Đám người Dương Bất Vĩ đã chết, xem như đã cho lưu dân ngoại thành phân tranh một dấu chấm kết tạm thời.
Chủ lý ngoại thành Tào Nghị Nhân khi đương chức say rượu làm hỏng việc, nhưng cũng may còn chưa gây thành đại họa, chỉ bị phạt ba tháng bổng lộc. Ước chừng là vì lấy công chuộc tội, hai ngày sau, hắn liền lấy ra phương án mới, đem lưu dân hai bên hoàn toàn đánh tan trọng tổ, làm những lưu dân này dần dần dung hợp.
Diệp Vân Đình thương nghị với hắn, lại đề ra chút ý kiến, việc này liền dựa theo chương trình bắt đầu từng bước thi hành.
Khi việc xây dựng bên ngoài thành một lần nữa đi vào quỹ đạo, Chu Văn cũng từ Lục Châu phi ngựa trở về, cùng mang về còn cả lá thư do thứ sử Lục Châu Tất Điển tự tay viết.
Trong thư Tất Điển đồng ý với đề nghị hợp tác của Lý Phượng Kỳ, chỉ đưa ra một chút điều kiện, đó là lập tức đưa tới ba vạn kiện quần áo mùa đông, cùng với năm vạn thạch lương thảo đến Lục Châu, yêu cầu như vậy cũng không tính là quá mức, thậm chí so với tưởng tượng của Diệp Vân Đình còn dễ dàng hơn một chút.
“Chỉ có chút điều kiện như vậy sao?” Y cho rằng Lý Phượng Kỳ chủ động nói chuyện hợp tác, Tất Điển ít nhất sẽ nắm lấy cơ hội mưu chỗ tốt nhiều thêm một chút, nhưng vị thứ sử Lục Châu này tựa hồ cũng không giống trong tưởng tượng của y.
“Phải, chỉ có vậy.” Chu Văn nhìn ra y nghi hoặc, hai một tiếng, cảm khái nói: “Lúc trước ta cũng nghi hoặc không thôi, nhưng Tất Điển trực tiếp mang ta đến quân doanh Lục Châu, tình huống trong doanh kia…… Cũng không trách Tất Điển sốt ruột như thế.”
Lục Châu ở Đông Bắc, lần này chịu nạn tuyết ảnh hưởng không thể nói là không lớn. Tất Điển vì cứu tế, chỉ có thể mở kho phát lương. Thậm chí còn đem lương thảo trong quân phân phát ra. Vốn còn định hướng triều đình cầu viện, nhưng ai biết Ân gia lại vô thanh vô tức tạo phản.
Tất Điển là phó tướng tâm phúc của Ân Tiếu Chi, nhưng cố tình trước khi Ân Tiếu Chi khởi sự hắn không biết gì. Dẫn tới tình cảnh của hắn liền thập phần xấu hổ.
Lương thảo của Ân gia đều tăng cường cho Trung Châu Ký Châu, Lục Châu chính là mẹ kế nuôi. Mà triều đình bởi vì quan hệ của hắn và Ân thị, cũng không đưa tiếp viện tới. Vậy nên thời gian này, cuộc sống ở Lục Châu thập phần gian nan. Quần áo mùa đông lương thực đều không đủ, lại không có chỗ cầu viện, chỉ có thể ngóng trông trời đông giá rét sớm kết thúc.
Cho nên khi Chu Văn tới cửa làm thuyết khách, Tất Điển không có nửa phần chần chờ liền đồng ý. Yêu cầu duy nhất đó là lập tức đưa vật tư hắn yêu cầu tới.
“Thật ra là một người minh bạch.” Lý Phượng Kỳ nói với Chu Văn: “Lệnh người của ngươi âm thầm đưa vật tư tới trấn Chu Cú, lại từ trấn Chu Cú đi vòng đưa đến Lục Châu, cẩn thận một chút, đừng để Ký Châu bên kia phát hiện.”
Có Tất Điển phối hợp, bọn họ có thể không còn nỗi lo về sau mà làm khó dễ Ân gia.
Hắc Cửu ở biên giới Vị Châu không thể chờ được Dương Bất Vĩ đúng hẹn mà đến, liền biết kế hoạch chỉ sợ đã xảy ra biến cố.
Nhưng nhiệm vụ không hoàn thành, hắn cũng không dám trở về như vậy, chỉ có thể mạo hiểm lại lần nữa cải trang giả dạng quay lại Vị Châu, thám thính tình hình của Dương Bất Vĩ.
Kết quả vừa vào thành, liền nghe thấy tửu lầu quán trà đều đang đàm luận việc Vương gia cùng Vương phi phá được âm mưu của phản đảng Ân thị, nghe tiếp chút nữa, đó là tin Dương Bất Vĩ cùng với tử sĩ liên quan đã chết rồi. Hắc Cửu thầm nghĩ không ổn, vội vàng muốn ra khỏi thành đi báo tin, lại không biết mình đã sớm bị người theo dõi, mới vừa đến cửa thành, đã bị một đội nhân mã bao vây, trực tiếp đưa vào nhà giam trong quân doanh.
Nhà giam kia chuyên để giam gian tế cùng phản đồ, bên trong đầy đủ mười tám khổ hình.
Ngũ Canh tự mình chiêu đãi, sau một ngày một đêm, Hắc Cửu liền khai.
Đơn nhận tội của hắn được đưa đến tay Lý Phượng Kỳ, Lý Phượng Kỳ nhìn thoáng qua liền ném cho Khương Thuật: “Ngươi điểm hai vạn nhân mã, đem Hắc Cửu và đơn nhận tội đưa tới Ký Châu, nói cho Ân Tiếu Chi, nếu lão tự mình tới phủ Đô Đốc nhận lỗi với Vương phi, việc này bổn vương sẽ cho qua, bằng không, bổn vương sẽ tự mình đòi lại công đạo vì Vương phi.”
Vừa nghe có việc để làm, Khương Thuật liền lên tinh thần. Cẩn thận gấp lại tờ đơn nhận tội cất đi, khí thế mười phần vỗ vỗ ngực: “Vương gia yên tâm, ta châc chắn sẽ làm lão già họ Ân kia tức giận đến mức ăn không ngon!"
Nói là Ân Tiếu Chi nhận lỗi liền bỏ qua việc này, chỉ là tìm cái cớ để khai chiến.
Công phu mắng chửi người của Khương Thuật rất lợi hại, xưa nay khai chiến đều là phái hắn đi chọc giận quân địch. Hiện giờ đối đãi Ân thị cũng vậy, Ân Tiếu Chi tuổi tác cũng đã sắp xuống mồ, lão có bỏ được mặt mũi, cũng không có lá gan tới phủ Đô Đốc nhận lỗi.
Vậy nên, trận chiến này là phải xảy ra.
Ngày đó, Khương Thuật điểm hai vạn binh, đi trấn Chu Cú.
Cách thời gian Hắc Cửu hẹn truyền tin về đã qua mấy ngày. Mấy ngày này, Hắc Cửu không truyền bất kỳ tin tức gì quay về nữa, thám tử được phái đi Vị Châu càng không hề có động tĩnh, trong lòng Ân Thừa Ngô càng cảm thấy bất an.
Nhớ tới lần trước mỏ vàng bị đoạt, hắn cũng từng có loại cảm giác này, cuối cùng cũng ngồi không yên, phân phó nói: “Lại phái người đi Vị Châu thăm dò.”
Hắc Cửu làm việc xưa nay thỏa đáng, đã nhiều ngày như vậy không có tin tức truyền về, hơn phân nửa là đã xảy ra đường rẽ gì rồi.
Người truyền tin vừa mới lĩnh mệnh đi ra ngoài, liền đụng phải tướng lĩnh cưỡi ngựa nhanh tới báo tin, đối phương thở hồng hộc, trong tay cầm một bức thư, xoay người xuống ngựa liền trực tiếp vào doanh trướng: “Tướng quân, đã xảy ra chuyện rồi!”
Ngày đông, trên trán tướng lĩnh lại bao phủ một tầng mồ hôi, hắn hít sâu một hơi mới miễn cưỡng khắc chế lại run rẩy, đem thư trình đến trước mặt Ân Thừa Ngô.
Trong phong thư kia đúng là đơn nhận tội của Hắc Cửu.
Dự cảm trở thành sự thật, Ân Thừa Ngô sắc mặt khó coi: “Hiện giờ tình hình ra sao?”
“Khương Thuật mang theo hai vạn binh mã hoả lực tập trung ở trấn Chu Cú, tuyên bố……” Tướng lĩnh ngập ngừng, chần chờ liếc mắt nhìn Ân Thừa Ngô một cái, mới cắn răng nói cho hết lời: “Tuyên bố muốn lão tướng quân…… Quần áo trắng trừ quan, đi Vị Châu nhận lỗi với Vĩnh An Vương phi.”
“Vĩnh An Vương khinh người quá đáng!” Ân Thừa Ngô nghe vậy giận dữ, vo tờ đơn nhận tội kia thành một cục ném xuống đất: “Đi, điểm binh, chuẩn bị nghênh chiến! Tiểu nhi họ Lý, thật sự cho rằng ta sợ hắn phải không?!”
“Chỉ là lão tướng quân bên kia……” Tướng lĩnh nhớ tới lão tướng quân từng nói, ở thời gian mấu chốt này, chớ có xung đột với cùng Vĩnh An Vương.
“Đều có ta đi nói.” Ân Thừa Ngô âm u liếc mắt quét hắn một cái: “Ngươi tự đi điểm binh.”
Tướng lĩnh trong lòng phát lạnh, vội vàng khom người thưa vâng.
Đầu này Ân Thừa Ngô lại giục ngựa quay lại, hồi phủ đi tìm phụ thân mình.
Từ khi nhị đệ chết, phụ thân già nua đi rất nhiều, quân vụ ở Vân Dung cũng dần dần buông tay giao cho hắn. Phụ tử hai người luôn luôn thống nhất ý kiến ở những việc lớn, lần khác nhau duy nhất là lần mỏ vàng ở trấn Chu Cú kia.
Phụ thân lần nữa nói không thể dễ dàng trở mặt với Vĩnh An Vương, nhưng với cái nhìn của hắn, Vĩnh An Vương mặc dù có kiêu dũng thiện chiến thì thế nào? Hành quân đánh giặc, xem không chỉ là mưu kế, còn có thực lực.
Binh lực của Vân Dung lại không hề kém với Bắc Cương.
Nếu lúc trước phụ thân không ngăn cản hắn đoạt lại mỏ vàng, binh lực của Vân Dung hiện giờ sẽ còn lên cao một tầng, cũng không đến mức toàn làm áo cưới cho người khác.
Đem ngựa giao cho người gác cổng, Ân Thừa Ngô vững vàng đến thư phòng.
Trong thư phòng, Ân Tiếu Chi đã dọn xong dư đồ, hiển nhiên cũng đã biết tin tức, đang chờ hắn tới.
“Người là ngươi phái đi?”
Hắc Cửu hành động thất bại, trên mặt Ân Thừa Ngô hiện lên một tia mất tự nhiên: “Đúng vậy.”
“Thôi. Việc này nhiều lời vô ích.” Ân Tiếu Chi tuy có chút tức giận hắn lén hành động, nhưng ván đã đóng thuyền, lại truy cứu nữa cũng đã muộn: “Khương Thuật chỉ là được phái tới xung phong, trận chiến này xem ra phải chiến rồi.”
“Muốn chiến thì chiến, chúng ta làm sao phải sợ?” Ân Thừa Ngô nói: “Binh lực Vân Dung không kém Bắc Cương nhiều, nếu thật sự phải đánh, thắng bại khó liệu.”
Ân Tiếu Chi lắc đầu chỉ chỉ vị trí của Lục Châu trên dư đồ: “Tây Hoàng đã bị diệt, Bắc Cương không còn nỗi lo về sau, lại chiếm đại nghĩa. Mà Vân Dung lại hai mặt thụ địch, nếu thật sự phải chiến một trận, chúng ta băn khoăn càng nhiều. Lúc trước ta phái người đi liên hệ với Tất Điển, hắn đều tránh không gặp. Đây cũng là một tai hoạ ngầm.”
Lão lo lắng sốt ruột nhìn dư đồ.
Trên dư đồ, Ký Châu bị Vị Châu cùng Lục Châu vây kín, một khi Tất Điển liên thủ với Lý Phượng Kỳ, Ký Châu hai mặt thụ địch, sẽ lâm vào bị động.
“Tất Điển làm người ngoan cố, hành sự hèn nhát, sao có thể liên thủ với Vĩnh An Vương?” Ân Thừa Ngô đối với Tất Điển có chút chướng mắt, tên phó tướng này của phụ thân hắn, trên chiến trường thật ra có vài phần dũng khí, nhưng ngày thường hành sự xác thật lo trước lo sau, sợ tay sợ chân. Vậy nên lúc trước khởi binh, vì phòng ngừa Tất Điển phản bội, bọn họ vẫn không tính Lục Châu vào.
Xong việc thật ra bọn họ có phái người đến Lục Châu, nhưng Tất Điển đều tìm cớ tránh không gặp, hiển nhiên là khiếp đảm sợ hãi, tình nguyện co đầu rút cổ ở Đông Bắc.
Ân Tiếu Chi nghe vậy lại thở dài một hơi: “Cũng có thể, trận chiến này tóm lại là trốn không thoát.” Lão trầm tư một lát, nói với Ân Thừa Ngô: “Ngươi dẫn người nghênh chiến, ta lại phái người đi Lục Châu một chuyến, thử thuyết phục Tất Điển liên thủ với chúng ta.”
Lão nghĩ, Tất Điển dù sao cũng đã từng là phó tướng của lão, sẽ nhớ vài phần mặt mũi của lão. Cho dù không hợp tác với lão, chỉ cần hắn vẫn nhớ chủ cũ, không liên thủ với Vĩnh An Vương, phần thắng của bọn họ liền có thể lớn hơn rất nhiều.