”

“Gọi đến đây?” Ta thoáng ngừng tay.

“Không, đến công ty.” Trịnh Diệu Dương nhíu mày, “Anh ta nói anh ta là Trần Cận, anh trai anh.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio