Xướng Môn Nữ Hầu

chương 122-1: đạo lý từ hôn (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khánh Vương tức đến nổ phổi quát mắt hộ vệ: “Các ngươi đều là người chết hay sao, nhìn thấy con hổ nhào tới đây cũng chỉ biết ngu ngốc đứng đó, đúng là một lũ vô dụng.”

Bọn hộ vệ đồng loạt quỳ xuống, vì con hổ nhào đến đột ngột nên bọn họ không kịp làm gì hết chỉ biết bỏ chạy toán loạn, làm sao còn nghĩ đến việc bảo vệ chủ.

Độc Cô Liên Thành thu lại trường kiếm, biểu hiện trầm xuống: “Sở Hán đã đi đâu?” Thời khắc này Sở Hán phải canh giữ bên cạnh Giang Tiểu Lâu, sao lại không thấy đâu.

Giang Tiểu Lâu khẽ lắc đầu, vì uy hiếp của Hách Liên Thắng, bọn trẻ con bị kinh hãi một trận, hôm nay Sở Hán xin nghỉ để đi thăm, cho nên bên người Giang Tiểu Lâu chỉ có hộ vệ của Khánh Vương phủ, nhưng những người này làm sao có võ công như Sở Hán, rõ ràng chỉ là một đám vô dụng.

Khi con hổ xông đến, mọi người hỗn loạn, giờ khắc này hoàng đế thấy con hổ đã bị chế ngự mới thở phào nhẹ nhõm, đến khi đại thần bẩm báo với hắn con số thương vong, tiện thể nói luôn địa điểm cuối cùng mà con hổ xuất hiện, Hoàng hậu đã lo lắng hỏi: “Minh Nguyệt quận chúa có chuyện gì không? Thuần Thân Vương thế nào?”

Minh Nguyệt quận chúa là nghĩa nữ Khánh Vương phi, Thuần Thân Vương là cháu trai Hoàng hậu, hai người đó đồng thời bị tập kích, trong lòng Hoàng hậu rất lo lắng.

“Hồi bẩm Hoàng hậu, nương nương, hai người họ đều bình an vô sự.”

“May mắn, thật may mắn.” Sắc mặt hoàng đế từ từ trở nên bình tĩnh, thở phào nhẹ nhõm, “đang yên đang lành xem đấu thú, sao lại xảy ra chuyện này, Thái tử, con phải chịu trách nhiệm.”

Sắc mặt Thái tử trắng bệch, hắn chuẩn bị một màn đấu thú hoàn hảo, vốn là muốn hoàng đế vui vẻ, lung lạc văn võ bá quan, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này. Tiện nhân Giang Tiểu Lâu này quả thật đáng chết, nhưng không thể chết ở đây, bằng không chính là tội của hắn. Ai cũng biết trước kia Tạ Du có thù hận với Giang Tiểu Lâu, mọi người sẽ cho là Thái tử báo thù cho ái thiếp của mình mà làm vậy, rõ ràng là cái được không đủ bù cái mất. Chỉ vì diệt trừ một nữ tử mà phải chịu cả triều đình chỉ trích, quá thất sách rồi.

Nghĩ đến đây, Thái tử mặt đầy hổ thẹn: “Là nhi thần sai, tại con suy tính không chu đáo mới làm Minh Nguyệt quận chúa sợ hãi, nhi thần sẽ đích thân thỉnh tội với Khánh Vương phủ, xin phụ hoàng khoan dung.”

Hoàng đế mặt mày âm trầm, trái tim vẫn nhảy rầm rầm không ngừng, rõ ràng là sợ hãi không thôi, chỉ là hừ lạnh một tiếng, chưa lập tức đáp lại.

Thái tử bất đắc dĩ liền phái người mời Giang Tiểu Lâu và Độc Cô Liên Thành tới, tự mình tiến lên tạ tội với hai người: “Hôm nay là do ta quản giáo bất lực, để mãnh thú đả thương nhiều người, làm hai vị kinh sợ, đúng là tội quá lớn, ngày khác ta sẽ mở tiệc rượu an ủi, mong được tha thứ.”

Độc Cô Liên Thành vẻ mặt lạnh nhạt đảo qua Thái tử, giọng điệu cũng khá ôn hòa: “Thái tử điện hạ không cần đa lễ, mãnh thú hại người là chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ không để trong lòng, chỉ là Minh Nguyệt quận chúa đã bị hoảng sợ…”

Thái tử liếc mắt nhìn, quả nhiên mặt mày Giang Tiểu Lâu trắng bệch, quần áo còn dính bụi bặm, bộ dáng tiều tụy, tuy rằng trong lòng không vui nhưng vẫn phải làm ra bộ dáng hổ thẹn: “Minh Nguyệt quận chúa, hôm nay là ta không đúng, nàng có yêu cầu gì cứ việc nói ra, có thể làm được thì ta sẽ không từ chối.”

Giang Tiểu Lâu chậm rãi thở ra một hơi, đôi mắt đen óng lóe lóe: “Con hổ này tổn thương nhiều người đúng là quá đáng ghét, Tiểu Lâu hy vọng điện hạ giao nó cho Tiểu Lâu xử lý.”

Thái tử hơi ngac nhiên nhíu mày: “Con hổ này gây ra họa, ta không lột da rút gân nó là không được, cho nên không thể đưa cho Minh Nguyệt quận chúa, nhưng mà vì để nàng hả giận, hôm nay những hộ vệ phụ trách trông giữ con hổ đều xử tử toàn bộ.”

Thái tử ra lệnh một tiếng, ý chỉ này lập tức được tiến hành.

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt, bọn hộ vệ trông coi con hổ đều là binh sĩ phủ Thái tử, nếu đối phương cam lòng thì nàng cần gì thương hại. Chỉ có điều… nàng quay đầu hướng về hoàng đế thi lễ, chuỗi ngọc óng ánh lay động một chút, cuối cùng yên tĩnh đứng một bên, gương mặt trầm tĩnh, ánh mắt như nước: “Con hổ này chẳng qua chỉ là súc sinh, dã thú hại người là chuyện bình thường, cũng không có gì đáng để Thái tử rút gân lột da, Tiểu Lâu khẩn cầu bệ hạ ân chuẩn tặng thi thể con hổ này cho Tiểu Lâu, vì thời tiết lạnh giá, bệnh phong thấp của lão Vương phi càng nặng, rượu hổ cốt bình thường đều lấy từ hổ chết lâu ngày, không thể so với một con hổ vừa mới chết, xin bệ hạ đồng ý.”

Hóa ra chỉ là việc nhỏ, hoàng đế phất tay nói: “Đúng là ngươi có lòng hiếu thảo, trẫm ân chuẩn.”

Thái tử nhíu mày, Giang Tiểu Lâu vô duyên vô cớ đòi xác con hổ, thật sự là để làm rượu hổ cốt sao?

Sau khi đấu thú mở màn thì Sở Hán cũng đến, khi nghe có chuyện xảy ra thì mồ hôi lạnh chảy ướt người. Giang Tiểu Lâu lại ở trước mặt mọi người dặn dò hộ vệ vương phủ mang thi thể con hổ đến dược đường của Phó Triêu Tuyên. Thi thể hổ nặng trình trịch, máu me đầm đìa, óc vỡ toang, khiến cho các bệnh nhân giật mình. Phó Triêu Tuyên thấy vậy cũng sững sờ, chờ hắn phục hồi tinh thần mới vội dặn dò người mang thi thể con hổ vào trong sân. Chờ khi Giang Tiểu Lâu kể lại chuyện một lần, Phó Triêu Tuyên mới mơ hồ hiểu được, lập tức lấy ra dụng vụ giải phẫu tỉ mỉ kiểm tra cái xác.

Độc Cô Liên Thành đi đến bên cạnh Giang Tiểu Lâu, chỉ lẳng lặng nhìn.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, Phó Triêu Tuyên mới bỏ xuống nội tạng hổ, nhíu mày nói: “Ta không biết vì sao nó phát điên, nhưng ta có thể nhìn thấy trong bụng nó có thịt người.”

Độc Cô Liên Thành nghe vậy liền trầm giọng trả lời: “Trước khi phát điên, con hổ này đã ăn thịt người.”

“Vậy thì đúng rồi, trong bao tử nó có không ít thịt người, còn có một ít bột phấn kỳ lạ, ta đã kiểm tra, loại bột phấn này có thành phần là hoắc hương, ngải diệp, nhục quế, còn có phấn mê điệt gây ra tác dụng hưng phấn.”

“Xem ra con hổ cũng bị bệnh, nếu không sao lại cho nó uống thuốc…” Dược đồng không tự chủ được chen miệng nói.

Phó Triêu Tuyên như nhớ đến cái gì, lập tức nói: “Chữa bệnh cho động vật cũng như chữa bệnh cho người, thông thường thú ý sẽ dùng thảo dược định kỳ chữa cho nó, hoặc là cầm máu cho vết thương. Thường nói, thuốc đắng dã tật, người không thích uống thuốc, động vật cũng rất không thích, cho nên thú ý đều tìm đủ cách trộn lẫn thảo dược vào thức ăn thức uống của động vật mới dụ nó ăn.”

“Nói như vậy… lúc nãy là lấy người làm mồi.” Giang Tiểu Lâu mở miệng, nụ cười bên môi vẫn ôn hòa như cũ.

“Nếu cho tử tù dùng thuốc liều lượng lớn, hơn nữa chỉ dùng trong thời gian không lâu, thì bột phấn thảo dược sẽ còn đọng lại ở yếu hầu và trong bao tử người đó, nếu con cọp ăn thịt người thì cũng không khác gì ăn dược liệu, như vậy thì có thể giải thích được sự tồn tại của bột phấn và lý do con hổ phát điên.” Phó Triêu Tuyên nhanh chóng hoàn chỉnh lại sự việc.

Độc Cô Liên Thành nhẹ nhàng nở nụ cười: “Sau khi con hổ kia phát điên thì lao đi rất nhanh, rõ ràng là hướng thẳng về lều của Khánh Vương phủ, gặp người thì đả thương nhưng không nấn ná lâu, cứ như rất am hiểu nhân tính, không phải kỳ quái sao?”

Dùng phấn mê điệt nên con hổ phát điên, nhưng sao nó chỉ nhắm thẳng đến Giang Tiểu Lâu chứ?

Trong lòng Giang Tiểu Lâu khẽ động, cúi mắt xuống, lập tức mở ra một túi hương hoa mai xin xắn bỏ ra trên bàn: “Các huynh nhìn cái này đi.”

Phó Triêu Tuyên nghi ngờ tiến lên mở túi hương ra, cẩn thận ngửi một cái, sắc mặt đại biến: “Đây là…” trong túi hương có hoắc hương, ngải diệp, nhục quế và vài loại thảo dược, sao lại…

Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, nhỏ nhẹ nói: “Túi hương này là Vương phi tự tay làm rồi đưa cho ta, bên trong chỉ để những vị thuốc thanh nhiệt giải độc thông thường, không biết sao hôm nay lại thành bùa đòi mạng.”

“Đồ vật là Vương phi tặng, nhưng bà ấy sẽ không làm hại nàng, chỉ là thể là người thân cận bên cạnh Vương phi động tay động chân.” Độc Cô Liên Thành suy đoán nhanh lẹ.

“Không lẽ là hai nha đầu Triêu Vân Mộ Vũ, hai người họ là tì nữ thân cận của Vương phi, chuyện gì cũng không qua được mắt họ.” Tiểu Điệp không nhịn được nói.

Hai mắt Giang Tiểu Lâu như có hào quang, nhưng nhẹ lắc đầu nói: “Triêu Vân Mộ Vũ rất được Vương phi tin tưởng, quả thật là đáng nghi, nhưng ngoại trừ hai người họ, ở Vương phủ người biết Vương phi đưa túi hương cho ta cũng có rất nhiều.”

Độc Cô Liên Thành thấy nàng còn có ý khác, nhưng chỉ bình tĩnh nhìn nàng nói: “Người biết Vương phi tặng túi hương cho nàng tất nhiên không ít, nhưng biết được trong túi hương có cái gì, chỉ sợ là không có mấy người.”

Độc Cô Liên Thành là người nhạy cảm thông tuệ cỡ nào, hầu như một lời trúng đích, Vương phi tự tay làm túi hương đưa cho nghĩa nữ, việc này không có gì là bí mật, trong vương phủ có không ít người biết, nhưng trong túi hương có bỏ thảo dược, ngoại trừ tận mắt nhìn thấy Vương phi làm, ngoài ra thì không thể biết được. Nếu không phải là tì nữ được Vương phi tin tưởng, thì chỉ có thể là khách quý thường xuyên qua lại…

“Các tiểu thư quý tộc Đại Chu thích túi hương, nhưng nếu bỏ thảo dược trong đó thì toàn thân sẽ đầy mùi thuốc, cho nên nhất định đối phương đã biết rõ túi hương của nàng có cái gì, rồi bí mật tiến hành huấn luyện con hổ, cho nên khi nó phát điên lên sẽ hướng thẳng về phía nàng.” Phó Triêu Tuyên rất tán thành suy đoán của Độc Cô Liên Thành, lại tiếp tục bổ sung, “có cơ hội làm vậy, nhất định là Thái tử rồi.”

"Không!"

"Không phải Thái tử!"

Giang Tiểu Lâu và Độc Cô Liên Thành gần như cùng lúc mở miệng, chợt hai người cảm thấy khác thường liền đồng thời ngưng lại.

Vốn dĩ Giang Tiểu Lâu cũng không có ý nghĩ gì khác với Độc Cô Liên Thành, nhưng mấy ngày nay Vương phi không ngừng khuyên nhủ, đều nói Thuần Thân Vương nguy cơ trùng trùng, không phải nhân duyên tốt, bảo nàng đặc biệt lưu ý, cật lực tránh khỏi hiểu lầm. Vốn là muốn dần dần xa lánh, lại nghĩ cách báo đáp ơn cứu mạng, kết quả hôm nay lại thiếu nợ ân tình, còn khiến cho mọi người đều nói Thuần Thân Vương anh hùng cứu mỹ nhân, ý nghĩa phi phàm, ngay cả Khánh Vương phi cũng thay đổi cách nói, khen ngợi Độc Cô Liên Thành không dứt miệng. Giang Tiểu Lâu biết nợ ân tình này trả không hết được, hắn muốn cùng đi đến dược đường, trong lòng nàng tuy rằng không muốn, miệng vẫn không tiện cự tuyệt. Nói cho cùng, Độc Cô Liên Thành vẫn rất trong sáng rõ ràng, tấm lòng như gương, chưa từng có biểu hiện theo đuổi hay bức ép nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy lòng mình kỳ lạ, nói không rõ được là lý do gì. Nàng muốn thể hiện lạnh nhạt một chút, người ta lại vẫn rất phóng khoáng bao dung, không hề để bụng, bản thân mình vô duyên vô cớ nảy sinh nhiều suy nghĩ phức tạp, ngược lại rõ ràng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Thấp thỏm không yên không phải là tính cách của Giang Tiểu Lâu, nhưng lúc nãy hai người lại tâm ý tương thông mà nói hai câu giống hệt nhau, cảm giác càng kỳ lạ.

Phó Triêu Tuyên kinh ngạc nhìn họ, trong mắt lóe qua một biểu hiện kỳ dị, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, trên môi chỉ hơi cay đắng mà cong lên, nói: “Sao lại khẳng định như vậy?”

Giang Tiểu Lâu liền giải thích: “Rất đơn giản, lần đấu thú này là Thái tử chủ trì, nếu xảy ra chuyện thì hắn là người đầu tiên bị liên lụy, hắn sẽ không cần vì giết một người không quan trọng như ta mà mạo hiểm như thế. Đừng quên hôm nay bệ hạ cũng có mặt, nếu con hổ gây ra chuyện gì, người bị thương rất có thể là bệ hạ. Ngôi Thái tử của hắn còn chưa vững, sao sẽ tự hủy tương lai của mình, tạo cơ hội cho những hoàng tử khác xông lên?”

Giang Tiểu Lâu phân tích rất có lý, trong lòng Phó Triêu Tuyên cũng căng thẳng: “Tiểu Lâu, đừng mạo hiểm nữa, nghe lời khuyên của ta rời khỏi Khánh Vương phủ đi.”

Vẻ mặt hắn tuy bình thường nhưng khó nén chân tình trong đáy mắt, dĩ nhiên là sự lo lắng này xuất phát từ nội tâm.

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu như có thủy quang lóe lên, ngoài mặt vẫn làm như không phát hiện: “Huynh cho rằng bây giờ ta còn cơ hội thoát thân hay sao?"

Phó Triêu Tuyên lại lên tiếng, vì quá mức lo lắng mà mang theo chút run rẩy: “Ta xuất thân trong gia đình y học, ngày thường chỉ biết hái thuốc, luyện thuốc, chữa bệnh, cứu người, những cái khác không biết, cũng không hỏi tới. Có lẽ đầu óc ta quá đơn giản, đến mức không thể nào hiểu được thế giới của nàng, nhưng ta biết một chuyện, bây giờ có người đang tìm mọi cách giết nàng. Người ta muốn giết nàng đó Giang Tiểu Lâu, không lẽ nàng chỉ nghĩ đến chuyện báo thù, hoàn toàn không muốn giữ tính mạng của mình sao?”

Lần đầu tiên khi nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, nàng mang hàm oan, chịu nhục, trong lòng rõ ràng ngập tràn thù hận, nhưng ở trước mặt hắn vẫn diễn một màn tuyệt hay, tuy biết rõ rắp tâm của nàng hắn vẫn bị nàng mê hoặc. Một cô gái ngoại trừ gương mặt đẹp ra, cái hấp dẫn nhất chính là trí tuệ của nàng, Giang Tiểu Lâu càng thần bí, tâm tư càng phức tạp, Phó Triêu Tuyên càng mê đắm, càng muốn thấu hiểu nàng. Nhưng vì báo thù mà nàng có rất nhiều kẻ thù, lại vẫn làm theo ý mình, không chịu nghe lời khuyên của bất cứ ai. Quyền lực vốn là thứ đáng sợ nhất trên đời, dưới sự dẫn dắt của nó, một quân tử nho nhã sẽ trở nên điên loạn, một nữ tử nhu nhược đáng yêu sẽ trở nên độc ác. Có câu hẹp hòi không phải quân tử, không độc ác không phải trượng phu, muốn sinh tồn giữa vũng bùn này, cần phải luyện ra được một trái tim sắt đá, mình đồng da sắt. Phó Triêu Tuyên biết bề ngoài Giang Tiểu Lâu vô cùng cứng cỏi, nội tâm vẫn tồn tại lương thiện, hắn không muốn nữ tử mình thích càng lún càng sâu, càng không muốn nàng chết không chỗ chôn thây, cho nên dù hắn phải liều mạng cũng muốn khuyên nàng sớm ngày quay đầu.

Từng gốc cây ngọn cỏ trong thiên hạ này vô cùng đáng yêu, tại sao lại cứ chấp nhất thù hận trong quá khứ. Nếu Giang Tiểu Lâu chịu buông bỏ, quên hết chuyện trước đây, nàng có thể có được một tương lai tươi sáng hạnh phúc. Lấy sự bao dung của hôm nay để đổi lấy niềm vui của ngày mai, đúng là chuyện có lời nhất trên đời này, vì sao nàng cứ phải u mê không tỉnh như vậy…

Giang Tiểu Lâu chỉ trầm mặc không nói, cũng không giải thích một chữ.

Độc Cô Liên Thành khẽ thở dài một hơi: “Phó đại phu, ta biết huynh có ý tốt, nhưng có một số trò chơi một khi đã tham gia thì không thể rút lui nữa, cho dù muốn rời khỏi ván cờ, cũng phải nhìn xem người ta có chịu hay không. Kẻ thù của Minh Nguyệt quận chúa quá nhiều, bây giờ nàng được Hoàng hậu công khai chiếu cố, những người kia không dám làm gì, nếu nàng rời khỏi Khánh Vương phủ thì mới đúng là tự đẩy mình vào nguy hiểm.”

Gương mặt tuấn tú của Phó Triêu Tuyên không đồng tình: “Ai nói không được, Phật nói buông bỏ đồ đao lập địa thành Phật, chỉ cần thành tâm ăn năn…”

Sắc mặt Giang Tiểu Lâu trầm xuống, trong đôi mắt sáng mang theo ba phần lạnh lùng cao ngạo: “Không lẽ minh oan cho người vô tội là sai, diệt trừ người ác độc là sai? Ta không sai, cũng hoàn toàn không cần nhận sai. Phó đại phu, đây là cuộc đời của ta, xin để ta tự quyết định đi.” Nói xong nàng liền xoay người, trực tiếp ra khỏi dược đường.

Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu cố chấp như vậy, Phó Triêu Tuyên khôngbiết nên khuyên bảo gì, cũng không nói ra được câu gì phản bác đối phương. Hắn chỉ chuyển sang Độc Cô Liên Thành, không kìm được trách móc: “Nếu huynh thật lòng yêu thích nàng, thì phải ngăn cảng nàng. Biết rõ nàng muốn đi làm chuyện nguy hiểm, lại cứ để nàng tùy theo bản tính mà đi làm hay sao?”

Đối mặt với sự phẫn nộ của Phó Triêu Tuyên, trong nháy mắt không khí như ngưng trệ, Độc Cô Liên Thành chỉ cười khẽ: “Lúc đầu ta cũng muốn ngăn cản, nhưng mà quan sát đến giờ, ta đột nhiên hiểu được tâm tình của nàng.”

Ánh mắt Phó Triêu Tuyên như mang theo lưỡi đao: “Huynh hiểu? Ta không hiểu.”

Độc Cô Liên Thành nghe vậy, nụ cười nhạt bên môi từ từ thu lại: “Không bằng để ta hỏi huynh, nếu bây giờ có người tổn thương Tiểu Lâu, huynh sẽ căm hận hắn không?”

Hô hấp của Phó Triêu Tuyên cứng lại, lời ra đến miệng lại nhịn xuống, trái tim như điên cuồng nhảy nhót, khiến hắn như một người câm.

Độc Cô Liên Thành thấy thần sắc của hắn liền hiểu rõ, khẽ cười: “Ta nghĩ bản thân huynh cũng hiểu rõ, không cần nói ra làm gì. Thân là nam tử, nữ nhân yêu mến bị tổn thương, huynh có hai lựa chọn, một là xem như không có gì xảy ra, hai là tìm đủ cách báo thù cho nàng. Nếu dòng máu trong ngực huynh là nóng, dĩ nhiên sẽ oán hận, điều này chứng minh huynh là một người sống. Có rất nhiều chuyện huynh chưa từng trải qua, không có nỗi đau chia cắt, hoàn toàn không hiểu được sự thống khổ trong đó. Huynh trách Tiểu Lâu không hiểu được khổ tâm của huynh, nhưng huynh cũng đâu có hiểu được nàng, biết được nhu cầu của nàng, thông cảm cho nội tâm của nàng?”

Phó Triêu Tuyên sửng sốt một lúc lâu, chờ hắn tỉnh hồn lại, Độc Cô Liên Thành đã rời đi.

Dược đồng nhìn Phó Triêu Tuyên, khổ sở nói: “Phó đại phu, thi thể con hổ này…”

Trên mặt Phó Triêu Tuyên lộ ra biểu hiện uể oải, thất vọng nói: “Tự ngươi xử lý đi.”

Dược đồng liếc mắt nhìn con hổ trên bàn, không tự chủ được mà nhíu mày: “Tự mình xử lý, ta có thể xử lý kiểu gì đây.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio