Xung Động

chương 89

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tôi nói không, anh sẽ quyết định không nhúng tay vào việc của Trụ Phong?” Ta cũng không chút giận dữ đáp lời, chỉ bình tĩnh mỉm cười.

“Tôi không hề nói vậy. Trần Thạc, tôi chưa bao giờ định uy hiếp cậu.” Anh ta đột nhiên nắm cổ tay ta.

Ta khẽ cau mày, một lần nữa ngồi xuống: “Tôi nghĩ, chúng ta cần bàn lại.”

Anh ta cũng bình tĩnh ngồi xuống, chăm chú nhìn ta: “Vì sao chớp mắt đã lại biến mất tăm mất tích? Hay trước đây có chuyện gì khiến cậu không muốn gặp tôi nữa? Tôi không ngờ, hôm nay cậu đột nhiên lại xuất hiện trước mặt tôi, còn đưa ra đề nghị như vậy, chậc, cậu thật luôn khiến tôi trở tay không kịp, Trần Thạc. Nếu thực trước kia có mặt nào đó tôi quá lỗ mãng, cũng chỉ vì đối phương là cậu.”

“Sự thẳng thắn của anh cũng không phải hôm nay tôi mới được biết.” Ta cười khổ, lối bày tỏ của anh ta thực sự đến giờ ta vẫn không cách nào đối phó được, “Anh hiểu lầm rồi, hôm nay tôi tới, bất quá là muốn nhờ Phùng tiên sinh nể tình mối quan hệ hợp tác giữa Ngân Thuẫn và Trụ Phong để đứng ra dàn xếp giùm, nếu vụ tranh chấp lần này hòa giải được, coi như dẹp yên được không ít nguy cơ. Dù sao Ngân Thuẫn và Trụ Phong hiện nay cũng đang có một vài giao dịch.”

“Có thể hỏi một câu riêng tư không?”

Ta nhìn anh ta, không đáp, chưa biết anh ta định bày ra trò gì.

“Cậu và Trịnh Diệu Dương chỉ đơn thuần là quan hệ công việc trên dưới thôi hả?”

“Có liên quan gì đến việc này sao?”

“Không, nhưng tôi muốn biết.”

Ta nhoài người về phía trước một chút: “Tôi và cậu ấy không phải chỉ có quan hệ công việc. Câu trả lời này… anh thỏa mãn chưa?”

Ánh mắt anh ta thoáng trầm xuống, lại hít một hơi thật sâu, rốt cuộc nói: “Lần này là tôi giúp cậu, không phải giúp Trụ Phong.”

“Cảm ơn.” Ta đứng lên, anh ta vươn tay nhẹ nhàng nắm chặt tay ta.

“Không ai giữ được Trần Thạc cậu, coi như Trịnh Diệu Dương cũng vậy.” Anh ta đột nhiên buông một câu kỳ quặc, đến khi chúng ta ra khỏi phòng khách, Phùng Bằng Phi mới quay sang, “Bàn chuyện xong rồi, cuối tuần đi chơi bóng với tôi chứ?”

“Vậy anh nên đảm bảo đám chó săn không xuất hiện.”

“Ok, tôi sẽ bao cả sân.” Anh ta cười, có chút xấu hổ, “Tôi cũng không định tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí nữa. Đồng ý tôi thêm một điều kiện.”

Ta cảnh giác nhìn anh ta, anh ta lắc lắc đâu: “Đừng quá cảnh giác, cũng đừng đặt tôi cách xa trăm dặm vậy, tôi nghĩ chúng ta cũng coi như bạn bè rồi.”

“Bạn bè.” Ta gật đầu mỉm cười, “Cũng phải.”

Tối hôm đó, hầu như cả công ty ở lại trực chiến, ứng phó hết đám nhân viên chính phủ, không ai không kiệt sức nhưng vẫn còn bừng bừng ý chí, Trịnh Diệu Dương kéo ta ngồi xuống bàn làm việc cậu ấy.

Ta hỏi: “Nghe nói kiểm tra cũng không chi tiết lắm.”

“Bọn họ cố tình mở đường thoát cho Trụ Phong, có vẻ tình thế còn cứu vãn được.” Cậu ấy có chút bất ngờ, còn nói thêm, “Phùng Bằng Phi thẳng thắn vậy hả?”

“Có gì lạ đâu, mất một đối tác như Trụ Phong với anh ta cũng chẳng hay ho gì, phần anh ta bất quá chỉ gảy một ngón tay, còn kết quả ra sao anh ta cũng đâu quản được.” Ta nhướng mày lạnh nhạt nói.

“Anh ta sẽ không giở trò gì chứ?” Trịnh Diệu Dương nghiêm túc vòng tay ôm ta, một tay đặt trên vai ta, “Tôi thấy thằng cha ấy đối với anh…”

Ta ngắt lời cậu ấy: “Dư hơi quá nhỉ! Phùng Bằng Phi cũng đâu phải một người làm ăn nhỏ mọn, cậu nghĩ ai cũng là cáo già gian xảo như cậu chắc~”

“Cáo già gian xảo? Bệnh xài bậy bạ thành ngữ của anh quyết tâm không sửa hả?” Cậu ấy cười khẽ, đột nhiên cắn vành tai ta, “Bề ngoài càng đứng đắn càng nguy hiểm, anh không biết sao?”

Trịnh Diệu Dương thường không ưa táy máy tay chân trong phòng làm việc, lần này thật khiến ta có chút kinh ngạc, nhất thời cũng không nghĩ tới chuyện đẩy cậu ấy ra: “Không cần thiết, bộ dạng bê bối như cậu cũng có an toàn hơn chút nào đâu.”

“Hừ, còn giở miệng lưỡi với tôi~” Cậu ấy vẫn không ngừng nhấm nháp trên cổ ta, “Tôi không định đặt quá nhiều hy vọng vào anh ta, càng không nghĩ sẽ đem số phận Trụ Phong giao phó cho một thuyết khách, nhưng anh là đặc biệt, anh vẫn luôn đặc biệt, khiến tôi an tâm, cũng khiến tôi thấy thật… lo lắng.”

Ta khẽ nhếch khóe môi: “Gần đây tài văn vẻ của cậu kinh người thật, hại đầu óc tôi muốn loạn theo rồi, cũng có chút mờ mịt, trước kia làm việc tôi không bao giờ chọn cách quá cực đoan, việc không nắm chắc cũng sẽ không nhận.”

Mu bàn tay cậu ấy chà xát dưới cằm ta: “Phùng Bằng Phi cũng là nắm chắc sao?”

Ta trừng mắt liếc cậu ấy: “Đừng nói bừa. Tôi còn gì nữa đâu, bị lột sạch trơn rồi, Trịnh Diệu Dương, cậu còn muốn được gì ở tôi chứ?”

“Anh có thứ gì tôi muốn thứ ấy.”

“Tham lam, bất quá đây mới là tác phong của Trịnh Diệu Dương, bằng không tình hình Trụ Phong giờ đã không thê thảm đến mức này.”

“Trần Thạc, ít lâu không gặp, tài năng châm chích của anh không kém đi chút nào.” Cậu ấy bật cười, áp môi đoạt lấy lời lẽ của ta, bắt đầu nụ hôn mờ mịt trời đất, không khí trong lồng ngực hầu như đã bị hút ra đến cạn kiệt, rồi một lần nữa được rót đầy hơi thở của Trịnh Diệu Dương, rung động mà cường liệt, tim ta đập cuồng loạn, cố nén xung động trong trí não, gắng gượng đẩy cậu ấy ra.

“Được rồi… còn tài liệu phải bàn, đừng để trễ.”

Kích động mãnh liệt bị ngắt ngang, cậu ấy nhất thời không hề phản ứng, chỉ nhìn ta chằm chằm không nói tiếng nào, qua một hồi mới bật cười: “Chậc, thật biết phá hoại không khí.”

Ta hất đầu: “Cậu cũng nhìn tình hình giùm.”

“Tôi mặc kệ tình hình, nếu anh đồng ý, chúng ta thử làm trên bàn làm việc~”

“Điên thật rồi đây!” Đầu ta bắt đầu muốn nhức, chống tay đứng dậy, “Ngày mai sẽ có tin tức từ Ngân Thuẫn, chưa chắc đã chính xác, nhưng tổng quát dùng được.”

Cậu ấy gật đầu, nghiêng người ngồi xuống cạnh bàn: “À, Trương Ký Vân nói muốn gặp anh.”

“Được, cậu hẹn cho tôi một giờ, xem ra đúng là không thể thiếu chuyên gia đàm phán này được rồi.”

Cậu ấy bắt đầu giở giọng châm chọc: “Vụ nào khó xơi không ai chịu nhận tôi nhất định ấn cho anh.”

Ta cười đáp: “Nghe đã biết cậu nhân duyên kém cỏi, nhân tài xói mòn nghiêm trọng.”

“Trần Thạc, có yên đi không hả!” Cậu ấy bật cười đá ta một cú.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio