Tiểu Điệp le lưỡi một cái, nói: “Đáng đời, chúng ta và Đan Phượng quận chúa không thù không oán, nàng ta lại dùng cách thâm độc như vậy để hại tiểu thư, đúng là phải cho nàng ta nếm chút khổ mới được.”
Giang Tiểu Lâu gật dù, thản nhiên thở dài một tiếng: “Lần này thì hay rồi, vừa không thể khám đại phu, vừa không thể cho người khác nhìn, chỉ có thể lén lút dùng thuốc, cũng may đó chỉ là rắn nước, nếu là rắn độc chỉ sợ sẽ nguy hiểm tính mạng.”
Trinh tiết nữ tử là quan trọng nhất, bị thương ở chỗ kín như vậy không lẽ có thể cởi đồ cho người khác nhìn sao? Dù gì Đan Phượng quận chúa là lá ngọc cành vàng, nàng chỉ có thể trốn ở trên giường chờ vết thương tự lành.
Giang Tiểu Lâu hơi mỉm cười: “Nhưng mà vậy thì nàng ta sẽ càng hận ta.”
Tiểu Điệp không để ý mà hừ một tiếng: “Hận thì hận, chúng ta sợ hay sao. Kẻ nham hiểm giả dối như vậy, không dám công khai, chỉ dám đánh lén, gì mà Tế điểu với họa mi, rõ ràng là bọn họ âm thầm ra tay. Lần sau còn nữa thì nô tì sẽ tìm tới một con Trúc Diệp Thanh.”(rắn độc)
Nghe nàng nói thú vị, Giang Tiểu Lâu bất giác cười khẽ lên.
Nằm giữa tầng tầng gấm vóc, Hách Liên Tiếu không thể động đậy, chỉ cảm thấy chỗ đau rất khó chịu, miệng không kềm được mắng chửi: “Giang Tiểu Lâu đúng là hung tàn, chiêu số này cũng nghĩ ra được.”
Con rắn đó cắn ngay chỗ không nên cắn, suýt nữa hại nàng mất mạng, nếu không phải nàng đúng lúc cảm nhận được khí lạnh mà nhấc mông lên, chỉ sợ con rắn sẽ chui cả vào người nàng. Dù vậy nàng vẫn bị rắn cắn một cái, Hách Liên Tiếu càng nghĩ càng giận, vừa không dám gặp người, chỉ có thể vùi đầu vào gối, muốn cắn nát răng.
Tương Hiểu Vân ngồi một bên rơi lệ, thấy thế vội nói: “Biết ả là nhân vật lợi hại muội còn đi trêu chọc làm gì, không thấy nhị ca muội chết thế nào sao? Ta khuyên muội, nghỉ ngơi đi.”
Môi Hách Liên Tiếu trắng bệch, hai mắt xanh lên: “Tẩu sợ ả chứ muội không sợ. Lần này không được, lần sau ả sẽ không may mắn vậy đâu.”
Lần sau? Làm sao dám có lần sau nữa? Tương Hiểu Vân rất tức giận Hách Liên Tiếu không biết nặng nhẹ, lập tức nói: “Đừng nói nữa, Tế điểu là ta khó khăn lắm mới xin được Thái tử phi nương nương tìm được, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì ngay cả nương nương cũng bị liên lụy. Vốn dĩ ta nghĩ có thể lôi cả Khánh Vương phi và Giang Tiểu Lâu xuống nước cho nên mới chịu hỡ trợ, bây giờ mới biết là tự mình chuốc khổ. Ta khuyên muội, thời gian này tu thân dưỡng tính, đừng làm những chuyện không có ý nghĩa này nữa, bằng không đại ca muội về ta cũng không có cách nào giao phó.”
Hách Liên Tiếu bỗng nhiên bò lên, còn chưa mở miệng đã đau đớn đến nhăn nhúm mặt mày, lập tức khom người xuống, lạnh lùng nói:” Nếu không giúp đỡ được thì đi đi, muội không cần.”
Tương Hiểu Vân nhìn Hách Liên Tiếu lắc đầu liên tục, đánh rắn không được còn bị cắn một cái, có thể thấy thủ đoạn của Giang Tiểu Lâu thâm độc, bất kể Hách Liên Tiếu thế nào thì mình cũng không thể bị liên lụy vào đây. Nghĩ vậy, nàng không thể làm gì khác hơn là đứng lên, ôn nhu nói: “Muội nghỉ ngơi đi, hôm khác ta đến thăm.”
Tương Hiểu Vân rời đi, Hách Liên Tiếu tức đến ném gối xuống đất, bọn nha đầu sợ đến hai mặt nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Hôm sau Hách Liên Tuệ bước vào cửa, Hách Liên Tiếu đang nằm lỳ trên giường, hai mắt trũng sâu, môi mơ hồ xanh lên, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, ngay cả khí lực cũng không còn.
Hai ngày này người ở Khánh Vương phủ đến thăm rất nhiều, bền ngoài hỏi han ân cần, thật ra đều chỉ đến xem chuyện vui. Một thiên kim tiểu thư lại bị rắn cắn lúc đi tiểu tiện, nói dễ nghe thì là nhà xí quá thơm nên dụ rắn đến, nói khó nghe là nàng làm người xấu xa chọc ông trời nổi giận, bằng không sao con rắn này không đi chỗ khác, lại tiến thẳng đến nhà xí của nàng.
Thấy Hách Liên Tuệ đến thăm, trên mặt Hách Liên Tiếu nở ra một nụ cươi: “Thì ra là Tuệ Nhi đến.”
“Đại tỷ, sức khỏe của tỷ đã khá hơn chưa?” Mặt Hách Liên Tuệ đầy thân thiết.
“Tốt nhiều rồi.” Hách Liên Tuệ uể oải trả lời.
“Đã mời đại phu đến khám, kê thuốc gì chưa?”
Mặt Hách Liên Tiếu dở khóc dở cười: “Ta có mời đại phu thì hắn cũng không dám kiểm tra vết thương, chỉ có thể kê một ít thuốc tan bầm chống sưng, cố mà chịu thôi.”
Nghe nàng nói vậy, Hách Liên Tuệ toát ra vẻ đồng tình: “Con rắn này chạy vào phòng của tỉ, bao nhiêu nha đầu ma ma như vậy đều mù hết rồi sao, không ai nhìn thấy hết?”
Hách Liên Tiếu cắn chặt hàm răng, nhịn xuống phẫn hận trong lòng: “Ngàn vạn đề phòng, cũng không phòng được người đâm sau lưng. Cũng tại phụ thân không tốt, đúng là dẫn sói vào nhà.”
Hách Liên Tuệ cau mi lại, không tiếp lời Hách Liên Tiếu, trái lại đưa tay ra kéo lại mền cho nàng. Ánh mắt Hách Liên Tiếu ngưng lại, bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, trầm giọng nói: “Tuệ Nhi, không lẽ muội nghe không hiểu?”
Hách Liên Tuệ khiếp nhược nói: “Đại tỷ, muội có mang đến thuốc mỡ Dân Châu, nông phu ở đó bị rắn cắn chỉ cần bôi thuốc mỡ này thì không quá năm ba ngày sẽ lành lại, tỷ nhớ một ngày thoa ba lần. Muội còn chút chuyện xin được cáo lui trước.” Nói xong nàng liền đứng lên muốn đi ra ngoài.
Hách Liên Tiếu lạnh rên một tiếng, quái dị nói: “Ngươi cho rằng Giang Tiểu Lâu sẽ tha cho ngươi?”
Hách Liên Tuệ quay đầu nhìn Hách Liên Tiếu, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc: “Đại tỷ, tỷ đang nói gì vậy, muội có lòng tốt đến thăm tỷ, sao lại lại trách móc muội?”
Nụ cười của Hách Liên Tiếu càng lạnh lùng, nàng nhìn chằm chằm Hách Liên Tuệ, gằn giọng: “Muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm, cái chết của Dao Tuyết ngươi thoát khỏi liên can sao?”
Sắc mặt Hách Liên Tuệ vững vàng, nụ cười như cũ: “Đại tỷ, tỷ đúng là hồ đồ rồi, Dao Tuyết quận chúa chết thì liên quan gì đến muội? Tỷ ấy chết là vì bị Thuận di nương đi mật báo, chết trong tay Thái tử phi.”
“Người ngay không nói quanh co, quả thật mẹ ta là nội ứng, nhưng đáng tiếc xưa nay Vương phi và Dao Tuyết rất đề phòng bà ấy, bà ấy đâu phải Thiên Lý nhãn hay Thuận Phong nhĩ, làm sao biết được hành tung của hai mẹ con kia? Cho nên ta đoán, trong phủ này còn có đồng mưu của mẹ ta, không, phải nói là cơ sở ngầm.”
Đôi mắt Hách Liên Tuệ dịu dàng: “Đại tỷ, tỷ đừng quên, muội và Dao Tuyết tình như tỷ muội, cùng ăn cùng chơi, thế gian này ai cũng có thể hại tỷ ấy, chỉ có muội là không. Bây giờ tỷ đang bị thương nên mới nghi thần nghi quỷ, muội khuyên tỷ nên cẩn thận nghỉ ngơi dưỡng bệnh, tuyệt đối đừng suy nghĩ lung tung.”
Vẻ mặt Hách Liên Tiếu thay đổi mấy lần: “Hách Liên Tuệ, ngươi đúng là rất dẻo miệng, chẳng trách Vương phi yêu thích ngươi.”
Vẻ mặt Hách Liên Tuệ dịu dàng: “Đại tỷ quá khen, muội xin cáo từ.”
Hách Liên Tiếu nhìn Hách Liên Tuệ rời đi, không tự chủ được lộ ra chế giễu lạnh lùng, tự nhủ: “Khánh Vương phi đúng là ngu xuẩn, giữ lại một con rắn độc bên mình.” Ánh mắt nàng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Thải Hà đâu, bảo nó tới gặp ta.”
“Tiểu thư, Thải Hà… Thải Hà làm vỡ đồ ngọc mà Khương phu nhân thích nhất, bị… đánh gãy chân, bán đi rồi.”
Chọn Thải Hà làm nhân chứng vì nàng là người bên cạnh Khương Phiên Phiên, chỉ có như vậy mới được Khánh Vương tin tưởng. Nhưng hôm nay nàng bị xử trí, nói rõ Khánh Vương cũng không dám truy cứu chuyện đó nữa, người phụ thân không ra gì này đúng là tức chết. Mí mắt Hách Liên Tiếu giật lên, trong nháy mắt hiểu được, nhất thời oán hận ngập trời, hầu như cắn nát răng.
Ngự thư phòng.
Hoàng đế lật tấu chương trong tay, liếc mắt nhìn Dương Các lão: “Ngươi nói Khắc Nhi có mưu đồ khác, Các Lão, ngươi quá lo xa rồi.”
Dương Các lão không chút hoang mang nói: “Bệ hạ, Thái tử và Tam điện hạ tranh đấu khí thế hừng hực, trong triều ai ai cũng biết, ở thời điểm mấu chốt này, nếu bệ hạ đồng ý đổi tân nương thì quá không thích hợp.”
“Hả, có gì không thích hợp?”
Dương Các lão vuốt râu mép, vẻ mặt âm trầm: “Bệ hạ, nếu Tam điện hạ có suy tính với ngôi hoàng đế, dĩ nhiên sẽ chăm lo việc nước, tìm đủ cách phá triển thế lực của mình, chuyện ngài ấy đính hôn với Khánh Vương phủ… vốn thần đã không đồng ý. Thế lực Tam điện hạ quá mạnh, nhà vợ đắc lực, sẽ uy hiếp đến Thái tử, vị trí Thái tử của một nước dao động, đó không phải là chuyện mà chúng thần muốn thấy. Tam điện hạ thỉnh cầu đổi hôn rõ ràng là có rắp tâm khác.”
Sắc mặt hoàng đế hơi động, toát ra biểu hiện suy tư.
Dương Các lão thẳng tắp nhìn đối phương nói: “Bệ hạ cứ nghĩ đi, Đan Phượng quận chúa và Minh Nguyệt quận chúa có gì khác nhau?”
Hoàng đế suy nghĩ chốc lát mới mở miệng: “Mặc dù Đan Phượng quận chúa là con thứ nhưng là quận chúa chính thống, cha và anh rất đắc lực, Khắc Nhi mới đồng ý cuộc hôn sự này, còn Minh Nguyệt thì…”
“Bệ hạ, trước khác nay khác, tuy rằng xuất thân Giang Tiểu Lâu không bằng Đan Phượng quận chúa, nhưng lại do Hoàng hậu nương nương tự mình sắc phong, rất được nương nương yêu thích, so với một Đan Phượng quận chúa chỉ có hư danh, thì chọn Giang Tiểu Lâu sẽ được lợi rất nhiều. Nếu có thể nịnh bợ được Hoàng hậu nương nương, sau này con đường của Tam điện hạ sẽ vô cùng thông thoáng.”
Trong triều ai cũng nghĩ như vậy, nhưng không ai dám nói ra. Sắc mặt hoàng đế trở nên phức tạp, hắn không muốn nghĩ xấu về Độc Cô Khắc, nhưng Dương Các lão đã nói đến mức này, hoàng đế không thể không suy nghĩ. Hoàng hậu không có con, dù Thái tử là do bà nuôi nấng nhưng tình cảm giữa hai người không tốt lắm, đặc biệt lần trước Thái tử giúp đỡ Hách Liên Thắng trên điện, đã hoàn toàn đắc tội Hoàng hậu. Thái tử xảy ra vấn đề, dĩ nhiên sẽ làm người khác có mơ ước. Nhất là Hoàng hậu không chỉ là quốc mẫu, đằng sau bà là cả An thị.
Hoàng đế chậm rãi đứng lên, nhìn Dương Các lão nói: “Nếu trẫm gả Minh Nguyệt quận chúa cho Khắc Nhi thì kết quả thế nào?”
Dương Các lão khẽ mỉm cười: “Như vậy thì Tam điện hạ sẽ có thế lực ngang bằng Thái tử, mất đi chống đỡ của Hoàng hậu nương nương, Thái tử sợ là không ngồi vững vị trí Thái tử nữa. Bệ hạ yêu thương Thái tử như vậy, lại nhẫn tâm nhìn huynh đệ tranh chấp càng lúc càng kịch liệt sao?”
Hoàng đế cúi đầu, yên lặng nhìn thánh chỉ trước mắt, vốn dĩ hắn định hôm nay sẽ hạ chỉ tứ hôn cho Độc Cô Khắc và Giang Tiểu Lâu, bây giờ xem ra hành động này quá nguy hiểm. Hắn suy nghĩ chốc lát, đột nhiên vung bút lên viết một hồi như rồng bay phượng múa, sau đó ngẩn đầu lên, ném bút ra xa, lớn tiếng nói: “Người đâu, ban chỉ.”
Tối hôm đó Khánh Vương phủ nhận được thánh chỉ, khi Khánh Vương nghe được tên của tân nương, vẻ mặt đầu tiên là khiếp sợ và vui mừng, cuối cùng biến thành ngờ vực.
Tam hoàng phi tương lai, là Vân Châu quận chúa Hách Liên Tuệ.
Khánh Vương phi nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, thấy khóe môi nàng ngậm lấy một nụ cười, trong lòng liền hiểu rõ. Sáng sớm hôm nay, Giang Tiểu Lâu tự mình đi đến phủ Dương Các lão, chạng vạng liền có đạo thánh chỉ này. Hiển nhiên, Dương Các lão đã phát huy được tác dụng quan trọng, Khánh Vương phi thở phào nhẹ nhõm, tâm tư yên ổn. Từ bỏ vụ hôn nhân này tuy có đáng tiếc, nhưng dù sao cũng còn hơn phải cả đời quấn trong đấu tranh, cùng lắm thì sau này từ từ tìm một người khác là được.
Hách Liên Tuệ mặt đỏ bừng, tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người.
Nụ cười trên mặt nàng cực kỳ e lệ, trong lòng lại vô cùng nghi hoặc. Vị trí Tam hoàng phi này dĩ nhiên nàng đã mưu tính từ lâu, nhưng chỉ tiếc một điều nàng là con thứ, tướng mạo lại không sánh bằng Đan Phượng quận chúa, xưa nay không được phụ thân sủng ái, chuyện tốt như thế không tới phiên mình. Hai là Giang Tiểu Lâu được Hoàng hậu ưu ái, là sự lựa chọn tốt nhất. Ngày ấy nàng phỏng đoán tâm tư Tam điện hạ, đoán là hắn sẽ không dễ dàng đổi ý, cũng biết Hách Liên Tiếu sẽ không dừng tay, chờ khi hai người kia tranh đến một mất một còn, chính là cơ hội của nàng, nhưng bây giờ…
Bây giờ chuyện tốt rơi xuống đầu nàng quá dễ dàng, khiến người ta không dám tin tưởng.
Hách Liên Tuệ cảm giác một ánh mắt lạnh lẽo rơi vào trên người mình, không khỏi giật mí mắt: “Phụ thân, con gái không được khỏe, xin được cáo lui trước.”
Khánh Vương chỉ nghĩ là nàng e lệ, vung tay lên cười nói: “Đi đi.”
Vừa mới đi ra phòng khách, lại bị Hách Liên Tiếu đang dựa vào người nha đầu đang chặn lại, biểu hiện trên mặt đặc biệt âm trầm: “Hay cho Hách Liên Tuệ, thừa dịp ngao cò tranh nhau ngươi làm ngư ông hưởng lợi.”
Trước kia Hách Liên Tuệ không có tiếng tăm gì, ở trong phủ như cái bóng, Hách Liên Tiếu không bao giờ nghĩ đến ngay lúc nàng và Giang Tiểu Lâu đang công khai hoặc âm thầm đấu đá lại để cho người này chiếm lợi, trong lòng vừa phẫn nộ vừa oán hận, nhất thời tức giận đến muốn lồi cả mắt ra ngoài.
Hách Liên Tuệ cười nhạt, vẻ mặt dịu dàng: “Đại tỷ, thân thể tỷ chưa khỏe, cố gắng dưỡng thương đi.” Nói xong liền lướt qua Hách Liên Tiếu mà đi.
“Đứng lại, đứng lại cho ta.” Hách Liên Tiếu không nhịn được, sắc mặt tái xanh.
Trên mặt Hách Liên Tuệ hiện ra vẻ lạnh lùng, đã đi ra xa.
Trở lại viện của mình, Khánh Vương phi thở dài một tiếng: “Lúc nãy nhìn ánh mắt của Tiếu Nhi, giống như muốn ăn thịt người, ta lo lắng cho Tuệ Nhi…”
Giang Tiểu Lâu ung dung thong thả nói: “Mẫu thân không cần lo lắng, nếu nói Hách Liên Tiếu là một con sói, thì Hách Liên Tuệ chính là một con hổ, hổ sói đấu nhau dĩ nhiên sẽ rất náo nhiệt.”
“Nha đầu này, ta đã nói bao nhiêu lần, Tuệ Nhi không phải người như vậy, tại sao con lại không chịu tin nó.” Khánh Vương phi nhỏ nhẹ nói.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu dời về phía đình viện trống vắng, vẻ mặt hờ hững: “Không phải con không tin mẫu thân, mà là mẫu thân không tin con.”
Một chiêu này của nàng là gắp lửa bỏ tay người. Dương Các lão không muốn ngồi nhìn Tam hoàng tử bành trướng thế lực, cho nên đồng ý đứng ra khuyên giải hoàng đế. Có hắn khuyên can hoàng đế liền lập tức sửa lại ý định của mình. Hách Liên Tiếu vốn rất hận mình, lý do là vì Độc Cô Khắc, bây giờ thay đổi tình địch, Hách Liên Tiếu sẽ không còn tâm tình đối phó mình nữa. Đã như thế, nàng mới có thể đứng một bên mà nhìn.
Hách Liên Tuệ, rốt cuộc ngươi là người thế nào, cuối cùng sẽ được phơi bày.
Xe ngựa Khánh Vương phủ xuyên qua đường phố náo nhiệt, dừng lại trước một tòa dinh thự rộng rãi. Phủ Thuần Thân Vương trong trọng thanh lịch, khí thế rộng lớn, đình đài lầu các, phong cảnh xuất chúng, chỉ kém mỗi phủ Thái tử. Một đường tiến vào vương phủ, trước mắt đều là sông núi non nước, hành lang uốn khúc, cảnh sắc thay đổi thất thường, tuyệt không thể tả.
Độc Cô Liên Thành đứng ở hoa viên, không biết cúi đầu đang làm gì. Giang Tiểu Lâu hiếm thấy hắn xuất thần, liền rón rén đi tới, cò n chưa đến trước mặt đối phương đã nghe thấy hắn khẽ nói: “Nàng xem, hoa nở thật là đẹp.”
Cả vườn hoa đủ loại đang nở rộ, khiến cho người ta nhìn mà mê mẩn.
Ánh mắt của nàng rơi vào những đóa hoa đó, nhẹ nhàng nói: “Ta nghe Các Lão nói, Thuần Thân Vương rất bận tâm hôn sự của ta.”
Độc Cô Liên Thành hơi nhíu mi, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng: “Sao lại nói vậy?”
Sắc đẹp làm lòng người rối loạn, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cúi mắt: “Độc Cô Liên Thành, huynh là người thông minh, thân phận của huynh bây giờ không nên dính vào những chuyện này, nếu để Thái tử hoặc Độc Cô Khắc biết được hành động của huynh, họ sẽ càng kiêng kỵ hơn.”
Độc Cô Liên Thành chậm rãi gật đầu, bên môi hiện lên nụ cười, nụ cười này dường như ánh mặt trời xuyên thấu qua núi tuyết, ấm máp mà vui vẻ: “Ta biết rồi.”
Giang Tiểu Lâu nhíu mày: “Biết mà huynh còn làm vậy?”
“Ta biết rõ mình đang làm gì, và hậu quả sau này phải gánh chịu.” Vẻ mặt Độc Cô Liên Thành thong dong, mắt phượng hẹp dài trong suốt như nước.
“Nếu biết, vì sao lại làm vậy?” âm thanh Giang Tiểu Lâu trầm thấp lạnh lùng, hoàn toàn khác với giọng điệu đùa giỡn lúc nãy. Bất tri bất giác, nàng thể hiện vẻ nghi hoặc tìm tòi, tựa hồ đang kể rằng trong lòng nàng rất mơ hồ và bất an.
Nàng càng sợ thiếu nợ hắn, hắn càng muốn làm vậy. Nợ càng nhiều, đến mức không trả nổi.
Hàng mi nàng nhíu lại, ánh mắt trong trẻo như nước, hắn nhìn nàng như vậy liền có cảm giác kích động muốn đưa tay ra vuốt.
Nhưng hắn nhịn xuống, ở thời khắc mấu chốt hắn vẫn đứng bất động.
Chẳng qua là một cái bẫy, một cái bẫy đẹp đẽ, bên trên là cỏ thơm mềm mại, bên dưới chính là nguy hiểm. Hắn chỉ đứng đó mỉm cười, chờ đợi nàng từng bước đến gần, đến gần. Nếu giờ khắc này đưa tay ra, thì món đồ mà hắn khao khát sẽ bị kinh sợ, lập tức sẽ bỏ trốn không còn tung tích.
Nàng quá mẫn cảm, quá thông minh, nếu không có đủ nhẫn nại và chờ đợi sẽ tuyệt đối không bắt được.
Độc Cô Liên Thành không để ý sự tức giận của nàng, âm thanh đặc biệt bình tĩnh: “Nàng thà đi nhờ người ngoài cũng không đến nhờ ta, là tại sao?”
Giang Tiểu Lâu không nói gì, nàng dĩ nhiên biết Độc Cô Liên Thành nhất định có cách giải quyết, nhưng không biết tại sao, nàng có một sự sợ hãi không tên với hắn.
Hắn là người không có yêu cầu gì, sao mình lại đề phòng như vậy?
Hắn là người tâm địa hiền lành, sao mình lại sinh lòng cảnh giác?
Phảng phất có một âm thanh nói với nàng, rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm, nhưng rốt cuộc là cái gì?