Diệp Vân Đình mang theo Diệp Vọng đến Vọng Nguyệt Lâu.
Vọng Nguyệt Lâu là sản nghiệp trên danh nghĩa Thường Dụ An, ngẫu nhiên hai thầy trò trở về, hoặc là muốn truyền tin cho Diệp Vân Đình, sẽ từ Vọng Nguyệt Lâu mà ra. Hiện giờ mọi việc ở kinh thành đã bình định, y liền nghĩ gửi cho tiên sinh một phong thư, báo cho bọn họ tình hình ở kinh thành. Nếu vùng nam Lưỡng Quảng không có việc gì, liền mời bọn họ tới kinh thành gặp mặt.
Tửu lâu tọa lạc ở phố Chiêu Nhạc, khác với phố chính Chiêu Hòa rộng rãi sạch sẽ, nơi này nhiều ngõ nhỏ, tam giáo cửu lưu hỗn tạp, nhìn đã biết không phải địa giới của tầng lớp phú quý.
Diệp Vọng trước nay chưa từng tới bên này, cuốn mành xe ngựa lên, liên tiếp nhìn ra bên ngoài, rất là hiếm lạ: “Sao đại ca lại quen biết nơi này như vậy?”
“Ngươi còn nhớ Thường tiên sinh không?” Diệp Vân Đình nói: “Vọng Nguyệt Lâu là sản nghiệp của hắn.”
Diệp Vọng suy nghĩ trong chốc lát, mới nhớ ra Thường tiên sinh là ai, hắn kinh ngạc mở to mắt, lẩm nhẩm lầm nhầm: “Sao ngươi lại thân quen với Thường tiên sinh như vậy?”
Thường tiên sinh kia hắn nhớ rõ rất có tài học, còn là do mẫu thân thuyết phục phụ thân mời đến vỡ lòng cho hắn. Hơn nữa trong ấn tượng của hắn, Thường tiên sinh lúc ấy hẳn là chỉ dạy một mình hắn.
Nghĩ đến đây, hắn tức khắc liền chột dạ, liên tục xua tay nói: “Quên đi quên đi, ta không hỏi.”
Diệp Vân Đình liền cười rộ lên, lắc lắc đầu, cũng không đề cập tới những chuyện trước kia nữa.
Xe ngựa xuyên qua một ngõ nhỏ, dừng lại trước cửa Vọng Nguyệt Lâu, Diệp Vân Đình đang muốn xuống xe ngựa, lại bỗng nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc vào tửu lầu, y đang muốn gọi người, lại thấy bên cạnh đối phương còn một nữ nhân mặc áo choàng đen đi theo, mũ áo choàng chắn hơn phân nửa dung mạo của nàng, chỉ lộ ra một bóng dáng mơ hồ.
Thanh âm Diệp Vân Đình gọi người tức khắc bị chặn trong cổ họng, biểu tình có chút kinh nghi bất định.
Không biết có phải y nhìn hoa mắt hay không, luôn cảm thấy sườn mặt của nữ nhân kia, có chút tương tự bức tượng nhỏ Ân Hồng Diệp đưa cho y.
Vừa mới phân thần, hai người đã lên lầu, không còn thấy bóng dáng.
“Đại ca, ngươi ngẩn người làm gì đấy?” Diệp Vọng đã xuống xe ngựa, vòng đến bên cửa sổ quơ quơ tay trước mặt y, khiến y hoàn hồn.
Diệp Vân Đình hơi hơi nhíu mi, do dự một lát, vẫn là xuống xe ngựa.
Y chưa bao giờ biết bên cạnh Thường tiên sinh có một vị nữ tử như vậy, đối phương lấy mũ chùm che lấp khuôn mặt, hành vi cử chỉ thập phần điệu thấp, hiển nhiên là đang cố ý che giấu hành tung…… Thời gian này Thường tiên sinh trở về kinh, lại chưa từng cho người báo cho y, bên cạnh lại có thêm một nữ nhân không biết lai lịch, khiến y không thể không nghĩ nhiều.
Tất cả suy nghĩ ở trong đầu dạo qua một vòng, Diệp Vân Đình quyết định vẫn là làm bộ không biết, đưa thư ra.
Hai người vào tửu lầu, tiểu nhị đón khách thấy y, thần sắc liền sửng sốt, sau đó mới cười nói: “Sao hôm nay đại công tử lại rảnh tới đây?”
“Mang đệ đệ của ta tới nếm thử rượu ngon của các ngươi, thuận đường gửi phong thư cho sư phự.” Nói xong liền đem thư tín giao cho tiểu nhị.
Tiểu nhị nhìn thấy thư, lập tức liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm, có lẽ chỉ là trùng hợp đụng phải, nhận lấy thư, dẫn hai người tới nhã gian trên lầu.
Diệp Vân Đình chỉ làm như không biết, gọi vài món ăn và hai bầu rượu, cùng Diệp Vọng uống xoàng.
Mà tiểu nhị kia cầm phong thư, vô cùng lo lắng đi đến hậu viện.
Thường Dụ An mới vừa mời khách quý đến trà thất ngồi xuống, liền thấy tiểu nhị sốt ruột hoảng hốt chạy tới gõ cửa: “Tiên sinh, đại công tử tới!”
Hai người trong trà thất đều cả kinh, nữ nhân đột nhiên đứng dậy, ống tay áo vô ý quét rơi chén trà, phát ra một tiếng giòn vang, trên mặt nàng lại hoảng sợ: “Là Đình Nhi tới sao?”
“Phu nhân chớ hoảng sợ.” Thường Dụ An trấn định hơn nhiều, mở cửa cho người vào, hạ giọng nói: “Sao lại thế?”
Tiểu nhị liền nói bọn họ chân trước vừa đến, Diệp Vân Đình sau lưng liền tới, hắn đưa bức thư qua, chần chờ nói: “Hẳn chỉ là trùng hợp.”
Thường Dụ An mở lá thư kia ra, liền thấy trong thư viết đều là vài chuyện sắp tới sẽ phát sinh trong kinh thành, cuối cùng nói kinh thành đã yên ổn, mời hắn cùng Việt Trường Câu tới kinh thành gặp gỡ.
“Xác thật là trùng hợp.” Thường Dụ An đưa thư cho nữ nhân, thấp giọng nói: “Phu nhân có muốn gặp y một lần không?”
Sau một cái chớp mắt hoảng sợ, thần sắc nữ nhân đã trấn định lại, nàng xoắn chặt chiếc khăn trong tay, chần chờ nói: “Lại chậm rãi đi, nếu y đang sống tốt, ta hà tất lại đi quấy rầy? Ta đích thân đến Bắc Chiêu, cũng chỉ là lo lắng Vĩnh An Vương đăng cơ xong sẽ đối xử với y không tốt, nếu là như thế, đến lúc đó ta lại dẫn y rời đi cũng không muộn.”
Thường Dụ An biết rõ nàng đang băn khoăn cái gì, nghe vậy cũng chỉ thở dài: “Vậy phu nhân có muốn đi nhìn y một cái không? Hiện giờ người đang ở lầu hai.”
Nữ nhân do dự một lát, vẫn là nhịn không được gật đầu.
Nàng hành sự từ trước đến nay sát phạt quyết đoán, cũng không ướŧ áŧ lằng nhằng. Vẫn là lần đầu tiên Thường Dụ An thấy nàng giãy giụa do dự như thế, nghĩ đến những gút mắt trong này, lại nhịn không được thở dài một tiếng, nói: “Bên cạnh bọn họ còn một gian nhã gian, ta dẫn phu nhân qua đó.”
Nói xong sai tiểu nhị ra bên ngoài làm việc, chính mình lại dẫn nữ nhân đến nhã gian trên lầu hai.
Nhã gian.
Hai người đã uống xong một bầu rượu.
Diệp Vân Đình tửu lượng không tốt, chỉ uống xoàng hai ly, nhưng Diệp Vọng hôm nay trong lòng thống khoái, ùng ục uống vào hơn phân nửa, lúc này gương mặt đã đỏ, lớn đầu lưỡi lẩm bẩm lầm bầm oán giận: “Đại ca ngươi về sau có phải sẽ làm Hoàng Hậu hay không a?”
Không chờ Diệp Vân Đình trả lời, hắn liền lo chính mình nói: “Hiện giờ bên ngoài đều đang nói ngươi là nam tử, cho dù vào cung cũng không thể sinh dưỡng, về sau phải khuyên bệ hạ nạp đầy hậu cung đấy.” Hắn nói liền nóng giận: “Ta thấy những người đó đều suy nghĩ cái rắm! Nếu để, để bệ hạ biết, khẳng định sẽ chém đầu bọn họ.”
Hắn đổi lời đa dạng mắng những người đó một lần.
Diệp Vân Đình chống cằm nghe, trên mặt đầy ý cười, thấy Diệp Vọng còn đang vì y bất bình, liền nói: “Hẳn là sẽ không vào cung làm Hoàng Hậu chứ?”
Ai biết y nói xong, Diệp Vọng tức khắc càng tức giận, đem chén rượu đặt thật mạnh xuống bàn, nổi giận đùng đùng liền muốn đi tìm ca phu của hắn lý luận: “Không cho ngươi làm Hoàng Hậu, hắn còn muốn cho ai làm?” Hắn mắt say lờ đờ mông lung an ủi Diệp Vân Đình: “Đại ca ngươi đừng sợ, ta sẽ không để hắn bắt nạt ngươi!”
Diệp Vân Đình dở khóc dở cười kéo hắn về, đưa bầu rượu cho hắn: “Không ai dám bắt nạt ta đâu.”
Diệp Vọng ôm bầu rượu lại uống một ngụm, ngơ ngác “ồ” một tiếng, rõ ràng là đã say.
Xem ra tửu lượng cũng không tốt hơn y bao nhiêu.
Diệp Vân Đình lại bưng chén rượu xoay chuyển, nghĩ đến người nào đó nói năng thận trọng, nhấp môi cười cười. Tuy rằng Lý Phượng Kỳ chưa nói tính toán của bản thân, nhưng y ít nhiều cũng đoán được vài phần. Dù sao thì đại điển đăng cơ đang tới gần, Lý Phượng Kỳ vội đến chân không chạm đất, y lại là người rảnh rỗi.
Nếu Lý Phượng Kỳ cố ý phong y làm hậu, y tuyệt đối sẽ không thanh nhàn như vậy.
Nhưng những chuyện này không cần nói tỉ mỉ với Diệp Vọng.
Huynh đệ hai người ở bên này nói chuyện, lại không biết cuộc đối thoại này hoàn toàn lọt vào tai đám người Thường Dụ An ở cách vách.
Nhã gian Diệp Vân Đình đang ngồi là gian mỗi lần y tới Vọng Nguyệt Lâu thường dùng, mà gian cách vách lại không đón khách, rất ít khi mở ra.
Lúc này, Thường Dụ An cùng vị phu nhân kia đang ở trong đó, đang xuyên qua một lỗ nhỏ trên tường xem xét tình hình bên cách vách.
Nghe được lời Diệp Vọng nói, trên mặt phu nhân kia vốn có tức giận, nhưng khi lại nghe thấy lời Diệp Vân Đình nói, thần sắc liền giãn ra. Chờ Diệp Vân Đình gọi tiểu nhị tới, đỡ Diệp Vọng say khướt rời đi, nàng mới thở dài nói: “Cảm tình của bọn họ thật tốt.”
Những năm gần đây, nàng vẫn luôn thông qua Thường Dụ An nắm tình hình của đứa nhỏ này, biết được y thông tuệ dị thường, tâm tính cũng so với người khác càng thêm thông thấu.
Hiện giờ bên ngoài lời đồn đại về Vĩnh An Vương phi có rất nhiều, phần lớn đều không tốt, nàng vốn dĩ cũng thập phần lo lắng, nên lúc này mới bỏ lại sự vụ ở vùng nam Lưỡng Quảng, mạo hiểm tới kinh thành một chuyến, nghĩ nếu y sống không như ý, mình sẽ lộ diện, dẫn y về vùng nam Lưỡng Quảng.
Nhưng vừa nghe Diệp Vân Đình nói, lại nhìn thần thái của y, nàng liền biết, là mình lo lắng nhiều rồi.
Chỉ có cực kỳ tín nhiệm đối phương, Diệp Vân Đình mới có thể nói ra lời như vậy.
Nữ nhân thần sắc thẫn thờ, trầm tư thật lâu mới nói: “Ngày mai ta liền khởi hành về vùng nam Lưỡng Quảng, còn lại mọi việc, liền để sứ thần đàm phán cùng tân đế, Đông Di những năm gần đây dã tâm càng lúc càng lớn, vừa lúc thừa cơ hội này, chúng ta cùng Bắc Chiêu liên thủ, loại bỏ con linh cẩu không an phận đó đi.”
Thường Dụ An nhíu mày: “Phu nhân thật sự không định nói chân tướng cho Vân Đình biết sao?”
Nữ nhân lắc đầu: “Y cùng tân đế cảm tình sâu sắc, nhưng nếu liên lụy đến vùng nam Lưỡng Quảng, ngược lại sẽ làʍ ŧìиɦ cảnh của y trở nên xấu hổ.”
Thường Dụ An còn muốn khuyên nữa, nữ nhân thần sắc lại thập phần kiên quyết, vẫy vẫy tay, nhấc chân rời đi.
Nhìn bóng dáng cô tuyệt của nàng, Thường Dụ An lắc lắc đầu, trong lòng nói một tiếng tạo nghiệt, chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo.
Mà một đầu này, khi Diệp Vân Đình đỡ Diệp Vọng say rượu rời đi, lại nhìn lướt qua cửa phòng nhã gian cách vách.
Y nhớ rõ rõ ràng khi lên lầu, nhã gian cách vách vẫn khóa, nhưng chỉ một lát như vậy, khóa trên cửa lại mở ra, hiển nhiên là trong nhã gian có khách.
Quy củ của Vọng Nguyệt Lâu tất nhiên là y biết, hơi hơi nhíu mày liền bất động thanh sắc đỡ Diệp Vọng xuống lầu.
Hai người lên xe ngựa, xa phu liền vội vàng giục ngựa đi về phủ Quốc công. Nhưng vừa mới đi qua một con ngõ nhỏ, Diệp Vân Đình đã kêu ngừng xe, tự mình nhảy xuống, sai xa phu đưa Diệp Vọng về.
Xa phu không dám hỏi nhiều, đánh xe rời đi.
Diệp Vân Đình lại triệu hộ vệ tới, một lần nữa đi vòng lại, thu mua một hộ gia đình đối diện Vọng Nguyệt Lâu, tạm thời ở đối diện quan sát.
Không biết vì sao, rõ ràng chỉ là một sườn mặt mơ mơ hồ hồ, lại khiến y không thể quên.
Nữ nhân lai lịch không rõ, còn có nhã gian cách vách y ngồi lại bỗng nhiên mở ra…… Đủ loại dị thường khiến y rất khó không để ý.
Diệp Vân Đình đứng bên cửa sổ trên lầu hai, từ khe cửa sổ hơi mở nhìn ra, vừa lúc có thể đem toàn bộ Vọng Nguyệt Lâu tinh tường nạp vào trong mắt, y nhớ lại sự tình có liên quan đến Thường tiên sinh mấy năm nay, đầu óc nhảy ra một suy đoán khiến tim y đập càng lúc càng nhanh……
Lý Phượng Kỳ bận rộn một ngày, lúc trở lại tẩm cung sắc trời đã tối đen.
Vội vội vàng vàng vào nội điện, lại phát hiện bên trong cũng không thấy người đâu, hít sâu một hơi, triệu Chu Kế tới: “Vương phi đâu?”
Chu Kế nói: “Buổi sáng Vương phi ra khỏi cung, hiện giờ còn chưa về.”
Lý Phượng Kỳ: “……”
Hắn bắt đầu hối hận đã thả người ra khỏi cung. Nhìn xem, lúc này mới ngày thứ hai đã bắt đầu đêm không về ngủ.
Về sau chẳng phải hắn sẽ phải phòng không gối chiếc hay sao?
Thế này chắc chắn không được.
Lý Phượng Kỳ triệu hộ vệ tới, dò hỏi Diệp Vân Đình đi đâu. Cũng may Diệp Vân Đình còn có lương tâm, tuy rằng đêm không về ngủ, nhưng tốt xấu gì vẫn cho người về báo tin.
Nghe hộ vệ nói người đang ở đối diện Vọng Nguyệt Lâu, hắn suy nghĩ sâu xa một lát, sai người chuẩn bị ngựa ra khỏi cung.
Chờ lúc Lý Phượng Kỳ chạy tới, liền thấy Diệp Vân Đình ngồi ở bên cửa sổ, cúi đầu chấp bút, đang vẽ một người. Trên mặt bàn còn tán loạn rất nhiều bức vẽ người bị bỏ đi, đều là một bóng dáng nữ nhân mặc áo choàng, đầu đội mũ chùm.
Hắn cầm lấy bức họa đánh giá một lát, chần chờ nói: “Đây là…… vẽ mẹ đẻ ngươi sao?”
“Ngươi cũng cảm thấy giống?” Đầu bút lông của Diệp Vân Đình khựng lại, ngước mắt nhìn hắn, trong mắt có chút vội vàng.
Y dựa vào ký ức, thử đem bóng dáng nữ nhân vẽ lại, nhưng càng vẽ lại càng không xác định, bởi vì y không phân biệt ra thoáng nhìn ngắn ngủi kia, rốt cuộc có phải y nhìn hoa mắt hay không, hoặc là kỳ thật chỉ là hai ba phân tương tự, lại bị ký ức của y bóp méo thành bảy tám phần.
Y sai người nhìn chằm chằm Vọng Nguyệt Lâu, đã hy vọng có thể chờ được nữ nhân kia, lại sợ hãi thật sự chờ được.
Lý Phượng Kỳ buông bức họa, rút bút lông trong tay y đặt xuống, thay y xoa xoa mi tâm nhăn lại: “Ngươi nhìn thấy người giống nàng?”
“Ừ.” Diệp Vân Đình thuận thế đem mặt chôn vào bụng hắn, ngữ khí có chút hạ xuống: “Nhưng ta không xác định có phải nhìn hoa mắt hay không. Nàng ở cùng Thường tiên sinh……”
Lý Phượng Kỳ rũ mắt: “Vậy sao ngươi không đi hỏi Thường tiên sinh một chút?”
“……” Diệp Vân Đình hơi hơi hé miệng, lại không đáp được. Nguyên nhân không đi hỏi có rất nhiều, nhưng quan trọng nhất, vẫn là trong lòng y sợ.
Nếu người nọ thật sự là mẹ đẻ của y, lại quen biết với Thường tiên sinh, vậy những năm gần đây, đối phương cũng chưa từng để Thường tiên sinh lộ ra nửa phần với y, hiện giờ tới kinh thành, tựa hồ cũng không để ý đến y…… Nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân duy nhất chỉ sợ chỉ có một, đó chính là đối phương cũng không muốn nhận y.
Y vừa sinh ra đã không có mẫu thân, đã từng hơn một lần thập phần hâm mộ Diệp Vọng có Ân Hồng Diệp che chở, sau lại chợt biết mẹ đẻ là một người khác, khả năng còn sống, khó tránh khỏi có chờ mong tìm lại được mẫu thân.
Nhưng hôm nay chứng kiến, lại khiến kỳ vọng của y bị đánh vỡ.
Y đang sợ.
Sợ không chỉ có cha ruột không thích y, mà đến mẹ đẻ, cũng không muốn nhận y.