Xung Động

chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Joanna vội vàng đứng bật dậy, quay sang ta nháy mắt một cái rồi bỏ ra ngoài.

Sang phòng Trịnh Diệu Dương, cậu ấy rất nghiêm chỉnh hỏi han chi tiết về bản hiệp nghị, ta cũng nghiêm chỉnh trả lời. Dễ đến nửa giờ, chúng ta nói qua nói lại chỉ mỗi mấy từ “Ngân Thuẫn”… cuối cùng tiến tới chỗ tạm gác lại chờ hội đồng quản trị quyết định.

Đến khi cậu ấy trỏ vào một điểm nghi vấn trên tập hiệp nghị rồi đặt câu hỏi, ta nhoài người sang nhìn, đột nhiên Trịnh Diệu Dương nhích lại ngậm lấy vành tai ta, ta chỉ thấy có chút buồn cười: “Làm gì? Đây là văn phòng của cậu a.”

“Không biết, không được chạm vào anh sao?” Cậu ta thoáng trầm ngâm nhìn ta, rồi đột nhiên nói, “Chúng ta thế này, có đúng hay không… rất nguy hiểm?”

“Đã rất nguy hiểm lâu rồi. Nên tốt nhất trò chơi này dẹp đi thôi, muốn tôi chịu thua không? Chiêu hy sinh thân mình này chẳng hay chút nào, chúng ta tốt nhất nên cách xa nhau một chút.”

Ta thẳng thắn đáp, màn kịch diễn đến mức này, có lẽ đã có phần thái quá rồi, còn dây dưa nữa khác gì tự mắc mình vào lưới.

“Tôi còn tưởng anh muốn diễn tiếp cơ đấy. Làm bộ si mê tôi? Hay vờ vịt yêu đương tôi chết đi sống lại? Anh diễn chẳng đạt chút nào, Trần Thạc ạ, mà anh vốn là diễn không được, rốt cuộc vẫn là một kẻ kiêu ngạo.”

“Cậu so với tôi còn kiêu ngạo hơn nhiều.” Ta kéo cổ cậu ấy xuống, cố sức nhay mút cái yết hầu, “Tôi cũng đâu phải định đi Hollywood kiếm ăn thật, mót nghề diễn làm gì đâu? Đến lên giường cũng xong rồi, xem tôi đã đáng về vườn chưa?”

“Anh thật nghĩ thế hả? Thực tình, anh rất để tâm người khác nhìn anh ra sao ha…”

“Cậu không có tư cách nói tôi, cậu kém gì tôi đâu!”

Ta tiếp tục liếm láp, cậu ấy bắt đầu ngửa đầu ra sau, như một con sư tử lười biếng, ung dung hưởng thụ khoái cảm ta dâng lên, thỏa mãn mà phát ra một tiếng rên trầm thấp. Ta bật cười: “Tận hưởng mọi khoảnh khắc vui vẻ, này là nguyên tắc của cậu đây hả?”

Cậu ấy đẩy ta ra: “Câu vừa rồi trả lại nguyên văn cho anh: Anh không có tư cách nói tôi, anh kém gì tôi đâu. Cũng có chút phóng túng, nhưng trò chơi càng nguy hiểm tôi càng thấy kích thích a.”

Vừa lúc ấy, điện thoại nội tuyến vang lên: “Chủ tịch Trịnh, có cô Từ muốn gặp anh.”

Cậu ấy vừa nhìn ta vừa nói: “Để cô ấy vào đi.” Chúng ta tách nhau ra, đại khái trở lại khoảng cách an toàn.

“Ai nha~ Trần Thạc của tôi cũng ở đây nữa?” Tú Phương mỗi lần thấy ta, vô tình cố ý một hồi vẫn luôn lộ ra vẻ cực kì thân mật, “Quà đính hôn của người ta đâu? Đã biết ngay anh chẳng tự giác gì cả~”

Ta buồn cười đáp: “Cô nói xem, muốn cái gì nào?”

“Bộ tôi nói muốn gì anh cũng tặng được hả? Hoành tráng dữ vậy sao?” Cô ấy ngọt ngào trêu chọc.

“Ừm, gì cũng tặng.”

“Vậy tôi muốn anh. Có cho không nào? Trần Thạc, làm vệ sĩ cho tôi cả đời nha, chuyên rước tôi đi dạo phố này, xách túi lúc mua sắm này, cho tôi nở mày nở mặt này~ anh chịu không?”

“Vị hôn phu đứng ngay kia, còn đến lượt tôi nữa?” Ta liếc mắt sang Trịnh Diệu Dương, cậu ấy thản nhiên nhìn lại ta.

“Phụ nữ tham lam chút xíu đã sao~”

“Đúng là có lý a.” Ta giang rộng hai tay về phía cô ấy, “Vậy tôi đây, quý cô cứ gọi một tiếng, sẵn sàng phục vụ.”

“Tính hại chết tôi a, ha ha~ Diệu Dương sắp chịu hết nổi chúng ta liếc mắt đưa tình trước mặt ảnh rồi kìa.” Cô ấy bước tới ôm một cánh tay ta rồi kéo ta về phía Trịnh Diệu Dương, lại khăng khăng ôm nốt tay phải cậu ấy, xong xuôi, đại tiểu thư mỗi bên khoác tay một chàng, vênh vang kéo chúng ta ra khỏi văn phòng.

“Hai anh đàn ông này, giờ là giờ nghỉ trưa, hai anh không biết nghỉ ngơi nhưng bụng tôi không phải không biết đói nha. Nhanh đi với tôi, ăn cơm Tàu hay cơm Tây?” Cô ấy cười rạng rỡ với chúng ta, thực sự là một cô gái xinh đẹp.

“Tùy cô/em.” Ta và Trịnh Diệu Dương gần như bật ra một câu cùng lúc khiến Tú Phương lại được một trận cười khanh khách.

Vào thang máy rồi, Tú Phương mới hỏi: “Chuyện Lệ Nguyệt Cung lần này giải quyết ổn thỏa được không?”

Nếu cô ấy không mở miệng nhắc tới, chắc ta cũng quên mất thực tế cô ấy là một trợ thủ đắc lực của Trịnh Diệu Dương.

“Đủ phiền phức, nhưng bọn Trương Ký Vân sẽ xử lý ổn thôi.” Nghe ra được, cậu ta đã có hành động, nhưng không muốn nhiều lời.

Dọc đường đi, Tú Phương một nàng hai chàng, ung dung đi vào sảnh đồ ăn Tây, hàng chục con mắt chằm chằm nhìn theo. Nhưng cô nàng ưa đình đám chẳng lấy gì làm phiền: “Thấy không? Bọn họ đều mơ được như người ta~ Chậc chậc, giờ có mặc đồ độc của Chanel đi qua cũng chưa chắc đã hiệu quả thế này nha~”

Cô ấy cười khúc khích như một cô nhóc ranh mãnh vừa thực hiện được trò đùa dai. Tính phù phiếm của phụ nữ cũng chẳng có gì quá đáng, chủ yếu phải xem người đàn ông bên cạnh cô ta có chịu phối hợp hay không. Đương nhiên, đàn ông cũng có loại, phải là hạng hầu bao rủng rỉnh, đẹp trai xuất chúng, thao lược hơn người, ví như Trịnh Diệu Dương đi bên trái cô ấy. Đối với đàn ông mà nói, sức lấn át của cậu ta cực kì mạnh mẽ, không phải chuyện bắt buộc, tốt nhất chớ dại chọc giận cậu ta.

Cũng không ngờ Trịnh Diệu Dương khi sử dụng dao nĩa lại càng lộ rõ hơn huyết thống quý tộc danh giá. Dáng vẻ tao nhã lịch thiệp, hoàn toàn khác với bộ dạng lạnh lùng độc địa mọi khi, ta thỉnh thoảng lại ngẩng lên liếc nhìn cậu ta một cái, vừa hay cậu ta cũng đang quan sát ta, sự hiện diện của Tú Phương và những câu chuyện của cô ấy cũng làm dịu bớt phần nào bầu không khí luôn không sao hòa hợp giữa chúng ta.

Gần cuối bữa ăn, Tú Phương đột nhiên nói: “Trần Thạc, có chuyện này tôi không biết có nên hỏi không…”

“Có gì không nên đâu, cứ nói đi.”

“Có phải anh sắp về Manhattan không?” Câu hỏi của cô ấy rõ ràng đã châm đúng yếu huyệt, Trịnh Diệu Dương thoáng kinh ngạc ngẩng lên nhìn ta, cậu ta chắc không ngờ có người biết tin này trước cả mình, hơn nữa người ấy lại chính là vị hôn thê của cậu ta.

“Nghe được ở đâu vậy?” Ta khẽ cười.

“Dù sao cũng đâu có lầm.” Vẻ mặt cô ấy có chút hụt hẫng, nhìn ra được Tú Phương luyến tiếc ta.

“Anh định về?” Chính Trịnh Diệu Dương vừa mở miệng, chuyện của kẻ khác, cậu ta luôn thờ ơ, huống hồ còn có người yêu ở đây, cậu ta đúng ra càng muốn mặc kệ việc riêng của ta, nhưng cậu ta vẫn hỏi.

Tú Phương rốt cuộc gượng cười, giọng nói còn có phần nghiêm túc: “Có người nói với tôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio