Xướng Môn Nữ Hầu

chương 127-1: tiếng hót kinh người (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khánh Vương nhớ tới Thuận di nương lại thở dài một tiếng.

Hách Liên Tiếu làm như lơ đãng nói: “Những chuyện thương tâm này phụ thân không cần nhắc lại, nữ nhi đã chuẩn bị một chút đồ ăn vặt, muốn đưa đến cho phụ thân thưởng thức.” Nói xong, nàng liền nhận lấy hộp cơm trên tay tì nữ bên cạnh, nhẹ nhàng mở ra, các loại như bánh như ý, bách hợp hạt sen, mứt táo… được bày trên đĩa rất tinh xảo.

Khánh Vương nhìn kỹ lại, những món khác đều là thông thường, duy chỉ có một món là nho khô phối với hồ đào tươi (quả óc chó), là bỏ nho khô vào trong hồ đào, lại tưới nước mật nho lên, mùi thơm nức mũi.

Hách Liên Tiếu có vẻ đặt biệt săn sóc: “Trước tiên con ngâm nho vào mật ong, sẽ đó đập hồ đào tươi ra, rồi tưới nước mật nho lên, mùi vị rất ngon, phụ thân nếm thử đi.”

Khánh Vương thoáng gật đầu, mặt không khỏi hiện lên ý cười: “Con quả thật có lòng.”

Hách Liên Tiếu tươi tắn rạng rỡ: “Đây là chuyện con gái nên làm.”

Thật ra Hách Liên Tiếu thông minh lanh lợi, khéo miệng khéo tay, xưa nay Khánh Vương rất yêu thương nàng. Hơn nữa nàng làm việc khéo léo, biết cách lấy lòng, đối xử mới mọi người đều dùng bộ dáng hòa hảo hiền lành, khiến người ta yêu thích. Nhưng gần đây Phiên Phiên thường ở trước mặt Khánh Vương nói điều không hay về Đan Phượng quận chúa, lâu dần Khánh Vương cũng xa lánh nàng. Hôm nay thấy nàng ôn hòa nhún nhường như vậy, nghĩ đến mình cũng từng đối xử tệ với mẹ của nàng, trong lòng hiện lên một tia hoài niệm, giọng điệu cũng mềm dịu đi: “Con yên tâm, con nghe lời hiểu chuyện như vậy, phụ thân sẽ không bạc đãi con. Chuyện của Tam điện hạ phụ thân sẽ thay con nghĩ cách, dù hôn sự này không thành, cũng sẽ không để con sống già trong phủ.”

Nói đến bốn chữ sống già trong phủ, da mặt Hách Liên Tiếu run lên một chút. Nàng đột nhiên nhớ đến năm xưa Khánh Vương có một tiểu muội muội, chính là cô của nàng. Luận thân phận luận địa vị, cũng là một cành vàng lá ngọc. Có người nói năm xưa lão thái hậu rất yêu thích nàng, phong nàng làm Vinh Mẫn quận chúa, đây chính là cấp bậc cao nhất của quận chúa. Xưa nay hoàng gia quen chỉ hôn, lão thái hậu thích lo chuyện bao đồng, liền chỉ hôn Vinh Mẫn quận chúa cho Nam Sử quận vương của Trữ vương phủ. Trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, nhưng đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, chưa đợi được quận chúa phong quang gả đi thì vị quận vương kia liền nhiễm bệnh qua đời. Vinh Mẫn quận chúa xem như là vọng môn thủ tiết, lại không có con cái. Lão thái hậu vô cùng thương nàng, thường đón nàng vào cung ở, để nàng bớt cô đơn.

Vị Vinh Mẫn quận chúa này Hách Liên Tiếu từng gặp, vóc người gầy nhỏ, tuy rằng tướng mạo không tính là hàng đầu nhưng cũng xem như xinh đẹp tuyệt trần, khí chất đoan trang. Vì góa chồng trước khi cưới nên xưa nay nàng không mặc xiêm y hoa lệ, hay để mặt mộc, càng lộ vẻ đoan trang. Chỉ tiếc hôn sự của vị cô mẫu này không thành, trong lòng ngột ngạt, sau không biết có văn nhân rảnh rỗi nào trào phúng nàng vài câu, còn dán bài vè tả nàng ở cửa sau Khánh Vương phủ, nói nàng nếu như thật sự một lòng với hôn phu thì nên sớm ngày đi theo hắn, một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, Vinh Mẫn tức giận đến bị bệnh, cả ngày đêm trốn ở trong phòng, ôm gối khóc ròng, mặc kệ người khác khuyên bảo thế nào cũng không chịu ra ngoài. Lúc đó Khánh Vương thương yêu muội muội, tìm mọi cách khuyên nhủ, còn cho người thay nhau trông chừng nàng. Ai ngờ nàng không còn mặt mũi nào gặp ai, đóng cửa không ra. Một người suốt ngày không thấy ánh mặt trời, hơn nữa trong lòng đầy phiền muộn, rất nhanh liền qua đời. Khi chết, gương mặt nàng héo khô, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, hình dung cực kỳ khủng bố. Hách Liên Tiếu nghĩ đến liền run rẩy toàn thân, nữ tử dân gian dễ tái giá, thân phận càng cao càng dễ bị người lên án. Cô mẫu nhận hết sủng ái mất đi vị hôn phu thì bị bức tử, mình bị người vứt bỏ, còn ai chịu tới cửa cầu hôn, nếu phải gả đi xa thì không bằng nàng lập tức chết đi cho rồi.

Đừng thấy hiện giờ Khánh Vương nói như hoa rơi nước chảy, cái gì mà lại chọn rể hiền, ngoại trừ Tam hoàng tử thì còn ai xứng với nàng. Nàng muốn làm con dâu hoàng gia, quyết không thể bị Giang Tiểu Lâu làm hại. Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt Hách Liên Tiếu càng sâu: “Phụ thân nói đúng, con gái sẽ không để những chuyện phiền nhiễu này trong lòng, nhất định sẽ chung sống hòa thuận với mọi người.”

Lúc này Khánh Vương mới hài lòng gật đầu, lại nghe thấy Hách Liên Tiếu nói: “Hôm nay mai vàng mà phụ thân tự tay trồng đã nở rộ, con gái đi cùng phụ thân đến hoa viên dạo được không.”

Nghe nàng nói vậy, Khánh Vương cũng không đành lòng từ chối, ý đồ của hắn là cố ý xoa dịu Hách Liên Tiếu cho nên cố ý nói đến những đề tài vui vẻ, Hách Liên Tiếu cũng tìm mọi cách lấy lòng, không lộ ra chút phiền muộn nào. Hai người vừa đi vừa nói, bầu không khí khá là hòa hợp. Không lâu lắm, Khánh Vương đột nhiên nhìn thấy một bóng người nằm nhoài bên bờ hồ nhỏ cách đó không xa, hắn nhìu mày nói: “Đó là…”

Hách Liên Tiếu liếc qua một cái, cười nhạt: “Phụ thân, đó là thế tử.”

Khánh Vương gật gù, ánh mắt trở nên âm trầm ba phần, không che giấu được vẻ chán ghét: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, sao còn như trẻ con vậy?” Hắn nói vậy, biểu hiện càng lạnh lẽo.

Hách Liên Tiếu đặt hết biểu hiện của đối phương trong mắt, gương mặt lại không chút biến đổi: “Phụ thân đừng nóng ruột, có lẽ do thế tử còn nhỏ tuổi, qua vài năm nữa sẽ hiểu chuyện thôi.”

“Qua vài năm nữa, ta đã bao nhiêu tuổi rồi. Nếu đại ca con không phải là con thứ thì đã danh chính ngôn thuận trở thành thế tử, đâu cần ta bận tâm như vậy.” Khánh Vương không tự chủ được mà cảm khái, nhưng hắn không nghĩ rằng, chính cái không tự chủ này đã khiến Thuận di nương và hai đứa con thứ tin là thật, bao nhiêu năm nay đều công khai hoặc ngấm ngầm đấu đá, mấu chốt nhất chính là Khánh Vương không có được suy nghĩ chính chắn, nếu hắn sớm lập thế tử, không có suy nghĩ đổi người, thì làm gì xuất hiện nhiều yêu ma quỷ quái như vậy?

Trong lòng Hách Liên Tiếu oán hận, giọng điệu lại cực kỳ kinh ngạc: “Phụ thân, đó không phải Giang Tiểu Lâu sao?”

Khánh Vương theo mắt nàng nhìn tới, quả thật thấy Giang Tiểu Lâu đang mỉm cười ngồi bên đình nghỉ mát, bên người có một tiểu tì. Lông mày Khánh Vương nhíu lên, nói một câu đầy ẩn ý: “Minh Nguyệt quận chúa và thế tử rất thân cận thì phải.”

Hách Liên Tiếu làm như không nhận ra đối phương đang thấy phản cảm, giọng điệu từ đầu đến cuối vẫn nhàn nhạt: “Xưa nay Minh Nguyệt quận chúa rất quan tâm thế tử, mỗi ngày luôn cùng chơi đùa với thế tử một canh giờ, cho nên tình cảm của bọn họ… so với người tỷ tỷ ruột như con còn tốt hơn nhiều.”

Nghe Hách Liên Tiếu nói vậy, Khánh Vương vẫn chưa đặc biệt chú ý. Giang Tiểu Lâu là nghĩa nữ của Khánh Vương phi, về danh nghĩ cũng là tỷ tỷ của thế tử, hai người họ thân cận như vậy, không chừng chính là ý của Vương phi. Nghĩ đến đây hắn liếc mắt nhìn sắc trời một chút, quay đầu nói: “Cũng không còn sớm con quay về trước đi, chuyện của con phụ thân sẽ chú ý, đừng lo lắng nhiều quá.”

Hách Liên Tiếu chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Vâng.” Sau đó nàng đứng sững một chỗ nhìn theo Khánh Vương rời đi.

Một trận gió lạnh thổi qua, nàng nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, ánh mắt mang theo một tia hài lòng lạnh lẽo, ý cười bên môi từ từ tràn ra, rồi xoay người bỏ đi.

Giang Tiểu Lâu rất thích thế tử Khánh Vương, vì đây là một thiếu niên đơn giản đáng yêu, đi cùng với hắn cứ như không có gì để buồn phiền. Hách Liên Nhạc cũng rất thân cận nàng, ban đầu hắn rất sợ hãi, sau hắn dần dần phát hiện Giang Tiểu Lâu thật lòng quan tâm mình, luôn tìm cách để hắn và Khánh Vương phi được thân thiết hơn, thậm chí còn tự tay dạy hắn nhiều thứ. Biết hắn thích vẽ tranh liền đưa tới giấy và bút mực tốt nhất, biết hắn thích động vật liền đưa tới một con chó con. Hắn buộc vào cổ nó một cái chuông vàng nhỏ, khi chạy loanh quanh thì leng keng vang vọng, nghe rất vui tai. Hắn mơ hồ cảm thấy, nàng không như những người khác hay chê mình là kẻ không có ý chí, không có tiền đồ. Ngược lại, nàng hiểu được niềm vui của kẻ ngốc, chịu trò chuyện với mình. Tất cả những người trong phủ, bao gồm cả mẹ ruột hắn, không ai không dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn, cứ như hắn là yêu quái không bằng, chỉ có Giang Tiểu Lâu đặc biệt không giống.

Lúc này Giang Tiểu Lâu đang nhìn Hách Liên Nhạc chơi đùa, Tiểu Điệp ở bên cạnh nhắc nhở: “Tiểu thư, lúc nãy nô tì nhìn thấy…”

"Nhìn thấy cái gì?"

“Nô tì thấy Khánh Vương và Đan Phượng quận chúa đứng ở hành lang, không biết đang nói gì, biểu hiện có chút quái lạ.”

Giang Tiểu Lâu không để ý lắm mà cười: “Xem ra Hách Liên Tiếu đã nghĩ ra cách để đối phó với ta.”

Tiểu Điệp mơ hồ cảm thấy ánh mắt của Hách Liên Tiếu rất lạ, trong lòng bất an: “Tiểu thư, người nên cẩn thận, Đan Phượng quận chúa rất hận người đó.”

Giang Tiểu Lâu nhướng mắt lên nhìn sang, Hách Liên Tiếu đã nhẹ nhàng rời đi. Nàng hờ hững nhìn bóng lưng gầy gò kia biến mất giữa những hành lang sâu hun hút, trong lòng đã hiểu rõ. Hách Liên Tiếu bị đoạt mất hôn sự, dĩ nhiên căn phẫn, đổ hết tất cả nợ nần lên đầu mình. Nhưng nàng ta cũng không chịu suy nghĩ lại, nếu không có Thuận di nương và An Hoa quận vương làm xằng làm bậy thì chuyện làm sao ra nông nỗi này.

Nhìn thấy thần sắc Giang Tiểu Lâu phức tạp, Tiểu Điệp liền nói: “Tiểu thư, có cần nô tì phái người theo sát họ không?”

Giang Tiểu Lâu nhẹ lắc đầu, lại thay đổi đề tài: “Gần đây Khương phu nhân thế nào?”

Tiểu Điệp suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Gần đây Khương phu nhân vì mang thai nên cũng ít hầu hạ Vương gia, Vương gia cũng không có người mới, mỗi ngày chỉ ở bên Khương phu nhân, có vẻ rất sủng ái nàng ta.”

Giang Tiểu Lâu toát ra biểu hiện suy tư, lúc này Hách Liên Nhạc từ xa chạy tới, nâng con chó con lông xù trong tay lên, nói với Giang Tiểu Lâu: “ Tỷ nhìn đi.”

Giang Tiểu Lâu nhìn gương mặt đầy mồ hôi của hắn, ánh mắt lại sáng lấp lánh, áo choàng trên người nhăn nhúm, không khỏi trêu ghẹo hắn: “Thế tử gia ham chơi như vậy, chỉ sợ Vương phi nhìn thấy lại trách móc đó.”

Hách Liên Nhạc nở nụ cười ngây ngô, ngoại hình thanh tú phối với thân thể gầy gò càng tôn lên vẻ ngờ ngệch của hắn. Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, thở dài một cái, một người ngây thơ như vậy có thể tồn tại trong Khánh Vương phủ đến nay, chính là vì hắn không gây ra trở ngại gì, những người kia chắc chắn họ sẽ chiếm được vị trí thế tử, không cần phải làm hại đến một kẻ ngu si. Nhưng bây giờ xem ra, tình hình tràn ngập nguy cơ, chỉ sợ bọn họ chó cùng rứt dậu sẽ ra tay với thế tử. Trong lòng nàng rất rõ điểm này, cho nên gần đây mới hay đi cùng Hách Liên Nhạc, quan sát người và việc bên cạnh hắn, chỉ sợ có người nảy sinh ý đồ xấu với hắn. Vốn dĩ nàng muốn để Sở Hán theo sát Hách Liên Nhạc, nhưng Sở Hán lại lo lắng cho an toàn của nàng, kiên quyết không chịu rời đi, nàng không thể làm gì hơn là dặn dò người bên cạnh Hách Liên Nhạc gia tăng đề phòng.

Từ hoa viên trở về, Khánh Vương đi đến chỗ của Khương Phiên Phiên, vừa đi vào phòng ngủ chỉ cảm thấy một mùi hương xông thẳng vào ngực, đến khi cẩn thận ngửi lại thì thấy lúc ẩn lúc hiện, như có như không. Khương Phiên Phiên đang ngồi trong bóng tối, cúi đầu mân mê một khối mực. Khánh Vương đi đến bên người nàng, nàng nghe tiếng bước chân, ngẩn đầu lên nói: “Vương gia, khối mực này thật là tốt, trơn bóng ôn hòa, mùi hương nức mũi.” Khi nói chuyện gương mặt nàng dịu dàng, mắt phượng lóe sáng, mang đầy vui vẻ.

Sau khi Khương Phiên Phiên mang thai thì hơi đẫy đà so với trước, giờ khắc này nàng vận chiếc váy dài màu vàng, trên búi tóc chỉ cắm một cây trâm vàng, gương mặt mịn màng như tỏa sáng dưới ánh nến. Nụ cười của Khánh Vương càng sâu, biểu hiện cũng càng ôn hòa: “Biết nàng thích mấy thứ này nên ta cố ý đưa đến cho nàng thưởng thức, nhưng bây giờ nàng đi lại nặng nề, đừng động đến bút mực nhiều, cẩn thận sức khỏe.”

“Vâng”, Phiên Phiên ôn nhu đứng lên, dặn dò Thải Hà, “đổi sang trà Vân Phiến năm nay vừa đưa đến.”

Khánh Vương ở lại chỗ của Khương Phiên Phiên đến khuya, đúng lúc Phiên Phiên chuẩn bị dặn dò Thải Hà chuẩn bị giường thì Khánh Vương phất tay ngừng lại: “Không cần, ta còn phải về thư phòng.”

Phiên Phiên vội hỏi: “Vương gia, hôm nay ngài không ở đây nghỉ ngơi sao?”

Khánh Vương mệt mỏi xoa trán: “Bệ hạ bảo ta làm một số chuyện, lát nữa ta phải về thư phòng, sợ đến lúc làm xong cũng phải đến canh hai rồi, cơ thể nàng không tiện, không cần thức dậy hầu hạ, ta cứ ở lại thư phòng một đêm thôi.”

Nghe Khánh Vương nói thế, Phiên Phiên mỉm cười nói: “Thiếp phải chăm sóc tốt chuyện ăn uống ngủ nghỉ của Vương gia, bây giờ thân thể thiếp bất tiện, Thải Hà, mau lấy đèn ra soi đường cho Vương gia.”

Bên người Khánh Vương làm sao thiếu người soi đường, chỉ là Khương Phiên Phiên chu đáo mà thôi, trong lòng hắn càng thêm yêu thương, mỉm cười nói: “Vẫn là Phiên Phiên thương yêu bản vương.” Nói xong, hắn khoác áo lông đi ra ngoài.

Khương Phiên Phiên quay đầu lại thấp giọng nói: “Xem giúp ta thư phòng có sạch sẽ hay không.”

Thải Hà vâng lời đáp một tiếng: “Vâng.”

Khương Phiên Phiên xuất thân thấp hèn, tất cả đều phải dựa vào Khánh Vương, chỉ lo nàng sơ sẩy bị phân chia sủng ái, nên tìm đủ cách nhìn chằm chằm Khánh Vương, nàng bảo Thải Hà thay mình đưa Khánh Vương đến thư phòng chính là thêm một cơ sở ngầm, chưa chắc Khánh Vương không hiểu được, chỉ là muốn an ủi nàng nên giả vờ không rõ thôi.

Đêm khuya, khắp nơi yên tĩnh, chỉ có côn trùng trong bụi cỏ kêu to, càng có vẻ trống vắng. Khánh Vương một đường đi qua hoa viên, chỉ ngửi được một mùi hoa mai thơm ngát xông thẳng vào mũi, mùi vị nồng nặc khiến người ta không tự chủ được mà cảm thấy phấn chấn. Tâm tình hắn rất tốt, một đường xuyên qua con đường đá cuội đi thẳng về thư phòng. Thải Hà tận tâm nhấc đèn lồng đi ở bên trái Khánh Vương, như vô tình như cố ý dẫn đường. Khánh Vương chợt nghe ở sau hòn giả sơn có âm thanh, hắn dừng chân lại chăm chú lắng nghe. Thải Hà vừa muốn mở miệng hỏi lại bị Khánh Vương nhấc tay chặn lại. Sắc mặt của hắn ngày càng âm trầm, nhẹ bước ra phía sau hòn giả sơn nhìn, chỉ thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau. Ban đầu hắn cho là hộ vệ và tì nữ có tư tình, nhất thời tức giận đến cực hạn, lớn tiếng quát lên: “Các ngươi đang làm gì đó?”

Dường như Thải Hà bị tiếng hét này làm cho kinh sợ, đèn lồng trong tay rơi xuống đất, lập tức tắt đi. Đôi uyên ương bị kinh sợ lại không biết chọn đường, cứ thế xông ra.

Khánh Vương giậm chân một cái, tức giận nói: “Nhanh, sai người bắt chúng lại.”

Ánh trăng bị mây đen che khuất, khắp nơi một màu tối đen như mực, hộ vệ nghe tin vội vã chạy đến tìm tòi một lúc lâu nhưng chỉ tìm được ở bụi cỏ một cái ngọc bội, Khánh Vương sai người thắp nến lên, cẩn thận nhìn kỹ ngọc bội kia một lúc, sắc mặt không khỏi biến động. Không đợi người khác lên tiếng hắn vội vã giấu ngọc bội vào tay áo, cất giọng nói: “Quản gia, vương phủ quyết không tha cho chuyện xấu xa này, ngươi nhất định phải điều tra nghiêm ngặt, tìm cho ra hai người này.”

Quản gia vội vâng một tiếng, vốn muốn xin Vương gia giao vật chứng cho hắn đi điều tra, đã thấy Khánh Vương vội vã rời đi.

Vừa vào thư phòng, Khánh Vương đã hung hăn nhìn chằm chằm Thải Hà: “Lúc nãy ngươi có nhìn thấy mặt hai người kia không?”

“Nô tì… nô tì không nhìn thấy gì hết.” Thải Hà làm như sợ hãi, quỳ trên đất run lẩy bẩy.

Không nhìn thấy thì có thể sợ đến làm rơi lồng đèn sao, không nhìn thấy sao khi nghe hỏi lại sợ như vậy? Khánh Vương tức giận, một cước đá vào ngực nàng, lạnh lùng nói: “Nói, thành thật mà nói.”

Thải Hà bị đá một cước, nhất thời đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán, cuối cùng lấy dũng khí nói: “Vương gia bớt giận, lúc nãy nô tì nhìn thấy… nhìn thấy Minh Nguyệt… không phải, nô tì thật sự không nhìn thấy gì hết… Vương gia bớt giận, nô tì không dám nói lung tung, xin Vương gia tha mạng cho nô tì.”

Khánh Vương nghe được hai chữ Minh Nguyệt, trong nháy mắt hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt ngày càng khó coi, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Thải Hà, hiển nhiên là động lên sát ý.

Thải Hà rùng mình, liên tục dập đầu, âm thanh vô cùng kinh hoảng: “Vương gia, sắc trời đã tối, có lẽ là có tên hộ vệ không có mắt nào vụng trộm với nha đầu, xin Vương gia đừng tức giận, cẩn thận tổn thương sức khỏe.”

Khánh Vương nhìn Thải Hà, nha đầu này mắt hạnh má đào, tư thái yểu điệu, những lúc Khương Phiên Phiên không được thoải mái, trong phòng toàn do nàng hầu hạ, cũng là một người biết chìu chuộng, cẩn thận làm việc. Hắn từ từ thở dài một hơi, nói: “Đúng, rốt cuộc là tên hộ vệ không có mắt nào, ta nhất định sẽ tra ra được, băm hắn ra làm trăm mảnh. Cút.”

Thải Hà run rẩy ra khỏi thư phòng, chờ thoát ra khỏi cơn tức giận của Khánh Vương, nàng đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại nhìn thư phòng, chỉ thấy cái bóng của Khánh Vương chiếu vào trên song cửa, không ngừng đi tới đi lui, hiển nhiên là vô cùng tức giận. Nàng âm thầm thở phào một hơi, bên môi dần hiện lên nụ cười lạnh lùng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio