Xung Động

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Sao cô lại được qua cửa này nhỉ?”, tiếp tục tán chuyện với Từ Tú Phương.

“Cần ai cho mới được?”

Ta cười khẽ: “Chủ tịch Trịnh.”

“Anh Trịnh mà cổ hủ vậy, tôi đá ảnh từ khuya rồi.” đã hơi quen với ta, cô ấy cũng bắt đầu thân mật hơn, “Quản lý Trần vội vàng dữ chưa? Người bệnh vẫn ráng đi làm, khéo lại được tăng lương ấy chứ.”

“Cô thân cận với anh Trịnh, qua kiến nghị dùm tôi mấy câu đi.”

“Tôi có thân với ảnh, cũng đâu có cận bằng anh.” Cô ấy tao nhã xoay người ngồi xuống ghế của ta, “Vì anh ở ngay sát vách ảnh nha.”

“Nhưng đâu đã phải đụng mặt. Căn hộ mới của tôi ở Manhattan, ở một năm rưỡi rồi vẫn chẳng biết hàng xóm là ai này.”

Tú Phương cười khanh khách, ta cũng thoải mái ngồi ghé vào mép bàn giấy, ngắm nhìn dáng vẻ không điệu bộ của cô ấy, lại chợt nhớ gương mặt buồn bã sau khi ăn xong miếng bánh gateau với ta hôm trước. Cô ấy thực sự thỏa mãn với hiện tại sao? E rằng không phải. Tuy Tú Phương chưa từng nói với ta việc mình từng dưới quyền Trương Thủ Huy, nhưng về chính cô ấy, ta đã được nghe không ít… khi một người phụ nữ tâm sự với ai đó về nỗi lòng mình, tức là cô ấy đã quyết định tin tưởng người ấy rồi. Ta cũng biết, cô ấy đối với ta có một thiện cảm kỳ lạ.

Thực ra, “chị Phương” luôn vô cùng có uy trước đám đàn ông nhìn bề ngoài không hề cứng rắn, chung quy vẫn chỉ là một phụ nữ yếu đuối, mà xét cho cùng, cũng khó có người phụ nữ nào hoàn toàn thích hợp giao du với Trịnh Diệu Dương.

“Nào Trần Thạc, đi với tôi, đừng ngại! Tôi đưa anh đi làm quen với hàng xóm mới, anh sẽ biết ảnh là ai liền à~” Cô ấy đứng phắt dậy, lôi kéo ta qua cánh cửa hông, phụ nữ một khi đã cao hứng, căn bản rất khó kìm chế, “Tôi còn chưa được thấy hai người đứng chung nha, nào đi, hai chàng đẹp trai cạnh nhau, bữa nay người ta được thỏa con mắt nha~”

Ta không ngờ Từ Tú Phương luôn hành động bình tĩnh có thể điên khùng tới mức này, hoàn toàn hệt như một cô nhóc không đầu không đuôi, xem chừng gặp lại cả người yêu lẫn bạn bè “sống sót trở về”, cô ấy đang hớn hở cực kỳ. Ta cứ thế bị lôi xềnh xệch vào chiến trường, đành phải tự gợi cảm hứng diễn xuất vậy.

“Diệu Dương, tới coi mặt bạn trai mới của em tức hàng xóm của anh đi, Trần Thạc nha!” Nói xong còn nhón chân hôn một cái lên má ta. Ta cũng hơi giật mình, nhưng lập tức hiểu ra ý đồ của cô ấy, muốn mượn ta để khích Trịnh Diệu Dương đây. Có điều cách ấy không xài được, loại tình nhân này đâu dễ thu phục đến thế.

“Lại lên cơn gì rồi?” Cậu ta ngẩng đầu khỏi tập tài liệu, khẽ mỉm cười, dịu dàng hiếm thấy, không một chút khó chịu.

Tú Phương chỉ liếc ta, lại tiếp tục cười nói: “Em và Trần Thạc hợp nhau cực kỳ.”

“Hai người đều từ Thành Nghiệp đến, dễ thân nhau là thường.” Trịnh Diệu Dương nói ra bí mật này với giọng hoàn toàn thản nhiên, nhẹ nhàng không khác gì nói “hai người đều là dân Mỹ”, thành ra có muốn nổi giận với cậu ta cũng không được, lúc này Tú Phương chính xác đang ở trong tình thế như vậy. Cô ấy cũng không biết ta đã biết chuyện từ trước nên có vẻ rất ngại ngùng, không dám nhìn ta nữa.

“Diệu Dương, đừng có quên hẹn đêm mai đó. Thôi anh từ từ nói chuyện với Trần Thạc, em đi trước đây. Bye bye~”, cô ấy hầu như là chạy cuống ra ngoài.

Cũng không biết ta đang tự lẩm bẩm hay nói với cậu ta: “Da mặt phụ nữ mỏng thật.”

Trịnh Diệu Dương ung dung mở miệng: “Cô ấy để ý suy nghĩ của anh thôi.”

“À không, quan trọng là thái độ của cậu với cô ấy, không phải tôi, cậu nói lộn rồi.”

Lúc này, ánh mắt chúng ta chạm nhau giữa khoảng không.

“Cậu không ngại cô ấy có người đàn ông khác sao?”

Cậu ta thả hẳn mớ giấy tờ xuống, ánh mắt ẩn ẩn ý khôi hài: “Nếu cô ấy đã muốn, tôi còn giữ sao được?”

Ta thờ ơ cười: “Ừm, cậu hết cách. Cậu… tối nay có rảnh không?”

“Ai cha?~ Mặt trời mới mọc đằng Tây hả?” Cậu ta thật tình quay lại vén rèm cửa sổ ngó ra ngoài trời.

“Cần thiết phải hài hước thế à?”

Cậu ta lại cầm tập tài liệu trên bàn lên, thản nhiên hỏi: “Ở đâu?”

“Tám rưỡi, khách sạn Mandarin.” Ta nói xong lập tức quay lưng trở về lãnh thổ của mình.

Hôm đó, ta ở lại Trụ Phong rất muộn, tầm bảy rưỡi hai mắt cũng bắt đầu muốn mờ mịt. Vừa lúc ấy, Trịnh Diệu Dương vào, cậu ta thản nhiên bước vào từ cửa chính phòng ta, nhìn ra được đã ra về rồi lộn trở lại.

Có vẻ thuận miệng hỏi: “Sao hả? Mò mẫm được mấy phần Trụ Phong rồi?”

“Chắc tầm ba chục phần trăm.” Ta cười nhạt, nhìn cậu ta.

“Anh cũng thật thà gớm.” Cậu ta nói.

“Nếu cậu không muốn tôi tìm hiểu Trụ Phong, có cho gấp đôi tài liệu mỗi ngày tôi cũng chịu.”

“Trần Thạc, tôi thừa nhận anh cũng có chút ma lanh, nhưng tôi cũng nói thẳng cho anh, ở Hồng Kông này, anh còn chưa đủ sức đụng chạm tới Trụ Phong đâu.”

“Ừ thì trong mắt cậu, Trần Thạc tôi bất quá chỉ là chó nuôi của Trương Thủ Huy, nhưng cậu cũng không cần hào hứng thể hiện bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống tôi thế, hại ai ai cũng biết Trần Thạc tôi ở Trụ Phong đủ thê thảm.” Ta nhạt nhẽo nói.

“Có không? Mặt mũi tôi khó ưa dữ vậy sao?” Cậu ta khẽ mỉm cười, bầu không khí phảng phất hàm chứa một sự rung động khó nhận, “Tôi chỉ là thấy anh…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio