Lý Phượng Kỳ thấy y đã hiểu, lại nhờ y cầm một tờ tín chỉ đến, viết hai chữ "Nhiễu" "Vi" lên tờ giấy viết thư. Viết xong lại che thêm một tầng ấn ẩn, như vậy cho dù nửa đường bị chặn, người khác cũng không nhìn ra nội dung trong bức thư.
Diệp Vân Đình thấy hắn ung dung thong thả cuộn giấy viết thư lại, nhét vào trong ống quyển đặc chế, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Vương gia cứ đem cách giải nói cho ta như vậy, không sợ ta tiết lộ ra ngoài sao?"
"Dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người." Lý Phượng Kỳ đưa mật thư chuẩn bị xong đến trước mặt y, trên mặt đều là bình tĩnh: "Huống hồ, mấy ngày nay ở chung, ta biết đại công tử là người thông minh."
Diệp Vân Đình chẳng hề ngốc, bắt đầu từ một khắc bước vào Vương phủ kia, y đã biết rõ số mệnh của mình và hắn đã quấn vào một chỗ.
Huống hồ... Mấy ngày nay ở chung, Lý Phượng Kỳ nhìn ra được, Diệp đại công tử thật sự là người thông suốt.
Tính tình y ôn hòa, nhưng cũng không mặc người bắt bí; thông tuệ có lòng, lại không tinh thông tính kế; nếu không phải bị bức ép đến mức độ như vậy, y thích hợp ở trong thư viện, cầm quyển sách tinh tế phẩm đọc hơn, như gió xuân tháng ba, ôn hoà mà trong sáng.
Mặc dù nói ra có chút không thích hợp, nhưng Lý Phượng Kỳ cảm thấy vào lúc này có được Diệp Vân Đình, thật sự là chuyện may mắn của hắn.
Nếu như lúc này đổi thành bất cứ người nào khác, kế hoạch của hắn cũng sẽ không tiến hành thuận lợi như vậy.
Lý Phượng Kỳ cụp mắt trầm tư chốc lát, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu Diệp Vân Đình ngồi xuống nói chuyện.
Diệp Vân Đình theo lời ngồi xuống bên cạnh hắn, hai người bất giác ở rất gần nhau, một ngươi dựa lưng vào gối mềm, một người nghiêng người ngồi bên giường, cánh tay với cánh tay chỉ cách nhau chưa tới hai nắm tay, đến mùi thuốc cay đắng trên người nhau cũng hòa thành một.
Mà mấy ngày nay Diệp Vân Đình chăm sóc hắn quen rồi, cũng không cảm thấy thân mật quá phận, thậm chí còn hơi nghiêng người về trước, cụp mắt nhìn Lý Phượng Kỳ: "Vương gia còn lời gì muốn nói với ta?"
Lý Phượng Kỳ từ trong mũi khẽ ừ một tiếng, hắn sắp xếp ngôn từ một phen, mới thần sắc trịnh trọng nói: "Lần này thư tín đưa đến, liền có thể giải nguy hiểm ở Bắc Cương. Chỉ cần Bắc Cương vô sự. Phủ Vĩnh An vương sẽ không yên ổn nữa."
Đôi mắt phượng sâu thẳm của hắn ngưng tụ Diệp Vân Đình: "Ngươi có hiểu rõ ý của ta không?"
Thứ Vĩnh An vương phủ dựa vào, hoặc nói thứ hắn dựa vào, chính là phủ đô đốc Bắc Cương cùng mười mấy vạn tướng sĩ biên quan. Chỉ cần binh quyền còn ở trong tay hắn, mặc dù tạm thời bị ngáng chân, thoát vây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Diệp Vân Đình đương nhiên sẽ hiểu, y nhẹ nhàng gật đầu: "Ta hiểu rõ."
Thấy y nhìn ra rõ ràng như vậy, khóe môi Lý Phượng Kỳ liền ngoắc ngoắc, tiếp tục nói: "Trước đây dĩ nhiên Lý Tung không để ý mặt mũi của ta, đợi ta áp chế lại độc tính trong cơ thể, minh tranh ám đấu giữa ta và hắn tất sẽ không thiếu. Mà ngươi mặc dù chỉ là Vương phi trên danh nghĩa của ta, cũng không thể miễn bị cuốn vào trong đó."
Lý Tung là hoàng đế, nhưng là hoàng đế một tay Lý Phượng Kỳ nâng đỡ lên. Hắn còn trẻ tuổi, tâm tư thủ đoạn quá non nớt, căn cơ trong triều không đủ sâu, hắn có thể vững vàng ngồi trên long ỉ kia, là dựa cả vào những năm gần đây Lý Phượng Kỳ sát phạt vô tình, thay gã diệt trừ dị kỷ, chấn động khiến người sợ hãi.
Lý Phượng Kỳ bây giờ như hổ lạc đồng bằng. Hắn lại trúng độc bị nhốt không cách nào nhúc nhích, toàn bộ quan lại theo hắn nhận được truyền tin của Ngũ Canh, đều không dám vọng động. Mà nhiều quan lại lập trường không kiên định lại lo lắng hắn không còn sống được lâu nữa, đều lựa chọn ngồi yên xem tình thế phát triển.
Một khi mọi người phát hiện hắn tạm thời chưa chết được, mà binh quyền Bắc Cương vẫn nắm yên trong tay hắn, thế cục kia liền sẽ lập tức điên đảo.
Mà thật đến ngày đó, Diệp Vân Đình được Lý Tung tự mình phong làm Vĩnh An vương phi xung hỉ cho hắn, tất nhiên sẽ bị kẹp ở giữa, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Lý Tung sẽ chán ghét y, coi y thật sự là "quý nhân" làm mình khỏi "bệnh", coi y là cái gai trong mắt; mà mạch quan lại của hắn, cũng sẽ nghi ngờ Diệp Vân Đình là cơ sở ngầm Lý Tung xếp vào.
"Ngươi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi giúp ta rất nhiều, ta vốn không muốn đem ngươi liên luỵ vào những cuộc đấu đá trong triều đình này. Nhưng ngươi dù sao cũng là Vĩnh An vương phi Lý Tung thân phong, đã bước vào vương phủ, dĩ nhiên không thể về lại phủ Quốc công." Lý Phượng Kỳ nhìn vào mắt y, con ngươi sâu sắc, đáy mắt lại lộ ra mấy phần chân thành: "Huống hồ cho dù ta thả ngươi trở lại, Diệp Tri Lễ cũng sẽ không che chở cho ngươi."
Hắn cảm động và ghi nhớ sự giúp đỡ của Diệp Vân Đình, là thật tâm thực lòng tính toán cho y.
Ở thời điểm đầu sóng ngọn gió, chỉ có phủ Vĩnh An vương này, chỉ có hắn mới có thể che chở chu toàn cho Diệp Vân Đình.
"Cho nên còn phải tạm thời oan ức ngươi, ở lại trong Vương phủ này, làm Vương phi của ta." Lý Phượng Kỳ đưa tay về phía y: "Đại công tử có nguyện tin ta không?"
Bàn tay đưa đến trước mặt thon dài, màu da trắng nõn như vương công quý tộc quen sống trong nhung lụa, lòng bàn tay hổ khẩu lại che kín vết chai, móng tay cắt rất ngắn, đốt ngón tay hơi thô to, nhưng cũng không khó nhìn, mà lại lộ ra một luồng kình đạo trầm ổn mạnh mẽ.
Diệp Vân Đình cụp mắt ngưng một lát, chậm rãi thả tay mình lên nắm lấy tay hắn: "Ta tin Vương gia."
Kiếp trước y chưa bao giờ chủ động làm gì, chỉ là bất ngờ uống một bát thuốc độc bỏ mình, khi đó Lý Phượng Kỳ còn có thể ghi nhớ hứa hẹn với y, mấy năm sau khi y chết vẫn thực hiện lời hứa.
Bây giờ hai người cũng coi như cùng chung hoạn nạn, y tin Lý Phượng Kỳ sẽ không nuốt lời.
Tay hai người nắm lấy nhau ngắn ngủi, Diệp Vân Đình rất nhanh liền rút tay về. Lý Phượng Kỳ nắn vuốt ngón tay, cam kết: "Đợi mọi việc bụi bặm lắng xuống, ta tất sẽ sắp xếp cho ngươi ổn thỏa."
...
Đến buổi chiều, người của phủ Tề quốc công lại tới nữa.
Lần này cũng không phải Diệp nhị công tử đến, mà là gã sai vặt thiếp thân của hắn. Trên cánh tay gã sai vặt có con chim ưng cường tráng đậu trên đó, phía sau có hai hạ nhân, hợp lực xách theo một lồng thỏ xám.
"Đây là chim ưng tiểu thiếu gia nhà chúng ta đặc biệt đưa tới cho Vương phi giải buồn. Các ngươi cẩn thận một chút."
Gã sai vặt vốn định tự mình đưa vào, kết quả thủ vệ sống chết không cho vào cửa, ngữ khí liền không quá khách khí nữa: "Mấy con thỏ phía sau này là thỏ hoang mua của thợ săn trong núi, cũng phải cẩn thận nuôi nấng, cách hai ngày phải cho ăn một con."
Hắn liên miên cằn nhằn nói một đống, thấy hai thủ vệ sắc mặt càng ngày càng khó coi, mới hừ một tiếng, móc ra một quyển sách: "Trên này ghi lại phương pháp nuôi nấng chim ưng, các ngươi phải chuyển giao cho Vương phi."
Thủ vệ không muốn xung đột với hắn, chỉ có thể bóp mũi nhận lấy.
Gã sai vặt hoành hành bá đạo với Diệp Vọng quen rồi, không chịu nổi quy củ lung ta lung tung của Vương phủ này. Sau khi giao chim ưng cho thủ vệ, lườm nguýt một cái mới nghênh ngang rời đi.
Hai thủ vệ tức sôi ruột, nhưng vẫn là đưa chim ưng cho Diệp Vân Đình. Không phải sợ Diệp Vọng biết được, sẽ không giảng hoà với bọn họ.
Diệp Vân Đình không nghĩ Diệp Vọng hành động nhanh như vậy, cách nửa ngày đã đưa chim ưng tới. Lúc nhìn thấy thấy con ưng hoa râm trên cánh tay thủ vệ, kinh hỉ trên mặt giấu cũng không giấu được.
Con chim ưng này không ít lần được Diệp Vọng mang tới sân y ở khoe khoang, tự nhiên cũng biết y. Chờ Diệp Vân Đình bọc kỹ bao da lên cánh tay, chim ưng kia liền đập cánh bay lên, đậu xuống cánh tay Diệp Vân Đình.
Diệp Vân Đình chỉ cảm thấy cánh tay chìm xuống, sau đó liền có cái đầu xù lông cà cà y.
Y tiện tay vuốt vuốt lông cho con ưng, ra hiệu Quý Liêm sắp xếp cẩn thận cho lồng thỏ kia, mình thì mang theo chim ưng vào phòng.
Tuy rằng Lý Phượng Kỳ chưa từng nuôi chim ưng, nhưng cũng khá thông thuần phương pháp nuôi dưỡng, hai người bỏ ra hai ngày làm quen với con chim ưng, đến chạng vàng ngày thứ ba, liền đem nó thả ra.
Hai ngày này chim ưng luôn bay quanh viện, tình cờ cũng sẽ bay ra khỏi Vương phủ, thủ vệ thấy thế từ lâu cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Diệp Vân Đình đứng bên cửa sổ, tầm mắt đuổi theo con ưng bay càng ngày càng cao, càng ngày càng xa, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Mãi đến tận khi không nhìn thấy con ưng nữa, y mới đóng cửa sổ lại, nhẹ giọng nói: "Hi vọng thư có thể bình an đưa đến."
Lúc này Lý Phượng Kỳ đang lựa chọn dược liệu, nghe vậy ngẩng đầu động viên nói: "Con chim ưng này nhạy bén, lại thường thường qua lại Vị Châu. Ngươi đừng lo lắng quá mức. Nếu thư tín đưa đến, Chu Văn sẽ nghĩ biện pháp hồi âm cho chúng ta rất nhanh."
Dứt lời cũng vừa lựa chọn xong dược liệu trong tay.
Dược liệu này là hôm trước Quý Liêm ra ngoài phủ mua về. Vì che dấu tai mắt người ngoài, nên phải trộn thuốc của hai người vào nhau. Sau khi mang về Lý Phượng Kỳ sẽ chọn lại, một phần dùng cho Diệp Vân Đình điều trị thân thể, một phần để Lý Phượng Kỳ áp chế độc tính.
Đêm nay, chính là lần thứ ba Lý Phượng Kỳ ngâm nước thuốc.
Vào lần thứ hai ngâm thuốc, nửa người trên của hắn đã có chút tri giác. Lần này, Lý Phượng Kỳ điều chỉnh lượng thuốc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nửa người trên của hắn phải khôi phục như thường.
Hắn gói kỹ hai phần dược liệu đưa cho Diệp Vân Đình: "Đêm nay làm phiền đại công tử trông coi ta một chút."
Vì để mau chóng áp chế độc tính, sau hai lần thử nghiệm, lần này, hắn mạo hiểm gia tăng lượng thuốc, đến lúc đó thống khổ và nguy hiểm phải chịu tất nhiên cũng nhiều hơn.
Diệp Vân Đình nhớ đến lời dặn của hắn, nhíu mày nói: "Có phải quá mạo hiểm không?"
Lý Phượng Kỳ lắc đầu: "Tính ngày, mẫu thân cũng sắp từ Dương Quang Tự trở lại rồi. Đến lúc Lý Tung nhận được tin tức, hắn nhất định sẽ có hành động. Ta phải mau chóng áp chế độc tính trước."
Diệp Vân Đình thấy thần sắc hắn kiên định, biết không thể khuyên bảo, chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Đến đêm khuya, Quý Liêm thừa dịp bóng đêm lặng lẽ đem nước nóng sau bếp mang lại đây.
Khí lực của hắn lớn, nhấc theo hai thùng nước nóng to vẫn đi được rất nhanh. Sau hai chuyến mò mẫm trong bóng tối, đã đổ đầy bồn tắm cao nửa người.
Diệp Vân Đình đem dược liệu để vào nước nóng, đợi dược liệu thẩm thấu, thử nước ấm một chút nói: "Có thể rồi."
Lý Phượng Kỳ nghe vậy liền cởi xiêm y, chỉ chừa một cái tiết khố, hướng y khẽ gật đầu: "Làm phiền."
Diệp Vân Đình liền hợp lực với Quý Liêm, ôm hắn đặt vào trong thùng nước tắm.
Mực nước ấm rất cao, nửa người trên của Lý Phượng Kỳ đã khôi phục tri giác, vào nước xong trên da liền giật giật, cắn chặt răng mới nhịn qua cảm giác nóng lúc bắt đầu.
Diệp Vân Đình chờ hắn ngồi ổn định, liền mệnh Quý Liêm ra gian ngoài trông coi, mình thì dời cái ghế ngồi xuống cạnh bồn tắm, lẳng lặng trông coi Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ nói, lượng thuốc ngâm lần thứ ba gia tăng, thống khổ chắc chắn sẽ thêm rất nhiều, nếu đến lúc đó hắn không chịu được hôn mê bất tỉnh, liền muốn Diệp Vân Đình gọi hắn thức dậy. Trong quá trình ngâm thuốc còn phải đổi thuốc hai lần, kéo dài một canh giờ, dù như thế nào cũng không thể bỏ dở nửa chừng.
Hơi nước mịt mờ ở trong phòng tràn ra, trước chóp mũi đều là mùi dược liệu nồng nặc đắng chát.
Lý Phượng Kỳ cắn cái khăn trong miệng, thỉnh thoảng từ cổ họng tràn ra một hai tiếng rên rỉ thống khổ. Hai tay hắn khoát lên thùng đã được Diệp Vân Đình dùng bố quấn lại, phòng ngừa hắn làm tay bị thương như lần trước.
Diệp Vân Đình ngồi bất động bên cạnh, tuy không thể tự mình cảm nhận đến nổi thống khổ của hắn, nhưng nhìn bên gáy với trên cánh tay hắn nổi đầy gân xanh, cũng có thể tưởng tượng ra hắn đau đớn biết bao nhiêu.
Y có chút sốt ruột mà trợn to mắt, không hề nháy mắt nhìn chằm chằm Lý Phượng Kỳ.
Mà nhìn càng lâu, trong lòng càng khó chịu. Mỗi một biểu cảm nhỏ bé của Lý Phượng Kỳ, mỗi một cái lóe gân xanh, thậm chí mỗi một giọt mồ hôi rơi xuống, đều tỏ rõ nổi thống khổ của hắn.
Diệp Vân Đình nhìn thấy trái tim cũng siết chặt, y không dám động Lý Phượng Kỳ, chỉ có thể cưỡng chế lo lắng nhẹ giọng nói: "Ngồi lâu quạnh hiu, không bằng ta đọc sách cho Vương gia nghe đi?"
Dứt lời cầm quyển sách hai ngày nay Lý Phượng Kỳ thường xem tới, tiện tay lật một tờ, từng câu từng chữ nghiêm túc đọc lên.