Ta bế con bé lên cho ngồi trong lòng, nói nốt một câu với Trịnh Diệu Dương: “Trần Dương đang làm ầm lên đây.”
Cậu ấy bật ra một tiếng cười trầm thấp: “Di truyền rồi.”
Cũng chẳng hiểu vì sao, đứa nhóc này rất quấn Trịnh Diệu Dương, mặc kệ dọa nạt hay dụ dỗ đủ kiểu, không cách nào áp dụng được với Trần Dương, chỉ cần nó nhận được đúng người rồi, lập tức sẽ hăng hái vuốt râu hùm, luôn luôn như keo dán vạn năng bám dính trên người cậu ấy không chịu rời.
“Bảo Dương Dương buổi tối về đưa con đi ăn tiệc hải sản đi~ Hứa rồi nga~” Tiểu quỷ dùng dằng dai nhách, còn đương làm bộ mếu máo.
Ta lắc đầu, bế con bé lên đưa cho Mary vừa quay lại.
“Đừng quấy daddy đẹp trai của con nữa, ra vườn chơi với dì đi~”
“Con muốn tìm Dương Dương.”
“Ha ha, còn chưa dứt sữa ha?” Mary nhoài người lại chọc ta, “Trần Thạc, cục cưng này của anh thiệt lợi hại. Kiểu này nhất định phải làm công tác tư tưởng với Diệu Dương, đặng ảnh nhanh nhanh buông khí giới đầu hàng tiểu Trần Dương nhà ta~”
“Toàn em dạy hư nó.”
“Ok, Ok~ em trật tự được chưa?” Mary cười phá lên, rốt cuộc vẫn rướn sát lại phía ta, còn chớp chớp mắt tinh quái, “Này, vẫn muốn hỏi anh nha, anh với Diệu Dương thiệt tình thân mật chết đi… làm sao cứ có em lại làm bộ đứng đắn hoài a?… Mấy anh lúc… ấy ấy đó~ làm thế nào nha? Chao, một đôi đẹp trai cao ráo… chậc chậc, hại em tò mò cực kỳ a~”
Ta thủ thế “STOP”, lừ mắt cảnh cáo cô ấy đừng có ba hoa mấy chuyện không dành cho thiếu nhi trước mặt Trần Dương, cũng thật thua cô nương này, con gái con đứa mở miệng hỏi han tỉnh bơ, mặt tịnh không xanh đỏ chút nào. Quạt đầu Mary một cái, rồi quay đi chuẩn bị khởi động xe.
“Có sao đâu mà, tiết lộ chút xíu đi, du di cho tinh thần đào sâu nghiên cứu của người ta đi mà~~ Trần Thạc, ha! Ai mà biết anh nhỏ mọn vậy chớ! Trịnh Diệu Dương cũng in vậy, thật là không nể mặt em tí nào.” Thì ra đại tiểu thư đã mò đi phỏng vấn cả nhà họ Trịnh, đủ đáng sợ.
Có một lần hăng hái lên, còn dám đặt một chiếc V mini sau rèm cửa sổ phòng ngủ của ta, may mà ta vừa lúc phát hiện, tiểu thư Giang Mary còn hùng hồn khẳng khái, xớn xác hỏi dồn – “Diệu Dương đâu? Sao trong hình không có ảnh?!” Đây là nguyên văn câu nói của cô ấy lúc đó.
Phụ nữ kiểu này công lực thâm hậu, ứng phó không dễ chút nào. Mary so với một người phụ nữ nhạy cảm thức thời như Tú Phương năm xưa hoàn toàn không giống nhau, cô ấy là kiểu trong sáng nông nổi, gần như xa vời hiện thực, khiến người ta mường tượng đến một vạt nắng sớm, vừa xuất hiện đã chiếu rọi rực sáng đến chói mắt, nhưng lại không hề làm ai khó chịu.
Ta chuẩn bị chạy xe đi, Mary đã đuổi theo nói vội: “Này này, bảo Diệu Dương đừng nuốt lời nha, tối nay phải về đấy!”
Ta đi thẳng tới tòa nhà Trụ Phong, lên tầng trên cùng, trợ lý Tô Thiến vừa thấy ta đã rất ngạc nhiên: “Giám đốc Trần, anh đến ạ? Chủ tịch vừa rời khỏi phòng họp rồi.”
“Cậu ấy có nói với tôi, chắc còn quay lại, tôi ở đây chờ vậy.” Quay lưng lại nói, “Phiền cậu pha giúp tôi một tách cà phê…”
“Không đường.” Tô Thiến cười tiếp lời, “Có cần tôi đưa tài liệu mời đối tác tới luôn không ạ?”
“Tốt lắm.”
Vào văn phòng của cậu ấy, ngồi phịch xuống cái ghế bọc da quen thuộc, hít một hơi thật sâu rồi mới bắt đầu lật mở tập tài liệu. Uống hết một tách cà phê rồi vẫn không thấy mặt mũi Trịnh Diệu Dương, vì vậy ta bắt đầu nhắm mắt thả lỏng một chút.
Cho đến khi nghe tiếng cửa bị đẩy mở, vừa mở mắt ra đã thấy nụ cười như có như không của Trịnh Diệu Dương, cậu ấy tiến về phía ta: “Mệt hả?”
Ta vuốt vuốt mặt: “Ừ, tối qua ngủ không được.”
Cậu ấy bật cười: “Tôi qua phòng anh ngủ, anh nói ngủ mất ngon, tôi không qua ngủ, anh cũng nói không ngủ được, tóm lại là bị sao a?”
Ta tiện tay vơ một tập tài liệu quăng về phía cậu ấy, nhắm trúng mục tiêu, cậu ấy khéo léo huơ một tay chụp lại.
Ta cười: “Hôm qua bị Trần Dương nhiễu thảm quá ha.”
“Bảo mẫu kỳ này coi bộ thay sớm sớm đi, ai đời để con bé nửa đêm chạy tới phòng tôi đòi kể chuyện xưa, còn ra thể thống gì nữa.” Trịnh Diệu Dương cũng có chút dở khóc dở cười.
“Đừng có giận chó đánh mèo hành bà bảo mẫu đi~” Ta đứng dậy, cậu ấy bước một bước đã đến sát cạnh, khoác vai ta.
“Tối ra biển với tôi, ưm?”
Ta lơ đễnh đáp: “Bộ cậu quên vụ tiệc hải sản hả?”
“Hứ, gặp quỷ~” Rủa một câu, tiếp đến đã quấn lấy môi ta, cho nhau một nụ hôn nồng nhiệt, bàn tay phải bắt đầu lần lần xuống thắt lưng ta.
Ta thở dốc đẩy cậu ấy ra một chút: “Ngày mai tiệc cocktail của Hà phu nhân, tặng quà gì?”
Cậu ấy bất đắc dĩ nhìn ta: “Porsche BOXSTERS, Hà phu nhân rất thích xe.”
Ta huýt gió một tiếng: “Ờ, coi như tôi chưa hỏi đi~”
“Nghe nói hôm nay đám Hàn Quốc chọc giận anh.”
“Mẹ nó, lật lọng hết sức, tự đi đường vòng còn đến tìm người ăn vạ xăng xe, một giá cũng không chịu hạ, ghét nhất là bọn làm ăn chặt chẽ tủn mủn!” Ta nhịn không được bốc hỏa.
“Vậy dẹp vụ này đi.”
“Không, chịu vạ theo bọn ấy bao lâu rồi, kiểu gì cũng phải đòi được phí tổn tinh thần, tôi sẽ đi đàm phán tiếp, vụ này nhất định phải làm.”
“Anh đúng là bệnh a, đã thích ôm rơm nặng bụng thì kệ anh~”
Cậu ấy cười nhạt, bắt đầu giở tài liệu mời đối tác ra thảo luận với ta.
Thoáng cái đã quá bảy giờ, di động của ta đổ chuông, vừa mở máy đã nghe tiếng Mary la lối: “Nè nè~ chừng nào hai vị vương tử mới về rước tiểu công chúa?~”
Ta và Trịnh Diệu Dương đi cùng xe về, chưa vào đến sân trong đã thấy Trần Dương chạy nhào ra, tung tăng như bươm bướm nhảy tót tới cửa sổ cạnh ghế trên.
“A Thạc ngồi đằng sau đi, con muốn ngồi cạnh Dương Dương.”
Ta liếc mắt nhìn Trịnh Diệu Dương, chỉ thấy cậu ấy đang bày ra bộ dạng đau đầu nhức óc.
Tiểu quỷ vừa lên xe, Trịnh Diệu Dương đã đe: “Trần Dương, ở bên ngoài phải gọi thế nào?”
“Chú… chú.”
“Ok, nhớ là được.”
“Nhưng chú nói kêu chú sẽ được thưởng na, đâu có đâu?”
“Còn nói không có? Quà hồi tuần trước bơ đâu mất rồi?” Trịnh Diệu Dương nói không lại con nít, “Vậy được, từ sau quà để cho A Thạc của con mua.”
“Tiền của Dương Dương không phải đều của A Thạc sao?”
Ta ngồi ghế sau cũng phải bật cười, nhìn Trịnh Diệu Dương rối bòng bong, đôi khi cũng đã nghiền cực kỳ~