Hơn mười tên tay chân cũng xông vào, nhưng Lai Chính Mạt vừa thấy ánh mắt của Trương Thủ Huy, lập tức quát rầm lên: “Chúng mày đi ra hết!”
Rốt cuộc trong phòng chỉ còn bốn người căng thẳng đối diện nhau.
Trương Thủ Huy rõ ràng đã bị chọc giận, họng súng một lần nữa dí sát ngay đỉnh đầu ta: “Không muốn nó chết thì lùi xuống! Mày thật càng lúc càng không biết trời cao đất rộng!”
Trịnh Diệu Dương nghiến răng cố kiềm chế: “Nếu ông dám động vào anh ấy trước mặt tôi, tôi đảm bảo… ông sẽ phải hối hận.”
“Ai hối hận còn chưa biết đâu!” Ánh mắt âm trầm của Trương Thủ Huy đột nhiên khóa chặt lấy ta, “Trần Thạc, mày giỏi lắm, cư nhiên lại khiến ông cháu tao trở mặt với nhau! Hôm nay tao còn muốn xem, mày có gì đủ khiến Diệu Dương coi trọng đến vậy!”
Ta không hé răng, chỉ nhìn chăm chăm Trịnh Diệu Dương, bốn mắt kịch liệt quấn riết lấy nhau giữa khoảng không, rung động mãnh liệt trong lòng không thể diễn tả bằng bất cứ ngôn từ nào.
Trịnh Diệu Dương đột nhiên mở miệng, giọng nói đã bình tĩnh hơn rất nhiều: “Tôi về Mỹ cùng ông.” Cậu ấy nói với Trương Thủ Huy, nhưng ánh mắt tuyệt nhiên không rời ta, “Nhưng ông phải đáp ứng từ nay về sau buông tha Trần Thạc.”
“Hừ! Mày điên rồi.” Trương Thủ Huy không hề vui vẻ như dự tính, chỉ thấy khí lạnh hừng hực toát ra quanh ông ta, nhưng họng súng trên đầu ta đã từ từ hạ xuống, “Nói cho đúng, nghe mày nói vậy, tao càng muốn giết nó, tao đã bảo để nó ở bên cạnh mày không khác gì một quả bom hẹn giờ.”
Ta đột ngột hét lên với Trịnh Diệu Dương: “Cậu điên hả?! Lại đi đồng ý thứ điều kiện này? Trịnh Diệu Dương, trò hy sinh này của cậu tôi không cần! Rút lại, tôi bảo cậu rút lại ngay!”
Trương Thủ Huy hung hăng cắt lời ta: “Mày câm mồm lại Trần Thạc, ở đây không đến lượt mày nói!”
Sự thực, Trịnh Diệu Dương lúc này cũng không đáp lời ta, chỉ nhẹ nhàng tránh ánh mắt đầy nghi vấn của ta, tiếp tục nói với Trương Thủ Huy: “Ông quá quen áp đặt người khác rồi, mẹ tôi, các bác tôi, ông không để một ai được tự do! Trịnh Diệu Dương này hôm nay có gì, đều không phải nhờ ơn Trương Thủ Huy ông, tôi càng không định dựa dẫm vào bất cứ thứ gì của ông hết. Tôi nhẫn nhịn ông vì còn coi ông là bậc trưởng bối, nhưng nếu ông còn dồn tôi nữa, tôi khẳng định sẽ đấu với ông đến cùng!” Cậu ấy càng lúc càng tiến lại gần, cho đến khi đã đứng ngay trước mặt ta, kiên quyết chỉ thẳng vào ta, “Người đàn ông này! Tôi có thể nói rõ ràng cho ông biết, anh ấy nhất định phải hoàn hảo không mảy may sứt mẻ đứng bên cạnh tôi, bất cứ lúc nào ông cũng không được phép động vào anh ấy… không một ai được phép động vào anh ấy!”
Sắc mặt Trương Thủ Huy lúc này đã xám xịt: “Một thằng luôn kiêu căng không thể khống chế như mày mà cũng có ngày mất sạch lý trí! Mày phải biết nó sẽ hại chết mày! Mày phải biết!”
Cậu ấy đáp rành rọt từng chữ: “Nhưng tôi, cam tâm tình nguyện.”
Nghe xong một câu này, trong khoảnh khắc lòng ta chấn động mãnh liệt, thực sự không thể cắt nghĩa cảm giác của chính mình, ta run run nhắm mắt lại.
“Rốt cuộc nó cho mày cái gì hả, để khiến mày điên cuồng thế này?!” Trương Thủ Huy phát khùng, quạt tay lệnh Lai Chính Mạt cho lũ đàn em vào, “Được lắm, Diệu Dương, tao không động một sợi tóc nó! Nhưng mày phải thề không chạm mặt thằng ranh khốn kiếp này nữa. Tao không muốn lưu lại thứ mầm họa đủ khiến Thành Nghiệp bại hoại danh dự này, tao cũng không định để thằng cháu ngoại mình có ngày thành trò cười cho thiên hạ!”
Một đám vệ sĩ xộc vào, sẵn sàng góp vai trong màn “nhà giàu thảm án”. Trương Thủ Huy lập tức ra lệnh: “Lôi Trần Thạc ra ngoài, đừng để tao thấy mặt nó!”
Hai gã đàn ông sấn sổ tới chực tóm lấy ta, ta lập tức đẩy gạt chúng ra: “Mẹ nó, đừng động vào tao!”
“Dừng lại ngay!” Trịnh Diệu Dương tiến lên hai bước, khoát tay chặn bọn vệ sĩ lại rồi quay lại lớn tiếng tuyên bố thẳng với Trương Thủ Huy: “Nếu ông thật muốn làm vậy, tôi sẽ chọn cách công khai tất cả! Nói cho cả thế giới này biết: tôi yêu anh ấy.” Cậu ấy đột ngột choàng tay qua vai ta, áp môi lên môi ta, tim ta đập lỗi một nhịp… cho đến khi cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại ấm nóng khuấy động trong khoang miệng mình, ngước mắt lên đã thấy Trương Thủ Huy và Lai Chính Mạt đờ người trợn trừng mắt, chúng ta mới dứt khỏi nụ hôn tưởng như bất tận, “Đã thấy rõ chưa? Tôi yêu Trần Thạc, tôi yêu anh ấy! Các người đừng mơ tưởng chạm đến một sợi tóc anh ấy, anh ấy là của tôi!”
“Giỏi, cháu ngoại của Trương Thủ Huy này quả là gan lỳ! Dám đứng trước mặt tao nói những câu đốn mạt, làm những trò vô liêm sỉ đến mức này, tao chịu rồi!” Ngực Trương Thủ Huy phập phồng kịch liệt, “Giỏi lắm, từ giờ tao cho chúng mày được như ý! Mày cũng khỏi phải về Mỹ nữa, Trịnh Diệu Dương tao muốn đã chết rồi.”
Nói dứt lời, Trương Thủ Huy đùng đùng quay lưng bỏ ra ngoài, lập tức đám tay chân cũng theo gót ông ta.
Chỉ còn Lai Chính Mạt rớt sau cùng, mặt mày ông ta đã xám lạnh, buông một câu chót: “Các người lần này… quá lắm rồi.”, nói rồi căm giận bỏ đi.
Trịnh Diệu Dương quay lại nhìn ta, dịu dàng hiếm thấy vươn tay khẽ vuốt quanh cằm ta: “Mấy ngày nay bọn họ không làm gì anh chứ?”
Ta nắm tay cậu ấy lại, tinh thần từ từ trấn tĩnh, đột nhiên thấy mệt mỏi vô cùng: “Bọn họ làm gì tôi được, nhưng cậu kìa… làm càn quá mức.”
“Anh bảo này là làm càn?”
“Không, cũng không hẳn.” Ta cười khổ, choàng tay ôm cậu ấy, “Có điều, quả thật kích thích tôi, lần sau thì chớ.”
“Lần sau?” Nụ cười khó dò quen thuộc lộ ra trên khóe môi cậu ấy, “Lần sau phải để bọn họ xem từ A đến Z mới được.”
Ta huých cùi chỏ vào ngực cậu ấy: “Nhớ lúc ấy đừng kiếm tôi.”
Chớp mắt cậu ấy đã nhoài lại, đẩy ngã ta xuống sô pha, ánh mắt chăm chú không sao nắm bắt khiến ta gần như không dám đối diện: “Trần Thạc… tôi giao trái tim ra cho anh xem.”
Rốt cuộc ta chỉ hỏi: “Vì sao lại kết hôn?”
“Chỉ là thỏa thuận thôi.”
“Là ý gì?”
“Tôi thỏa thuận với Tú Phương.” Cuối cùng cậu ấy cũng đưa ra lời giải thích cho việc này, “Tôi giao % cổ phần Thành Nghiệp cho Tú Phương, anh biết mà, phải kết hôn mới làm được.”
Ta khẽ gật đầu, nỗi bức bối nhiều ngày nay đã được xua tan không ít: “Kế hoạch này là cậu đưa ra sao?”
“Không.”
Ta bật cười, Tú Phương này, thực không thể coi thường, cô ấy vừa có thể giữ được bản chất nhu hòa, vừa sẵn sàng bình tĩnh đối diện với hiện thực để tự tìm cho mình lối thoát; một người phụ nữ đích thực.