Khánh vương phủ
Triêu Vân vén rèm lên, cẩn thận từng chút một nói: “Vương phi, Lão vương phi lúc nãy sai người đến, nói muốn gọi Tiểu Trúc cô nương trở lại…”
Tay cầm chung trà của Khánh vương phi ngừng lại, trong nháy mắt nhìn về phía Giang Tiểu Lâu.
Gương mặt như bạch ngọc của Giang Tiểu Lâu không chút biến sắc, cười nói: “Ngươi đi hồi bẩm Lão vương phi, nói Tiểu Trúc mấy ngày này vì quá bận rộn, đã bị bệnh, sợ sẽ lây bệnh cho người, cho nên Vương phi có lòng giữ nàng ở lại, nghỉ ngơi hai ngày.”
Triêu Vân sững sờ, thấy Khánh vương phi gạt đầu với nàng, lúc này mới đáp một tiếng: “Vâng.” Sau đó lặng lẽ lui ra.
Tay Khánh vương phi nâng chén trà, cau mày nhíu mặt: “Tuy rằng không lấy được tin gì từ Tiểu Trúc, cũng không thể lập tức trả lại, đây là đầu mối duy nhất của chúng ta. Nhưng lý do ngã bệnh sẽ không được chấp nhận, bà ta sẽ còn phái người đến, con không hiểu tính của bà ta, ngang bướng không ai bằng…”
Mặt mày Giang Tiểu Lâu vô cùng ôn nhu, nụ cười trấn định: “Trước khi chuẩn bị vẹn toàn, dĩ nhiên con sẽ không tùy tiện mạo hiểm.”
Có sự đảm bảo của nàng, tâm tư lo lắng của Khánh vương phi cũng yên ổn trở lại.
Sau nửa canh giờ, quả thật Lão vương phi phái Trịnh ma ma bên người đến thăm Tiểu Trúc, Trịnh ma ma một thân áo xanh nhẹ nhàng khoan khoái, mái tóc đen được chải gọn gàng. Bà hướng về Vương phi cung kính hành lễ, quy củ bài bản: “Ra mắt Vương phi, Lão vương phi lệnh cho nô tì đến thăm Tiểu Trúc cô nương, ngài biết đó, Tiểu Trúc là đứa nhỏ lanh lợi quá mức, người khác dùng sợ là không quen.”
Khánh vương phi khẽ mỉm cười: “Người đâu, đưa Trịnh ma ma đi thăm Tiểu Trúc.”
Trịnh ma ma cúi người hướng về Khánh vương phi thi lễ một cái, sau đó nín thở lui ra. Một đường đi qua hành lang đến phòng hạ nhân, bà sai người đẩy cửa, lập tức ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc. Đi vào trong, một vị đại phu râu tóc bạc trắng đang ngồi trước gường, màn rủ xuống gió thổi không lọt. Đại phu trầm ngâm nói: “Quả thật là nhiễm phong hàn, độc khí không tan nên sinh ra bệnh sởi, chỉ là…nha đầu này yếu ớt, phải cẩn thận hơn nữa, tuyệt đối không được ra gió.”
Trịnh ma ma kềm chế vẻ ngờ vực, trên mặt mang theo ý cười: “Xin hỏi đại phu, Tiểu Trúc cô nương phải mấy ngày mới khôi phục?”
Đại phu nhìn bà một chút, đóng hòm thuốc lại, cân nhắc từng chữ nói: “Bà nói gì vậy, phong hàn làm sao nhanh hết được. Cô nương này thân thể khá yếu, ta nghĩ ít nhất phải mười ngày nửa tháng.”
Trịnh ma ma mặt trầm xuống: “Đại phu, ông nói bao lâu?”
Đại phu cũng không úy kỵ sắc mặt của bà, mạnh miệng nói: “Mười ngày nửa tháng.”
Con mắt Trịnh ma ma hướng về phía màn, âm thanh trầm ngưng: “Chẳng qua chỉ là một nô tì, sao lại khó chìu chuộng như tiểu thư vậy. Tiểu Trúc, Lão vương phi gọi ngươi về, ngươi mau ngồi dậy.” Vừa nói, bà vừa muốn tiến lên xốc màn, tì nữ bên cạnh vội ngăn cản: “Trịnh ma ma, Vương phi chỉ nói cho bà vào thăm, không nói cho bà đem người đi.”
Vẻ mặt Trịnh ma ma thay đổi liên tục, không những không giận mà cười: “Không quản lý một ngày là không còn quy củ gì nữa, Tiểu Trúc là tì nữ bên người Lão vương phi, lẽ nào Vương phi có thể giữ chặt không tha? Rõ ràng là ngươi hiểu sai ý Vương phi, lại còn dám nói linh tinh.”
Sắc mặt tỳ nữ gần như trắng bệch, Trịnh ma ma là ma ma được tin tưởng bên người Lão vương phi, trong ngày thường ít lộ mặt, thủ đoạn đối phó người khác rất cao, nàng cũng không dám tranh luận nữa, chỉ là cúi đầu không mở miệng.
Trịnh ma ma lạnh lùng nhìn nàng, cười khan một tiếng, lập tức vén màn lên, lại bị hình ảnh trước mắt làm kinh sợ: Tiểu Trúc mặt mày đỏ bừng, trên mặt có vô số mụn đỏ đáng sợ, miệng lẩm bẩm, giống như bị sốt cao đến hồ đồ. Màn vừa rơi xuống, bà quay đầu nhìn đạiphụ nói: “Chuyện gì đây, không phải chỉ là phong hàn bình thường sao?”
Đại phu trừng mắt nhìn bà: “Phong hàn bình thường cộng thêm độc khí phát tác, cho nên mới nổi sởi, có gì ngạc nhiên chứ?”
Trịnh mama không liên tiếng, nếu là phong hàn bình thường thì thôi, nếu có cả bệnh sởi thì quả thật không thể trở về viện của Lão vương phi. Xem ra cũng không phải là Vương phi đang viện cớ. Bà suy nghĩ một chút, nhẹ cong khóe môi: “Đã như vậy, ngày khác ta đến đón Tiểu Trúc.”
Trịnh ma ma vừa bước chân đi, Giang Tiểu Lâu mang theo Tiểu Điệp bước vào, nàng đi thẳng đến bên giường, xốc màn lên: “Được rồi, đứng lên đi.”
Lúc này Tiểu Trúc mới run rẩy bò lên, dùng ánh mắt khủng bố nhìn Giang Tiểu Lâu.
Tiểu Điệp cười nói: “Chẳng qua là dị ứng phấn hoa bình thường, lại bôi thêm một ít vết đỏ, vậy mà có thể dọa bà ta đến như vậy.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lướt từ trên người Tiểu Trúc qua, ý cười càng sâu.
Tiểu Trúc chỉ cảm thấy trái tim ầm ầm nhảy loạn lên, run rẩy nói: “Giang tiểu thư, nô tì đã làm theo dặn dò của người, người thả nô tì đi.”
Trong nụ cười Giang Tiểu Lâu mang theo một loại trầm tĩnh, âm thanh nhẹ nhàng như nước: “Thả ngươi?”
“Phải, nô tì không biết gì hết, cái gì có thể nói đã nói hết rồi, người còn muốn nô tì làm gì nữa?”
Giang Tiểu Lâu không chút biến sắc, giọng điệu ôn hòa: “Dĩ nhiên sẽ có tác dụng lớn…”
Đối phương dung sắc thanh lệ, nụ cười ôn hòa, Tiểu Trúc chỉ cảm thấy nổi hết da gà, theo bản năng mà co người lại. Tiểu Điệp cười hi hi nói: “Ngươi yên tâm đi, có tiểu thư nhà ta ở đây, nhất định ngươi sẽ được an toàn.”
Tiểu Trúc ngày càng sợ hãi, lần đầu tiên nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, nàng cho rằng đây chỉ là một vị tiểu thư ôn nhu dễ lừa, tuyệt không ngờ nàng lòng dạ độc ác, trong lúc cười nói liền có thể nghĩ ra vô số cách khiến người ta sống không bằng chết, đúng là không thể nhìn mặt mà đoán người.
Ngoài cửa, Mộ Vũ bên người Khánh vương phi bẩm báo: “Giang tiểu thư, Vương phi mời người qua bên đó.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy liền dặn dò Tiểu Điệp: “Cho người canh giữ nàng cẩn thận, không được có sơ sót.”
Tiểu Điệp thấy Giang Tiểu Lâu nháy mắt với mình một cái, lập tức hiểu ý nói: “Dạ, tiểu thư.” Nói xong nàng đá Tiểu Trúc một cước, cố ý hung hăng nói: “Còn không đứng lên đi theo ta.”
Giang Tiểu Lâu đi tới phòng khách, chỉ thấy Khánh vương phi ngồi ngay ngắn ở ghế chủ, bên trái là Thuận phi. Trên mặt Vương phi không có cảm xúc, Thuận phi thì trời sinh có nụ cười sinh động, trên mặt tỏa ra hào quang như thiếu nữ thanh xuân.
Trong lòng Giang Tiểu Lâu lóe qua một nụ cười lạnh lùng, Khánh vương vô cùng sủng ái Thuận phi, những năm này cơ thiếp đến rồi lại đi, nhưng chỉ độc sủng mình bà ta, nếu là gia đình bình thường thì có thể gọi là phu thê tình thân, nhưng đáng tiếc Khánh vương và Khánh vương phi đã có hôn ước từ trước, vị Thuận phi này rõ ràng là chen ngang, khiến người ta không có cách nào hâm mộ tình cảm này.
Thuận phi hướng về Giang Tiểu Lâu khẽ vuốt cằm, ánh mắt chuyển qua Vương phi nói: “Nghe nói hai ngày nay người không khỏe, thiếp có sai người chuẩn bị tuyết tham, cho người bồi bổ.”
Khánh vương phi đề phòng mà nhìn nàng: “Chỗ của ta cái gì cũng có, không cần ngươi vất vả.” Thái độ cách xa ngoài ngàn dặm.
Một lời nói ra, trong phòng khách yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở như cũng ngừng lại.
Một lúc lâu, trên mặt Thuận phi mới toát lên ý cười lần nữa: “Vương phi không nên hiểu lầm, chẳng qua là hôm trước bệ hạ ban cho Vương gia một viên tuyết tham, có người nói rất có tác dụng với tâm bệnh. Vương phi lo cho ái nữ, tích tụ trong tim, nên mới không khỏe. Thiếp không dám tự chủ trương, thật ra là Vương gia lệnh cho thiếp đưa tuyết tham đến.”
Lời nói này càng khó nghe, người ta là phu thê chân chính, ngươi chẳng qua chỉ là thiếp, nhưng lại khoa trương như vậy, thay người khác tặng lễ, mà người khác này lại là trượng phu của Vương phi, nhìn kiểu gì cũng thấy rất kỳ lạ. Nhưng người trong cuộc lại không cảm thấy chút nào, dáng vẻ rất đương nhiên. Xem ra những năm này, nàng đã quen dùng thái độ này đả kích Khánh vương phi.
Nụ cười của Giang Tiểu Lâu đầy trào phúng, trong đôi mắt bao phủ sương lạnh.
Bàn tay trong tay áo của Khánh vương phi nắm chặt, cuối cùng cũng không phát tát.
Thuận phi xoay chuyển ánh mắt, cuối cùng rơi vào người Giang Tiểu Lâu: “Giang tiểu thư càng lúc càng xinh đẹp, lần trước gặp mặt ta còn chưa hỏi, không biết tiểu thư đã có hứa hôn chưa?”
Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười: “Đa tạ Thuận phi quan tâm, Tiểu Lâu đã vào Vương phủ, dĩ nhiên hôn sự phải do Vương phi làm chủ, không nhọc ngài bận tâm.”
Trong khách sảnh, đôi mắt Giang Tiểu Lâu như vẽ, ánh mắt trong trẻo, rõ ràng là một bộ dáng nhu nhược mỹ lệ, nhưng trong cái nhếch môi lại có nét lạnh nhạt kiên định không nói rõ được.
Sắc mặt Thuận phi bất biến, nụ cười lại có ba phần bi thương: “Nhân tài như Giang tiểu thư, dĩ nhiên phải tìm người thập toàn thập mỹ mới xứng. Nói đi nói lại, tuổi tác của Dao Tuyết quận chúa cũng tương đương tiểu thư, đáng thương hồng nhan bạc mệnh. Nếu nàng còn sống, cũng đã đến tuổi thành thân.” Nói xong, nàng nhẹ nhàng rút khăn thêu ra, chấm chấm khóe mắt.
Giang Tiểu Lâu không cần nhìn vẻ mặt của Khánh vương phi cũng biết tâm tình của bà lúc này, Thuận phi rõ ràng là đến khiêu khích, nhưng lại dùng thủ đoạn mềm dẻo, khiến người không thể làm gì.
Nếu là trước kia, Khánh vương phi sớm đã phát tát, nhưng hôm nay bà hít sâu một hơi, trấn định nửa ngày, mới lạnh rên một tiếng nói: “Thuận phi, hôm nay ngươi đến là để nói những lời này sao?”
Thuận phi lau nước mắt, ôn nhu nói: “Vương phi đừng tức giận, hôm nay thiếp tới một là để đưa tuyết tham thay Vương gia, hai là đến thăm Vương phi.”
Mấy câu này không khỏi quá hoang đường, lại rất êm tai, thật ra còn là trăm phương ngàn kế dùng cái chết của Ly Tuyết Ngưng kích thích Khánh vương phi. Giang Tiểu Lâu đã nhìn thấu tâm ý đối phương, trên mặt không chút biến sắc: “Thuận phi quan tâm sức khỏe Vương phi như vậy, thật là nhọc lòng.”
Thuận phi không nhịn được nở nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng kéo một sợi tóc ra sau: “Không nhọc lòng, dù sao Vương phi cũng là nữ chủ nhân trong phủ, có thể phân ưu với người là vinh hạnh của ta.”
Nàng nói rất êm tai, sắc mặt Khánh vương phi càng nặng nề, chỉ hận không thể cho nữ nhân này một cái bạt tai, để nàng không phải mở miệng khép miệng đều nhắc đến Dao Tuyết, rõ ràng là đang tìm cơ hội đâm vào trái tim mình. Nhưng bà biết rõ hơn ai hết, một khi mình động thủ thì sẽ biến thành nhược điểm trong tay Thuận phi.
Mắt thấy Khánh vương phi đã đến giới hạn, hàng mi dài của Giang Tiểu Lâu khẽ nhúc nhích: “Liên quan đến sự cố của Dao Tuyết quận chúa, bây giờ chúng ta đã có ít manh mối, chắc là… trong vài ngày nữa có thể rửa oan cho nàng.”
Ánh mắt Thuận phi lóe lên, biểu hiện trên mặt không biết là cười hay kinh ngạc, một lúc lâu, nàng mới lạnh lùng nói: “Hả, không biết là có chứng cớ gì?”
Giang Tiểu Lâu thong dong cười: “Các tì nữ hầu hạ quận chúa trước kia người thì chết, người thì đi xa, nhưng mà Thuận phi nương nương đừng quên, còn sót lại một người.”
Mùi trầm hương tràn ngập trong phòng, Thuận phi không khác một tượng đá mỹ lệ, trong miệng chậm rãi phun ra hai chữ: “Tiểu Trúc.”
"Không sai, chính là Tiểu Trúc."
Cả người Khánh vương phi sửng sốt, bà nhìn Giang Tiểu Lâu, nhất thời không hiểu. Các nàng rõ ràng không moi được tin tức gì từ miệng Tiểu Trúc, sao nàng lại nói với Thuận phi như vậy…
Giang Tiểu Lâu trước mắt này dịu dàng dễ gần, nhưng trong nét ôn nhu lại có tia tà khí khó nói, làm cho trong nét vui tươi có thêm một chút âm u. Bên môi tỏa ra nụ cười nho nhã, khiến người ta thấy tâm thần dao động, không chút biến sắc lại bừng lên sát cơ.
Một luồng khí lạnh lướt ngang sau lưng Thuận phi, trong lúc lơ đãng mồ hôi của bà túa ra. Bà yên lặng nhìn đối phương, nụ cười trên mặt cứng ngắc: “Nói như vậy, không lẽ đã có chứng cứ xác định Dao Tuyết quận chúa…không phải bệnh chết?”
Nụ cười của Giang Tiểu Lâu tự tin thong dong: “Bây giờ đang thẩm vấn Tiểu Trúc, tuy rằng nàng ta cố gắng che giấu, nhưng chúng ta đã lần theo manh mối, tìm ra được một số chứng cứ. Có lẽ hung thủ cho rằng Tiểu Trúc không biết gì, hoặc cho rằng nàng sẽ không dám nói ra sự thật, nhưng trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió…”
Nụ cười đắc ý trên mặt Thuận phi từ từ ngưng đọng, bà nâng chén trà lên, âm thanh dường như mơ hồ: “Nếu đúng là vậy, ta cũng thấy mừng thay cho Vương phi.”
“Mừng? Có gì hay mà mừng, nữ nhi bị chết mà ta thấy mừng sao?” Khánh vương phi lạnh lùng trả lời, sau đó bà đứng lên trước: “Người đâu, tiễn khách.”
Tay Thuận phi vẫn cầm chén trà, nhất thời có chút lúng túng, nhưng bà là nhân vật cỡ nào, nhanh chóng đặt chén trà trên bàn, dáng vẻ khiếm tốn hướng về Vương phi hành lễ đoan trang, cười nói: “Vương phi, xin bảo trọng thân thể, thiếp cáo lui trước.”
Thuận phi vừa đi, Khánh vương phi bỗng nhiên hất hết chung trà xuống đất, nước trà bắn tung tóe. Bộp một tiếng, bà ngã ngồi trên ghế, tức giận đến xanh mặt, ngồi một chỗ run rẩy không ngừng, hiển nhiên là đã đến cực điểm.
Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn bà: “Vương phi, cần gì phải nổi giận như vậy, hạng người đó không đáng đâu.”
“Ta đã nổi giận nhiều năm rồi. Mỗi ngày, mỗi canh giờ, ả không ngừng tìm cách hành hạ ta. Dùng lời nói, dùng âm mưu, dùng tất cả cách ả nghĩ ra được. Ta biết, ả căm hận ta, vì ta chiếm vị trí chính phi của ả, ả hận không thể làm cho ta biến mất khỏi cõi đời này.”
Khánh vương phi toàn thân run rẩy, tay chân lạnh lẽo, đến nửa ngày cũng chưa bình tĩnh lại. Giang Tiểu Lâu đoán được, bao nhiêu năm qua e là Khánh vương phi đều sống như thế. Về ăn nói, bà nói không lại Thuận phi, về đấu đá, bà đấu không lại Thuận phi, chỉ vì Khánh vương phi và hoàng hậu nương nương cảm tình thân thiết, nhà mẹ đẻ cũng có thực lực, Thuận phi không dám manh động. Đấu đá qua lại như vậy, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua. Giang Tiểu Lâu khó có thể tưởng tượng, thanh xuân của một nữ nhân đều phải chôn vùi trong đấu tranh, hơn nữa trận đấu này sẽ theo suốt cả đời, thật sự đáng sợ.
Nàng nhẹ nhàng đi tới trước, ngồi xổm trước mặt Vương phi, ôn nhu nói: “Vương phi, xin người tỉnh táo lại, bất kể là tình huống gì cũng không thể nổi giận.”
Khánh vương phi đột nhiên che mặt lại, nước mắt lạnh lẽo chảy ra không ngừng giữa kẽ tay bà. Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài, chỉ im lặng không nói gì. Cho đến khi Khánh vương phi bình tâm lại, nàng mới nhẹ giọng nói: “Nế muốn bắt hung thủ giết chết Tuyết Ngưng, Vương phi không thể yếu đuối như vậy, nếu bị nói mấy câu là kích động thế này, sau này Vương phi làm sao báo thù?”
Khánh vương phi nghe xong lời này, chậm rãi ngẩn đầu lên, phấn son trên mặt đã bị nước mắt làm nhòe đi.
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, dặn dò người mang dụng cụ trang điểm đến, tự mình rửa mặt cho Vương phi, một lần nữa tô son, lại chải lại mái tóc rối bời của bà, lúc này mới tiếp tục nói: “Cười trong nhất thời không khó, cái khó là cười được cả đời. Trên đời có nhiều người dùng lời nói kích thích người khác, bọn họ càng kích thích chứng minh bọn họ càng chột dạ. Chỉ có người lòng mang oán hận, mưu đồ gây rối, mới dùng cách đó che giấu rắp tâm của mình. Nếu như người tức giận nổi nóng, vậy là hoàn toàn thất bại, há chẳng phải trúng kế của bọn họ? Vị trí này, ả muốn người nhường, người cứ không nhường, phải ngồi vững như trường thành, bắt ả chờ đến già, đến chết, đến khi tóc bạc trắng, đến khi cuồng loạn, đến khi phát điên. Cho nên, tuyệt đối đừng nổi giận.”
Nói xong lời cuối, Khánh vương phi không khỏi phì cười, từ từ, tâm tình của bà hòa hoãn lại, cân nhắc một lúc lâu, mới hỏi Giang Tiểu Lâu: “Lúc nãy con nói Tiểu Trúc…”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Không phải Tiểu Trúc đã khai ra nhiều tin tức quan trọng sao?”
Khánh vương phi hoàn toàn sửng sốt, khai ra? Tiểu Trúc hoàn toàn không nói gì hết. Giang Tiểu Lâu lại nói đã nắm đủ chứng cứ, rất có khả năng lôi kẻ chủ mưu ra ánh sáng, rốt cuộc là có ý gì?
“Vương phi, tiếp theo đây chúng ta sẽ dụ-rắn-ra-khỏi-hang.”