Cảm thấy thế nào?” Bác sĩ chậm rãi hỏi, “Trần tiên sinh, cảm giác hiện giờ của anh ra sao?”
Ta ngẩng lên, trầm mặc một lát: “Không có cảm giác gì hết, tôi… không nhìn được.”
“Một tia sáng cũng không thấy?”
“Không thấy.”
“Có thể giải thích rõ ràng được không?” Trịnh Diệu Dương bình tĩnh hỏi vị bác sĩ.
“Theo kết quả chụp X quang hôm trước, có thể kết luận sơ bộ đại não sau khi bị chấn động, một số dây thần kinh đang chèn lên võng mạc, dẫn tới khả năng mù tạm thời.” Giọng vị bác sĩ tuyên bố bệnh trạng cũng hoàn toàn ảm đạm, nhưng lọt vào lỗ tai ta không khác gì sấm động.
Trịnh Diệu Dương đột nhiên sẵng giọng: “Lúc đó các ông đã nói đến % sẽ không xảy ra khả năng này, vì sao cuối cùng vẫn…”
“Chúng tôi đã nói tình trạng mù tạm thời có rất nhiều loại, muốn nhanh chóng phục hồi cần qua một số liệu pháp điều trị, tình hình hiện giờ mặc dù không phải rất lạc quan…”
Ta thực sự chịu không nổi cảm giác như bị phán vào tù chung thân thế này, đột ngột ngắt ngang bọn họ: “Tôi có thể vĩnh viễn không nhìn được không? Tôi nghĩ tôi có quyền biết.”
Vị bác sĩ có lẽ thấy ta rất bình tĩnh, cũng không giấu giếm: “Chúng tôi phải chẩn đoán thêm mới biết chính xác bệnh trạng của anh. Nhưng bất kể giai đoạn tiếp theo thế nào, vẫn cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, tinh thần thoải mái có thể giúp bệnh tình chuyển biến khả quan hơn nhiều.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Thành thật mà nói, nếu miệng nói dễ dàng mà lòng cũng được vậy, tình hình đen tối hiện tại chắc chắn chẳng là gì, nhưng dù sao ta vẫn là một người bình thường, một chữ “mù” có thể khiến cả thể xác lẫn tinh thần bị đả kích kinh khủng, nó không giống cảm giác khi bị một viên đạn xuyên qua ngực, cũng không như lúc bị một cái ghế sắt giáng xuống đầu… Phải tỉnh táo suy nghĩ, đối diện với tình huống thế này quả thực rất tàn khốc, mà ta vốn đã không để tâm, có lúc thậm chí ta nhận biết được chính mình đang vì tình cảm mà nỗ lực quá nhiều, nhưng ta không hối hận, vì một ngày Trần Thạc ta đã nỗ lực, sẽ rất khó quay đầu.
Hiện giờ việc ta có thể làm, chỉ là tuân theo lời dặn của bác sĩ: giữ tinh thần thoải mái. Nhưng ta vốn không phải một người lạc quan, từ khi sinh ra, ta đã nhận đủ những thứ không hề đáng để lạc quan, giờ đến bước này cũng không phải ngẫu nhiên, có lẽ một nửa là số phận. A~ từ lúc nào mình thành người duy tâm vậy, ta thực sự chuyện gì cũng không quan tâm được sao? Dù hai mắt mất rồi, trái tim cũng mất rồi?
Nửa bên mặt của ta lại không việc gì, sưng một tuần thì hết. Chỉ là không ngờ mặt không sao nhưng trong đầu lại nảy ra vấn đề lớn. Hai tuần sau, ta thuận lợi xuất viện, bắt đầu vào thời kỳ theo dõi, luôn luôn có một nhân viên hộ lý chuyên nghiệp theo bên người. Trịnh Diệu Dương để ta ở biệt thự Hải Tân, ta cũng không từ chối. Trước kia vốn rất kiêng kị trước mặt người khác, nhưng giờ ai thấy sao ta cũng mặc kệ, có điều ta quyết không đồng ý ngồi xe lăn, thật khiến bụng dạ ấm ách.
Thời gian này, ta càng ưa vận động hơn, suốt ngày ở trong phòng tập của biệt thự, càng tập càng cố sức, thực sự không muốn có ngày cả người hư hỏng. Ta cũng trở nên trầm mặc hơn, dù sao khi một người phải đối mặt với khoảng thời gian đen tối thế này, chỉ có trầm mặc mới có thể giúp anh ta không rối loạn. Qua hai ngày “huấn luyện”, ta đã có thể tự mình vào toilet, bất quá sinh hoạt kiểu này thật quá sức gượng gạo.
Nhưng ta vẫn giữ bình tĩnh, ngoài bình tĩnh, ta cũng không biết phải dùng cách nào khác để đáp trả cho sự nhẫn nại của Trịnh Diệu Dương. Ta không muốn làm náo loạn, cũng không muốn giống thằng ngốc ngồi ì một chỗ, đi một bước thở một bước, ta vĩnh viễn không muốn trở thành gánh nặng của Trịnh Diệu Dương, mối quan hệ giữa chúng ta vẫn luôn là bình đẳng.
Đôi bàn tay ấm áp lại xuất hiện, từ tốn vuốt ve trên mặt ta, giọng nói khiến người ta cảm thấy yên lòng vang lên: “Trần Thạc, đừng ở mãi trong phòng, xuống bơi với tôi.” Điểm đặc biệt của Trịnh Diệu Dương chính là cậu ấy chưa bao giờ “thương hại” ta, càng không nói những câu vô ích kiểu “Phải có lòng tin, không thể tuyệt vọng, anh nhất định sẽ khỏi~~”, cậu ấy hoàn toàn coi ta như Trần Thạc trước kia, mỗi ngày đều cùng ta bàn luận công việc Trụ Phong. Nhìn bề ngoài mà nói, ta cũng không có gì thay đổi, nhưng tình thế thực sự đã khác đi rất nhiều, không biết những ngày thế này còn muốn kéo dài bao lâu.
Ta đứng dựa bên bậu cửa sổ: “Bơi? Sao bỗng dưng hăng hái vậy?”
“Nếu anh không đi…” Cậu ấy vừa nói vừa vòng tay quàng qua cổ ta, “Đảm bảo sẽ hối hận.”
“Tôi đâu nói không đi.”
“Vậy được~” Họ Trịnh nào đó quả nhiên đã nói là làm, lập tức lôi kéo tay ta đi xuống: “Theo tôi.”
Ta muốn giật tay lại, nhưng Trịnh Diệu Dương không thả ra, ngược lại còn nắm chặt hơn. Gặp quản gia ở hành lang, ông ta hỏi bữa trưa sẽ dùng ở đâu, cậu ấy đáp gọn: “Lát nữa đưa lên phòng Trần Thạc đi.”, ta cũng chịu thua.
Kéo ta tới tận phòng thay đồ, cậu ấy mới lên giọng đen tối: “Muốn tôi giúp cởi đồ không?”, miệng nói tay đã lần mò cởi nút áo ta.
Ta đứng dựa vào tường, cười lạnh: “Tôi giờ thế này, không nhờ cậu giúp còn biết sao?”
“Này là ý gì, hưm?” Cậu ấy tuột được áo của ta xuống, tay phải giữ lấy thắt lưng trần của ta, đột nhiên dịu dàng tựa cằm lên vai ta, “Anh không dễ dàng bị đánh bại vậy đâu, Trần Thạc.”
Ta nhẹ nhàng đẩy cậu ấy ra, quăng áo về phía cậu ấy, thay cái quần bơi cậu ấy đưa cho, rốt cuộc nói: “Được rồi, tôi biết rõ.”
Cậu ấy đẩy ta ra ngoài: “Bao lâu không xuống nước rồi?”
“Yên tâm, thể lực của tôi còn tốt hơn trước kìa.”
Giọng cậu ấy rõ ràng có chút trêu chọc: “À, có nhìn ra~”
Trước khi xuống bể, ta nói với cậu ấy: “Giờ tôi bơi bằng cảm giác thôi, hy vọng không bơi trật đường sang tuốt bờ bên kia.”
“Không thành vấn đề.”
Ta nhảy xuống bể, nước lạnh như thâm nhập vào từng lỗ chân lông, cả người một phen lạnh toát, thật đã nghiền. Giống như một con cá không có thị lực, chỉ dựa vào cảm giác để bơi về phía trước, cho đến khi hai tay chạm bờ bên kia, ta đã có chút hứng khởi, bơi lộn trở lại một vòng, giữa chừng, bỗng nhiên cảm thấy sóng nước dập dềnh như có ngoại lực xô tới, nháy mắt ta đã bị chặn lại, cậu ấy kéo tuột ta chìm xuống, đôi bên đối kháng nửa ngày dưới nước, rốt cuộc nhịn hết nổi, cả hai cùng lúc trồi lên hớp lấy hớp để không khí.
“Quá đáng thật a!” Cậu ấy cười nói.
“Hơn gì đâu~”
Trịnh Diệu Dương thấy ta bơi theo cậu ấy tới cạnh bể, đột nhiên nói: “Trần Thạc, có chuyện này tôi phải nói với anh.”, giọng điệu đột nhiên rất trịnh trọng khiến ta cũng có chút căng thẳng, thực sự, so với khi tháo băng còn hồi hộp hơn.
“Cái gì?”