Câu nói này nói ra khỏi miệng, phản ứng đầu tiên của Diệp Vân Đình là ngơ ngác.
Y nghĩ bản thân mình ít nhiều gì cũng sẽ xoắn xuýt do dự một phen, thế mà lúc bật thốt ra nói, lại nhanh đến làm cho y không ứng phó kịp. Y vẫn cho là mình vẫn chưa hạ quyết định cuối cùng. Nhưng thực sự vào lúc nào đó y không biết, trong lòng y đã sớm có quyết định rồi. Chỉ là y vẫn luôn lừa mình dối người không muốn thừa nhận thôi.
Y sợ hãi chưa bao giờ từng trải quá tình cảm, vì vậy đem chính mình chặt chẽ gói lại, dừng lại không tiến lên.
Mà trên thực tế trong tim y đã sớm có sót điểm, thứ Lý Phượng Kỳ cho y, không chỉ là minh hữu đồng sức đồng lòng. Nhất cử nhất động của hắn, vô tình hay cố ý dẫn động tới tâm tình của y, cho dù y có thừa nhận hay không, đây đều là sự thực.
Diệp Vân Đình hơi mím môi, tâm tư vẫn luôn hỗn độn trong nháy mắt này trở nên thông suốt rõ ràng. Y xuyên qua tầng tầng khiếp đảm cùng do dự, thấy được chân tâm giấu sau sương mù.
...... Y không bỏ lại Lý Phượng Kỳ được, có lẽ cũng có thể nói, trong lòng y có hắn.
Diệp Vân Đình nở nụ cười, không biết thế nào lại nghĩ đến bộ dáng Lý Phượng Kỳ mặt dày vô cớ gây rối. Nếu để cho hắn biết tâm tư của mình, sợ sẽ càng thêm được voi đòi tiên.
Thường Dụ An thấy biểu tình của y biến hóa, đầu tiên là giật mình ngẩn ngơ, tiếp theo cũng được thấu triệt, đến cùng thở dài một hơi, biết mình là không khuyên nổi.
Diệp Vân Đình là hài tử hắn nhìn lớn lên, y tuy rằng tính nết ôn hòa, cực ít tranh chấp với ai, nhưng kì thực lại là người rất có chủ ý. Chuyện y đã nhận định, sẽ không thể thay đổi.
Hắn đơn giản không khuyên bảo vô dụng nữa, sau khi chần chờ một lúc, mới chậm rãi nói: "Nếu ngươi đã có quyết định, vậy ta không khuyên bảo nữa." Hắn lấy từ bên hông ra một cái mộc bài không đáng chú ý giao cho Diệp Vân Đình: "Ta cùng với Trường Câu hai năm qua đều ở Nam Việt, nếu ngươi muốn tìm chúng ta, liền tới đô thành Nam Việt, mang tấm bảng này đi tửu lâu Vọng Nguyệt báo tên của ta là có thể tìm được."
Diệp Vân Đình nhận lấy, chỉ thấy trên tấm bảng không có bất kỳ hoa văn gì, chính giữa chỉ có một hàng chữ "Diều" bằng chữ cổ.
Y cất mộc bài, trịnh trọng đáp ứng: "Nếu như có cơ hội, chắc chắn ta sẽ đến Nam Việt vấn an tiên sinh cùng sư huynh." Dừng lại một chút, cười nói: "Nếu sau này Bắc Chiêu yên ổn, tiên sinh cùng sư huynh cũng có thể về Bắc Chiêu thăm ta một chút."
Nam Việt mặc dù tạm thời chưa nổi lên xung đột với Bắc Chiêu, nhưng với thân phận hiện giờ của y, sợ là không tiện quang minh chính đại đi Nam Việt.
Thường Dụ An hiển nhiên cũng rõ ràng lo lắng cỉa y, gật đầu đáp lại, nói: "Yên tâm đi, chúng ta có cơ hội chắc chắn sẽ trở về."
Thầy trò ba người uống rượu một hồi làm tống biệt.
Chờ lúc Lý Phượng Kỳ trở về, chỉ thấy Diệp Vân Đình bọc áo choàng ngồi ở dựa vào hành lang, ánh mắt y mông mông lung lung, trên mặt có chút ửng hồng.
"Sao lại ngồi ở đây?" Lý Phượng Kỳ đến gần, trước tiên ngửi thấy mùi rượu thơm. Hắn nhíu nhíu mày, thay y kéo sát mũ trùm áo choàng, dùng mu bàn tay thử chạm vào gò má y một cái, có chút lạnh lẽo: "Sao bỗng nhiên lại uống nhiều rượu như vậy?"
Tự biết tửu lượng không tốt, bình thường Diệp Vân Đình rất ít khi uống rượu.
"Diệp Vọng đi, tiên sinh và sư huynh cũng đi." Diệp Vân Đình vỗ bỏ tay hắn, nheo mắt lại nhìn về phía xa, vừa như tự lẩm bẩm, vừa như nói với Lý Phượng Kỳ: "Bọn họ đều đi. Ta không đi."
Nhớ tới không được đi xem non sông tráng lệ, trong lòng y dâng lên một luồng khí, ngửa đầu trừng Lý Phượng Kỳ, nói: "Đều tại ngươi."
Nếu không phải Lý Phượng Kỳ một lần lại một lần mà vô cớ gây rối, y làm sao sẽ không nỡ rời đi, ở lại kinh thành mà y muốn rời bỏ nhất này. Y căm giận trừng Lý Phượng Kỳ, ánh mắt như nhìn một con yêu tinh mê hoặc thư sinh, lại lặp lại một lần: "Đều tại ngươi."
"?"
Lý Phượng Kỳ âm thầm xít một hơi, trong lòng nghĩ làm sao uống say càng không nói đạo lý như thế?
Mà lúc gương mặt trắng như tuyết của Diệp Vân Đình hiện ra ửng hồng, đôi mắt phủ sương mù mông lung, ngửa đầu nhìn hắn nói "Đều tại ngươi", cứ như hắn thật sự đã làm ra chuyện sai lầm tày trời gì rồi.
Lý Phượng Kỳ sách một tiếng, mềm lòng, chỉ có thể theo y, nhẹ nhàng dỗ dành: "Phải, đều tại ta, ta sai rồi."
Diệp Vân Đình nhìn hắn, nháy nháy mắt, một hồi lâu sau hít mũi một cái, nhìn xa xa, nhẹ giọng nói: "Thôi, không trách ngươi, là tự ta nguyện ý."
Trái tim Lý Phượng Kỳ nhảy một cái, ánh mắt sáng quắc truy hỏi: "Nguyện ý cái gì?"
Thế nhưng Diệp Vân Đình lại không chịu lên tiếng.
Y nhìn hoa tuyết bay lả tả một phút chốc, liền bắt đầu nói buồn ngủ, đứng dậy loạng chà loạng choạng đi về phòng ngủ.
"..."
Câu "Ta nguyện ý" kia, mơ hồ bao hàm rất nhiều thứ hắn luôn luôn mong đợi.
Lý Phượng Kỳ sốt ruột đến bốc hỏa, cũng không dám cứng rắn ép hỏi. Thấy y muốn về phòng ngủ, chỉ có thể ôn tồn bồi tiếp y trở về phòng, lại gọi Quý Liêm cầm bình nước nóng lại đây, ủ ấm giường chiếu cho y, mới bảo y cởϊ áσ ra đi nghỉ ngơi.
Diệp Vân Đình uống nhiều rượu rồi, lêb giường rất nhanh đã ngủ mất.
Chỉ có Lý Phượng Kỳ ở bên cạnh không tìm được đáp án, trằn trọc trở mình, cuối cùng chỉ có thể đứng dậy ra cửa, tự mình đi tìm đáp án.
Đến khách viện, phát hiện hai thầy trò Thường Dụ An đã rời đi, trong phòng cho khách không có một bóng người. Chắc hẳn đã rời đi trong khoảng thời gian hắn ra ngoài.
Sáng hôm nay, Diệp Vọng cũng đi Vân Dung.
Cho nên Diệp Vân Đình mới nói "Bọn họ đều đi".
Nhưng "Ta không đi" là có ý gì?
Ánh mắt Lý Phượng Kỳ càng sâu, nhớ tới địch ý lúc ẩn lúc hiện của Việt Trường Câu trong khoảng thời gian qua, hơn nữa hắn tra được một vài tin tức, trong lòng có một đáp án không dám tin tưởng vô cùng sống động.
...... Hai thầy trò Thường Dụ An nhìn thế nào cũng không phải người bình thường, bọn họ lại có quan hệ mất thiết với Diệp Vân Đình. Hắn vì để yên tâm, cũng là vì để biết người biết ta, từng lén lút phái người đi tìm hiểu một phen. Ngày gần đây mới nhận được hồi âm của thuộc hạ hồi âm, biết được một vài tin tức liên quan đến thầy trò hai người.
Hơn mười năm trước, Thường Dụ An từng sinh sống ở Bắc Chiêu một khoảng thời gian. Hắn là thám hoa vào một khoa cử nào đó, lại không nhập sĩ, trái lại đi làm một tây tịch tiên sinh. Bởi vì học vấn khá cao, thanh danh không tồi, trong giới thế gia quý tộc rất được tôn kính tôn sùng. Sau đó trùng hợp Tề quốc công phải mời tây tịch cho tiểu nhi tử, liền có người đề cử hắn.
Sau đó Thường Dụ An mới sinh duyên phận kết sư với Diệp Vân Đình trong phủ Tề quốc công.
Những kinh nghiệm này mới nhìn đều không có bất cứ vấn đề gì, điều duy nhất khiến Lý Phượng Kỳ có chút lưu ý chính là, sau khi Thường Dụ An rời khỏi phủ Tề quốc công, liền từ chối những lời mời còn lại, rời khỏi kinh thành vân du tứ hải.
Cũng không biết có phải là hắn suy nghĩ nhiều hay không, hắn luôn cảm thấy, Thường Dụ An xuất hiện dường như là để dạy dỗ Diệp Vân Đình, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, liền quyết đoán rời đi.
Đương nhiên suy đoán này không hề có căn cứ, chỉ là một loại trực giác khó giải thích được.
Mà thầy trò Thường Dụ An quả thực vô cùng quan tâm Diệp Vân Đình, hắn còn tra được mấy năm gần đây Thường Dụ An mai danh ẩn tích trong đất Bắc Chiêu, chỉ có đại đệ tử Việt Trường Câu thỉnh thoảng sẽ trở về một chuyến. Phần lớn thời gian, bọn họ đều ở Nam Việt.
Mà lần này thầy trò hai người bỗng nhiên trở về, cũng là vì Diệp Vân Đình.
Hai thầy trò này tuy rằng nhìn như vân du tứ hải, không có chỗ ở cố định, nhưng trên thực tế còn rất có sản nghiệp, phần lớn là những cửa tiệm giấu giữa phố phường không đáng chú ý, nhìn không lớn, kiếm được cũng là tiền của bách, sinh ý cũng rất chắc chắn, có bao nhiêu lợi nhuận.
Kết hợp với lời say của Diệp Vân Đình, Lý Phượng Kỳ hoài nghi, lần này bọn họ hồi kinh, có lẽ là muốn mang Diệp Vân Đình cùng rời đi.
Tuy rằng ba người chưa bao giờ để lộ ra ý tứ này, nhưng Lý Phượng Kỳ nhạy cảm biết bao, nhiều lần suy đoán, liền đoán được tính toán của bọn họ.
Nhưng bây giờ, Thường Dụ An cùng Việt Trường Câu đã đi, Diệp Vân Đình còn ở lại.
Tại sao y không đi?
Đáp án quá có tính mê hoặc, khiến Lý Phượng Kỳ nhất thời không thể tin được.
Khóe môi hắn cong lên một chút chút, có chút không chịu khống chế hướng lên trên. Hắn rung chuông gọi Ngũ Canh, sai hắn đẩy mình về phòng.
Hắn không kịp chờ đợi cũng muốn hỏi rõ, Diệp Vân Đình ở lại, là không phải vì hắn.
Ngũ Canh đẩy người trở về chính viện, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ vô cùng lo lắng mà vào cửa, sau đó vừa đóng cửa phòng, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng chốt cửa.
Ngũ Canh: ?
Mẹ nó, vì sao cứ gấp như vậy?
Trời sắp tối đến nơi rồi, một chút thời gian vậy cũng không nhịn được sao?
Lý Phượng Kỳ xác thực không nhịn được.
Khóe miệng hắn hàm chứa ý cười, ngồi bên giường, rũ con mắt cẩn thận quan sát Diệp Vân Đình một phen, sau đó liền không nhịn được đi gọi y.
Một tiếng lại một tiếng, một phút chốc gọi "Đại công tử", một phút chốc lại gọi "Vân Đình" . Thỉnh thoảng còn muốn đi đụng đụng gò má y, chóp mũi y...
Trong giấc mộng Diệp Vân Đình không chịu được phiền phức, buồn bực mở mắt ra, liền đối mặt một khuôn mặt khuếch đại, gần gũi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.
Diệp Vân Đình: ... ?
Y tỉnh táo lại rút lui vào trong một chút, kéo dài khoảng cách, sau đó mới chất vấn: "Ngươi làm gì vậy?"
Người này vậy mà da mặt đã dày đến loại trình độ này? Thừa dịp y đang ngủ trộm hôn y?
Lý Phượng Kỳ như không có chuyện gì xảy ra bật người dậy, cười nói: "Có chuyện muốn hỏi đại công tử."
Diệp Vân Đình cau mày, nửa điểm không tin chuyện hoang đường của hắn.
Rõ ràng chính là muốn thừa cơ trộm hôn y.
Bây giờ y còn chưa tỏ rõ tâm ý, người này đã như vậy, nếu y thẳng thắn nói thẳng, nói không chừng liền muốn lên mũi lên mặt.
Vì thế y cũng không đâm thủng, "Ồ" một tiếng, mặt không cảm xúc kì thực vạn phần cảnh giác hỏi: "Chuyện gì?"
Nhìn xem hắn có thể bịa ra cái gì?
"Đại công tử vừa mới nói "Ngươi không đi" là ý gì?" Ánh mắt Lý Phượng Kỳ vững vàng khóa y lại, chậm rãi hỏi: "Đại công tử là đã suy nghĩ kỹ? Nguyện ý ở lại sao?"
Traia tim Diệp Vân Đình nhảy một cái, cấp tốc nhớ lại một phen, cuối cùng từ trong trí nhớ hỗn loạn nhảy ra lời say của mìn. Y mờ mịt nghi ngờ hỏi lại: "Ta nói lời này lúc nào?"
"..."
Lý Phượng Kỳ nhìn thẳng y. Diệp Vân Đình một mặt mờ mịt, không hề có kẽ hở.
Hắn nghiến răng, ngạt thở nói: "Ngươi nói lúc uống rượu."
"A... Vậy khó trách." Diệp Vân Đình đầy mặt áy náy: "Vương gia biết đấy, tửu lượng của ta không tốt..."
Nghĩa bóng chính là uống nhiều rồi nói lời say, không nhớ rõ.
Lý Phượng Kỳ: ...
Diệp Vân Đình uống say không nhớ gì là đã có tiền lệ, biểu tình cũng không hề có kẽ hở. Lý Phượng Kỳ nhất thời cũng không chắc rốt cuộc là y nguỵ trang hay thật sự không nhớ.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ chốc lát, cuối cùng vẫn là Lý Phượng Kỳ nghiến răng, giả cười nói: "Không nhớ cũng không sao, đại công tử ngủ tiếp đi."
Diệp Vân Đình làm bộ không phát hiện sự khác thường của hắn, kéo chăn che mặt lại, chỉ lộ ra cái đỉnh đầu xù xù cho hắn, tiếp tục ngủ.
Lý Phượng Kỳ nhìn chằm chằm đỉnh đầu y, chân răng lại bắt đầu ngứa, nghĩ thầm không quan tâm lần này là thật là giả, lần sau nhất định bắt ngươi hôn một cái thừa nhận, không cho trốn nữa.