Rốt cục đã biết được tay nghề của đại trù trong quân doanh, Tráng Quả bị Chấn Nhân ôm vào ngực cọ cọ cả một đêm, bất đắc dĩ đành phải đồng ý thỉnh thoảng sẽ giúp hắn bày tiểu táo, miễn cho Phiêu Kị Đại tướng quân còn chưa kịp ra chiến trường đã bị thức ăn trong quân doanh của mình độc chết.
(tiểu táo = 小灶: dùng nồi và bếp làm đồ ăn; ở đây là Tráng Quả chỉ làm cho một mình Chấn Nhân ăn thôi.)
Ban ngày, Chấn Nhâncùng những người khác mặt không chút thay đổi nuốt cơm quân, buổi tối liền lấy lý do ra ngoài tra xét địa hình, chạy đến hồ nước gần đó, để Tráng Quả làm mấy món dân dã cho bọn họ, cùng nhau dùng nồi đất nấu sơn thái, Chấn Nhân cũng ăn càng nồng nhiệt. Ăn no, lại kéo Tráng Quả đến quân doanh Hung Nô quan sát tình hình.
Kẻ tài cao gan cũng lớn kia căn bản không thèm lo địch nhân có thể phát hiện hai người tiến vào quân doanh hay không, bằng khinh công của bọn họ thì dù địch nhân có lường trước cũng không cách nào phát hiện.
Đương nhiên, bọn họ cũng không dám xâm nhập quá mức. Dù sao nếu bị mấy vạn người bao vây thì dù có là người võ công tuyệt thế cũng không có thể chống đỡ lâuđược.
Chấn Nhân căn cứ vào tình hìnhphân bố phòng thủ trong quân doanh Hung Nô, đại khái đã đoán được chỗ địch để quân lươngvà vũ khí doanh. Trước khi hắn làm cuộc tổng tiến công sẽ thiêu hủy lương thảo và vũ khí của đối phương trước. Như vậy cho dù có Thiền Vu ở hậu phương chi việnthì cũng cần thời gian một ngày, lương thực trù bị đương nhiên còn cần thời gian nhiều hơn nữa, hắn muốn nhân lúc đó để tấn công.
Hiện giờ chỉ còn chờ tin chiến thắng của Ô Triển.
Ba ngày sau, Ô Triểnxách đầuHữu Hiền vươngkhải hoàn(chiến thắng) trở về.
Màn đêm buông xuống, Chấn Nhân lệnh choTrịnh Kiến Hoa suất lĩnh ba vạn quân làm chính công(cánh quân tấn công chính), Chấn Vũvà Chấn Namsuất lĩnh năm nghìn quân làm phó công(cánh quân tấn công phụ), hai đường giáp công Bạch Đăng thành đã mất quân thủ (người đứng đầu).
Binh đến dưới thành, thêmÔ Triển trước đó đã dẫn ba nghìn tinh binh vào thành, nội ứng ngoại hợp, đánh cho địch quân xâm chiếm Bạch Đăng thành trở tay không kịp.
Hửng sáng, cửa Bạch Đăng thành bị đột phá, quân đội Đại Á hoàng triều một đường đánh vào trong thành.
Địch quân đã mất thủ lĩnh không còn ý chí chiến đấu, vừa đánh vừa trốn. Lúc trước đánh vào Bạch Đăng thành ước chừng có một vạn năm nghìn binh, sau trận này, ước chừng chỉ có hai ngàn người ngựa chạy được ra khỏi thành, những tên khác đều đã bị chém giết trong thành.
Hai nghìn quân Hung Nô chạy thoát khỏi thành này lại bị phục binh (quân mai phục) do Chấn Vũ và Chấn Namthống lĩnh phục kích. Đến đây, một vạn năm nghìn quân Hung Nô bên trong Bạch Đăng thành đã bị tiêu diệt.
Sau này, trận chiến này được hậu thế của Đại Á hoàng triều truyền lưu là “Chiến dịch một đêm Bạch Đăng thành”.
Sau khi thu hồi lại được Bạch Đăng thành, Chấn Nhân thừa dịp quân tâm sôi sục, chiến ý của quân đang tăng cao, phái binh đoạt lại được liên tiếp hai thành nữa.
Sau này, sách sử Đại Á hoàng triều ghi lại, năm Hòa thứ hai mươi hai tháng chín, chinh bắc Phiêu Kị Đại tướng quân Tiêu Chấn Nhân dẫn quân chinh bắc, giết Hữu Hiền vương Hung Nô, trong vòng ba ngày đã đoạt lại được ba thành. Sự kiện này đã ủng hộsĩ khí chinh bắc quân, là nền tảng để sau này hàng phục quân Hung Nô.
Kinh qua ba trận này, tên của chinh bắc Phiêu Kị Đại tướng quân Tiêu Chấn Nhân lại một lần vang khắp thiên hạ, ngay cả Thiền Vu Hung Nô cũng bắt đầu chú ý đến chiến tướng trẻ tuổi này.
Chiến tranh giữa chinh bắc quân cùng Hung Nô quân đã chính thức mở màn.
Sau này hai quân lại đánh thêm vài lần, nhưng lần nào kết cục cũng là chinh bắc quân đại thắng.
Thiền VuMạo Đôn bắt đầu nôn nóng…
“Lần này áp tải lương thảo trong kinh là ai?” Chấn Nhân thong thả bước qua bước lại trong đại trướng.
“Bẩm tướng quân, chính là Trung thư lệnh Trần đại nhân.”
“Hóa ra là hắn! Ngươi cũng biết Trần đại nhân kia xuất kinh khi nào không?”
“Bẩm tướng quân, trướcmạt tướng xuất kinh hai ngày.” Phụ trách tin tức – tham tướng – hồi báo.
“Đã biết, ngươi lui ra đi. Nhớ kỹ, phải tùy thời báo với ta động hướng ở kinh.”
“Vâng, mạt tướng cáo lui.”
Sau khi tham tướng lui ra, Trịnh Kiến Hoa bên cạnh lo lắng nói, “Tướng quân, không ngờ lần này áp tải lương thảo lại là Trung thư lệnh Trần đại nhân luôn bất hòa với Tiêu vương, không biết hắn có thể…”
“Không thể đợi được nữa!Ô Triển, hiện lương thảo trong quân có thể duy trì trong thời gian bao lâu?”
“Ước chừng một tháng.”
“Truyền lệnh xuống, lệnh các tướng lĩnh thao luyện quân đội, ba ngày sau khiêu chiến với đámquân Hung Nô!”
“Vâng, mạt tướng tuân lệnh.” Trịnh Kiến Hoa ôm quyền rời đi.
“Ô Triển, ngươi nói tên Trung thư lệnh này có thể mượn cớ kéo chân chúng ta không?”Chấn Nhânhỏi.
Ô Triểnnghiêm túc trả lời nói, “Lấy thời gian áp tải lương thảo, theo lý thuyết, hiện tại hẳn là tới Bảo Định rồi mới đúng. Nhưng tham tướng truyền tin lại báo, lương thảo vẫn chưa ra Lỗ Cảnh, xem ra Trung thư lệnh cố ý kéo dài rồi. Lương thảo còn lại còn đủ duy trì một tháng, nếu muốn trong vòng một tháng này thu phục quân Hung Nô cũng không phải chuyện dễ dàng đâu. Theo tình hình ở vài trận chiến nhỏ này thì thấy, Thiền Vu cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, chỉ sợ gã biết được hiện trạng quân ta, dùng kế kéo dài thời gian thì càng thêm phiền toái.” Nói xong, Ô Triển ngẩng đầu nhìn Chấn Nhân.
Chấn Nhân lắc đầu, “Hiện tại đã là mùa thu, chỉ còn hai tháng nữa là thảo nguyên tiến vào mùa đông, kéo dài tới khi đó cũng không lợi cho quân Hung Nô. Ta nghĩ, đối phương đại khái cũng có tâm lý muốn tốc chiến tốc thắng, vấn đề là, nếu hơn nửa tháng, lương thảocủa quân ta còn chưa tới, đến lúc đó quân tâm dao động, cho dù muốn đánh, sĩ khí cũng sẽ đại suy giảm.”
“Tướng quân muốn nói…”
“Tiên hạ thủ vi cường! Lập tức truyền các tướng lĩnh tiến đến, thương nghị việc hỏa thiêu kholương thảo của địch quân.” Chấn Nhân hạ quyết định.
Ban đêm,gần hồ nước chính giữa chinh bắc quân vàquân Hung Nô.
Chấn Nhân bỏ đống xương thú trong tay xuống, nhìn về phía đóng quân của quân Hung Nô, lâm vào trầm tư.
Đưa qua một chiếc khăn,Tráng Quả quan tâm hỏi han, “Chấn Nhân, Trung thư lệnh không phải người bên cạnhHoàng Thượng sao? Vì sao hắn lại phảibị phái điáp tải lương thảo?”
Chấn Nhân phục hồi tinh thần, tiếp nhận chiếc khăn mỉm cười, vừa lau tay vừa nói, “Nghe thái tử trong kinh truyền lời đến, là do Trung thư lệnh tự tiến cử mình với Hoàng thượng. Chỉ sợ hắn muốn nhân cơ hội này để đả kích Tiêu vương. Nếu ta chinh bắc thất bại bị tống vào thiên lao, người đầu tiên bị liên lụy, không cần phải nói đương nhiên là phụ vương của ta – Tiêu vương.”
“Như vậy ngươi có thể nắm chắc trong vòng nửa tháng là đánh hạ được đại quân Hung Nô?”
“Không… Ha hả, ngươi không cần lo lắng như vậy, lương thảo ta đã phái người thúc giục rồi, không có lý do hợp lý, Trung thư lệnh cũng không dám kéo dài quá mức thời gian áp tải lương thảo đâu.”
“Lý do hợp lý là…”
KéoTráng Quả tiến vào g ngựcmình, gác cằm lên vai y nói, “Quan phỉ cấu kết. Nếu Trung thư lệnh này đủ thông minh, hắn có thể cho người cố ý đến cướp lương thảo, tạo thành lý do hợp lý cho việc lương thảo không thể đến đúng hạn. Nhưng để đề phòng việc này, ta đã cài người vào trông coi lương thảo, chú ý đến nhất cử nhất động của Trung thư lệnh rồi.”
Bị kéo vàog ngựcChấn Nhân, Tráng Quả thở dài nói, “Sao lại có người chỉ vì bản thân mình, không để ý đến sự tồn vong của quốc gia chứ? Hắn làm vậy, nếu thành công thì không phải khiến cho bao nhiêu bách tính phải chìm trong khói lửa chiến tranh, lưu lạc… Ai!”
Cười nhẹ, Chấn Nhân thổi một hơi nhẹ vào taiQuả Quả, nhẹ nhàng nói, “Vô phương. Cho dù hắn thành công, ta cũng có biện pháp ngăn cơn sóng dữ. Chỉ cần ngươi ở bên ta, cái gì ta cũng không sợ.”
Mẫn cảm rùng mình một cái, Tráng Quảsẵng giọng, “Đừng hồ nháo nữa, ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi đó.”
“Ta biết a, ta đã nghe rất đứng đắn a, cũng trả lời rất đứng đắn đó thôi! Đừng lo lắng, chờ Minh Dạ thiêu xong kho lương thảocủa đối phương, ta liền phát động tổng tiến công, sẽ không kéo dài đến lúc lương thảo không đủ đâu. Chẳng lẽ ngươi không tin sách lược năng lực của ta?”Chấn Nhânvùi mặt vào cổ Quả Quả, ôm chặt lấy y.
Bị hắn làm nhột, Tráng Quảkhó khăn trả lời, “Ta… không phải không tin năng lực của ngươi, chỉ là lo lắng…”
“Ta biết ngươi lo lắng cho ta. Được rồi, đừng nói lại chuyện này nữa. Ban ngày nghe quân tình, nghĩ ra chiến lược cũng đã đủ cực khổ rồi; buổi tối, ngươi để cho ta thả lỏng chút đi! Đến, chúng taxuống hồ tắm rửa, ta giúp ngươi cởi y phục. Đừng chạy!”
Trải qua một hồi truy đuổi nho nhỏ, Chấn Nhân thắng lợi ôm chặt Tráng Quả cởi sạch y phục, nhảy vàohồ nước, bắt đầu làm thứ mà hắn gọi là thả lỏng…
Rất nhanh, Quả Quả liền phát ra thanh âm tuyệt đối không bao giờ phát ra khi y tắm…
Ngày thứ hai, cát vàng mênh mông bị gió cuốn thành từng dải như mây, loạn thạch đập trúng vào người đau nhói, mãi cho đến đêm, gió lớn vẫn thổi mãi không ngừng.
Cái loại thời tiết khó chịu này, tuy mang đến khó khăn cho đại quân chinh bắckhi di chuyển, nhưng đồng thời cũng che dấu cho đại quân rất tốt.
Cách đại quân Hung Nô năm dặm, Chấn Nhân lệnh đại quân ngừng di chuyển, lệnh choÔ Triểnở đây chờ lệnh.
Đêm khuya, Chấn Nhân mang theo Tráng Quả, tự mình dẫn ba nghìn tinh binh lặn xuống phụ cậnđại quân Hung Nô đóng quân.
“Hạ tham tướng nghe lệnh! Sau khi ta rời đi, ngươi mang mọi người cẩn thận ẩn núp bốn phía, khi nhìn thấy địch doanh ở phía tây nấu cơm thì lắp cung bắn hỏa tiễn, bắn liền ba phát, không hỏi kết quả, không xâm nhập sâu vào địch doanh, không chiến đấu với địch, nhanh chóng lui về đại doanh. Trái lệnh, trảm!”
“Vâng! Mạt tướng nghe lệnh!”
Chấn Nhângật đầu vớiTráng Quả, hai người đồng thời nhảy lên, lao về hướng địch doanh đang say ngủ.