Xứng Lứa Vừa Đôi

chương 54: đâm chồi nảy lộc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ: Địa Đản

Mồng một tết là ngày đầu tiên bắt đầu năm mới, cũng là thời điểm tiễn năm cũ đón năm sang, dù là bách tính thường dân hay là triều thần hoàng thất, ai ai cũng coi trọng ngày lễ trọng đại này.

Ngày tết.

Theo lịch nông nghiệp, ngày hai mươi ba tháng chạp đã được coi là ngày bắt đầu năm mới, chuẩn bị đồ tết, cúng ông Táo về trời. Không khí đón tết ở kinh đô Khánh Nguyên triều đương nhiên sẽ náo nhiệt hơn nhiều so với các châu phủ khác. Mua bánh ngọt, làm bánh mật, hạt dẻ chưng đường, nhà nhà đều vội vàng bận rộn không biết trời đất đâu đâu. Mà ở quý phủ của Thẩm đại nhân lại xảy ra một chuyện rất lạ kỳ, vừa đến tết, tất cả tôi tớ đều được cho về nhà, đây cũng là chuyện hiếm trong những nhà phú quý.

Tết càng đến gần thì càng lúc càng bận rộn.

Sáng sớm đã phải xếp hàng đi giành mua bánh ngọt, sau đó hai cha con luôn tay nhào nặn làm bánh mật, rồi lại lột vỏ hết hạt dẻ chưng đường.

Quan trọng nhất là, vào lúc này Thẩm Quát còn phải chuẩn bị lễ vật mà đem tặng. Vị đại nhân nào thích cái gì, vị đại nhân nào kiêng kị cái gì, ông đều ghi chép rõ ràng trong một quyển sổ tay.

Đối với chuyện này, thực ra hai cha con nhà nàng cũng đã từng hội ý. Bởi vì thực sự Thẩm Hành không sao hiểu nổi, một người mà cho dù tro hương có từ trên bàn thờ rớt xuống cũng phải thu gom cẩn thận, một thanh quan không vơ vét một cây kim sợi chỉ của triều đình, thì rốt cuộc ông có lễ vật gì mà mang tặng họ đây.

Quan trọng hơn là, cha nàng không hề muốn thăng quan tiến chức, càng chẳng có yêu cầu gì cao sang với cuộc sống bản thân, thì không biết tại sao ông lại phải tặng quà một lượt từ quan nhất phẩm cho tới quan thất phẩm?

Thế nhưng, cha nàng lại cho rằng, việc tặng lễ và ý nghĩa của nó chẳng giống nhau. Tặng lễ cho đồng liêu, lễ trọng là thanh cao văn nhã, gọi là trao đổi tình cảm, giao lưu bạn bè. Lễ kém thì lại là mất mặt, chẳng có gì vẻ vang.

Thẩm Hành luôn nghĩ, nếu không phải vì ông là cha đẻ của mình, chắc chắn nàng đã trở mặt từ lâu, làm gì có kiểu im lặng mà chịu đựng như lúc này.

Còn có một chuyện khiến nàng không sao tưởng tượng nổi, vào ngày đi tặng lễ, giá trị của món quà còn được phát huy quả đúng thật kinh người.

Giấy đỏ, bánh mật, hộp gấm, đây là ba thứ mà khi vừa bước chân ra đến cửa cha nàng đã căn dặn cần mua.

Thẩm Quát viết chữ cũng không tồi, lại là người thường xuyên chủ trì lễ tế, lễ khánh thành,… nên các vị đồng liêu đều cảm thấy chữ viết của ông mang phúc khí. Vì vậy mỗi khi gặp mặt, những người này đều xin mấy bức vẽ hay các câu đối chúc xuân của ông, đây cũng là lễ vật mà họ khá là ưa thích.

Còn bánh mật thì tượng trưng cho việc thăng quan liên tục, còn vì sao đến vật tầm thường như vậy họ lại phải chạy đi mua bên ngoài, đó là vì cánh tay hai người sắp đứt lìa tới nơi, cho nên phải cắn răng chịu đựng mà đi mua ngoài tiệm.

Lúc ra chợ mua hàng, sự phồn hoa của vương triều, sự cường thịnh của quốc gia, và cả vẻ phú quý giàu có của quý tộc hay dân thường, tất cả đều được bộc lộ một cách rõ ràng tỉ mỉ.

Lướt nhìn khắp biển người mênh mông, đúng là chẳng còn chỗ mà đặt chân luôn nữa.

Vị trí này là nơi tiếp giáp giữa kinh thành và huyện thị, đường xa hơn một chút nhưng giá cả cũng mềm hơn, thậm chí còn có những tiểu thương cũng đến đây mua đồ, rồi vào chợ ở kinh thành bán với giá khá cao.

Vừa đến tết, Thẩm phủ lại căng thẳng chuyện ngân lượng, cho nên nàng phải lựa chọn một nơi xa xa mà mua sắm. Thẩm đại tiểu thư miệng ngậm cọng cỏ, ngồi xổm trên tảng đá, yên lặng tìm kiếm một chỗ để đặt chân giữa đám người. “Đợi lát nữa ta mua đồ xong sẽ thả pháo khói làm ám hiệu. Chàngi và Quế Viên hỗ trợ tiếp ứng cho ta, giúp ta cầm đồ là được.”

Nàng đã xem xét tình hình ở trong kia, có thể nhảy vào đám đông, nhưng có an toàn trở ra hay không thì chưa biết. Nếu như Tô Nguyệt Cẩm đã đến đây góp vui, có lẽ khả năng thành công của nàng sẽ cao hơn một chút.

“Ta nhìn bao quát hết cả rồi, giấy đỏ bán nhiều ở góc phía đông, ta sẽ đi sang đó trước, sau đó, lúc ta quăng đồ ra chàng nhớ đón lấy đó, còn nữa,” Không kìm được, nàng quay đầu lại nhìn, muốn hỏi hắn, rốt cuộc chàng có đang nghe ta nói không đấy hả, đây là chuyện quan trọng lắm đó.

Nhưng không ngờ là, trên đất đã có ba món đồ mà nàng cần phải mua. Số lượng rất nhiều chứ không hề ít, chiếc xe ngựa còn thong thả đứng cách đó không xa.

Tô tiểu thiên tuế ngồi ngay ngắn trên xe đẩy, ung dung nhàn nhã chỉ thị Quế Viên, “Ta muốn ăn bánh nếp, còn cái gì đang treo trên cây gậy trúc đó nhỉ, ông mua về đây cho ta xem một chút.”

Từ lúc đi theo đến chỗ này, mặt mũi vị thiên tuế nào đó vẫn tràn đầy hưng phấn. Nhưng vị trí của bánh nếp lại còn xa hơn cả nơi bán giấy đỏ, Quế Viên sao có thể….

“Tất cả- tránh- đường-ra!!”

Tiếng quát to của Quế Viên công công đã trả lời hết nghi vấn trong lòng Thẩm Hành. Dòng người đông đúc trong kia đã bị bóng người mập mạp này đẩy ra tạo thành một con đường nhỏ, tư thế như thể tráng sĩ đang canh giữ nơi biên ải mở ra “con đường máu”, nhưng trông ông lại chẳng tốn sức chút nào. Nếu không phải tiếng ầm ĩ đang vang vọng bên tai, thiếu chút nữa Thẩm Hành đã tưởng, người trước mắt chỉ là ảo ảnh mà thôi, còn Quế Viên công công thì đang đi dạo ở giữa chốn không người.

Cầm trên tay cái bánh nếp nóng hôi hổi, Tô thiên tuế hào phóng đút cho nàng một miếng, “Còn muốn mua gì nữa? Để Quế Viên đi mua.” Thẩm đại tiểu thư liều mạng lắc đầu, nhưng ánh mắt của Quế Viên vẫn nhìn nàng chăm chú. Ai nói cao thủ chỉ ở chốn dân gian, đúng là nàng đã xem thường thực lực của vị công công này rồi. Ngày giao thừa, mẹ của Thẩm Hành còn chưa quay về nhà. Cha nàng mặc trường sam đứng chờ đến ngẩn ngơ, gió lạnh táp vào mặt từng hồi ông cũng không buồn để ý.

Nàng và Tô Nguyệt Cẩm nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác cha mình như một hòn vọng phụ. “Sao chàng chưa hồi cung, không sao chứ?”

Giao thừa, trong cung sẽ tổ chức gia yến, nếu để cho Thánh thượng lão nhân gia biết con trai của mình đang cùng cha người ta đón tết, nói thế nào cũng chẳng thấy lọt tai.

Lễ đón năm mới chỉ cần vui vẻ và đơn giản, hắn không thích nhìn mấy gương mặt a dua nịnh nọt kia. Đèn lồng có tinh xảo đến đâu cũng không chân thực bằng hai chiếc đèn lồng đỏ trong tiểu viện yên tĩnh này.

Thẩm Hành không nói gì thêm, nàng khoác áo lông cừu lên người hắn. Phàm là những người có thân phận cao quý, ai cũng có khí chất ưu việt hơn người thường. Nàng đã từng cho rằng, dù có là một người tùy tính đi nữa thì cuộc sống của hắn cũng sẽ khác của nàng.

Giống như hôm nàng đi mua hàng tết, đúng là nàng rất lo hắn sẽ ngăn mình lại, sau đó sai người vào trong cung mang một ít đồ ra. Bởi vì năm đó Lâm Hi Hòa đã từng làm như vậy, giống như bố thí.

Nhưng hóa ra nàng đã nghĩ sai rồi, hắn không chỉ đưa nàng đi mua đồ, còn rất thích thú hưởng thụ thú vui trong việc đó. Ngay cả ngày tiễn ông Táo chầu trời, hắn cũng đường hoàng đứng trước bức tranh cúng và lải nhải, “Lên trời báo chuyện tốt, hạ giới giữ bình an.”

Hắn chân thực như vậy đấy, không giống như hoa trong gương trăng trong nước. Thậm chí nàng còn nghĩ, nếu như gả cho hắn, có lẽ đó đúng là chuyện tốt.

Không biết cửa phòng bị đẩy ra từ lúc nào, thằng nhóc béo hàng xóm là Lăng Nguyên thò đầu vào mỉm cười nhìn họ.

“Thẩm tỷ tỷ, mẹ đệ bảo mang sang cho mọi người ít sủi cảo.” Dáng vẻ thật thà đó giống hệt như em bé trong bức tranh Phúc treo ngày tết. Nàng mỉm cười nhận lấy, ôm đứa bé mập thêm một cái, “Cảm ơn mẹ đệ giúp tỷ.”

Sau đó buộc một sợi dây đỏ có đồng tiền lên cổ cậu. Tiểu tử rúc trong lòng nàng cười khanh khách.

“Vị ca ca tuấn tú này có phải tướng công của tỷ không, còn đẹp hơn cả Trương tú tài ở thôn mình nữa đó.”

Sau đấy, cậu nghịch ngợm chạy đi.

“Thằng bé hay nói bậy.” Nàng lúng túng quay đầu. Nhưng ngay sau đó cơ thể đã rơi vào một vòng ôm ấm áp. Mùi hương thoang thoảng lan theo, hắn nói, “A Hành, chờ ta từ Vu Sơn trở về, chúng ta thành thân đi.”

Dư độc trong người hắn sẽ phát tác vào xuân, hắn không muốn làm nàng sợ. Sau lần này, hắn có thể khỏi hết bệnh rồi.

“Ai, ai nói ta sẽ gả cho ngài.” Nàng đỏ bừng mắc cỡ, lườm hắn, hắn lại dịu dàng hôn khẽ xuống khóe môi.

“Nhất định con chúng ta cũng sẽ rất đáng yêu.”

Giờ tý, pháo hoa nổ tung khắp trời, bầu trời đêm rực sáng, lại một năm nữa trôi qua, đông đi xuân tới, dường như có thứ gì đó cũng nảy lộc đâm chồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio