Mười vạn Huyền Giáp quân đến biên giới Ký Châu và Lê Châu, chờ đến khi quân khởi nghĩa ở biên giới Lê Châu phát giác ra, Huyền Giáp quân đã cách bọn họ chưa đến hai trăm dặm.
Thám tử sợ tới mức chạy như bay hồi doanh báo tin: “Vĩnh An Vương, Vĩnh An Vương dẫn người đánh tới rồi!”
Thanh âm run rẩy bén nhọn cách thật xa đã truyền đến, khiến cho quân tốt trong doanh địa một trận xôn xao.
Đông Sơn Vương sắc mặt hơi trầm xuống, quát khẽ một tiếng mới tạm thời trấn an được quân tốt bất ổn, lập tức thông tri mấy vương còn lại vào trong trướng nghị sự.
Thám tử một đường phi nhanh mà đến, vừa kinh hoàng vừa mệt mỏi, vào trướng liền trực tiếp nằm liệt trên mặt đất.
“Ngươi xác định là Vĩnh An Vương?” Trung Sơn Vương một tay đem người nhấc lên, đôi mắt trừng to hơn chuông đồng.
“Xác, xác định. Tất cả đều mặc áo giáp đen, mênh mông như một đám mây đen, đếm cũng đếm không hết,” thám tử lắp bắp nói: “Bọn họ còn giương cờ đen.”
Huyền Giáp quân là vì mặc áo giáp đen, mang cờ nền đen chữ “Kỳ” vàng mà được gọi tên như vậy. Huyền Giáp quân vừa động, giống như mây đen áp thành, kẻ nhát gan chỉ cần nhìn thấy một mảnh mênh mông xa xa đó là có thể bị dọa vỡ gan.
Hiện giờ thám tử cũng như thế.
Bọn họ một đường đánh tới, gặp phải quân Bắc Chiêu đều là tôm chân mềm, đánh không được hai ba trận đã tan, nào đã từng gặp qua quân đội khí thế hùng hồn như vậy?
Những Huyền Giáp quân đó mặc giáp đen, vung cờ lớn, xếp thành phương trận chỉnh chỉnh tề tề chạy tới biên giới Ký Châu, tiếng vó ngựa, tiếng bước chân như tiếng sấm ầm ầm, đến mặt đất đều đang run rẩy, hắn cách thật xa đã phảng phất cảm nhận được sát khí đâm vào da thịt.
“Bây giờ nên làm thế nào cho phải đây?” Trung Sơn Vương thấy hắn cả người phát run, đem người tống cổ ra ngoài, xoay quanh nói: “Chúng ta còn chưa động thủ, Vĩnh An Vương đã dẫn người đánh tới, nhất định là chúng ta tập trung hoả lực ở biên giới Ký Châu khiến cho Vĩnh An Vương không vui. Ta đã nói trận này không đánh được! Bắt lấy Lê Châu làm một thổ hoàng đế thật tốt!”
Hắn lải nhà lải nhải, thường thường còn oán trách hai câu, trận còn chưa đấu võ cũng đã chuẩn bị mưu tính trốn chạy: “Nếu không chúng ta chạy nhanh trốn đi.” Hắn nhanh chóng tính kế, vẻ mặt đau mình: “Heo mẹ tốt một chút trong chuồng đều sắp đẻ rồi. Mang theo chạy trốn sợ là không được.”
Đông Sơn Vương thấy hắn đã lên kế hoạch chạy trốn muốn mang theo cái gì, khóe mắt giật giật, thanh âm âm u nói: “Đại ca, đối mặt còn chưa đánh đã bỏ chạy, chúng ta về sau còn lập uy trong quân thế nào, danh Trung Sơn Vương của ngươi còn đâu ra uy nghiêm?!”
“Không còn thì thôi!” Trung Sơn Vương hai một tiếng, một hán tử rất cường tráng lại sợ hãi không thôi: “Đổi thành ai cũng không có can đảm đánh với Vĩnh An Vương a. Trở về nuôi heo ít nhất còn có thể giữ lại một cái mạng.”
Hắn thầm thì thì thầm: “Huống hồ ta cũng đâu muốn làm Trung Sơn Vương đồ bỏ này.”
Ước chừng là bị lời hắn nói ảnh hưởng, Tây Sơn vương cùng Nam Sơn vương thần sắc cũng do dự: “Đại ca nói cũng không phải không có đạo lý, Huyền Giáp quân uy danh hiển hách, đừng nói hiện giờ đã mất tiên cơ, cho dù chúng ta chiếm tiên cơ đánh bất ngờ cũng chưa chắc đã có phần thắng. Tạm thời tránh một chút nổi bật cũng là có thể.”
Tây Sơn vương lại nhìn về phía hũ nút không hé răng: “Lão ngũ ngươi thấy thế nào?”
Bắc Sơn Vương vẫn luôn ngậm miệng như hồ lô thở hổn hển một lúc lâu, ngập ngừng nói: “Cho dù chúng ta trốn lại có thể chạy trốn tới nơi nào? Ta nghe bên ngoài nói, Vĩnh An Vương về sau chỉ sợ là sẽ làm hoàng đế, chờ hắn vươn tay ra, sớm hay muộn cũng sẽ tới đánh chúng ta……”
“Ngũ đệ nói không sai.” Đông Sơn Vương biểu tình tán thưởng nhìn hắn một cái, không nghĩ tới tên Bắc Sơn Vương chất phác này thật ra còn có chút quyết đoán.
Kết quả Bắc Sơn Vương chưa chờ hắn nói xong, lại chậm rì rì mà đem lời chưa nói xong nói tiếp: “Bằng không chúng ta đầu hàng đi, triều đình không phải đều chiêu an gì đó sao?”
Đông Sơn Vương: “……”
Mẹ nó, một đám hèn nhát bất lực!
“Ý kiến hay.” Trung Sơn Vương nghe vậy đấm bàn một cái: “Nếu là Vĩnh An Vương chiêu an chúng ta, nói không chừng còn có thể làm quan.”
Nam Sơn vương bị Tây Sơn vương làm cho do dự không nói gì, nhưng hiển nhiên cũng là có chút động tâm.
Đông Sơn Vương nhìn thần sắc mấy người, lường trước bọn họ là không có can đảm đối địch chính diện, âm thầm nghiến răng, trong mắt hiện lên ánh sáng kỳ lạ.
Chỉ một canh giờ, Huyền Giáp quân mênh mông đã tới biên giới Ký Châu, dựng trại đóng quân, cách một đạo giới tuyến xa xa đối mặt với bọn họ.
Tin Vĩnh An Vương mang theo Huyền Giáp quân đánh tới nhanh chóng lan truyền trong quân khởi nghĩa, không ít quân tốt còn chưa bắt đầu đối địch đã rối loạn trận tuyến trước.
“Vĩnh An Vương tới? Chúng ta đánh hay không đánh a?”
“Này không phải hỏi vô nghĩa sao, bảo ngươi đánh ngươi dám đi không?”
“Ta làm sao dám? Một tên Tây Hoàng có thể gϊếŧ mười cái ta, nhưng một Huyền Giáp quân có thể gϊếŧ mười tên Tây Hoàng. Này không phải là đi chịu chết sao……”
Đủ loại thanh âm không nhỏ như thế ở trong quân, Bắc Sơn Vương đi bộ một vòng, nghe tiếng hô không chiến càng cao, tức khắc liền yên lòng.
Quân khởi nghĩa nhân số đông đảo, nhưng đều là bá tính bình thường tạo thành, có thể đánh tới Lê Châu chỉ có thể nói quân coi giữ những địa phương đó quá phế vật. Nếu thật sự phải đánh thật ra Huyền Giáp quân không sợ, chỉ là thật sự không cần thiết phải hao tổn như thế. Có thể không chiến mà khuất phục người là tốt nhất.
Thừa dịp không có ai chú ý, truyền tin tức cho Chu Liệt vừa đến xong, Bắc Sơn Vương liền chuẩn bị đi tìm Trung Sơn Vương trò chuyện.
Chỉ là mới vừa đi gần doanh trướng của Trung Sơn Vương, liền nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong.
Một thanh âm khác hiển nhiên là thanh âm của Đông Sơn Vương.
Trong các đầu lĩnh trong quân khởi nghĩa, chỉ có Đông Sơn Vương là người đọc sách, dã tâm cũng lớn nhất. Nhưng cố tình Trung Sơn Vương hắn phụ tá lại là người không có chí lớn, một lòng muốn bận rộn nuôi heo, ngày thường Trung Sơn Vương còn tính là nghe lời hắn, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó. Nhưng hiện giờ đụng phải Huyền Giáp quân, Trung Sơn Vương hiển nhiên cũng không phải hoàn toàn ngớ ngẩn, cùng hắn nổi lên cãi vã.
Màn cãi vã cố tình đè nặng nói nhỏ, nhưng Bắc Sơn Vương là ám vệ, lỗ tai rất thính, nghe rõ ràng trận cãi cọ của hai người.
Đông Sơn Vương muốn Trung Sơn Vương phái binh nhân đêm tối đánh bất ngờ, mà Trung Sơn Vương hiển nhiên không muốn để binh lính trong tay đi chịu chết, càng không muốn vuốt râu hổ, vô kể đối phương uốn lưỡi thuyết phục thế nào hắn đều chết sống không chịu đáp ứng.
Du thuyết hồi lâu không có kết quả, trong giọng nói của Đông Sơn Vương đã mang theo áp lực tàn nhẫn, trên mặt lại vẫn là cười: “Thôi, không nói những chuyện này nữa. Là ta hơi nóng nảy, đại ca cũng chớ có giận ta. Nếu đại ca không chịu, về sau ta cũng không nhắc lại nữa, Huyền Giáp quân bên kia liền gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó đi.”
Bắc Sơn Vương ẩn thân trong chỗ tối liền nghe thấy Trung Sơn Vương nói một câu “Nhị đệ nghĩ thông suốt là tốt”, tiếp theo truyền đến tiếng ly chạm vào nhau.
Hai người đang uống rượu.
Ánh mắt hắn chợt lóe, yên lặng đếm đếm, đếm tới mười, liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng vật đổ xuống đất nặng nề. Tiếp theo liền thấy Đông Sơn Vương khóe miệng mỉm cười từ trong trướng đi ra, phân phó thủ vệ cách đó không xa: “Trung Sơn Vương uống quá nhiều rượu. Đêm nay các ngươi đừng quấy nhiễu hắn.”
Nói xong lấy ra một chiếc lệnh bài, chỉ vài người, nói: “Các ngươi đi theo ta.”
Đợi hắn đi rồi, Bắc Sơn Vương mới lẻn vào trong trướng xem xét, liền thấy Trung Sơn Vương mặt cúi xuống ghé vào bàn, không có động tĩnh. Duỗi tay xem xét hơi thở, cũng may còn có khí, phỏng chừng là bị hạ mê dược.
Hắn đơn giản cũng mặc kệ, chợt lóe thân rời khỏi trướng, đi vào trong rừng báo tin cho Chu Liệt.
Chu Liệt nhận được tin liền hắc hắc cười, nói với cấp dưới theo tới: “Nhìn xem, vừa đến đã có người gấp không chờ nổi tới tìm chết. Vừa lúc, gia gia liền gϊếŧ hắn cảnh cáo.”
Nói xong liên tiếp bố trí đi xuống, chỉ còn chờ Đông Sơn Vương ban đêm dẫn người đánh tới.
Đông Sơn Vương ngược lại cũng không ngốc, không chuẩn bị đánh chính diện, mà là đánh chủ ý nửa đêm dẫn người đi đốt lương thảo. Lương thảo phía sau bị đốt, trong quân tất đại loạn, hắn lại mượn cơ hội đánh lén, phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều. Chỉ cần trận đầu tiên đánh thắng, nâng cao sĩ khí, Nam Sơn vương cùng Tây Sơn vương như cỏ đầu tường tất nhiên sẽ động tâm với đề nghị của hắn.
Chỉ tiếc kế sách của hắn dùng sai chỗ.
Nửa đêm, lúc mọi âm thanh đều yên tĩnh. Một đội ngũ mang theo dầu hỏa lặng yên không một tiếng động vòng đến phía sau chỗ cất giữ lương thảo, đang muốn đem dầu hỏa hất lên, trên cổ liền có một cây đao bắc ngang.
Người chặn bọn họ lại mặc huyền giáp, hung thần ác sát, hiển nhiên đã sớm ở chỗ này chờ bọn họ.
Đội ngũ quân khởi nghĩa tới đốt lương thả bị bắt hết, tiểu tướng dẫn đầu nói: “Thêm chút dầu, đốt to một chút.”
……
Đông Sơn vương dẫn người mai phục nhìn doanh địa đối diện lửa lớn hừng hực cháy lên cùng với tiếng quát tháo hoảng loạn, bĩu môi, chờ đến lúc thời cơ đã đến, hạ lệnh nói: “Gϊếŧ lên!”
Trung Sơn Vương không ở, lần này quân tốt mang đến đều là tương đối tin phục hắn. Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của hắn, liền không chút do dự nhằm về phía doanh địa Huyền Giáp Quân ánh lửa tận trời.
Đông Sơn Vương ẩn thân ở nơi tối tăm tươi cười đầy mặt nhìn, chỉ là sau một lúc lâu, nụ cười của hắn lại không duy trì nổi nữa...... Chỉ thấy trong ánh lửa, vô số Huyền Giáp quân từ bốn phương tám hướng vọt ra, bao vây nhân mã hắn mang đến.
Vì lần này là lén điều binh, hắn mang đến chỉ có chưa đến năm ngàn nhân mã. Nhưng nghĩ vốn là đốt lương thảo đánh bất ngờ, năm ngàn cũng đủ dùng. Ai biết vừa mới đối mặt đã bị bao vây.
Đối phương hiển nhiên có chuẩn bị mà đến.
Đông Sơn Vương trong lòng cả kinh, đang muốn mang theo người còn lại lui lại, lại thấy một hán tử cao lớn khiêng một cây đao đi về hướng hắn ẩn thân, cười tủm tỉm nói: “Ngươi chính là Đông Sơn Vương? Bản lĩnh không lớn, gan chó thật ra lại không nhỏ.”
Nói xong không đợi Đông Sơn Vương phản ứng, liền hạ lệnh bắt tất cả người lại.
Năm ngàn người đánh bất ngờ lại bị bắt cả như bị đùa giỡn. Những quân khởi nghĩa đó ngay từ đầu còn muốn gϊếŧ ra ngoài, kết quả sau khi phát hiện đến Đông Sơn Vương cũng bị bắt rồi, sĩ khí liền hoàn toàn tan hết, bị đánh cho tơi bời mà đầu hàng.
“Trói hết bọn chúng lại, sáng ngày mai đều áp giải hết đến trước trận.” Chu Liệt dùng sống dao vỗ vỗ thân thể nhỏ gầy của Đông Sơn Vương, cười không có hảo ý: “Còn tên này, liền treo lên trên cột cờ. Nói cho đối diện, chỉ cần đầu hàng, liền không gϊếŧ.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Trung Sơn Vương bị hạ thuốc là bị hắt một bát nước tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy mặt Bắc Sơn Vương phóng đại trước mắt, chậm rì rì nói: “Đông Sơn Vương dẫn năm ngàn người đánh bất ngờ Huyền Giáp quân bị bắt rồi.”
“????”Trung Sơn Vương mờ mịt khiếp sợ nhìn hắn: “Cái gì??”
Nam Sơn vương a một tiếng: “Đông Sơn Vương giấu chúng ta nửa đêm dẫn người đánh lén, kết quả bị bắt. Hiện tại đối diện đang khua chiêng gõ trống kêu chúng ta đầu hàng đấy. Nói không đầu hàng liền lấy hắn còn cả năm ngàn người kia đi tế cờ.”
Trung Sơn Vương: “……”
Duỗi tay sờ soạng một vòng trên người mình, quả nhiên không sờ thấy lệnh bài, liền phỉ nhổ: “Mẹ nó, lão nhị trộm lệnh bài của lão tử.” Hắn gấp đến độ xoay quanh: “Ta đã nói không thể đánh!”
Hắn nhìn ba người còn lại, hỏi: “Các ngươi nghĩ thế nào?”
Bắc Sơn Vương do do dự dự mà nói: “Đánh cũng đánh không lại, nếu không liền hàng đi.”
Nam Sơn vương cùng Tây Sơn vương hiển nhiên còn không cam lòng, nhưng lại sợ chết, chậm chạp không mở miệng.
Nhìn thái độ của bọn hắn, Trung Sơn Vương đơn giản nói: “Ta đây cùng lão ngũ dẫn người đi hàng trước.” Nói xong ôm lấy bả vai Bắc Sơn Vương đi rồi, hiển nhiên là thật sự tính toán đầu hàng.
Tây Sơn vương cùng Nam Sơn vương liếc nhau, nghĩ Trung Sơn Vương có thể đánh nhất đều hàng rồi, bọn họ chết chống nói không chừng càng không vớt được chỗ tốt, vì thế sôi nổi đuổi theo.
“Cứ hàng cả như vậy?” Diệp Vân Đình xem thư Chu Liệt cho chim ưng đưa về, buồn cười lại có chút cảm khái: “Cứ như vậy mà bọn họ có thể đánh tới biên giới Ký Châu.” Đủ để chứng minh quân coi giữ ở các châu quận khác của Bắc Chiêu có bao nhiêu vô năng, bao nhiêu tham sống sợ chết.
“Sống ngày yên vui đã lâu, đám quân coi giữ đó đã sớm không còn tâm huyết.” Lý Phượng Kỳ bĩu môi: “Cứ để cho bọn chúng sống thêm mấy ngày yên vui nữa đi.”
Sau này dừng trong tay hắn, đám phế vật thùng cơm đó một tên cũng trốn không thoát.
Ba mươi vạn quân khởi nghĩa không phải con số nhỏ, Chu Liệt dẫn người hợp nhất quân khởi nghĩa, mà Ký Châu bên này, sau khi xác định biên giới vững vàng, không có nỗi lo về sau, Lý Phượng Kỳ liền sai người phát một phong hịch văn lên án công khai, đầu mâu chỉ thẳng vào Lý Tung.
Hịch văn đầu tiên là liệt kê công huân của Vĩnh An Vương, tiếp theo chuyện vừa chuyển, lại đề cập đến thù thí huynh đoạt vị của tiên đế.
Mấy ngày nay, những bí mật thối tha bị che dấu đó của hoàng thất đã sớm truyền khắp các châu quận, thân thế của Vĩnh An Vương càng là khó bề phân biệt, cách nói muôn vàn. Nhưng đồn đại chung quy chỉ là đồn đại, đại bộ phận người tuy rằng nói ngoài miệng, trong lòng lại vẫn biết không thể coi là thật.
Nhưng thiên hịch văn lên án công khai này lại thừa nhận thân thế của Vĩnh An Vương...... Hắn chính là cô nhi của tiền Thái Tử Lý Tốn.
Nếu không phải tiên đế thí huynh đoạt vị, Vĩnh An Vương mới là người thừa kế giang sơn Bắc Chiêu này. Năm đó tiên đế không chỉ có đại nghịch bất đạo mưu hại trưởng huynh, càng ác độc mà đến trưởng tẩu lâm bồn cũng không buông tha. May mắn có lão Vĩnh An Vương trượng nghĩa ra tay, mới cứu được cô nhi của tiền Thái Tử.
Hịch văn vừa ra. Người trong thiên hạ phẫn nộ.
Các bá tính đều cho rằng tiên đế làm chuyện ác cũng đã đủ nhiều, nhưng thân thế của Vĩnh An Vương vừa ra, lại cho bọn họ biết, trên đời này còn có thể có chuyện càng khiến người giận sôi hơn.
Trong lúc nhất thời vô số văn nhân thư sinh soạn văn công kích, bách tính trên phố phường tức giận mắng càng nhiều không kể xiết.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, viết đầy mấy chữ “Hôn quân”, “Được vị bất chính”, “Thoái vị”, còn có người vẽ những bức họa hình người dán ở trên tường, phía trên viết tên húy của tiên đế Lý Càn, bị người lui tới phun đầy cục đàm. Cấm vệ quân lần nào cũng đi tra xét kẻ đại nghịch bất đạo, nhưng các bá tính làm chứng cho nhau, không ai thừa nhận là mình làm. Vì có vết xe đổ, bọn họ không dám bắt người, chỉ có thể tăng nhân thủ tuần tra khắp nơi, rửa sạch "dơ bẩn" khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Nhưng ban ngày bọn họ tẩy sạch sẽ, buổi tối sẽ lại có người lặng lẽ dán lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiên đế thậm chí cả kim thượng, ở trên kinh thành mọi người đòi đánh, cơ hồ thành con chuột dưới cống ngầm mà tất cả mọi người đều ghét bỏ.