Người trong phòng còn nói tiếp, Diệp Vọng cũng không dám nghe nữa. Hắn lảo đảo đứng dậy, lại lảo đảo chạy về viện của mình.
Thị nữ trong phòng nghe thấy động tĩnh, cảnh giác mở cửa kiểm tra, lại không nhìn thấy cái gì, chỉ có thể nghi hoặc đóng cửa lại.
Diệp Vọng sắc mặt tái nhợt trở về viện, cả người phảng phất mất hồn mất phách, thị nữ hầu hạ thấy thế chào đón: "Thiếu gia đây là làm sao vậy?"
"Đều đi ra ngoài." Diệp Vọng vẫy lui hạ nhân, nhốt mình trong phòng.
Trong đầu hắn từng lần từng lần một hồi tưởng lại vài câu đối thoại ngắn ngủi kia, làm thế nào cũng không thể liên hệ lời nói này với mẫu thân. Hắn luôn biết tính khí mẫu thân không tốt lắm, nhưng mẫu thân là viên ngọc quý trên tay Ân gia, thiên kiều vạn sủng lớn lên. Sau đó gả tới phủ Quốc công, phụ thân càng là nhường nhịn khắp nơi. Trong phủ mặc dù có hai thiếp thất, cha lại rất ít đến viện của các di nương. Mà thật ra mẫu thân tình cờ còn có thể đưa chút ban thưởng.
Dưới con mắt của hắn, mẫu thân chỉ là tính khí nóng nảy một chút, nhưng chưa từng có ý xấu.
Nhưng lời nói kia là hắn chính tai nghe thấy, thật sự, biện không thể biện. Thậm chí đến dũng khí vọt vào chất vấn hắn cũng không có.
Bởi vì hắn biết, mẫu thân làm tất cả những thứ này, cũng là vì hắn.
Diệp Vọng che mặt, dựa lưng vào tường vô lực ngồi phịch xuống đất. Hôm nay hắn tới tìm mẫu thân, vốn vì nghe hạ nhân nói phụ thân mẫu thân muốn đến phủ Vĩnh An vương thăm Diệp Vân Đình. Hắn vui vẻ trong lòng, lại sợ hạ nhân nói không đáng tin, mới muốn đi tìm mẫu thân xác nhận. Nếu là thật liền bảo bọn họ mang mình cùng đi, như vậy Vĩnh An vương cũng không thể lại cản hắn ở bên ngoài.
Lại không nghĩ bất ngờ không kịp chuẩn bị nghe thấy mấy câu nói kia.
Hắn liền nghĩ tới Diệp Vân Đình.
Lúc còn nhỏ, hắn rất hâm mộ người khác có ca ca che chở. Sau đó lúc hắn biết thì ra mình cũng có một đại ca, hắn đã thập phần vui mừng. Nhưng phụ thân mẫu thân đều nói đại ca thân thể yếu, không cho hắn đi quấy rối, hắn cũng chỉ có thể lén lén lút lút đi nhìn đại ca.
Sau đó tuổi tác dần lớn, bắt đầu đi học. Thấy người khác đều là đi cùng huynh đệ, tan học đại ca liền dẫn huynh đệ đi đua ngựa uống rượu. Quanh hắn cũng có vài người anh em họ. Nhưng hắn nhìn những người kia, luôn cảm thấy bọn họ chỉ là vừa ý phủ Quốc công và Ân gia sau lưng hắn. Nói chuyện làm việc khúm núm sợ tay sợ chân. Huống hồ, bọn họ lớn lên đều không đẹp như Diệp Vân Đình.
Chỉ là Diệp Vân Đình chưa bao giờ được đi học. Sau đó hắn tình cờ nói đến Diệp Vân Đình trong trường, mấy anh em họ kia luôn là một mặt xem thường, ngay cả những người khác cũng đều thập phần không để vào mắt. Hắn liền dần dần không nói đến y nữa.
Nhưng hắn vẫn luôn tình cờ đến viện của Diệp Vân Đình. Hắn phát hiện, Diệp Vân Đình chẳng hề là kẻ ngu ngốc một chữ to cũng không biết như những người kia nói. Ít nhất hắn từng nhìn thấy y luyện chữ trong viện, chữ viết kia còn đẹp hơn hắn nhiều. Y còn có thể dạy thư đồng bên cạnh đọc sách tập viết. Thư đồng kia vụng về, y cũng rất kiên trì. Thư đồng không biết viết chữ, y sẽ tay dắt tay mà dạy hắn viết. So với tiên sinh trong trường học còn kiên trì hơn nhiều lắm. Khi đó hắn cảm thấy, nếu Diệp Vân Đình đến dạy hắn, chữ hắn viết khẳng định đẹp hơn hiện tại nhiều. Thậm chí hắn còn từng thấy y ở trong bếp làm điểm tâm, bánh hoa quế màu vàng nhạt rất thơm. Tổng cộng chỉ có sáu khối, y lại chia cho thư đồng bốn khối. Khi đó hắn chỉ cảm thấy rất tức tối. Y đối với một thư đồng đều tốt như vậy, tại sao đối với đệ đệ ruột lại chẳng quan tâm?
Sau đó hắn liền không lén lút nhìn nữa, có thứ gì tốt đều phải đến trước mặt Diệp Vân Đình lắc lư một hồi. Thế nhưng Diệp Vân Đình thần sắc luôn nhàn nhạt, bất kể là hắn khoe khoang hay khiêu khích, y đều cười khách khí, đối xử với hắn không khác gì mấy anh em họ kia.
Rõ ràng y đối với thư đồng vụng về kia đều cười ôn nhu như vậy, tại sao không thể chia cho hắn một chút?
Trước kia, trong lòng Diệp Vọng luôn có rất nhiều oán giận, vừa muốn ở chung với Diệp Vân Đình được khá hơn, rồi lại nuốt không trôi cơn giận này, cảm thấy bản thân mình đến một thư đồng cũng không sánh nổi.
Mà hôm nay hắn bỗng nhiên liền hiểu, chân tướng lúc trước bị một tầng sa mơ mơ hồ hồ che dấu, sau lời nói này, bị đẫm máu mà xé rách ra.
Diệp Vân Đình quả thực nên xa lánh hắn, thậm chí còn có thể hận hắn.
Rõ ràng đều là thiếu gia phủ Quốc công, hắn ở viện tốt nhất trong phủ, Diệp Vân Đình lại ở trong hậu viện tối tăm. Hắn mặc gấm vóc đều là tốt nhất, một bộ xiêm y chắc chắn sẽ không mặc hai lần. Mà một bộ xiêm y của Diệp Vân Đình, hắn đã thấy y mặc ba bốn năm tháng. Hắn lúc ấu niên ở nhà học, đến tuổi liền đến Quốc Tử Giám. Mà Diệp Vân Đình ngay cả cửa lớn trong phủ cũng rất ít khi bước ra, chỉ có thể đọc sách tập viết trong viện...
Lúc trước hắn cũng từng nghi hoặc, nhưng mỗi lần phụ thân mẫu thân đều nói thân thể Diệp Vân Đình không tốt, mệnh cách mỏng, không thể nhận quá nhiều phúc khí, phải tu tâm tĩnh dưỡng.
Hắn nghe nhiều cũng dần tin, sau đó liền không hỏi nữa, chỉ coi tất cả những thứ này đều là chuyện đương nhiên.
Bây giờ nghĩ lại, hắn vậy mà ngốc đến buồn cười.
Diệp Vọng ôm mặt, nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt đỏ chót, một giọt rơi xuống đất, bắn tung toé, lại rất nhanh tiêu tán vết tích. Bả vai hắn rung động, trong cổ họng phát ra tiếng cười nặng nề khàn đặc, cười chính mình ngây thơ, cũng cười chính mình ngu xuẩn không tự biết.
Hắn nhớ tới ngày ấy mình đến Vương phủ tìm Diệp Vân Đình, còn từng trách y tại sao không phản kháng, một nam nhân lại nhận mệnh gả cho người, làm hắn bị bằng hữu chế nhạo. Nhưng tất cả những điều này thì ra đều là vì hắn. Diệp Vân Đình không phản kháng, không phải là không muốn, có lẽ là không thể.
Diệp Vọng ở trong phòng một mình hồi lâu, hắn như tự ngược nhớ lại lời nói kia, vừa bắt đầu còn có thể rơi lệ, qua thời gian dài, viền mắt khô khốc, cuối cùng không còn khóc được nữa.
Hắn không biết nên làm sao đối mặt tất cả những thứ này, hắn kẹp ở giữa, không dám đi chất vấn cha mẹ, cũng không thể tiếp tục lừa mình dối người.
Nếu không phải thị nữ tới gọi hắn, có lẽ hắn liền muốn trốn ở trong phòng không bao giờ ra nữa.
"Thiếu gia, thiếu gia." Âm thanh thị nữ càng ngày càng gấp gáp: "Phu nhân ở bên ngoài, ngài mở cửa một chút đi."
Ngay sau đó âm thanh Ân phu nhân cũng vang lên: "Vọng, ngươi làm sao vậy? Thị nữ nói cơm tối ngươi cũng không ăn, nương sai đầu bếp làm vịt bát bảo ngươi thích ăn nhất, ngươi mau ra đây đi, nguội là ăn không ngon."
Diệp Vọng lung tung dụi mắt, lảo đảo từ dưới đất đứng lên, nỗ lực khiến thanh âm khàn khàn nghe bình thường hơn một ít: "Con không muốn ăn, con đi ngủ rồi."
Ân Hồng Diệp nhíu mày lại, hạ thấp giọng dò hỏi thị nữ: "Thiếu gia về liền tự giam mình trong phòng?"
Thị nữ gật gật đầu: "Vâng, sắc mặt tái nhợt thảm thảm, nhìn như mất hồn."
Ân Hồng Diệp cau mày, lại tiếp tục gõ cửa: "Vọng, có phải ngươi ở bên ngoài chịu ủy khuất hay không? Ngươi nói ra, mẫu thân cho ngươi hả giận."
"Không có." Diệp Vọng đau đầu sắp nứt, hắn ôm đầu lớn tiếng nói: "Nương, nương để con một mình đi, cái gì con cũng không muốn ăn, cũng không chịu ủy khuất."
Hắn ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, như trốn tránh mà tựa đầu lên đùi.
Diệp Vọng tính tình tiểu bá vương, chưa bao giờ từng tự giam mình trong phòng như vậy, Ân Hồng Diệp bị hắn làm cho khiếp sợ, cũng không dám gõ cửa nữa, chỉ nhỏ giọng dặn dò thị nữ thiếp thân, bảo nàng để lại hai bà tử nghe động tĩnh trong phòng, còn nàng gọi tất cả hạ nhân trong viện Diệp Vọng ra ngoài lần lượt dò hỏi từng người.
...
Trong phủ Quốc công náo loạn ra sao Diệp Vân Đình cũng không biết.
Sau khi đuổi Tiết Đằng đi, y liền cùng Lý Phượng Kỳ đi thỉnh an lão Vương phi.
Lão Vương phi tin phật, điểm tâm chẳng hề ăn cùng bọn họ. Sau khi ăn xong còn muốn tụng kinh niệm phật trong phật đường. Bọn họ chỉ có thể chờ đợi Vương phi tụng xong mới có thể đi vào thỉnh an.
Lúc hai người đến, lão Vương phi mới từ trong phật đường đi ra.
Hôm nay nàng mặc một thân trường bào màu xanh sẫm, bên ngoài khoác chiếc áo nhạt màu, trên cổ tay quấn phật châu, quanh thân quấn quanh mùi hương đèn nhang.
Nhìn thấy hai người, nàng khẽ gật đầu, sai Ỷ Thu dâng trà.
Ba người ngồi hai bên, lão Vương phi ngồi trên, Diệp Vân Đình cùng Lý Phượng Kỳ ngồi một bên. Ỷ Thu bưng trà nóng lại đây, cười nói: "Từ Vinh Dương trở về rất vội vàng, rất nhiều thứ chưa kịp thu dọn, trong viện chỉ còn lại chút trà này, Vương gia Vương phi chớ chê."
Diệp Vân Đình nhận chén trà, chỉ thấy trong chén ngâm đoàn trà, y hơi kinh ngạc nhìn lão Vương phi một cái.
Đoàn trà còn gọi là trà bánh, chia thành năm loại màu mịn, bảy loại màu thô. Trình tự chế tác cực kỳ phiền phức tinh tế, thượng phẩm cơ hồ đều cung cấp cho cung điện, còn lại cũng đều chảy vào thế gia quyền quý, số lượng ít ỏi, giá tiền đắt đỏ. Đương nhiên, đối với phủ Vĩnh An vương thế lớn mà nói, đoàn trà nho nhỏ cũng không tính là gì.
Diệp Vân Đình kinh ngạc là bởi vì, lão Vương phi ngay cả sở thích nhỏ như vậy của Lý Phượng Kỳ cũng chú ý tới. Y thực sự không hiểu, quan hệ của hai mẹ con này sao lại lạnh nhạt như vậy.
...... Lý Phượng Kỳ uống trà chỉ thích uống đoàn trà, còn lại mảnh trà hoặc tán trà, hắn tình nguyện uống nước trắng cũng không chịu uống. Đây là thói quen nhỏ y tình cở phát hiện lúc chăm sóc Lý Phượng Kỳ. Vừa bắt đầu y không biết, lúc Lý Phượng Kỳ hôn mê vô tình cho hắn uống nước trà phổ thông mấy làn, mỗi khi Lý Phượng Kỳ tỉnh lại đều phải uống rất nhiều nước súc miệng. Lúc đó y mới kinh ngạc phát hiện, Vĩnh An vương xoi mói trà đến lợi hại.
"Con sai người đưa chút trà mới năm nay lại đây." Lý Phượng Kỳ nhấp một hớp nước trà, lại nói: "Nếu ở Vinh Dương còn đồ vật gì để lại, mẫu thân chỉ cần dặn dò Ngũ Canh phái người đến lấy là được."
Lão Vương phi nghe vậy "Ừ" một tiếng, chậm rãi lăn phật châu trong tay.
Đại sảnh liền im lặng lại.
Diệp Vân Đình phát hiện, mẹ con này nói chuyện thực sự là ít đến kinh người. Mỗi lần gặp gỡ cuối cùng đều dùng lặng im kết thúc. Bọn họ tựa hồ cũng quen hình thức như vậy rồi, ngược lại người ngoài là y ở bên cạnh đứng ngồi không yên, nghĩ nát óc muốn nói chút gì hâm nóng không khí. Nhưng y mới đến, nói cái gì cũng không thích hợp, vì vậy chỉ có thể cùng lặng im.
Sau một chén trà, Lý Phượng Kỳ mới mở miệng: "Con có một số việc muốn hỏi mẫu thân một chút."
"Chuyện gì?" Lão Vương phi khựng tay lại, phật châu đang chuyển động liền bất động.
Lý Phượng Kỳ: "Chuyện cũ, không tiện nói ở đây."
Lão Vương phi im lặng, chậm rãi đứng dậy: "Vào bên trong đi."
Lý Phượng Kỳ chuyển động ghế lăn theo sát phía sau, lúc đi qua Diệp Vân Đình, hắn ấn ấn lên cánh tay y: "Ta đi một chút sẽ về. Có một số việc... sau này sẽ nói cho ngươi biết."
Diệp Vân Đình gật đầu, y cũng không có bất mãn gì. Tuy rằng y ngồi trên cùng một thuyền với Lý Phượng Kỳ, nhưng trên thực tế cũng mới hợp tác nửa tháng. Nếu là chuyện quan trọng, cho dù Lý Phượng Kỳ không nói, y cũng sẽ chủ động tránh hiềm nghi.
Có lúc biết được càng ít, mới có thể sống lâu hơn.
Lý Phượng Kỳ theo lão Vương phi đến phật đường phía sau.
Trong phật đường đèn nhang lượn lờ, trên phật đài cung phụng tượng bồ tát, tay trái nắm bảo châu, tay phải cầm gậy tích trượng, dáng vẻ trang nghiêm. Bên trái tượng bồ tát là bài vị lão Vương gia Lý Hoài Cừ, bên phải lại đặt một bài vị trống trơn.
Lão Vương phi châm ba nén nhang tế bái, Lý Phượng Kỳ đứng song song với nàng, cũng thắp ba nén nhang.
Tế bái xong, lão Vương phi mới chậm rãi mở miệng, âm thanh trong khói hương lượn quanh có vẻ hơi hư vô: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
Lý Phượng Kỳ nhìn bài vị, nhắm mắt lại, nói: "Thân thế của con."
Ánh mắt hắn dừng trên bài vị trống trơn kia. Từ khi hắn bắt đầu có ký ức, hắn chỉ thấy bài vị trống trơn kia được cung phụng ở chỗ này, không có họ tên, không có ngày sinh tháng đẻ, rỗng tuếch.
Hắn đã từng đoán, bài vị này có thể là huynh đệ song thai kia của hắn, chỉ là hắn sợ mẫu thân thương tâm vẫn luôn không dám mở miệng hỏi. Bây giờ không mở miệng lại không được nữa.
Lão Vương phi nghe vậy đáy mắt nổi lên sóng lớn, chỉ chốc lát sau liền bình phục lại, nàng quỳ xuống bồ đoàn, âm thanh trầm tĩnh nói: "Ta không biết ngươi từ chỗ nào nghe được lời đàm tiếu gì, nhưng ngươi thật sự là con ruột của ta với Hoài Cừ. Nếu ngươi không tin, có thể đi tìm bà đỡ, y quan năm đó kiểm chứng từng người."
Lý Phượng Kỳ siết chặt nắm tay, thanh tuyến trầm thấp, tâm tình như hồng thủy miễn cưỡng bị hắn ngăn chặn, hóa thành một tiếng dò hỏi bình tĩnh: "Vậy bài vị trống kia là xảy ra chuyện gì?"
"Đây là đệ đệ của ngươi." Lão Vương phi đẩy phật châu: "Năm đó lúc ta sinh sản mới phát hiện mang song thai. Sau khi ngươi sinh ra, đệ đệ ngươi vì ở trong bụng quá lâu, vừa xuất thế liền tắt thở." Phật châu trong tay nàng đẩy càng lúc càng nhanh: "Bởi vì là song thai, lại có một tử thai, không may mắn, nên không nói với bên ngoài."
Lý Phượng Kỳ vốn muốn tiếp tục hỏi, vậy vì sao trên bài vị không khắc chữ?
Nhưng thấy bả vai nàng rung động, thân thể thon gầy lắc lư lảo đảo, lại không đành lòng truy hỏi nữa.
Hắn nhắm mắt lại, nhìn về phía bài vị cung phụng trên phật đài, khàn giọng nói: "Con hiểu rồi."
Lão Vương phi không quay đầu lại, chỉ thấp giọng nói: "Những năm này ta vẫn luôn không qua được cái khảm này. Mỗi khi nhìn thấy ngươi, thì sẽ nhớ tới đệ đệ đã chết của ngươi. Ta biết ta không làm tròn chức trách của mẫu thân. Ngươi oán ta cũng được, hận ta cũng được. đều là thứ ta nên nhận."
"Mẫu thân... đối với con rất tốt." Lý Phượng Kỳ theo bản năng sờ sờ bùa bình an bên hông, sáp thanh phản bác: "Nhi tử chưa từng oán hận người."
Hắn nhớ tới lúc còn rất nhỏ, mỗi khi hắn cùng mẫu thân làm nũng, mẫu thân luôn là thần sắc nhàn nhạt, giáo huấn hắn nam nhi không thể yếu đuối. Hắn tình cờ cũng sẽ hâm mộ mẫu thân người khác ôn nhu thân mật với hài tử của họ. Sau đó hắn sinh một cơn bệnh nặng, phụ thân không ở trong phủ, là mẫu thân cực nhọc ngày đêm, không yên ổn nghỉ ngơi mà chăm sóc hắn. Đến lúc phụ thân trở về, bệnh của hắn đã khỏi, mẫu thân lại đã ngã gục.
Sau đó phụ thân từng trộm nói với hắn, mẫu thân tính tình lạnh nhạt, rất nhiều chuyện không quen nói ra khỏi miệng, nhưng nàng cũng không phải không quan tâm ngươi.
Từ đó về sau, Lý Phượng Kỳ liền dần dần tiếp nhận sự thực, mẫu thân của mình không giống những người khác.
Hắn có rất nhiều nghi hoặc, lại chưa từng oán trách nàng.
Ngón tay Lão Vương phi vê phật châu dừng một chút, đổi thành chắp tay hành lễ: "Không cần để người khác ở trong lòng. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ. Ngươi vĩnh viễn là hài tử mà phụ thân ngươi tự hào nhất."
"Con biết rồi." Biết hỏi nữa cũng sẽ không có kết quả gì khác, Lý Phượng Kỳ không kiên trì nữa. Hắn lại nhìn hai bài vị trên phật đài một chút, chắp hai tay trước ngực bái ba bái mới rời đi.
Đợi hắn đi rồi, lão Vương phi mới cúi tấm lưng cố thẳng xuống. Nàng lảo đảo đứng dậy đi tới trước phật đài, ngón tay mềm nhẹ phất qua ba chữ "Lý Hoài Cừ" trên bài vị, thấp không nghe thấy được nói: "Hoài Cừ. Ta đã cố hết sức rồi..."
Lý Phượng Kỳ đi vào chỉ chốc lát đã đi ra.
Diệp Vân Đình nghe thấy tiếng bánh xe gỗ ép xuống mặt đất, đứng dậy tiến lên đón. Thấy sắc mặt hắn trầm trọng, liền không lên tiếng, theo hắn cùng trở về chính viện.
Trên đường Lý Phượng Kỳ không nói một lời, y không biết hắn hỏi chuyện cũ là chuyện gì, lại có đáp án hay không. Nhưng nhìn thần sắc hắn cũng biết nhất định không phải chuyện vui vẻ gì. Y pha một bình trà đặt bên tay hắn, thả nhẹ bước chân chuẩn bị lui ra, để hắn một mình yên tĩnh.
Vừa đi tới cạnh cửa lại nghe người sau lưng nói: "Nếu đại công tử không có việc gì, liền ngồi với ta một lát đi."
Thân ảnh Diệp Vân Đình liền ngừng lại, xoay người ngồi xuống đối diện hắn, kéo tay áo rót cho hắn một chén trà nóng.
Trong hơi nước lượn lờ, y nghe thấy Lý Phượng Kỳ nói: "Ta còn có một cái tên khác, gọi Hàm Chương."
Diệp Vân Đình không hiểu tại sao hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng vẫn vuốt cằm nói: "Hôm qua ta có nghe lão Vương phi gọi. Là tên chữ của Vương gia?"
Lý Phượng Kỳ lắc đầu: "Là một cái tên khác."
Phượng Kỳ là tên phụ thân đặt, Hàm Chương lại là mẫu thân lấy.
Phụ thân gọi hắn "Phượng Kỳ", mẫu thân lại thích gọi hắn "Ngậm Chương". Từ nhỏ hắn đã quen có hai cái tên. Người bên cạnh không rõ ràng, cũng chỉ nghĩ "Ngậm Chương" là tên chữ của hắn. Hắn cũng chưa từng giải thích với ai.
"Ngươi cảm thấy, vì lý do gì, một mẫu thân mới có thể đem cái tên vốn đặt cho một hài tử khác... lại đặt cho huynh đệ của hắn?"
Hắn nói có chút nhiễu, Diệp Vân Đình sửa lại một chút mới hiểu rõ ràng, nhưng y cũng không nghe nói Vĩnh An vương còn có anh chị em.
"Có lẽ là vì hoài niệm?" Kỳ thực y muốn hỏi, người huynh đệ kia có phải đã không còn tại thế hay không, nhưng lại cảm thấy quá mức đường đột, liền chọn một lời giải thích uyển chuyển hơn.
Lý Phượng Kỳ lắc đầu một cái: "Nếu như là như thế, huynh đệ không có tên tuổi kia chẳng phải là quá đáng thương sao? Nếu mẫu thân rất yêu đứa bé này, làm sao lại nhẫn tâm như vậy?"
Người đã chết, nhưng ngay cả tên cũng không thể lưu lại, thậm chí ngay cả trên bài vị cũng không thể khắc tên, đối với một người mẫu thân mà nói, là có bao nhiêu dày vò?
Diệp Vân Đình mơ hồ hoảng sợ, nhưng vẫn là như thực chất nói: "Cũng có thể hài tử đã chết kia không thể có tên."
Tay Lý Phượng Kỳ bưng cốc trà nắm chặt lại, sau đó liền cười rộ lên, đáy mắt sáp song một mảnh: "Ngươi nói đúng."
Trên bài vị không thể khắc tên, là bởi vì không thể có tên.
Lão Vương phi mọc ra một đôi song thai, còn một bào thai trong bụng, không may mắn. Cho nên ấn theo tập tục, thai nhi chết đi không thể chôn cất, cũng không thể khắc bài vị. Mặc dù đã lấy tên từ sớm cũng không thể dùng, chỉ có thể để lại cho hài tử sống sót khác. Chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh hài tử đã chết này đã từng tới.
Lý Phượng Kỳ rũ con ngươi, cơ hồ đã xác định lời Hàn Thiền nói là sự thật.
Ngày ấy Hàn Thiền tới tìm hắn, nói hắn cũng không phải con ruột của lão Vương gia, cha mẹ ruột hắn chính là bị phụ thân của Lý Tung, Hiển Tông hoàng đế Lý Càn làm hại. Vừa vặn lúc đó lão Vương phi mang bầu sắp lâm bồn, lão Vương gia liền nhận đứa bé vừa ra đời là hắn làm con ruột của mình mà nuôi lớn. Mặc dù gã không tìm được chứng cứ xác thực, lại liệt kê ra rất nhiều điểm đáng ngờ, bảo hắn đi tìm lão Vương phi tìm chứng cứ liền có thể biết thật giả.
Lúc đó Hàn Thiền nói với hắn: "Lý Càn thượng vị bất chính, Lý Tung bước theo gót chân hắn, giang sơn Bắc Chiêu này đã sớm như con thuyền mục nát sắp chìm. Nếu Vương gia nguyện hợp tác với ta, dùng lực lượng của chúng ta, thay đổi triều đại là dễ như trở bàn tay. Sau khi chuyện thành công, ta liền nói cho ngươi đầu đuôi thân thế của ngươi. Đến lúc đó ngươi làm hoàng đế, ta làm tể tướng."
Điểm đáng ngờ Hàn Thiền nói trùng hợp với một vài suy đoán của Lý Phượng Kỳ. Lúc đó tuy rằng hắn bán tín bán nghi, nhưng vì Lý Tung nên đã cự tuyệt đề nghị của gã.
Lý Tung là đệ đệ hắn che chở từ nhỏ đến lớn, hắn tuyệt đối không thể vì mấy câu nói của Hàn Thiền, vì thân thế mờ mịt và cừu hận mà phản bội Lý Tung.
Lúc đó Hàn Thiền phẩy tay áo bỏ đi, chỉ nói hắn chắc chắn sẽ hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay.
Sau đó, chính là hắn bị người ám hại trúng độc, mà Lý Tung thừa dịp hắn gân mạch bị độc dược hủy hoại không thể nhúc nhích, nhốt hắn trong Vương phủ làm nhục chờ chết.
Hàn Thiền đi mỗi một nước cờ đều đang bức bách hắn từ bỏ Lý Tung. Đồng thời cũng là đang nhắc nhở hắn, thân thế của hắn có ẩn tình khác.
Lý Phượng Kỳ đã từng nghĩ không thông, trong thời gian Lý Tung tại vị ba năm, một chút manh mối kiêng kỵ hắn cũng không hề biểu lộ ra. Hắn không tin Lý Tung có thể ngụy trang giấu giếm được hắn. Hiện tại Lý Tung bỗng nhiên động thủ với hắn, hắn trúng độc thế yếu là một nguyên do, mà càng có thể chính là, Hàn Thiền nói gì đó có thể gây chia rẽ, khiến Lý Tung lập tức động thủ. Rất có thể liên quan đến thân thế của hắn.
Hắn hạ thấp con ngươi, nhớ lại manh mối đã biết.
Lão Vương gia và lão Vương phi cũng không phải người bảo thủ, giả thiết hắn thật sự có một huynh đệ song thai sinh xong liền chết yểu, với tính cách của bọn họ, chắc chắn sẽ không vì lý do "Không may mắn" hoang đường như vậy, liền đem tro cốt hài tử vứt bỏ với hoang dã. Huống hồ cho dù có lui mười ngàn bước, nếu bọn họ thật sự làm chuyện đó, với quyền thế của Vương phủ, chuyện bẩn thỉu như vậy chắc chắn sẽ không tiết lộ mảy may. Càng không thể để hơn mười năm sau bị người bên cạnh hỏi thăm được.
Vậy nguyên nhân bọn họ làm như thế chỉ còn một, đó chính là muốn che dấu tai mắt người khác.
Căn bản không có cái gì song thai, hắn cũng không phải con ruột của lão Vương phi, vì che giấu thân phận của hắn, bọn họ không thể không diễn một vở kịch như thế, khiến tất cả mọi người tin lão Vương phi thật sự đã từng mang song thai, một trong đó bất hạnh chết yểu.
Cho nên lão Vương phi đem cái tên "Hàm Chương" chọn từ lâu cho hắn, cho nên nàng ngày ngày tụng kinh chiếc bài vị không tên.
Đây là hoài niệm cuối cùng của mẫu thân, hoặc cũng có thể là xưng tội.
Lý Phượng Kỳ đắm chìm trong suy nghĩ, nước trà trong chén đã nguội lạnh cũng không phát hiện ra.
Diệp Vân Đình thấy hắn sắp đưa trà lạnh lên miệng, giơ tay ngăn cản hắn, lấy cốc trà ra, thay một chén trà nóng đưa tới.
"Kỳ thực Vương gia có thể nghĩ theo chiều hướng tốt hơn." Thanh âm y nhàn nhạt, đôi con ngươi đen nhánh thông suốt, như nhìn thấu khúc mắc Lý Phượng Kỳ chưa từng nói ra khỏi miệng: "Tên của hài tử hàm chứa ước nguyện của cha mẹ. Nếu danh tự này là mẫu thân tỉ mỉ chọn lấy, nàng cho một hài tử khác, có lẽ hi vọng đứa bé đó có thể mang theo ước nguyện này, thật tốt mà sống tiếp."
Lý Phượng Kỳ chưa từng nghe lý giải như vậy, hắn sửng sốt một lúc lâu, trong đầu lại xẹt qua những hình ảnh khi còn bé, hồi lâu sau, mới đem nước trà uống một hơi cạn sạch, thần sắc hơi có chút tiêu tan.
"Đại công tử quả thực còn thông suốt hơn ta."
Hắn nhớ tới câu nói cuối cùng của lão Vương phi.
Nàng nói: "Ngươi vĩnh viễn là hài tử mà phụ thân ngươi tự hào nhất."