Xung Động

chương 81

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngậm miệng lại Trần Thạc!” Trịnh Diệu Dương hùng hổ ngắt lời ta, tiến tới trước mặt tên bịt mặt, “Ở đây mày chơi với ai chẳng như nhau, muốn chơi cho đã cứ để tao tiếp mày, nhưng không nên ra tay với những người khác. Mục đích của mày là cướp tiền, cần gì chuốc thù oán với đám người lắm tiếng tăm này.” Lời cậu ấy nói nghe ra rất hợp lý lẽ, có điều thời cơ không đúng, gã kia đại khái đã hăng máu không thèm đếm xỉa gì hết, đây chính là tình huống ta lo sợ nhất.

“Không nên động vào người khác hay là không động vào thằng ranh này? Tao đã bày trò hoành tráng để vặt cả lũ vô dụng này, còn phải sợ thù oán gì nữa?!” Gã đàn ông điên cuồng phun ra một tiếng cười nham hiểm, sẵng giọng nói, “Bất quá mày cũng lỳ lắm… thú vị thật, ông đây lâu lắm chưa hứng thế này, mày đã sẵn sàng liều mạng với tao, kiểu gì tao cũng cho mày toại nguyện. Không có vũ khí hả? Không sao, tao sẽ cho mày một khẩu.”

Nói rồi, tên cướp tung khẩu súng vừa chĩa vào đầu ta cho Trịnh Diệu Dương, trước đó hắn đã lấy một viên khỏi băng đạn, cả đại sảnh đều nín thở, nhưng không ai dám ngừng tay tháo trang sức trên người, lập cập bỏ vào những chiếc túi lớn của bọn áo đen, lúc này bọn đứng canh chừng đã nhất loạt chĩa súng vào Trịnh Diệu Dương, đề phòng cậu ấy phản kích.

Gã trùm bắt đầu tuyên bố luật chơi: “Trong này chỉ có một viên đạn, mày bắn, ba phát nếu nó không chết, mày với nó thắng. Lần lượt đầu, tim, bụng, cấm chệch! Nếu phát hiện mày có gì mờ ám, anh em ở đây một phát súng tiễn mày chầu trời, đương nhiên, bỏ cuộc thì bạn mày chết ngay tức khắc, nghĩ kỹ chưa?”

Rõ ràng là một thằng điên, hội trường đã hoàn toàn mất không chế. Còn ta và Trịnh Diệu Dương lúc này… kiếp nạn khó thoát.

“Đừng, Trịnh!” Đột nhiên RandyMo thét lên, “Không nên mạo hiểm!”

“Lại một anh hùng ra sân đây, đều hết muốn sống rồi hả?” Nghe tên cầm đầu nói vậy, gã đồ đen đứng gần RandyMo nhất liền sấn tới, dùng báng súng giáng cho anh ta một cú, chỉ nghe thấy anh ta rên lên một tiếng rồi ngã xuống, khóe miệng ứa máu.

Ta kinh ngạc tột độ, RandyMo cư nhiên ra mặt, ta vẫn nghĩ anh ta tuyệt đối không để tâm đến tình hình của ta, có lẽ là e không biết trả lời Lydia ra sao.

Đành cười khổ nói: “Số tôi vẫn không tệ đâu, nhớ cho kỹ, tôi và cậu đâu dễ chết vậy.” Cũng không hiểu vì sao, dần dần ta đã bình tĩnh lại, đột nhiên không còn để tâm đến sống chết nữa, trong đầu mang máng nghĩ có thể chết trong tay Trịnh Diệu Dương, cũng coi như một cách không tồi để kết thúc cuộc đời đi.

“Anh nghĩ vậy thật sao?” Ánh mắt rực cháy của cậu ấy vây lấy ta.

Ta chưa từng công khai cùng cậu ấy trước công chúng thế này, giờ đúng lúc nguy cấp lại nhìn nhau ăn ý như vậy, thật phóng túng, mà tràn đầy sinh lực.

“Tôi sẽ không để anh chết, Trần Thạc.” Một câu hứa hẹn.

“Tôi biết.”

Đúng lúc ấy, đỉnh đầu ta bị một cú phang mạnh từ phía sau, trước mắt tối sầm, cảm giác máu đang chầm chậm chảy xuống trên trán, ta cắn răng nhịn đau, loạng choạng đứng dậy, giữa một khoảng mờ mịt ta nhìn thấy Trịnh Diệu Dương đang thâm trầm nhìn mình chăm chú.

Gã trùm lớn tiếng: “Dẹp ôn chuyện đi, tao chỉ cho chúng mày đúng một phút thôi!”

Ta nhìn cậu ấy, thậm chí không buồn nhắm mắt lại, ta muốn nhìn cậu ấy, nhìn cậu ấy bóp cò súng và kết thúc tất cả, ta tiếp nhận toàn bộ, mặc kệ trái tim không cam chịu đến mức nào, nuối tiếc đến mức nào.

“Tôi không ngờ có ngày mình sẽ cầm súng chĩa vào anh.” Cúi đầu nói câu cuối cùng với ta… rồi cậu ấy kiên quyết giơ súng lên.

Ta không biết trong lòng cậu ấy hiện giờ đang có cảm giác gì, nhưng ta biết rõ, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ cầm súng lên chĩa vào cậu ấy, không phải một cách mù quáng, mà là để tìm lấy một cơ hội sống sót, chúng ta đều là những kẻ sinh tồn trước súng đạn, một khi gặp nguy hiểm chỉ có thể “đối mặt”, không còn con đường nào khác.

Ta tin rằng hàng trăm cảnh sát sắp bao vây chỗ này, cả bọn khủng bố cũng đã có dấu hiệu co cụm lại, nhưng màn diễn này của chúng ta vẫn không thể chối được, hiện giờ ta và Trịnh Diệu Dương căn bản không có cơ hội làm anh hùng, nếu chỉ có hai người chúng ta, hoàn toàn không vấn đề gì hết, sẵn sàng đổ máu chứ quyết không để mình chịu nhục, nhưng lúc này khác, đại sảnh đông người như vậy, không thể coi như không nghe không thấy.

“Đến đi.” Ta nói.

Do dự thêm nửa giây, rốt cuộc cũng bóp cò, cả sảnh kinh hãi… nhưng không có tiếng đạn nổ. Ta thấy Trịnh Diệu Dương khẽ thở hắt ra một hơi, chính mình cũng mướt mồ hôi trên trán, lòng hoàn toàn kinh hoàng.

“Mạng chó!” Gã trùm bực bội chửi bới, “Tiếp đi, đừng lộn chỗ, lần này nhắm trúng tim!”

Trịnh Diệu Dương lại giơ súng lên, bóp cò lần thứ hai, một tiếng nổ! Khi ta ý thức được mình thua cuộc… cả người đã từ từ mềm nhũn, đầu gối khuỵu xuống nhưng vẫn cố trụ vững, tay phải chậm chạp ôm ngực. Rất kỳ quái, trí não ta hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cơn đau xé thịt lập tức khiến thân thể co giật từng đợt, ý chí phút chốc bị thổi bay theo hố sâu trước ngực, rất nhanh, ta chỉ còn thấy mờ mịt, cảnh tượng xung quanh càng lúc càng xa vời, lần đầu tiên ta biết, mình thực sự có thể bình thản nhận lấy cái chết thế này, ta chỉ kịp ngước lên nhìn thấy đôi mắt Trịnh Diệu Dương… hoàn toàn cuồng loạn.

“Nhãi ranh!” Gã trùm cười lạnh một tiếng rồi ra lệnh cho lũ tay chân lôi theo mấy vị khách quan trọng làm con tin, bọn chúng bắt đầu rút lui, xem ra vẫn rất quy củ, “Đành phải nói bạn mày hôm nay số má đen đủi thôi.”

Ta cũng chống đỡ không nổi nữa, buông người đổ sụp xuống sàn giống như DaMo, lúc này đây, Trịnh Diệu Dương không hề kêu thét một tiếng, chỉ trầm lặng nhìn ta ngã xuống. Ta không muốn chết… bởi vì điều ấy đối với cậu ấy mà nói… là quá tàn khốc.

Trịnh Diệu Dương, tuy tôi chưa từng cho cậu bất cứ một lời hứa hẹn nào, nhưng cậu biết… tôi yêu cậu, đã luôn là như vậy.

Cho đến khi nửa thân trên của ta bị một cách tay cuống cuồng nâng lên, ôm vào lòng, vết đạn trước ngực bị động đau đến xé tim gan, ý thức của ta mới vụt tỉnh táo một lần nữa, không còn sức mở miệng, thậm chí không thể mở mắt, nhưng ta biết mình còn đang thở.

“Trần Thạc, Trần Thạc…” Hơi thở ấm áp phả xuống môi ta, ta chỉ thấy càng đau đớn, không phải đau trước ngực, là sâu trong lồng ngực, “Anh đừng như vậy, không được bỏ tôi, không được…”

Tôi biết.

Tôi biết.

Tôi biết… nhưng cuộc chơi này không xong rồi, đến cả ông Trời cũng để mặc chúng ta, còn có thể tiếp tục sao? Còn có thể sao? Tôi đau lắm, Trịnh Diệu Dương, đừng ôm tôi chặt thế này, tôi sắp chịu không nổi nữa… cậu muốn điên rồi… cả tôi cũng muốn điên rồi…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio