Lời giải thích của Lý Phượng Kỳ rất nhanh đã được chứng minh.
Lý Tung quả nhiên không chọn dùng kiến nghị của Kiều Hải Nhân, mà lại lệnh sứ thần đi tiền tuyến đốc chiến, đồng thời liền hạ hai đạo thánh chỉ, lệnh Gia Lê Châu cùng Lục Châu mau chóng xuất binh gấp rút tiếp viện.
Trần Vân ở Tạo Hà nghênh đón sứ thần đến, nhận được thánh chỉ, chỉ có thể tiếp tục kiên trì nghênh chiến.
Tuy rằng bình thường hắn bất tài, nhưng cũng không phải ngu xuẩn nhìn không hiểu tình thế. Mấy ngày nay quân đảo chính dựng trại đóng quân bên kia bờ Tạo Hà, chỉ có Ân Thừa Ngô dẫn dắt nhóm nhỏ nhân mã lướt qua mặt sông kết băng, thỉnh thoảng khiêu khích một phen. Hành động này không giống như muốn quyết tâm, mà giống như đang đùa bỡn bọn họ hơn.
Hắn mơ hồ cảm thấy trong đó có chút không đúng, nhưng sứ thần đưa tới thánh chỉ lệnh hắn phải ngăn quân đảo chính tại Tạo Hà, chờ viện quân tới. Hắn chỉ có thể bỏ qua suy đoán này, dưới sự giám thị của sứ thần, điểm chỉnh tề nhân mã chủ động nghênh chiến.
Thần Sách Quân lần đầu tiên chủ động xuất kích. Trần Vân lệnh phó tướng dẫn người đến bờ sông khiêu chiến.
Bờ bên kia Ân Thừa Ngô nghe thấy động tĩnh ngoài doanh trại, không bị lời chửi bậy của phó tướng kia làm tức giận chút nào, hắn cười nhạt, rót chén rượu cho Ân Tiếu Chi, trầm giọng nói: "Tiểu hoàng đế kia quả nhiên không tiếp thu kiến nghị của Vĩnh An vương."
Ân Tiếu Chi bưng chén rượu lên, cũng không uống, lắc lắc chén rượu trong tay: "Hắn có tật giật mình, sao còn có thể tin lời Vĩnh An vương nói?" Hắn âm trầm nở nụ cười, đem rượu trong chén hết mức chiếu lên cửa sổ: "Cứ làm theo kế hoạch, ta phải lấy đầu hắn tế tiểu đệ ngươi!"
Nghe hắn nhắc tới tiểu đệ vô duyên vô cớ bỏ mạng, sắc mặt Ân Thừa Ngô cũng chìm xuống, hắn ngửa đầu uống hết rượu, đặt chén rượu lên bàn, lạnh lùng nói: "Hài nhi đi nghênh chiến!"
...
Dưới bầu trời hoa tuyết bay tán loạn, Thần Sách Quân và quân Ân gia lần đầu tiên giao chiến quy mô lớn. Quân Ân gia quân dường như không địch lại, từ từ lùi lại bờ bên kia. Phó tướng thấy thế vô cùng vui mừng, vung cánh tay hô lên, dẫn binh thừa thắng truy kích.
Trên mặt sông Tạo Hà kết tầng băng dày, mặt băng trơn trợt, thỉnh thoảng còn có cạnh băng sắc bén bất ngờ nổi lên, người đứng không vững, trọng tâm cũng khó tìm.
Phó tướng vốn định thừa thắng xông lên, nhưng bước lên mặt băng mới phát giác tình thế không đúng. Thần Sách Quân những năm này quen sống trong nhung lụa, ít có đối địch, lúc này đừng nói chiến đấu trên mặt băng, giữ vững thân thể trên mặt băng đã là việc khó. Trái lại bên Ân Thừa Ngô như đã sớm có chuẩn bị, đem một loại xích răng cưa nào đó vòng qua đế ủng, liền thay đổi hội thế lúc trước, nện bước vững vàng, thanh thế tăng mạnh hướng bọn họ đánh tới......
"Trúng kế rồi!" Phó tướng cả kinh, lập tức sai người tiên phong truyền lệnh lui lại. Nhưng thời điểm nhóm quân tốt trong cơn kinh hoàng lui về sau, lại căn bản không có cách nào khống chế thân thể, không ít quân tốt chạy hai bước liền trượt ngã trên mặt băng, những binh lính khác thấy thế, chỉ có thể càng cẩn thận kỹ càng, mà đã như thế, tốc độ lui binh chắc chắn bị chậm lại. Quân địch trong chớp mắt đã đến trước mắt.
Ân Thừa Ngô nhìn Thần Sách Quân vô cùng chật vật, khóe miệng nhếch lên một tia lãnh ý. Hắn nhìn về phía trước, cất giọng nói: "Gϊếŧ cho ta! Không giữ lại ai!"
Tin chiến báo Thần Sách Quân đại bại truyền về kinh thành, cả triều lặng im.
Sau khi hạ triều, Lý Tung triệu tập vài tên trọng thần nghị sự tại chính sự đường, Diệp Tri Lễ cũng ngoại lệ bị triệu đi.
Lý Tung ngồi trên thượng thủ, phía dưới là Thái phó Hàn Thiền, Thôi Hi thường hầu hạ, Trung thư lệnh Diệp Tri Lễ, Môn hầu trung Kiều Hải Nhân, Thượng thư lệnh Ngụy Thư Thanh, Binh bộ Thượng thư Thích Thiệu chia ra ngồi hai hàng, đều thần sắc nghiêm túc.
"Trần Vân đã thất bại." Lý Tung nghiêng người xuống phía dưới, ánh mắt đảo qua mấy người, chậm rãi nói: "Chư vị ái khanh có thượng sách gì không?"
Kiều Hải Nhân lên tiếng đầu tiên nói: "Bệ hạ, phương pháp lúc trước thàn đề nghị......"
"Hầu trung đại nhân không cần nhắc lại." Lý Tung giơ tay ngắt lời y, không vui nói: "Quân đảo chính cũng đánh tới Tạo Hà rồi, dẫm nát mặt mũi trẫm dưới bàn chân, nếu trẫm một mực lảng tránh, không dám đối phó với địch, thế nhân sẽ nhìn trẫm như thế nào, nhìn hoàng thất Bắc Chiêu như thế nào?! Tránh né không chiến, đây là hành vi của kẻ nhu nhược!"
"Phải a." Thôi Hi phụ họa nói: "Hầu trùn đại nhân sợ là lớn tuổi, lá gan cũng biến nhỏ."
"..." Kiều Hải Nhân đôi môi đóng mở, cuối cùng đầy mặt chán nản ngồi xuống.
Chẳng trách Vĩnh An vương nửa điểm cũng không nghi ngờ mà báo cho y phương pháp phá cuộc, thì ra là đã sớm có sở liệu. Y nhìn các đồng liêu sắc mặt khác nhau, chỉ cảm thấy trong lòng một trận thê lương, bây giờ ngồi ở chỗ này, có mấy người là thật tâm muốn dẹp phản loạn, lại có mấy người cân nhắc đến binh sĩ vô duyên vô cớ chết trận và bách tính vô tội bị liên lụy?
Thượng thư lệnh Ngụy Thư Thanh nói tiếp: "Quân đảo chính bất bình, không đủ để biểu lộ ra thiên uy, chỉ là Ân Tiếu Chi lĩnh binh nhiều năm, năng lực không tầm thường, trong thời gian ngắn sợ rằng không tìm được tướng lĩnh dẫn binh có thể đối kháng với hắn."
"Nếu không phải Vĩnh An vương trúng độc buồn lòng, bây giờ làm sao đến mức bước đến bước này." Thích Thiệu đảo qua hoàng đế bên trên cùng Hàn Thiền bên dưới, trào phúng nở nụ cười.
"Thích đại nhân bây giờ nói lời này là có ý gì?" Hàn Thiền lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: "Lôi đình mưa móc đều là quân ân, hành động lúc này của Vĩnh An vương, chỉ có thể chứng minh hắn sớm có ý nghĩ gian dối, trước mắt coi đây là mượn cớ từ chối thôi."
Thích Thiệu cau mày: "Không có chứng cứ, Thái phó cũng không nên ngậm máu phun người!"
"Được rồi." Lý Tung vỗ mặt bàn một cái, đánh gãy hai người tranh luận, sắc mặt gã khó coi nói: "Hôm nay là tìm đông khanh đến thương nghị làm sao đánh lui địch, chứ không phải đến để trẫm cãi nhau đấu võ mồm!"
Gã nhìn chằm chằm Thích Thiệu gằn từng chữ: "Từ xưa tới nay, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Thích ái khanh bất mãn với điều này sao?"
Thích Thiệu gom lại con ngươi: "Thần không dám."
"Vậy liền tiếp tục thảo luận chính sự đi." Lý Tung liếc mắt nhìn hắn một cái, nhìn về phía Hàn Thiền: "Thái phó có thượng sách gì không?"
Hàn Thiền trầm ngâm chốc lát, nói: "Thần Sách Quân liên tiếp chiến bại, khí thế giảm sút. Thêm nữa Trần Vân bình thường vô năng, không quen dẫn binh, bị đánh bại là hợp tình hợp lí. Ngược lại là quân đảo chính liên tiếp thắng chiến, khí thế tăng mạnh. Kế sách hiện nay, chỉ có tìm một tướng lĩnh có danh vọng có năng lực dẫn binh, mới có thể chấn chỉnh lại sĩ khí."
Việc này Lý Tung cũng không phải chưa nghĩ tới, chỉ là bây giờ võ tướng đang trong thời kì giáp hạt, trừ Lý Phượng Kỳ ra, nhất thời không tìm được ứng viên thích hợp.
"Nhưng bây giờ cũng không có tướng lĩnh như vậy."
Hàn Thiền khẽ cười cười, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tung: "Theo ta thấy, không cần tìm những người khác, bệ hạ chính là ứng viên thích hợp nhất."
Lời này vừa nói ra, mọi người ngồi đây đều kinh hãi.
Kiều Hải Nhân vẫn là không nhịn được nói: "Bệ hạ thân là vua của một nước, an nguy liên quan đến nền tảng lập quốc, làm sao có thể dùng thân mạo hiểm?!"
Thích Thiệu cũng không đồng ý: "Bệ hạ chưa từng dẫn binh tác chiến, ngự giá thân chinh, không có chỗ nào ổn thỏa."
Những người còn lại không nói một lời, hiển nhiên cũng cảm thấy hành động này là quá mức liều lĩnh.
Hàn Thiền không hề bị lay động, hắn không nhanh không chậm nói: "Ngự giá thân chinh, không cần ra trận gϊếŧ địch, chỉ cần tọa trấn phía sau, cổ vũ sĩ khí. Có gì không thích hợp?" Hắn liếc mắt nhìn Lý Tung, thấy sắc mặt gã tựa như do dự, lại đút thêm một khúc củi: "Năm đó lúc Vĩnh An vương một người một ngựa chém gϊếŧ đại tướng Tây Hoàng mới chỉ mười sáu tuổi. Bệ hạ từ nhỏ nghiên tập binh thư, lại được Vĩnh An vương chỉ điểm, ngự giá thân chinh có gì không thể?"
Kiều Hải Nhân cùng Thích Thiệu vẫn cứ không đồng ý.
Ngụy Thư Thanh thần sắc không rõ. Ngược lại là Thôi Hi cười nói: "Bệ hạ anh minh thần võ, hữu dũng hữu mưu, sao có thể không phải là đại tướng chư vị đại nhân muốn tìm?"
Diệp Tri Lễ vẫn luôn cẩn thận chưa từng lên tiếng nghe đến chỗ này rốt cục ý thức được cái gì, hắn mịt mờ liếc mắt nhìn Hàn Thiền một cái, cụp mắt chỉ hơi trầm ngâm, nói: "Thái phó đại nhân nói không sai. Quân đảo chính chỉ có tám vạn người, đợi đến lúc viện binh Lục Châu cùng Gia Lê Châu đến đông đủ, thêm năm mươi ngàn Thần Sách Quân, đủ để nghiền ép quân đảo chính. Nếu bệ hạ ngự giá thân chinh, tọa trấn trung quân, vừa vặn có thể cổ vũ sĩ khí tỏ rõ thiên uy."
Lý Tung trên cao nghe bọn họ tranh luận, trong đầu cũng chỉ có một câu "Năm đó lúc Vĩnh An vương một người một ngựa chém gϊếŧ đại tướng Tây Hoàng, mới chỉ mười sáu tuổi". Đời này gã hận nhất có người ngồi lên đầu gã, lúc trước là Lý Hình, sau đó là Lý Phượng Kỳ.
Gã không chỉ muốn ngự giá thân chinh, còn muốn gϊếŧ hết quân đảo chính. Khiến tất cả mọi người đều biết, không có Lý Phượng Kỳ, ngôi vị hoàng đế này gã vẫn cứ có thể ngồi vững vững vàng vàng!
"Chư vị ái khanh không cần tranh cãi nữa." Lý Tung giơ tay ra hiệu dừng lại, nói: "Thái phó nói không sai, trẫm ngự giá thân chinh một trận thì thế nào?!"
Kiều Hải Nhân và Thích Thiệu còn muốn khuyên nữa, lại bị gã bắt dừng nói: "Không cần khuyên nữa, tâm ý trẫm đã quyết."
Dứt lời nhìn về phía Diệp Tri Lễ: "Những người còn lại đều lui đi, Diệp ái khanh ở lại, ngươi quen biết Ân thị, nói cho trẫm tình huống mấy năm qua của Ân thị một chút. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng."
Diệp Tri Lễ đứng dậy, khom người cung kính nói: "Vâng."
Kiều Hải Nhân thấy đại cục đã định, chỉ có thể thở dài lắc đầu đứng dậy rời đi. Thích Thiệu liếc mắt nhìn yêu ma quỷ quái trong nội đường, lắc đầu xì một tiếng, đuổi theo Kiều Hải Nhân: "Kiều đại nhân chờ ta, ta với đại nhân cùng xuất cung."
Hàn Thiền cùng Ngụy Thư Thanh sóng vai mà ra, hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau cái gì. Thôi Hi bên cạnh nhanh chân đuổi theo, cười híp mắt nói: "Hôm nay ta cũng coi như giúp Thái phó phải không?"
Hàn Thiền dừng bước chân, ý tứ hàm xúc không rõ mà nhìn hắn: "Ồ? Vậy Thôi Thường Thị muốn báo đáp thế nào?"
Thôi Hi vẫn cười, trong đôi mắt đầy nóng vội không thể chờ được nữa: "Chỉ là ngóng trông vở diễn này của Thái phó có thể đặc sắc một chút, đừng khiến ta thất vọng."
"Ta khuyên Thôi Thường Thị đừng đùa với lửa, miễn cho có một ngày dẫn lửa thiêu thân." Hàn Thiền xì một tiếng, không tiếp tục để ý đến hắn nữa, cùng Ngụy Thư Thanh rời đi.
Ngụy Thư Thanh quay đầu lại nhìn Thôi Hi một cái, người kia mặc trang phục nội thị màu đỏ, dung mạo diễm lệ, đứng dưới bầu trời tối tăm, bên cạnh hoa tuyết tung bay, như quỷ hồn đòi mạng.
Hắn nhíu lông mày, nói với Hàn Thiền, "Đây thật là kẻ điên."
Hàn Thiền thần sắc bất động: "Không cần để ý tới hắn, hắn không làm hỏng chuyện được."
Lúc Lý Phượng Kỳ nghe thấy tin tức Thích Thiệu mang đến, lông mày cũng không động đậy.
"Hắn vẫn luôn như vậy, Thích đại nhân lần đầu tiên mới biết sao?"
Thích Thiệu nghẹn nghẹn, lại có chút không hiểu nhỏ giọng: "Có thể lúc trước bệ hạ... Cũng không đến nỗi cực đoan như vậy, trước đây có mấy lời hắn vẫn có thể nghe lọt."
Làm sao bây giờ lại quỷ dị như vậy?!
Bắt đầu từ ngày động thủ với Vĩnh An vương, liền càng ngày càng đã quyết là không thể ngăn cản.
Lý Phượng Kỳ liếc nhìn hắn một cái: "Đó là do ngươi chưa từng thấy rõ hắn."
Từ rất lâu trước kia, hắn đã biết trong tính tình Lý Tung có mấy nhân tố không hề bình thường. Mẫn cảm, đa nghi, bảo thủ. Hắn chỉ coi đây đều là bóng ma do chuyện khi còn bé từng trải qua để lại cho gã, cứ coi như một chốc không thay đổi được, nhưng chỉ cần có hắn ở đây một ngày, sẽ luôn không đến nỗi để gã làm chuyện sai lầm: bỏ lỡ đại sự.
Nhưng không nghĩ tới chính mình lại là người đầu tiên gã động thủ.
"Đã định ra khi nào ngự giá thân chinh chưa?" Lý Phượng Kỳ lại hỏi.
"Chờ binh mã Lục Châu cùng Gia Lê Châu vừa đến, liền đi ngay." Thích Thiệu rầu rĩ nói: "Ta luôn cảm thấy, phía sau chuyện này còn có vấn đề."
Hắn tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Lý Phượng Kỳ: "Vương gia có thể nhìn ra cái gì?"
Lý Phượng Kỳ thản nhiên nhìn thẳng hắn: "Chưa từng."
Trong lòng lại nói, nhìn ra cũng sẽ không nói cho ngươi.