Từng tế bào cùng lúc kêu gào đòi hỏi luồng kích nhiệt vô hình mà nóng bỏng, tiếng rên rỉ thâm trầm kiềm nén, những cử động thăm dò chờ chực phát tiết, sự ve vuốt dính dấp cùng mồ hôi nóng rẫy, điên cuồng quấn riết, môi lưỡi đói khát ngấu nghiến lẫn nhau… Không biết cậu ấy mê hoặc ta, hay chính ta mê hoặc cậu ấy, thân thể cường ngạnh nhuốm đẫm mồ hôi, từng khoảnh khắc cậu ấy mãnh liệt xông tới, cảm giác đau đớn hòa lẫn khoái cảm tột đỉnh khiến ta lập tức đắm chìm trong bể dục… mái tóc cậu ấy, ngón tay của ta, nụ hôn của cậu ấy, vương vãi trên ngực ta, ánh mắt rực cháy của cậu ấy, từng cái mơn trớn âu yếm trên hông ta… tất cả, tất thảy… bùng nổ thét gào…
Dư âm của một đêm ái tình cuồng nhiệt còn lưu lại trên từng ngóc ngách cơ thể, thấm sâu trong trí óc ta. Nhưng giờ phút này ta đã đặt chân lên đất Pháp, lần này không còn là bị trục xuất hay trốn tránh nữa, cảm giác sầu muộn trong lòng cũng đã hoàn toàn tan biến. Chính mình từng trải qua bao sự u ám, ngày hôm nay nếu còn có thể lạnh nhạt không chút hứng khởi, này mới là khác thường.
Nhưng một người nếu thật sự muốn trong sạch trắng trơn cũng không dễ đến vậy, bởi thế ta vẫn lựa chọn đến một nơi không ồn ào lộn xộn thế này an thân. Kỳ thực cá tính ta vốn không thích hợp ở mãi tại một chỗ yên bình nhỏ bé, nhưng đối với ta hiện nay mà nói, đây là lựa chọn tốt. Hứng thú với cảm giác “tĩnh mịch” có thể kéo dài được một năm hay ba năm, ai biết được, ta chỉ đơn giản là muốn làm điều mình thích, cùng lúc để những người xung đột với mình tạm thời thư giãn đầu óc, vì chính ta cũng muốn tạm quên bọn họ đi, mỗi lúc mỗi chằm chằm đối đầu giữa một không gian vẻn vẹn chật chội, tránh sao được chán ghét thù hằn.
Ta không biết Trịnh Diệu Dương nghĩ sao về lần “lánh đời” này của ta, có lẽ cậu ấy cũng chỉ dựa vào một phần đặc biệt ăn ý giữa chúng ta mà yên tâm để ta tùy tiện hành động. Chúng ta không can thiệp vào tự do của đối phương, hai người vẫn mãi là hai người, chỉ là có một vài chỗ đã không còn như trước, trở thành mối bận tâm cùng áp lực với đối phương, thì là tốt đẹp, thì là tồi tệ, nhưng để tự mình suy xét lại những biến cố đã qua… và cả những biến cố đang chờ phía trước, có lẽ từ giờ cách chúng ta đối mặt với tất cả sẽ khác đi rất nhiều. Có một số việc một khi đã biến chất sẽ rất khó trở lại như cũ, bởi vậy ngay từ đầu chúng ta đã luôn có duy trì chừng mực tối thiểu, nhưng rốt cuộc chẳng bao giờ thành công.
Kể từ khi nhận ra chính mình nảy sinh dục vọng kỳ dị kia với Trịnh Diệu Dương, hầu như mọi sự với ta đều trật đường ray, lại thêm sự thường trực không hề biết kiềm chế của Trịnh Diệu Dương… Sau quá nhiều tình huống hung hiểm, giờ bình lặng một chút cũng không phải không hay, nhưng chúng ta vẫn không ai dám tự tin tuyên bố đã thấu hiểu chính mình, lòng tin hoàn toàn vô căn cứ giữa chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể hủy hoại đối phương trong chớp mắt, nhưng chúng ta rốt cuộc vẫn dấn thân tiến bước.
Nhàn hạ đi thăm thú quanh một thị trấn nhỏ hết một tuần đầu, tới khi trở về biệt thự ở ngoại ô phía Tây, có mấy người bản xứ quen từ lần trước tới thăm hỏi, lần này ta khéo léo từ chối việc về trường học của Giáo Hội dạy tiếp. Có điều ta vẫn đến khu bể bơi, một bữa, vừa từ cầu ván nhảy xuống nước đã bị một tiếng la kích động chói lói lôi lên: “Ben! Thầy về rồi nha!! Minh Siêu nè Minh Siêu nè~~”
Chậc chậc, là Trang Minh Siêu lanh lợi hoạt bát.
Ta bơi lại phía thằng bé, nó còn đang bừng bừng hăng hái nhìn ta, tiếp tục ríu rít: “Thầy giáo mới tới dạy xấu chết đi, chừng nào thầy mới về?”, kỳ thực ông thầy mới đang đứng theo dõi cách đó có một quãng, thật là thằng nhỏ nghịch ngợm.
Ta chọc nó: “Vẫn chưa bơi được hả? Kém dữ chưa~”
“Không có! Giờ chỉ có nhảy cầu con không biết thôi, còn cái gì cũng làm được nha~”
Ta xúi thằng nhỏ: “Vậy được, giờ xuống thi không?”
Minh Siêu lắc lắc đầu: “Bữa nay không được, mama sắp đến đón con rồi.”, quả nhiên là một đứa nhỏ ranh mãnh.
Hôm nay gặp lại Chương Tuệ, cả hoàn cảnh lẫn tâm trạng đã khác rất nhiều. Ta lên bờ, tuột mũ bơi ra, quay lại cười cười với chị ấy, chị ấy vừa thấy đã kinh ngạc cười rạng rỡ: “Lâu lắm không thấy rồi, cuối cùng cậu cũng quay lại.”
“Cũng đâu lâu lắm.” Ta vừa cười vừa bước lại, một tay nhấc bổng Minh Siêu lên xoay xoay, thằng nhỏ cười rộ lên khanh khách.
“Tối nay tới nhà tôi đi.”, chị ấy vẫn thẳng thắn như trước, “Em gái tôi ở lại đây học đại học, nó cũng nhớ cậu lắm.”
Ta chỉ đáp: “À, phải, tôi còn thiếu cô bé một trận tennis.”
“Mỗi một trận tennis thôi hả?” Chương Tuệ nháy nháy mắt với ta.
Ta bật cười: “Tôi với cô ấy không có gì đâu.”
“Nếu thích nó thì cứ tiến tới, còn không thích cũng không nên để nó hy vọng vô ích.” Trên cương vị một người chị, Chương Tuệ cứ như vậy nói với ta, sự thẳng thắn của chị ấy luôn luôn khiến ta giật mình, chị ấy vỗ vỗ vai ta rồi dắt Minh Siêu về trước.
Tối đến, ta xách trái cây và chai rượu tới nhà họ Trang, này là gia đình đầu tiên ta đến thăm từ khi về Pháp. Chương Giai chạy ra đón, bộ dạng vẫn tự nhiên nhưng như có chút ngượng ngùng, thân mật hỏi ta: “Trần Thạc! Lâu nay anh thế nào?”
Ta dùng tiếng Anh đáp: “Cũng tốt, em sao? Ổn không?”
Cô ấy lại trả lời bằng tiếng Trung: “Ngày nào cũng như chiến trường, học hành cũng chưa đâu vào đâu.”
Ta lẳng lặng nhìn cô ấy, cô ấy cũng ngẩng đầu chăm chú nhìn lại ta: “Bên đó giải quyết xong rồi sao?”
“Bên đó? Giải quyết gì cơ?”
“Anh vờ vịt với em a? Hồi đó anh vội vàng về nước, bộ không phải vì chuyện tình cảm sao?” Gương mặt cô ấy vì nôn nóng mà thoáng đỏ hồng, mới đầu đã hỏi han thế này thực ra cũng không phải ác ý.
Ta nhớ lại những lời của Chương Tuệ hồi chiều, rốt cuộc đáp: “Đương nhiên là tốt đẹp cả rồi.”
Sắc mặt cô ấy thoáng cứng đờ, dù sao tuổi còn trẻ quá, nhiều lúc ý tứ vẫn không che giấu được: “Vậy phải chúc mừng anh rồi. Cô ấy có đẹp không?”, vấn đề của phụ nữ muôn đời vẫn vậy.
“Giai Giai! Sao lại đứng chuyện gẫu với Trần Thạc ở đây?” Vừa lúc Chương Tuệ xuất hiện, cầm tay ta kéo vào phòng khách, “Con nhỏ gặp cậu là cuống cả lên.”
“Em không có!” Chương Giai có chút nóng nảy.
“Còn không chịu nhận, thôi thôi, vào bàn nào, Minh Siêu như con khỉ con ấy, nhảy loi choi làm đổ hết nồi xúp Boóc của chị rồi.” Ta nghĩ chị ấy chỉ đang cố dời trọng tâm câu chuyện.
Vừa ngồi vào bàn, di động của ta đã reo, vừa quay lại xin lỗi mọi người vừa rút máy ra nghe, đầu bên kia lên tiếng: “Làm sao mấy bữa nay kiếm không được anh vậy? Ngày mốt tôi sang đấy.”
“Nhanh vậy hả?”
“Không muốn thấy tôi thì nói một câu, tôi đi khách sạn ở.”
Ta bật cười: “Biến lẹ đi, ăn uống tự túc đấy, đây không cơm nước gì đâu.