Đi dạo trên phố hơn nửa ngày, hai người mới hồi kinh.
Khi đi qua cửa cung, Diệp Vân Đình nhìn vết tích lầu canh cháy trụi, hơi có chút thổn thức nói: “Không nghĩ hắn sẽ tự sát.” Còn là lấy phương thức thảm thiết như vậy.
Y cho rằng người giống như Lý Tung, sẽ không dễ dàng lựa chọn tự sát.
“Nghe nói trước khi hắn tự sát, Hàn Thiền từng đi tìm hắn.” Ánh mắt Lý Phượng Kỳ có chút sâu, Lý Tung chết, là nằm ngoài ý muốn của hắn, rồi lại ở trong tình lý.
Tính tình hắn cố chấp, suốt cuộc đời đều đuổi theo Hàn Thiền. Đáng tiếc Hàn Thiền lại không phải thầy tốt bạn hiền của hắn, chỉ biết dẫn hắn đi vào hướng hủy diệt.
Hiện giờ kết quả này, kỳ thật là đã sớm trong dự đoán.
Vượt qua cửa cung là vào đến hoàng cung.
Hai người nắm tay đi trên con đường thật dài trong cung điện, cây xanh hai bên đã nảy mầm mới, hoàng hôn chạng vạng treo trên đầu cành xanh non, một mảnh sức sống bừng bừng.
“Hàn Thiền xử trí như thế nào?”
Nghe y nhắc tới, Lý Phượng Kỳ mới nhớ còn có một người như vậy, sách một tiếng nói: “Lúc trước chưa vươn tay ra tới, cũng không liệu lý hắn. Người theo dõi hồi bẩm nói hắn trở về phủ thái phó xong cũng không ra ngoài nữa.”
“Hắn lắm mưu nhiều kế, vì phòng sinh biến, không thể giữ lâu.” Diệp Vân Đình khẽ nhíu mày, đối với sự tình đời trước Hàn Thiền sát hại Lý Phượng Kỳ luôn không thể quên.
Lý Phượng Kỳ vốn cảm thấy trực tiếp gϊếŧ là quá tiện nghi cho hắn, muốn ngày sau lại chậm rãi liệu lý hắn. Nhưng thấy mặt Diệp Vân Đình lộ vẻ lo lắng, cũng không tốn nhiều công phu nữa, nói: “Ta sai Chu Liệt dẫn người đi bắt hắn, với những chuyện ác mà hắn đã làm, chịu lăng trì cũng không quá.”
Nghe hắn nói như thế, Diệp Vân Đình mới giãn mày ra.
Lý Phượng Kỳ lập tức an bài Chu Liệt đi bắt người, chỉ là qua hai khắc, liền thấy Chu Liệt vội vàng tới bẩm, đầy mặt phức tạp, muốn nói lại thôi: “Hàn Thiền bên kia xảy ra chút đường rẽ.”
“Người chạy rồi?”
“Thật ra cũng không phải.” Chu Liệt nhớ tới gian mật thất kia, hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể nói: “Bệ hạ vẫn là tự mình đi nhìn xem đi, ta dăm ba câu cũng nói không rõ.”
Lý Phượng Kỳ cùng Diệp Vân Đình liếc nhau, không quá vừa lòng nói: “Vậy đi xem đi.”
Trong lòng lại đang oán giận, người này thật là lắm chuyện.
Đều sẽ phải chết, còn không yên phận.
Kết quả tới phủ thái phó vừa thấy, mới phát giác người thật sự là sắp chết.
Lệnh Huyền Giáp quân canh giữ bên ngoài phòng, mấy người xuyên qua đường đi chật hẹp, liền tới mật thất.
Lý Phượng Kỳ đã sớm biết trong phủ thái phó có mật thất, dù sao thì giải dược lúc trước Diệp Bạc Như có chính là từ trong mật thất trộm ra, nhưng hắn không nghĩ tới phòng ngủ của Hàn Thiền lại có hai gian mật thất.
Mà trong gian mật thất này, cung phụng chính là cha ruột hắn, bài bị của tiền Thái Tử Lý Tốn.
Trong mật thất bày đầy nến trắng, giữa ánh nến đong đưa, những dải lụa màu trắng buộc trên giá đồng kia liền mang lên vài phần quỷ khí lành lạnh.
Mà người bọn họ muốn tìm, đang quỳ gối trước bài vị. Một đầu tóc dài rối tung, đã là tóc đen hóa tuyết trắng, ngọc trâm dính máu rơi trên mặt đất, gãy thành hai đoạn, trước ngực gã, đầy lỗ thủng bị vật bén nhọn đâm tới máu chảy đầm đìa, không sâu, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, lượng lớn máu tươi từ miệng vết thương trào ra, cũng không biết đã chảy bao lâu, đem một thân bạch y nhuộm thành đỏ máu.
Trong lòng bàn tay gã nắm chặt một mảnh vải vàng sáng, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm bài vị phía trên, đối với đám người Lý Phượng Kỳ đến không có nửa điểm phản ứng, giống như lệ quỷ phủ dưới âm tào địa phủ.
Lý Phượng Kỳ mặt không biểu tình mà nhìn gã: “Ngươi đối với phụ thân ta thật ra trung thành, đáng tiếc nếu hắn biết những chuyện mấy năm nay ngươi làm, lại chưa chắc đã nguyện ý có một bộ hạ như ngươi.”
Thân thể Hàn Thiền nhoáng lên, nghiêng mặt nhìn hắn, ánh mắt vẩn đục bất kham: “Ta làm sai sao?”
“Là đúng hay sai, chính trong lòng ngươi rõ ràng, hà tất hỏi lại?” Lý Phượng Kỳ biểu cảm trào phúng, cảm thấy gã lừa mình dối người như vậy có chút không thú vị.
Hàn Thiền là một người thông minh, nhưng càng thông minh càng dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt, đi đến cuối cùng, nhìn đường cụt trước mặt, chỉ có thể lừa mình dối người cảm thấy bản thân mình không sai.
Vừa buồn cười lại thật đáng thương.
“Ta không biết……”
Hàn Thiền quay đầu, tròng mắt chậm chạp xoay chuyển, nhìn bài vị phía trên, lại như là xuyên thấu qua bài vị đang nhìn một thứ gì khác.
Gã xuất thân bần hàn, lại cực kỳ thông tuệ, sớm đã nhìn thấu nhân tính bổn ác, thế thái lương bạc, gã vẫn luôn đặt mình bên ngoài thế tục, bất luận kẻ nào bất luận chuyện gì cũng không tác động được đến nửa phần cảm xúc của gã, là điện hạ túm gã trở về thế tục, làm gã có thất tình lục dục.
Hai tháng ngắn ngủn ở Xương Huyện kia, là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời gã.
Vì đoạn thời gian suиɠ sướиɠ đó, suốt cuộc đời gã đều nhấn chìm chính mình trong bóng đêm. Nhưng hôm nay nhớ lại gã mới phát hiện ra, gã thế nhưng đã không còn nhớ rõ khuôn mặt điện hạ nữa.
Ngược lại là có một bóng dáng nho nhỏ vẫn luôn lắc lư trước mắt gã, từng tiếng gọi gã “Lão sư”.
Thanh âm kia tràn ngập nhụ mộ cùng ỷ lại, từ khi nào, gã cũng từng thật lòng yêu quý đứa bé kia, nhưng tín niệm báo thù khiến gã hạ quyết tâm tàn nhẫn, dẫn gã đi lên tử lộ đã định.
Báo ứng.
Trong đầu Hàn Thiền bỗng nhiên hiện lên cái từ này.
Gã cười rộ lên nho nhỏ, sờ soạng nhặt đoạn ngọc trâm gãy kia lên. Một đầu ngọc trâm là hình nhánh cây, bên trên phiến lá bạch ngọc khắc một con ve sinh động như thật...... Đây là năm Lý Tung lên làm hoàng đế ban cho gã. Nói là không thể nhìn đường đường là lão sư của thiên tử lại dùng trâm gỗ.
Lý Tung từng lấy lý do như vậy, ban thưởng cho gã rất nhiều đồ vật.
“Đây là báo ứng.”
Hàn Thiền cúi đầu, động tác thong thả buộc dải lụa vàng sáng kia lên nửa đoạn trâm ngọc gãy.
Những người khác không biết gã đang phát điên cái gì, Lý Phượng Kỳ nhìn mất kiên nhẫn, đang muốn lệnh Chu Liệt bắt người, lại thấy Hàn Thiền bỗng nhiên giơ đầu ngọc trâm bén nhọn kia lên, hung hăng đâm xuyên qua yết hầu mình.
Ngọc trâm bén nhọn đâm thủng yết hầu trong nháy mắt, gã mở to hai mắt, trên mặt không có sợ hãi cùng thống khổ, chỉ có giải thoát cùng khoái ý.
Máu tươi đỏ thắm nhiễm đỏ dải lụa vàng sáng, Hàn Thiền buông tay xuống, thân thể ngã thật mạnh xuống mặt đất, làm tung lên một tầng bụi xám.
Không nghĩ tới gã nói tự sát liền tự sát, Chu Liệt kinh hãi nói: “Sao một kẻ hai kẻ đều chơi tự sát vậy?”
Lý Phượng Kỳ phản ứng nhanh chóng lôi Diệp Vân Đình lui ra phía sau một bước, nhíu nhíu mày, mới nói: “Lục soát người hắn, xem ngọc tỷ có ở trên người hắn không.”
Chu Liệt không tình nguyện mà ai một tiếng, cau mày sờ soạng trong tay áo gã, kết quả thật sự tìm được ngọc tỷ.
Hắn đem ngọc tỷ giơ lên, hưng phấn nói: “Thật là có!”
Lý Phượng Kỳ nhận lấy ngọc tỷ, nắm tay Diệp Vân Đình liền đi ra ngoài: “Đem đồ vật trong mật thất liệu lý, lại tìm một chỗ, đem người chôn đi.”
Hắn không muốn suy nghĩ sâu xa gút mắc trong đó nữa, dù sao thì người chết nợ tiêu, từ nay về sau cũng không còn liên quan gì đến bọn họ nữa.
Lúc hồi cung sắc trời đã tối.
Bởi vì đại điển đăng cơ, Lý Phượng Kỳ hiện giờ ở trong cung, hắn không ở trong Thái Càn Cung mà các đời hoàng đế đều ở, mà chọn Thái Thanh Cung gần tiền triều hơn một chút nhưng cũng nhỏ hơn một chút làm tẩm cung.
Diệp Vân Đình tất nhiên cũng ở cùng hắn.
Hiện giờ tuy rằng còn chưa chính thức đăng cơ, nhưng tất cả quy chế đều đã dựa theo quy cách của đế vương. Hai người còn chưa tới cửa, các cung nhân Thái Thanh Cung đã ra đón, cùng nhau quỳ nghênh.
Sau khi hoàng cung trải qua náo động, nguyên nội vụ tỉnh thường hầu Thôi Hi không thấy bóng dáng, còn có không ít cung nhân nhân loạn chạy khỏi cung, hiện giờ những cung nhân này, một bộ phận là lão nhân thăng chức lên, một bộ phận còn lại là mới tuyển vào. Nội thị trắng nõn thanh tú, cung nữ yểu điệu tú mỹ. Cẩn thận nhìn lại, không giống như người hầu hạ đứng đắn.
Diệp Vân Đình ánh mắt ý vị thâm trường đảo qua những người này, cùng Lý Phượng Kỳ sóng vai vào trong điện.
Vị trí Thường hầu tạm thời hiện giờ được thăng chức lên thay Thôi Hi tên Chu Kế, ban đầu là phó thủ của Thôi Hi, làm việc còn coi như có khả năng, Lý Phượng Kỳ dùng thuận tay, cho hắn làm luôn vị trí của Thôi Hi.
Hai người vào nội điện, Chu Kế mang theo hai nội thị tướng mạo bình thường tiến vào, nhỏ giọng dò hỏi: “Bệ hạ cùng Vương phi cần dùng bữa tối không?”
Hôm nay bên ngoài ở trên phố ăn không ít thứ, lúc này cũng không đói. Diệp Vân Đình liền lắc lắc đầu, phân phó nói: “Chuẩn bị nước đi, ta tắm gội trước.”
Chu Kế gật đầu, đối với phân phó của y và Lý Phượng Kỳ không có dị nghị gì: "Nước trong noãn trì vẫn luôn chuẩn bị, khi nào Vương phi muốn dùng, phân phó một tiếng là được.”
Nói xong cũng không ở lại lâu, hành lễ xong liền dẫn người lui xuống.
Tới ngoại điện, nhìn thấy một cung nữ dáng người thướt tha bưng trà muốn đi vào nội điện, sắc mặt trầm xuống, dùng một ánh mắt, hai nội thị đi theo bên cạnh hắn liền tiến lên, một trái một phải giữ cung nữ kia lại, bịt kín miệng, nhẹ nhàng lén lút kéo người đi.
Một phen này Chu Kế làm có thể nói là quang minh chính đại, cung nhân còn lại hầu hạ bên ngoài điện vừa kinh vừa giận.
Lại là như thế. Đã nhiều ngày, phàm là người muốn tới gần bệ hạ xum xoe, đều bị Chu thường hầu sai người kéo đi, không biết tung tích.
Sợ hãi rất nhiều, lại cũng khiến dã tâm trong lòng những người này càng thiêu càng vượng...... Hiện giờ còn chưa có một ai có thể thành công tiếp cận bệ hạ, nếu chính mình thành người đầu tiên, vậy về sau chẳng phải là vạn thiên sủng ái một mình mình hưởng sao?
Vì thế người trước ngã xuống, người sau tiến lên càng thêm nhiều.
Phòng trong, Lý Phượng Kỳ cởϊ áσ ngoài cho Diệp Vân Đình, thấy y chỉ ở trong điện tò mò đi tới đi lui, lại một câu cũng không hỏi nhiều, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: “Ngươi không có gì muốn hỏi sao?”
Diệp Vân Đình đầy mặt kinh ngạc: “Ta muốn hỏi cái gì?”
“……”
Một bụng lời nói của Lý Phượng Kỳ bị y chặn nói không nên lời, chỉ có thể rầu rĩ nói: “Không có gì.”
Diệp Vân Đình tùy ý “ồ” một tiếng, nói: “Vậy ta đi tắm gội trước."
Nói xong thật sự đi ra gian ngoài, gọi người dẫn mình đến noãn trì.
Lý Phượng Kỳ nhìn bóng dáng y hưng phấn đến noãn trì, một cỗ hỏa nghẹn trong lòng tức khắc bốc lên càng to, cố tình lúc này còn có một tiểu nội thị lỗ mãng hấp tấp bưng một chén trà nhỏ đụng vào người hắn. Thật ra hắn không bị hắt vào, nhưng tiểu nội thị thanh tú kia mu bàn tay trắng nõn lại đỏ một tảng lớn, hắn nho nhỏ “Ai nha” một tiếng, đôi mắt vũ mị đã kinh lại sợ mà nhìn Lý Phượng Kỳ: “Bệ hạ thứ tội, nô tỳ không cố ý.”
Nói xong sợ hãi mà gục đầu xuống, lộ ra một đoạn gáy tuyết trắng tinh tế.
Cả người nhìn yếu đuối nhỏ nhắn, nhu nhược đáng thương.
Đáng tiếc Lý Phượng Kỳ cũng không phải chủ nhân thương hương tiếc ngọc, hắn chỉ như suy tư gì mà nhìn chằm chằm vạt áo bị ướt nhẹp của mình, triệu Chu Kế tới phân phó nói: “Nội thị này làm việc tay chân vụng về, đến chén trà nhỏ cũng bưng không xong, nếu đặt ở trong quân, đã sớm đổi biện pháp chết đến một trăm lần. Người như vậy sao có thể hầu hạ Vương phi? Đem người kéo xuống đi, đừng để ta nhìn thấy nữa.”
Chu Kế lên tiếng, tiếp theo liền có hai nội thị tiến lên, che miệng nội thị thanh tú này lại kéo xuống.
Lý Phượng Kỳ nửa phần ánh mắt cũng không cho, ngược lại chắp tay sau lưng nói: “Xiêm y của ta ướt rồi.”
“Thần sai người đưa một bộ sạch sẽ tới.” Chu Kế nói.
“……” Lý Phượng Kỳ liếc nhìn hắn một cái, nghĩ thầm, vẫn là không đủ cơ linh, khụ khụ, đơn giản nói càng rõ ràng hơn một chút: “Ta muốn đến noãn trì tắm gội, ngươi dẫn đường.” Hắn còn chưa từng đến noãn trì, cũng không biết noãn trì ở nơi nào.
Chu Kế hơi hơi sửng sốt, cuối cùng lĩnh hội lại, lập tức khom người nói: “Vâng, bệ hạ mời theo thần.”
Lý Phượng Kỳ kéo khóe miệng, chắp tay sau lưng dạo tới dạo lui đi theo sau hắn.
Trong lòng lại nghĩ mình phải đến cẩn thận “Khảo vấn” Vương phi một phen mới được, thấy nơi này trong ngoài nhiều mỹ nhân như vậy, thế mà một chút cũng không ăn dấm, chẳng lẽ là tình cảm phai nhạt, đối với hắn đã không sao cả rồi sao?