Xung Động

chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tối nay đi không?” Robin đột nhiên chìa ra cho ta hai tấm card.

“Sao hả, tính dụ tôi vô động nhện a?”

“Tôi tốt bụng giới thiệu cho cậu chỗ hay ho thôi, ngầu cực kỳ! Đây là thẻ nội bộ, các cậu đỡ phải đứng ngoài cửa bar xếp hàng chờ ịn vân tay, nhớ tới cùng bạn đấy.” Robin nháy mắt rất mờ ám.

Ta cúi đầu nhìn cái thẻ: “Vườn thần bí”. Ách, đặt tên thật đủ nhảm nhí. Xem ra là một nơi không mấy sạch sẽ, ta nghĩ ta và Trịnh Diệu Dương giờ cũng không quen mấy chỗ kiểu ấy lắm, nhưng đi thì đi chứ sao, ta còn ở Manhattan được mấy ngày nữa đâu?

Tập cho đến khi cả người đầm đìa mồ hôi, vào tắm xong xuôi, ra về đã chập tối, ta cùng Trịnh Diệu Dương đi uống cà phê rồi ăn đồ ăn Pháp.

“Chuyện bên Hồng Kông cậu xử lý sao hả?” Giữa bữa ăn, ta hỏi cậu ấy.

“Anh đang lo lắng cho tôi hả?”

“Đừng có tự mình đa tình.”, ta nghiêm túc nói, “Cậu có phải… bốc đồng quá không?”

“Ý anh là gì? Vụ đi Mỹ ăn đồ Pháp, hay vụ mua cổ phần Thành Nghiệp?”

Nếu ý chí kém đi một chút, rất dễ bị loại người ưa gây gổ này hại phát điên, nhưng cũng chẳng mong thay đổi bản tính cậu ấy… vì nó chính xác là bản-tính.

Thấy ta không nói gì, cậu ấy tiếp lời: “Tôi còn muốn hỏi anh, anh có phải định qua cầu rút ván không hả?”

“Là ý gì?”, tay còn đang bận cắt món ốc, ở cùng Trịnh Diệu Dương lâu như vậy, bất luận nghe được cái gì mặt cũng hết muốn đổi sắc.

“Anh để tôi trải cho đường lui quang đãng, giải quyết sạch hậu họa, rồi tính một mình đi Italia hưởng thụ, từ nay về sau không coi Trịnh Diệu Dương này là cái quái gì, phải không?”

Ta rốt cuộc không làm thinh nữa, ngẩng đầu nhìn vào thẳng cậu ấy: “Vậy cậu nói đi, muốn tôi lấy gì trao đổi với cậu? Tôi cũng nói trước, đừng ra giá quá cao, bằng không tôi đành tìm người khác.”

“Trần Thạc, tôi thấy anh thật quá không biết điều.” Giọng điệu cậu ấy đã chuyển lạnh.

“Cậu rốt cuộc muốn gì? Thỏa mãn ý muốn trả thù, khát khao chinh phục?” Ta cười khẽ, “Hay tình yêu? Tình dục?” Ta nói thẳng thừng, buông dao dĩa, khoanh tay ngả người dựa vào ghế, chờ cậu ấy lên tiếng.

“Phàm là thứ anh có, tôi đều muốn.” Cậu ấy bình thản đáp.

Lòng ta bất ngờ chấn động, lỗ chân lông toàn thân tê nhói, có cảm giác không lạnh mà muốn gai người, một hồi ta mới mở miệng: “Nếu tôi cái gì cũng không có thì sao?”

“Vậy không phải anh, Trần Thạc.”

Đêm đến, cuối cùng vẫn làm chuyện rất không sáng suốt, đi “Vườn thần bí”, ngoài cửa đúng là có một đám người đang xếp hàng dài chờ in vân tay, ta chìa ra hai cái thẻ, nhanh chóng được vào. Bên trong nồng mùi mồ hôi đàn ông, bầu không khí thác loạn trong nháy mắt khiến các giác quan muốn chết nghẹn, hàng đống người phóng đãng cởi trần chen nhau đưa đẩy cuồng loạn theo tiếng nhạc.

Trịnh Diệu Dương thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng lại bình thản rất nhanh, thường thường hiếm có chuyện có thể khiến cậu ấy nhướng mày, này xem như một trong.

“Hey, khỏe không?” Một người đàn ông cao to tiến đến vuốt má Trịnh Diệu Dương, ta còn tưởng cậu ấy sẽ giận điên, nhưng không phải, cậu ấy chỉ khẽ nhíu mày rồi lùi lại tránh.

“Người Nhật à? Hay Trung Quốc?” Đối phương vẫn cù nhây hỏi, xem ra Trịnh Diệu Dương rất hợp mắt người nước ngoài. Có điều xem tình hình lúc đó ta cười không nổi.

“Đi thôi.” Ta nói.

Lần đầu tiên cậu ấy không tỏ ý cự cãi, lập tức theo ta ra ngoài.

“Anh trước giờ vẫn thường giao du với đám người “thú vị” này hả? Hừ, huấn luyện viên thể hình~” Vừa ra ngoài đường, cậu ấy lập tức phát tác.

“Chịu không nổi?” Ta cười, “Những nơi thế này ở Mỹ đâu cũng có.”

Cậu ấy cự lại: “Nhưng chỗ kiểu này không phải cho anh tới.”

“Vì tôi là dị tính ái?” Ta cúi đầu rút một điếu thuốc ra châm, “Đừng tưởng chỉ mình mình bình thường, người khác đều có bệnh.”

“Vậy còn chúng ta, có tính là ảnh hưởng lẫn nhau không?”

“Chúng ta sao hả?”, dợm nhoài người sang áp vào cậu ấy, “Có cái gì nào?”

Vẻ mặt cậu ấy vẫn lạnh nhạt, lần tay xuống tay phải ta, nắm lấy: “Đi, uống một ly.”

Lúc này, một chiếc xe Jeep từ xa ồn ào chạy đến, năm, sáu người trên xe đều cởi trần, áo cầm trên tay khua loạn ngậu, lớn tiếng gọi: “Oh hey! Baby, đêm nay rảnh không cưng?”, chiếc xe đỗ xịch cách bọn ta tầm chục mét.

Ta cười giật tay khỏi tay Trịnh Diệu Dương, leo lên xe, một đôi nam nữ trên xe hôn má ta mấy cái, cô gái còn xuýt xoa: “Chàng phương Đông đẹp trai, em thích cưng!”

“Anh cũng thích cưng.”

Cả xe ầm ĩ lên. Tay tài xế thò đầu ngoái lại nhìn Trịnh Diệu Dương: “Ai nữa kia?”

“Tôi biết đâu!” Ta đáp.

“Coi bộ hắn thích cưng.”

“Tôi biết!” Ta nhoài sang nắm cổ áo hắn ta: “Nhưng chuyện ấy không liên quan đến anh!”

“Cưng thích hắn chứ gì?”

“Này cũng không phải việc của anh!”

“Xỉn rồi hử?”

Ta suồng sã cười: “Thật chẳng biết ăn nói gì cả, ông anh~”

Ta cởi áo sơ mi quăng lại cho đám người trên xe, bọn họ vỗ tay, huýt gió om sòm rồi vừa hò reo ầmmĩ vừa lái xe đi.

Quay lưng trở lại bên cạnh Trịnh Diệu Dương, cậu ấy thản nhiên xoa xoa lưng ta, cười nói: “Thì ra anh cũng có lúc khùng dữ vậy.” Ta không thèm đáp, làm ngơ bỏ đi, cậu ấy theo sau, chúng ta cứ thế một trước một sau đi trên đường. Gió đêm thổi qua, ta nửa người cởi trần, cũng thấy hơi lạnh.

Ngày mai, ai biết còn được chọn đường sống hay không

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio