Xương Cá

chương 16: không giới thiệu một chút sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm hôm sau, Ngu Từ bước xuống từ xe buýt, đi mua đồ ăn sáng ở một chỗ gần đó đem tới công ty. Đang đi thì bên cạnh có một chiếc xe dừng lại.

Phùng Vãn Nặc ngồi trong xe, tay kẹp điếu thuốc hờ hững đặt trên tay lái, tràn đầy khí chất lão luyện, hơi hất cằm nói với cô, “Lên xe, tôi chở em đi.”

Ngu Từ bị dáng vẻ cô nàng đẹp traicô nàng đó làm cho chấn động một hồi, không nói hai lời lập tức ngồi lên xe, ánh mắt cô nhìn Phùng Vãn Nặc không một chút che giấu, “Chị Vãn, chị quá ngầu rồi.”

Phùng Vãn Nặc cười cười, “Như thế này là ngầu rồi?”

Ngu Từ hết sức gật đầu: “Quá ngầu.”

Phùng Vãn Nặc liếc nhìn sang thấy cô đang cầm túi đồ, “Mua điểm tâm à?”

Ngu Từ: “Chị đã ăn sáng chưa?”

Phùng Vãn Nặc: “Tôi vừa đưa con trai đi học, ăn cùng với thằng bé rồi.”

Hai người trò chuyện dọc đường.

Đến tòa nhà công ty, Phùng Vãn Nặc lái xe xuống hầm, đậu xe xong thì lên phòng làm việc.

Hà Phỉ thấy hai người một trước một sau đi vào, hỏi: “Hai người cùng nhau đến à?”

Ngu Từ tiếp lời: “Trên đường gặp được chị Vãn, chị ấy cho em đi nhờ. Chị Phỉ, chị không biết đâu lúc đó trông chị Vãn siêu siêu ngầu.”

Ngu Từ hiếm khi trông kích động như vậy, tiếp tục nói, “Xe dừng lại ngay cạnh em, lúc đó nhìn chị Vãn như là có ảo giác Deja Vu về hình ảnh một nữ đại tổng tài ấy ạ, oa, thật sự luôn.”

Một người phụ nữ có khuôn mặt diễm lệ đang lái xe, lại còn hút một điếu thuốc, dáng vẻ vân đạm phong khinh. Ai nhìn thấy mà không rung động cơ chứ?

Hà Phỉ cười nói: “Tiểu Từ, không nhìn ra được thế mà em cũng là một hoa si*.”

*hoa si: hay còn được gọi là fan hoa si tức là fan cuồng, fangirl, dành tình yêu cuồng nhiệt cho thần tượng.

Phùng Vãn Nặc cũng nói: “Xem ra Tiểu Từ của chúng ta thích cảm giác an toàn.

Ngu Từ cười bổ sung thêm: “Soái khí như chị Vãn nữa là tốt nhất.”

Hà Phỉ: “Nếu như chị Vãn mà là đàn ông, đoán chừng em sẽ phải theo đuổi cho bằng được.”

Ngu Từ nâng cằm, khẽ thở dài, “Đáng tiếc chị Vãn không phải con trai, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới việc em thích chị ấy.”

Ba người nói nói cười cười, không lâu sau Thu Nhi cũng đến, một ngày làm việc bận rộn lại bắt đầu.

Hai giờ chiều, có ba người đàn ông cao lớn tới phòng làm việc của bọn họ, Ngu Từ vừa mới đem mấy đơn hàng đi xin chữ ký của Giám đốc quay trở về thì nghe thấy trong phòng có âm thanh huyên náo.

Cô đẩy cửa đi vào.

Ba người kia chưa từng gặp Ngu Từ, Ngu Từ cũng không nhận ra bọn họ.

Một người đeo gọng kính đen trong đó, dung mạo tương đối nhã nhặn, hỏi: “Người mới tới đó sao?”

Phùng Vãn Nặc cũng nhìn qua, “Đây là Tiểu Từ, học trò của tôi.”

Người đàn ông đeo kính đó nhìn Ngu Từ lên xuống mấy lần.

Phùng Vãn Nặc liếc mắt nhìn anh ta, không khách khí nói: “Tạ Kim Quân, thu hồi tâm địa gian xảo đó của cậu lại.”

Tạ Kim Quân nói năng ngọt xớt, “Chị Vãn, chị khắt khe quá rồi đó, tôi nhìn người đẹp một chút chị cũng không cho nữa.”

Phùng Vãn Nặc cúi đầu bận rộn, cũng không cho bọn họ lấy một sắc mặt tốt, “Có việc gì hay không, tôi còn đang bận tối mắt tối mũi đây, không giúp được gì thì lăn hết đi cho tôi.”

Ba người kia chỉ đành rời đi.

Người vừa mới đi Hà Phỉ lập tức nói: “Mấy người bọn họ đàn ông đàn ang, quay trở về không làm chính sự đi, rảnh rỗi quá hay gì.”

Ngu Từ không hiểu chuyện gì.

Phùng Vãn Nặc giới thiệu với Ngu Từ: “Bọn họ là chuyên viên nghiệp vụ của công ty, thường xuyên được cử ra ngoài, mỗi người được phân đến một khu vực. Khách hàng của công ty là dựa vào bọn họ tìm đến, cử đi khắp nơi trong nước, thi thoảng sẽ quay về, tiền hoa hồng của bọn họ còn cao hơn chúng ta nhiều. Có một bộ phận khách hàng, bọn họ còn được chia hoa hồng cùng chúng ta. Mỗi lần quay lại đây đều không khác gì nhị đại gia, không làm gì cả, cứ đi loanh quanh khắp nơi quấy rầy hết người này tới người nọ.”

Chuyên viên nghiệp vụ không chỉ có ba người Tạ Kim Quân bọn họ, còn mấy người khác nữa chưa trở lại, nhưng ba người này được gọi là “Giản Việt tam tiện khách”, tính khí đều không tốt, nghiệp vụ đều không tinh, nhưng lại giỏi nhất là khoác lác, cái miệng có thể bức chết người khác bất cứ lúc nào.

Phùng Vãn Nặc không thích chiều theo kiểu người như vậy, không thích là không thích, có lúc sẽ còn xuống tay đối phó lại bọn họ.

Bởi vì cô rất nóng tính, bọn họ cũng không dám trêu chọc đến.

Theo lẽ đó, được một sư phụ như vậy chống lưng cho, nếu đổi một người khác thì đã thoải mái mà ngang ngược khắp nơi rồi từ lâu rồi. Nhưng Ngu Từ vẫn luôn cẩn thận dè dặt, tôn trọng tất cả đồng nghiệp. Một là sợ gây ra phiền toái cho Phùng Vãn Nặc, hai cũng là bởi vì thân phận và địa vị của cô ở trong công ty chung quy không thể so với sư phụ được.

Phùng Vãn Nặc có thể làm những chuyện như vậy, không có nghĩa là cô cũng có thể làm.

Phùng Vãn Nặc thích cô cũng chính bởi vì cô là người biết chừng mực.

Buổi tối có bữa liên hoan với bộ phận.

Mỗi lần liên hoan đều phải có lý do bởi vì còn phải báo cáo với kế toán. Lần này bọn họ lấy lý do là nhân viên nghiệp vụ quay trở lại, đồng thời hoan nghênh nhân viên mới.

Nhắc tới cũng đúng dịp, Ngu Từ vào công ty là bởi vì Phùng Vãn Nặc muốn tìm một học trò để dẫn dắt một chút, lúc đó cũng không phải đợt tuyển dụng của công ty, vậy nên chỉ tuyển vào có mình cô.

Duyên phận giữa người với người chính là kỳ diệu như vậy.

Tại mỗi một thời điểm đặc biệt trong đời, ta đều sẽ gặp được một người, mặc dù không giống nhau, nhưng đều mãi mãi khắc ghi trong lòng.

Bởi vì chuyện ông chủ Ngụy lúc trước Cát Quỳnh Linh đã bị cấp trên giáo huấn cho một trận, dĩ nhiên không còn dám đi tìm Ngu Từ làm phiền nữa.

Giám đốc phiền não vì phòng kinh doanh cứ ầm ĩ mãi chuyện thiếu người nên trực tiếp tuyển vào mấy nhân viên học việc mới.

Nhóm người mới này vào sau Ngu Từ mấy tuần, đều rất ham vui, thích sự náo nhiệt.

Toàn bộ quá trình, Ngu Từ chỉ nói mấy câu còn lại là ngồi nhìn bọn họ huyên náo ồn ào, người nào người nấy đều có công phu ăn nói khôn khéo vô cùng, căn bản không có chỗ nào mà chen lời vào.

Những trường hợp không đối phó được như vậy, cách tốt nhất là không cần lên tiếng, chỉ lo vùi đầu ăn cơm.

Được nửa bữa, Ngu Từ đang gắp đồ ăn thì phát hiện ở đối diện có một người đàn ông dường như đang đánh giá mình.

Nhưng cô nghĩ chỉ là ảo giác, không để tâm lắm.

Một giây kế tiếp, người đàn ông kia đột nhiên nói, “Cô nhân viên mới này, sao chỉ lo ăn không nói một lời nào vậy.”

Lời nói này cũng không tính là có ý gì, nhưng bởi vì tất cả mọi người đều đang nói cười, đột nhiên giọng anh ta nghiêm túc như vậy nên gây ra một cảm giác khác biệt vi diệu, nhất thời tất cả mọi người đều dồn sự chú ý về phía Ngu Từ.

Bởi vì cả quá trình chỉ có mình cô yên lặng ngồi ăn, không tham gia vào cuộc trò chuyện. Cũng có không ít người để ý tới nhưng không có ai lại giống như người đàn ông kia nói thẳng ra như vậy.

Ngu Từ ngẩng đầu lên theo bản năng, mặc dù cô có bị mù mặt đôi chút, nhưng qua tương tác trên bàn ăn có thể thấy được, cô nhận ra người đeo mắt kính gọng đen có tướng mạo trắng trẻo nho nhã này chính là Tạ Kim Quân, người đã gặp ở phòng làm việc hồi chiều.

Trong hoàn cảnh không hiểu vì sao đột nhiên bị chỉ mặt gọi tên thế này, cô còn chưa nghĩ ra câu trả lời, Thu Nhi đã mau miệng, rất không khách khí nói, “Đi ăn không lo ăn cơm thì còn có thể làm gì?”

Một câu nói làm khó người khác như vậy lại bị Thu Nhi phản bác lại rất đúng lúc, giọng không quá dữ nhưng khí thế đủ để biểu đạt ý tứ phía sau là gì, những người khác tự nhiên cũng đứng về phía các cô.

Nhưng Cát Quỳnh Linh lại mang một vẻ mặt đầy âm dương quái khí đứng lên: “Lời vàng ý ngọc trân quý đến mức nào, nói một câu thì làm sao?”

Phùng Vãn Nặc bao che thành quen rồi, trực tiếp chặn họng: “Chính là không nói đấy thì làm sao?”

Cát Quỳnh Linh không chịu yếu thế, “Tôi nói chị sao?”

Phùng Vãn Nặc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cô ta, “Nói người của tôi chính là đang nói tôi.”

Bầu không khí giằng co, những người khác cũng ngồi im không dám mở lời.

Tạ Kim Quân giảng hòa, “Trách tôi, trách tôi, đừng tức giận, chị Vãn, nào, là tôi không đúng, tôi kính chị một ly.”

Phùng Vãn Nặc không thèm nể mặt một chút nào, “Được rồi, sau này đi gọi phòng làm việc khác mà liên hoan.”

Cô đứng dậy lưu loát, kêu ba cô gái còn lại trong phòng của mình rời đi.

Ở bên cạnh có một trung tâm mua sắm, thành phố về đêm náo nhiệt, ra tới bên ngoài tâm tình cũng xuôi hơn nhiều.

Các cô đi vào một cửa tiệm, Thu Nhi kéo Ngu Từ đi thử quần áo, Phùng Vãn Nặc dựa vào một bên nhìn xuống điện thoại.

Trong nhóm chat, Tạ Kim Quân không ngừng nói tất cả là lỗi của cậu ta. Vốn dĩ mọi chuyện chấm dứt ở đây, nhưng bởi vì cậu ta cứ nhắc tới mãi nên vẫn chưa thể dừng lại được.

Lại còn gửi cho Phùng Vãn Nặc một đống tin nhắn.

Hà Phỉ cũng nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, không chịu được nói: “Vẫn chưa chịu thôi, em thấy là cậu ta cố tình gây sự.”

Đúng lúc Thu Nhi với Ngu Từ đi ra nghe thấy, không biết chuyện gì, Thu Nhi hỏi, “Ai cơ?”

Hà Phỉ tức giận: “Ngoài Tạ Kim Quân ra thì còn ai vào đây.”

“Cậu ta làm sao?” Thu Nhi mở tin nhắn trong nhóm ra xem, sau khi xem xong thì thật sự cạn lời, “Giám đốc mà nhìn thấy còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn mất, đúng là ăn có một bữa cơm cũng không được yên.”

Phùng Vãn Nặc biết rõ Cát Quỳnh Linh là đang nhắm vào mình, cô ta cũng biết Phùng Vãn Nặc coi trọng Ngu Từ nên mới mượn đề tài này để gây chuyện. Nhưng cô ta không ngờ được cô không hề nể một chút mặt mũi nào hết, trực tiếp ném đũa rời đi. Bây giờ trong nhóm chat ồn ào thành ra như vậy, phỏng đoán Cát Quỳnh Linh đang rất vui mừng nhìn thành quả này.

Sau khi Phùng Vãn Nặc dẫn người rời đi, những người còn lại cũng không còn hứng thú nào, chưa ăn được bao lâu tất cả đã giải tán. Tạ Kim Quân cảm thấy là lỗi của mình, cứ không ngừng lặp đi lặp lại nói xin lỗi trong nhóm chat, ban đầu mọi người còn an ủi anh ta vài câu, sau đó thì cũng bắt đầu cảm thấy phiền.

Một người trong “Giản Việt tam tiện khách” là lão Diêu, tính khí rất nóng nảy, hai người không biết xảy ra chuyện gì mà cãi vã rùm beng lên.

Phùng Vãn Nặc cất điện thoại đi, khinh thường nói, “Người như cậu ta chỉ đến thế mà thôi.”

Những lúc không hút thuốc, Phùng Vãn Nặc thích ngậm một viên kẹo trong miệng, lúc nói chuyện cảm thấy tràn ngập vị ngọt, lần này là mùi đào mật ong.

Cô móc từ trong túi xách ra một hộp kẹo, nói với Ngu Từ, “Cho em viên kẹo cao su, đưa tay đây.”

Ngu Từ ngửa lòng bàn tay ra.

Phùng Vãn Nặc lắc lắc cái hộp, hai ba viên kẹo bọc đường lăn ra rơi vào lòng bàn tay.

“Chị Vãn”, Ngu Từ nhìn kỹ mấy viên kẹo, nghi ngờ hỏi, “Đây là kẹo cao su?”

Phùng Vãn Nặc không quan tâm, “Đều là đường, như nhau cả.”

“…”

Lại còn có thể như vậy sao?

Thu Nhi với Hà Phỉ cũng muốn ăn, Phùng Vãn Nặc ném thẳng hộp kẹo qua cho bọn họ.

Hà Phỉ đổ kẹo vào tay Thu Nhi, “Chị Vãn đúng là thiên vị, cho kẹo chúng ta lại ném cả hộp qua, mà với Tiểu Từ như là đối xử với em gái ruột vậy, đãi ngộ quá khác biệt, thật là đau buồn cho chúng ta quá mà.”

Thu Nhi cũng hùa theo, “Bó tay thôi, ai bảo Tiểu Từ là học trò của chị ấy. Sớm biết làm đồ đệ của chị Vãn sẽ được hạnh phúc như vậy, em đã chiếm trước vị trí này từ lâu rồi.”

“Muộn rồi, quá muộn rồi.” Hà Phỉ nói.

Hai người bọn họ kẻ xướng người họa, Phùng Vãn Nặc cũng tùy các cô, không bày tỏ thái độ gì cả, rất nuông chiều.

Ngu Từ lại nghĩ tới chuyện mua quà sinh nhật. Lúc đi ngang qua một cửa hàng thương hiệu nội y, Phùng Vãn Nặc nhìn Ngu Từ, hơi hất cằm một cái, “Vào xem một chút xem.”

Ngu Từ liếc nhìn logo ngoài cửa, một thương hiệu rất nổi danh, lúc trước đi dạo phố cũng thấy, nhưng không có suy nghĩ sẽ vào mua bao giờ, nhãn hiệu nội y này chủ yếu chủ yếu theo phong cách gợi cảm.

Chủng loại rất nhiều, nhìn hoa cả mắt.

Thu Nhi còn nhiệt tình hơn cả nhân viên của cửa hàng, kéo Ngu Từ đi chọn cả nửa ngày, lại hỏi size áo ngực của cô là bao nhiêu, thích màu gì, còn nói “Con gái nhất định phải đối xử với bản thân thật tốt.”

Phùng Vãn Nặc nhìn Ngu Từ một hồi, chỉ vào một bộ đồ ren, “Đi thử bộ này chút đi.”

Ngu Từ có chút bảo thủ, trên mặt lộ vẻ do dự, Phùng Vãn Nặc kiên nhẫn nói, “Con gái phải có mấy bộ nội y thật tốt, cái này so với quần áo bên ngoài đều quan trọng như nhau.”

Ngu Từ vẫn không hiểu lắm, cảm thấy người ta cũng nói chuyện mua túi như vậy, đều nói con gái tới hai mươi lăm tuổi phải có một cái túi tốt.

Một nhân viên bán hàng nhiệt tình lấy bộ đồ xuống, dẫn cô vào phòng thử đồ.

Bộ nội y này rất vừa vặn, mặc vào rất thoải mái, nhân viên của cửa hàng như có đôi tay thần kỳ vậy. Đột nhiên có một loại cảm giác tươi đẹp, cả người cũng bừng sáng lên, đứng trước chiếc gương trong phòng thử đồ, Ngu Từ cũng đột nhiên hiểu được lời Phùng Vãn Nặc nói.

Quả thật nên thay đổi phong cách một chút. Ngu Từ nghĩ tới chuyện tặng quà sinh nhật cho Mạnh Hàm Vi.

Cô không muốn để cho con bé biết trước.

Sau khi thay quần áo xong, cô gọi điện cho Ngu Chiêm Hành.

Tự nhiên bị hỏi một chuyện riêng tư như vậy, Ngu Chiêm Hành rất dè chừng, hỏi cô muốn làm gì. Ngu Từ không nói thẳng, cô cũng đâu phải đàn ông, cậu ta khẩn trương cái gì chứ.

Sau đó đành nói rõ ý đồ, chụp ảnh mấy bộ gửi qua kêu cậu chọn giùm.

Ngu Chiêm Hành rất là hào hứng, liền lúc chọn ra ba bộ, trực tiếp nói cảm ơn: “Chị gái tuyệt vời”.

Ngu Từ sao có thể không biết tên khốn này đang nghĩ cái gì.

Nếu bảo mua cho cậu ta, Ngu Từ chắc chắn không chút do dự cự tuyệt, nhưng đối với Mạnh Hàm Vi, cô rất thoải mái.

Cô hỏi: “Em chắc là em ấy sẽ thích?”

Ngu Chiêm Hành là kiểu người co được duỗi được, mười phần nịnh nọt, “Đồ chị tặng cô ấy nhất định sẽ thích.”

“Được rồi, đã biết.” Ngu Từ lười đôi co với cậu, thẳng tay cúp điện thoại.

Nếu còn nói chuyện tiếp, nhất định câu tiếp theo cậu ta sẽ hỏi có phải chị gái đang ở bên ngoài dạo phố hay không, có nên nghĩ tới việc mua một chút quà cho em trai thân yêu hay không, cô nhất định không cho cậu ta cơ hội đấy.

Lúc mua xong đồ chuẩn bị trở về, đi ra ngoài mới phát hiện không biết trời đổ mưa từ bao giờ, hạt mưa bụi giăng ngập trời, người đi đường cũng phải che ô, những chiếc xe lái qua làm bắn lên những giọt nước.

Chỗ đậu xe có chút xa, Phùng Vãn Nặc bảo các cô cứ chờ ở cửa, còn bản thân thì hỏi mượn cửa tiệm một cái ô, đi lấy xe.

Thu Nhi với Hà Phỉ nói chuyện phiếm, Ngu Từ thì ngây ngẩn nhìn mưa rơi, thế nào gọi là “Yên vũ Giang Nam”, đột nhiên cô hiểu rồi.

Lúc còn nhỏ, cô tưởng rằng tất cả những thành phố khác đều giống như Hàng Thành vậy, một năm bốn mùa đều chìm trong màn mưa, sau này đi nhiều nơi mới biết không phải ở đâu cũng vậy.

Đều nói sông nước Giang Nam tuyệt sắc, nhưng cô chưa từng cảm nhận được vẻ đẹp xung quanh mình.

Thậm chí còn luôn hướng tới một phương xa mai này.

Khi còn bé luôn muốn ra bên ngoài ngắm nhìn thế giới rộng lớn, luôn có một hoài bão hùng tâm tráng khí, nhưng giờ quay đầu lại đã thấy bản thân quay trở về.

Càng lớn lên càng phát hiện ra, những nơi ở ngoài kia tuy rằng tốt đẹp, nhưng quê hương là cội nguồn, ai cũng không thể rũ bỏ được, nó đã in sâu vào trong máu thịt.

Hôm phỏng vấn đó, cô nói với Giám đốc muốn trở lại xây dựng quê hương không phải lời nói đùa cho qua chuyện, cô cũng thật lòng nghĩ vậy, dù là một sức lực nhỏ bé, cô cũng muốn đóng góp một chút.

Phùng Vãn Nặc lái xe đến gần, đưa cây dù qua cửa sổ.

Ngu Từ nhận lấy, chạy vào trả cho cửa tiệm.

Vừa kéo cửa ra, Phùng Vãn Nặc nói, “Tiểu Từ, em lên ghế trên ngồi đi.”

“Vâng.” Cô đóng cửa lại, xoay người kéo cửa ghế phó lái.

Thu Nhi với Hà Phỉ ngồi ở ghế sau tiếp tục đề tài còn nói dở khi nãy.

Phùng Vãn Nặc nhàm chán, tùy ý hỏi một câu: “Em ở thành phố Hải mấy năm?”

Nếu như tính cả bốn năm đại học thì cũng là “Bảy năm”.

“Phố Tây?”

“Đi học ở phố Tây, khu Từ Hối, sau đó đi làm ở phố Đông ba năm.”

Phùng Vãn Nặc gật đầu một cái.

Ngu Từ cũng nghe được một chút chuyện trước đây của Phùng Vãn Nặc, cô là người phương Bắc, học đại học ở Hàng Thành, chồng cũ cũng là người Hàng Thành, từ đó tới nay cô ấy vẫn luôn ở lại đây.

Một mình rời khỏi quê hương, cần một dũng khí lớn biết bao.

Cô quay đầu nhìn thành phố trong mưa, những hạt mưa xiên chéo nhau trên nền trời đêm tối, nước mưa khúc xạ những ánh đèn neon mơ hồ lóe lên. Suy nghĩ trong cô dần phiêu tán, cô nhớ tới chuyện tối hôm qua lúc về sau.

Cô từ trong quán cơm lão Dương đi ra, không có chờ Lục Nghiêm Kỳ, đi từ từ theo dọc con phố. Lục Nghiêm Kỳ tính tiền xong đi ra tìm được cô.

Con phố rất vắng người, hai bên đường đều là những căn nhà kiểu cũ, đã không còn chịu được năm tháng, chỉ chờ phá dỡ giải tỏa. Qua một mùa đông, ở những góc tường bắt đầu lan ra những mầm dây leo xanh biếc, phát ra sự sống man mác dưới ánh đèn. Trong góc khuất nhảy ra một con mèo hoang lông màu quýt, chớp mắt một cái không thấy thân ảnh đâu.

Ở ngã rẽ có một trạm xe buýt, có một chiếc xe buýt đi tới, cũng khôngp thấy tiếp tục chạy, Lục Nghiêm Kỳ vẫy vẫy tay, xe vẫn còn đậu ở trước mặt, anh nghiêng đầu nhìn cô, tỏ ý kêu cô lên xe.

Đều đã tới đây rồi, không suy nghĩ được nhiều đành lên xe.

Thấy anh tiện tay bỏ bốn đồng xu vào hòm thu tiền.

Trên xe lúc đó ngoài tài xế ra chỉ có bọn họ. Lục Nghiêm Kỳ ngồi ở hàng sau tựa đầu vào cửa, Ngu Từ ngồi xuống ở hàng ghế phía trước, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe buýt trong thành phố qua lại không ngớt, tuy đã sống ở đây bao nhiêu năm, nhưng trong bóng đêm, thành phố này thật xa lạ.

Từ lúc lên đại học cô có một thói quen, mỗi khi tâm trạng không tốt sẽ lên xe buýt ngồi, không có mục đích gì hết, để mặc xe đưa cô đến đâu thì đến.

Cũng bởi vì thói quen này, cô quen thuộc thành phố Hải còn hơn cả Hàng Thành.

Khi xe chạy tới một nơi đông đúc phồn hoa, xung quanh có rất nhiều hàng ăn, có nơi để đi dạo, không khí rất yên bình. Cô không nói với Lục Nghiêm Kỳ, lúc xe dừng ở gần trạm kế tiếp, cô đứng dậy xuống xe, không nghĩ tới Lục Nghiêm Kỳ cũng đã xuống.

Chỗ này cách trường học cũ không xa, hồi học cao trung cô rất hay tới đây thường xuyên. Hàng quán nhiệt tình rao hàng, mùi đồ ăn thơm ngào ngạt bay tới, Ngu Từ dừng bước, thấy một hàng bán bánh hành lá.

Cô chưa kịp đi tiếp, bên tai đã nghe thấy tiếng Lục Nghiêm Kỳ, “Ông chủ, cho tôi hai chiếc.”

“Có ngay.”

Không lâu sau, ông chủ gói xong hai chiếc bánh, Lục Nghiêm Kỳ trả tiền, đưa cho Ngu Từ một phần.

“Cám ơn.” Cô nói một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy.

Cô phát hiện trong tay anh cũng có một phần thì cảm thấy kỳ lạ, trước kia chẳng phải anh không ăn đồ ăn vặt lề đường sao?

Ngu Từ cũng thôi không nghĩ nhiều, cắn một miếng bánh hành lá, vẫn là mùi vị quen thuộc, cảm thấy tâm trạng tốt hơn hẳn.

Cả con đường này là một cái chợ đêm rất nổi danh ở đây, vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều người tới đây mở sạp hàng, chỉ cần màn đêm buông xuống là hoạt động buôn bán trở nên rất nhộn nhịp.

Tầm mắt Ngu Từ bị mấy đứa trẻ ở gần đó hấp dẫn, Lục Nghiêm Kỳ kéo tay cô đi qua bên đó.

Chủ sạp hàng là một ông cụ, nhìn qua có lẽ tuổi tác đã rất lớn, Ngu Từ không nhịn được thấy nhớ ông nội và ông ngoại đã mất, cảm thấy ông cụ này vô cùng thân thiết, cô để mặc anh kéo mình tiến lại gần.

Mười đồng chơi mười lần, Lục Nghiêm Kỳ mua liền lúc năm mươi tệ, cho cô thoải mái chơi đến chán thì thôi.

Lục Nghiêm Kỳ đi tới trước một cái bàn, thuận tay cầm một khẩu súng lên, ước lượng trong tay một chút, đưa lên mắt ngắm ngắm thử, sau đó buông xuống, tiện tay điều chỉnh một chút.

Ngu Từ nhìn động tác chuyên nghiệp đó của anh, không nhịn được hỏi: “Cậu làm gì đấy?”

Lục Nghiêm Kỳ đặt khẩu súng đã điều chỉnh xong 1xuống, liếc nhìn cô, “Khẩu súng này đã bị đụng chạm qua.”

Mặc dù Ngu Từ cũng từng nghe qua chiêu trò này của các sạp hàng, nhưng vẫn tò mò hỏi, “Sao cậu nhìn ra được?”

Lục Nghiêm Kỳ cười cười, “Chỉ là mấy trò vặt, từng học qua.”

Ngu Từ đến giờ vẫn không rõ lắm công việc cụ thể của Lục Nghiêm Kỳ, nghe nói phải giữ bí mật, có liên quan đến hàng không vũ trụ.

Nghe mẹ Tần nói, chuyên ngành của anh còn phải học lên cao, dường như anh cũng chuẩn bị học tiến sĩ rồi, nhưng chỉ là không ngờ lại đột ngột quyết định không làm nữa.

Thành thật mà nói, Ngu Từ cảm thấy rất bất ngờ và kinh ngạc.

Cô vốn tưởng Lục Nghiêm Kỳ là kiểu người không dễ dàng từ bỏ bất kỳ điều gì.

Thật giống như người này với Lục Nghiêm Kỳ mà cô quen biết không hề giống nhau.

Lục Nghiêm Kỳ đưa súng cho Ngu Từ, cô tiện tay bắn thử ba bốn phát, đều không trúng lần nào.

Anh một mực đứng ở phía sau cô, yên lặng không nói gì. Giống như bọn họ quay về năm học sơ trung ấy, lúc đó là một ngày đầu hạ, anh kiên nhẫn dạy Ngu Từ sử dụng phần mềm máy tính trong phòng mình, nhìn cô làm mấy thao tác thất loạn bát tao trên máy, cũng giống như bây giờ, không nói lời nào, hết sức dung túng, nuông chiều cô.

Nếu khi đó anh không anh không để lộ ra những “ám thị” này cho cô thấy, thì cô đã không tự mình đa tình, cho rằng: Có lẽ trong lòng anh, cô có một vị trí khác biệt.

Có lẽ cô cũng sẽ không thiếu suy nghĩ như vậy, đem lời chôn giấu trong đáy lòng nói ra ngoài.

Ngu Từ cảm thấy mất tự nhiên, vốn là không biết chơi lắm, lúc này lại làm loạn một trận, nhưng rất may người ở phía sau đã nói với cô: “Cậu cứ từ từ chơi, tôi đi mua cho cậu cốc trà sữa.”

Ngu Từ mong anh đi chỗ khác còn không kịp, cũng không quay đầu lại tiếp tục chơi súng.

Lục Nghiêm Kỳ rời đi không được bao lâu.

Bên cạnh cô truyền tới âm thanh ồn ào, một người đàn ông say khướt khăng khăng đòi bằng được một con gấu lớn cao nửa người, muốn bỏ ra mười đồng mua lại nhưng ông cụ chủ sạp hàng không chịu.

Tên đàn ông kia hùng hùng hổ hổ, toàn thân nồng nặc mùi rượu, đi về phía Ngu Từ, anh ta nhìn thấy cô đang bắn súng thì kéo cô ra một bên, quát lớn: “Cút ra, chỗ này là của ông đây.”

Ngu Từ thật không hiểu nổi, chỉ tay sang bên cạnh, “Bên này không phải vẫn còn chỗ đấy sao?”

Tên đàn ông kia mặc kệ, “Tao cứ muốn chơi chỗ của mày đấy, cút sang một bên cho ông!”

Vừa nói câu đó thì giật lấy cái súng trong tay Ngu Từ, cô đương nhiên không chịu, trong lúc lôi kéo nhau, mũi nhọn trên khẩu súng chọc vào tay tên đàn ông.

Trong nháy mắt, anh ta như một con gà chọi dựng ngược lông lên, nhào về phía Ngu Từ.

Để tự bảo vệ mình, Ngu Từ lùi về sau mấy bước, nắm chắc khẩu súng trong tay đập tới tấp.

Vừa vặn đập trúng đầu tên đàn ông kia, đối phương ôm trán, hùng hùng hổ hổ túm lấy cánh tay gầy nhỏ của Ngu Từ, một giây tiếp theo, anh ta bị một người ở sau lưng túm lấy tóc kéo ra.

Tên đàn ông đó buông lỏng Ngu Từ, hai tay cào loạn trên không trung, trong miệng phát ra tiếng kêu đứt quãng khàn khàn thảm thiết.

Tuyên Triều Thanh còn cao hơn tên đàn ông kia hơn nửa cái đầu, cánh tay áo cuốn cao tới cùi chỏ, gân xanh nổi lên đầy cánh tay, anh lôi tên đàn ông đi ra xa một quãng. Anh có thể khống chế được lực tay, không tạo thành tổn thương cho đối phương, chẳng qua trên trán anh ta đã bị sưng lên một cục.

Tên ma men đó che trán, dáng vẻ rất tàn bạo, “Mẹ kiếp, mày là ai, nhúng tay làm việc vớ vẩn…” Mời vừa quay người lại, nhìn thấy Tuyên Triều Thanh cao lớn đứng ở trước mặt, anh ta kịp phản ứng, cho là bạn trai của Ngu Từ, nhất thời kinh sợ, “Người anh em, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm chút thôi.”

Vừa nói vừa lảo đảo chạy.

Tự nhiên đụng phải Tuyên Triều Thanh ở đây, Ngu Từ có chút bất ngờ, đứng tại chỗ, cả người còn chưa hết run. Tuyên Triều Thanh nhặt khẩu súng trên đất lên, đi tới, “Em đến đây một mình?”

Ngu Từ không nghe rõ, chỉ ậm ừ một tiếng.

Tuyên Triều Thanh nhìn về phía bức tường đính những quả bóng bay, cười nói: “Một cái cũng không bắn trúng?”

Nụ cười của anh quá rõ ràng, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, đường nét khuôn mặt được ánh đèn neon màu sắc phác họa rõ nét, hoàn toàn khác biệt với cảm giác chèn ép như Lục Nghiêm Kỳ, trên người Tuyên Triều Thanh có một loại ôn nhu khó nói.

Phối hợp với giọng nói trêu chọc, không khiến cho người khác cảm thấy khó chịu, Ngu Từ thẳng thắn nhún vai, “Kỹ thuật quá kém.”

Tuyên Triều Thanh nhìn khẩu súng, “Bị vỡ hỏng rồi.”

Ngu Từ mới nhớ ra, vừa rồi đối phó với gã say đó, đập hỏng cả cây súng này rồi, cô lè lưỡi một cái.

Tuyên Triều Thanh: “Đợi tôi một chút.”

Nói xong thì đi về phía ông cụ chủ sạp hàng.

Xung quanh là dòng người nhộn nhịp trong thành phố sầm uất, Ngu Từ nhìn chăm chú về phía đó.

Thấy Tuyên Triều Thanh nói chuyện với ông cụ mấy câu, sau đó móc điện thoại ra quét mã, ông cụ lại đưa cho anh một khẩu súng mới.

Ngu Từ vẫn nghĩ là Tuyên Triều Thanh cũng muốn bắn bóng nên mới trả tiền, không có nghĩ sâu xa.

Tuyên Triều Thanh dựa vào bàn cúi đầu, vẻ mặt chuyên chú điều chỉnh lại súng mấy cái. Ngu Từ nghiêng người dựa vào ghế, ngửa đầu nhìn về phía anh.

Từ góc độ ánh sáng bên này, phác họa rõ ràng một vòng quanh quai hàm của anh, tấ cả rơi vào tầm mắt của Ngu Từ.

Lông mi anh như lông vũ, che thấp ánh mắt, hạ xuống một bóng mờ nhàn nhạt trên sống mũi, những náo nhiệt xung quanh đều tan biến trong đáy mắt anh.

Thời điểm Tuyên Triều Thanh nghiêm túc làm việc trông có chút lạnh lùng. Thứ cuốn hút nhất chính là dáng vẻ kiên cường toát ra từ người anh.

Đến khi ý thức được, mới phát hiện cô đã ngây ngẩn nhìn anh một hồi lâu.

Cô vội vàng di dời tầm mắt, giả vờ nhàm chán nhìn bốn phía xung quanh. Tiệm trà sữa làm ăn ở đây buôn bán rất tốt, người xếp hàng rất dài, Lục Nghiêm Kỳ nhất thời còn chưa quay lại được.

Đỉnh đầu truyền tới giọng nói của Tuyên Triều Thanh, “Em lại thử một lần xem.”

Ngu Từ quay đầu lại, thấy khẩu súng trên bàn đã được anh điều chỉnh tốt. Chợt nhớ tới Lục Nghiêm Kỳ nói súng đều đã bị động chạm qua, chỉ là anh không giúp cô dùng thử như Tuyên Triều Thanh.

Trong lòng mang theo một tia cảm động, Ngu Từ cầm lấy súng, thuận miệng hỏi: “Em nghe người ta nói, mấy loại súng ở những sạp hàng như thế này đều bị động tay qua, anh Tuyên, không ngờ anh cũng biết nhiều thật đấy.

Tuyên Triều Thanh cười một tiếng, không để ý nói, “Chỉ mấy chuyện vụn vặt mà thôi.”

Dừng lại một chút, anh nhìn lên mặt kệ, giống như suy nghĩ gì đó, “Em muốn con gấu kia?”

Ngu Từ cảm thấy thế nào cũng được, nói: “Đều được, xem bắn được cái nào rồi nói.”

“Được”, Tuyên Triều Thanh nạp đạn vào, dựa vào cạnh bàn, “Em bắn trước mấy lượt một chút cho vui.”

“Được.” Ngu Từ nhắm vào một quả bóng, ghé mắt vào khe ngắm trên súng, bắn mấy phát đều không trúng thì bắt đầu nhụt chí, Tuyên Triều Thanh không một lời báo trước đặt tay xuống, tim cô hẫng một nhịp.

Anh cúi người áp sát bên cạnh cô, một tay đỡ báng súng, ánh mắt chuyên chú nhìn qua khe ngắm, ở bên tai cô thấp giọng hỏi: “Muốn bắn cái bên trái đó nhất?”

Cô dường như quên mất phải hô hấp, giống như bị điện giật vậy, nín thở, biến thành một con rối gỗ trong tay anh, khẽ ậm ừ nghe theo lời anh hướng dẫn.

“Nhìn về bên này.”

Hơi thở đàn ông tràn đầy sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái vây quanh cô, cô không còn cách nào tập trung được nữa, chỉ nghe thấy bên tai lại có thanh âm nói tiếp: “Chỗ này, đừng di chuyển, bóp cò.”

Anh vừa nói dứt lời.

Giống như nhận được tín hiệu, Ngu Từ lập tức nghe lời bóp cò súng.

Sau đó liền nghe thấy tiếng quả bóng nổ.

“Đùng”

Chuẩn xác lại có lực.

Cô không dám tin đây là do tay cô bắn trúng.

“Vui không?” Không biết từ lúc nào Tuyên Triều Thanh đã ngậm một điếu thuốc bên miệng, đôi mắt đen nhánh trong bóng tối càng trở nên thâm thúy, lại mang một tia cười rạng rỡ nhìn cô, có một loại thâm tình phảng phất vờn quanh, khiến cho người ta không nhịn được muốn đắm chìm vào trong đó.

“Vui.” Ngu Từ cười với anh.

“Có muốn vui hơn nữa hay không?” Tuyên Triều Thanh cúi xuống, hơi nghiêng nghiêng đầu, ánh đèn trên đỉnh đầu anh chiếu qua. Ngu Từ lúc này mới nhìn thấy rõ thứ anh ngậm bên miệng không phải thuốc lá mà là một cây kẹo mút.

Dường như cảm nhận được ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm, anh mới nhớ ra, mò vào trong túi lấy ra một cây kẹo mút còn dư đưa cho cô, “Còn một cái cuối cùng, cho em.”

Có khác nào đang dỗ trẻ con không.

Ngu Từ không nhịn được phì cười, cúi đầu lột vỏ giấy bọc kẹo ra, “Anh Tuyên, cây kẹo này là ai cho anh vậy?”

Tuyên Triều Thanh ngậm cây kẹo, giọng hàm hồ không rõ, “Sao lại nghĩ là người khác cho, mà không phải do tôi tự mua?”

“Nhìn anh trông giống một người sẽ tự mua kẹo mút để ăn sao?” Ngu Từ bỏ cây kẹo vào miệng, ngước mắt lên nhìn anh, giảo hoạt nói.

Tuyên Triều Thanh bị lời nói của cô làm cho buồn cười, chỉ tay về phía quả bóng bay trên tường, “Giúp em thắng cái lớn nhất đó, em muốn tự bắn hay là tôi bắn?”

Lúc nói nửa câu sau, anh quay qua nhìn Ngu Từ.

Cũng không suy nghĩ gì nhiều, Ngu Từ đưa cây súng trong tay cho anh, “Anh bắn đi.”

Tuyên Triều Thanh nhận lấy súng, cắn cây kẹo mút một cái, trên mặt dường như xuất hiện dáng vẻ một thiếu niên tinh nghịch, cúi đầu nói với cô, “Xem đây, đừng chớp mắt.”

Nói xong, anh thu hồi nụ cười, nâng khẩu súng lên, vào tư thế nghiêng đầu ngắm bắn, ánh mắt rất chuyên chú và nghiêm túc, giống như trong nháy mắt biến thành một người khác.

Sau đó Ngu Từ chỉ kịp nghe thấy một chuỗi âm thanh “đùng” “đùng” “đùng”, một hàng bóng bay ngay ngắn đều bị bắn vỡ.

Gương mặt cô tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Tuyên Triều Thanh.

Anh để súng lên mặt bàn, có chút ngượng ngùng, “Có một dạo ngứa tay.”

Ngu Từ vừa định nói “Không sao”, thì thấy Tuyên Triều Thanh nhìn về phía sau lưng, “Bạn em tới.”

Giống như đột nhiên ý thức được điều gì, cô quay đầu lại.

Lục Nghiêm Kỳ xách hai ly trà sữa, vẻ mặt bình tĩnh đi tới. Lúc tới trước mặt, anh nặng nề đặt túi trà sữa lên bàn, dưới ánh đèn, anh nhận ra Tuyên Triều Thanh.

Vừa nhìn về phía bức tường bóng bay đã bắn vỡ, cười lạnh một cái, “Không giới thiệu một chút à?”

Ngu Từ có chút lúng túng.

Thứ nhất là bởi vì cô cảm thấy mặt Lục Nghiêm Kỳ dường như phủ một tầng mây đen, không hiểu đang tức cái gì. Thứ hai, lúc trước Tuyên Triều Thanh hỏi cô đi một mình sao, cô lại nhất thời không nghe rõ buột miệng ừ một tiếng, sau khi phản ứng kịp cũng chỉ có thể để tính sau, mà lúc này Lục Nghiêm Kỳ đi tới giống như chứng minh cô đang nói láo.

Cô vội vàng nói: “Anh Tuyên, cậu ấy là Lục Nghiêm Kỳ.”

Sau đó liếc nhìn Lục Nghiêm Kỳ, mặc dù không tình nguyện nói chuyện với anh lắm nhưng vẫn là không thể qua loa trước mặt Tuyên Triều Thanh, đành nói ngắn gọn, “Anh Tuyên, đồng nghiệp của tôi.”

Tuyên Triều Thanh gật đầu một cái, “Lần trước đã gặp qua ở trung tâm thương mại.”

Chắc hẳn Lục Nghiêm Kỳ cũng nhận ra anh.

Dừng lại một chút, anh lại nói, “Nếu như bạn em đã tới rồi, vậy tôi đi trước đây.”

Ngu Từ phất tay với anh một cái, “Anh đi đường cẩn thận.”

Tuyên Triều Thanh liếc nhìn Ngu Từ một lần nữa, phất phất tay với cô, thay cho lời tạm biệt.

Ngu Từ dõi mắt theo bóng Tuyên Triều Thanh rời đi, nghe thấy tiếng Lục Nghiêm Kỳ ho khan mới lấy lại tinh thần.

Anh sờ sờ chóp mũi, tầm mắt đánh giá Ngu Từ một lượt, “Một hàng bóng này đều là anh ta bắn?”

Ngu Từ thấp giọng ừ một tiếng, sau đó đi về phía ông cụ bên kia, cô chỉ cần con gấu cao hơn nửa người đó, còn lại đều không lấy, nói với Lục Nghiêm Kỳ một câu, “Đi thôi.”

Ngu Từ ôm con gấu, hai người yên lặng đi một hồi, giống như muốn mở một đề tài, Lục Nghiêm Kỳ hỏi, “Vừa rồi có phải tên kia uống say rồi hay không?”

“Hả?” Ngu Từ ngơ ngác, “Ai?”

Thế nhưng anh lại không lên tiếng nữa.

Đi được hai bước cô mới kịp phản ứng, “Vừa nãy cậu cũng nhìn thấy tên say đó đánh tôi?”

Anh cho rằng cô sẽ chỉ trích mình, vội vàng giải thích, “Vừa rồi tôi đứng xếp hàng ở bên kia, nếu không thì phí công. Hơn nữa, chẳng phải đã có đồng nghiệp của cậu giúp đỡ rồi sao?”

Lời nói lọt vào tai cô càng giống như là đang biện minh vậy.

Thời gian thật đúng là liều thuốc cho trái tim, nếu như là khi còn bé, cô mà biết được anh không chạy tới giúp mình thì nhất định sẽ tức giận hoặc buồn bã.

Gió từ một nơi xa xôi thổi tới, tràn vào trong cổ áo, nhưng Ngu Từ không cảm thấy quá lạnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio