“Ngươi thật to gan, dám nói xấu phụ thân, đại tỷ là đứa con ông yêu thương nhất, sao người lại ra tay tàn nhẫn như vậy…” Hách Liên Tuệ lạnh lùng nói.
Giang Tiểu Lâu ôn nhu cười: “Có lúc ta chỉ nói nửa câu, Vân Châu quận chúa liền hiểu tất cả, có thể thấy ngươi mới là người thông minh nhất vương phủ.”
Hách Liên Tuệ chỉ cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, nhẹ nhàng ho khan một tiếng mới ôn nhu nói: “Tuy rằng phụ thân nghiêm khắc nhưng là một người cha hiền, ông sẽ không bao giờ làm vậy, nhất định là ngươi hiểu lầm.”
“Vương gia chỉ là người ra tay, kẻ chủ mưu thật sự chỉ cần nhẹ nhàng động lưỡi thì có thể vô hình mà giết người.” Giang Tiểu Lâu nói thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm Hách Liên Tuệ.
Hách Liên Tuệ choáng váng: “Kẻ chủ mưu?”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười, lại cố ý thở dài: “Đúng, kẻ chủ mưu. Trước kia ta cho rằng chỉ có ta tinh thông cách này, không ngờ vương phủ còn có một cao thủ.”
Đôi mắt óng ánh của Hách Liên Tuệ chớp chớp, sóng mắt vẫn nhu nhược đa tình như cũ, nếu Giang Tiểu Lâu là nam tử, giờ khắc này dĩ nhiên cũng bị vẻ điềm đạm đáng yêu này đánh động.
Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nói: “Ta không quan tâm cái chết của Hách Liên Tiếu, ta chỉ quan tâm Dao Tuyết quận chúa.”
Trái tim Hách Liên Tuệ khẽ run lên, mới nói: “Ta không hiểu.”
"Không, ngươi hiểu."
“Không, ta không hiểu gì hết. Giang Tiểu Lâu, ngươi lấy tư cách gì tới đây chất vấn ta?” Hách Liên Tuệ nhẹ nhàng tăng cao âm lượng, mơ hồ trong đáy mắt có vẻ tức giận.
Hơi thở Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng: “Vì ngươi sẽ nhanh chóng rời khỏi vương phủ, cho nên ta muốn biết một câu thật lòng.”
Hách Liên Tuệ nhìn chằm chằm nàng, từ từ nhẹ nhàng nở nụ cười: “Minh Nguyệt quận chúa là người thông minh hiếm có trong thiên hạ, ngươi ở vương phủ lăn lộn nửa năm, mục đích chính là tra ra nguyên nhân cái chết của Dao Tuyết tỷ tỷ. Chỉ tiếc, ngươi không những không tìm được chứng cứ còn hay đi vu oan cho người khác, Dao Tuyết tỷ tỷ ở dưới suối vàng mà biết được cũng sẽ vì ngươi mà thấy xấu hổ.”
Đúng vậy, Giang Tiểu Lâu không có chứng cứ, cố gắng điều tra chỉ biết được Thái tử phi là hung thủ giết người, Thuận di nương là nội ứng, nhưng nàng rõ ràng cảm giác được còn có người âm thầm đổ dầu vào lửa. Bao nhiêu người chết rồi nhưng trong tay người đó cũng không nhiễm một giọt máu nào. Cho dù Giang Tiểu Lâu đã nghi ngờ từ lâu, nhưng không thể chỉ dựa vào nghi ngờ mà định tội đối phương.
Ngôn ngữ vô hình, nhưng sức mạnh của nó khiến người ta sợ hãi, có thể hủy diệt một người chỉ trong khoảnh khắc. Một câu nói ra, nhanh chóng tan biến theo gió, không có bất kỳ ai có thể chứng minh, cho dù Giang Tiểu Lâu mưu trí siêu quần, mưu tính sâu xa, cũng không thể bắt được một chút nhược điểm nào.
“Phải, ngươi nói đúng, ta không có chứng cứ, nhưng ta biết rõ, cho dù Thuận di nương có khả năng tới trời cũng không có cách nào xách động Tuyết Ngưng cam tâm tình nguyện đi chết.”
Nếu hung thủ giết người là thái tử phi, thì có lẽ Tuyết Ngưng sẽ vì sợ hãi quyền thế mà không dám nói cho ai biết, thậm chí vạch rõ giới hạn với Giang Tiểu Lâu, sợ liên lụy nàng. Nhưng tại sao nàng biết rõ mình sắp chết lại không có bất cứ hành động tránh né hay tự cứu mình, điểm này Giang Tiểu Lâu nghĩ mãi không ra. Một người đang ngồi đó, đột nhiên có người đòi giết mình, cho dù không thể phản kháng thì ít nhất cũng phải tránh né, muốn sống chính là bản năng con người, là cái gì đã khiến Tuyết Ngưng cam tâm tình nguyện chịu chết?
Rốt cuộc là cái gì?
Giang Tiểu Lâu nhìn Hách Liên Tuệ, âm thanh vô cùng khẳng định: “Cho nên, tất nhiên có một người ở sau lưng xách động, khuyên bảo, dùng ngôn ngữ đáng sợ kích thích tỷ ấy, tìm đủ cách phá hủy niềm tin vào cuộc sống của tỷ ấy, làm tỷ ấy cảm thấy mình còn sống chính là liên lụy, mình chết rồi còn có thể cứu được người khác. Bằng những lời nói đó, có thể khống chế tư tưởng tỷ ấy, biến tỷ ấy thành một con rối, mặc cho người khác sắp xếp.”
Hách Liên Tuệ nhìn nàng, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đúng vào lúc này cửa đột nhiên bị mở phịch ra, một tì nữ đang quỳ ngoài cửa, gương mặt hoảng sợ đến cực điểm, đứng bên cạnh nàng là một người sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng, chính là Khánh vương phi. Ánh mắt của bà như một mũi tên nhọn nhìn về phía Hách Liên Tuệ, âm thanh run rẩy: “Tiểu Lâu nói thật sao?”
Hách Liên Tuệ lập tức đứng lên, vành mắt lập tức đỏ ửng: “Mẫu thân, lẽ nào người nghi ngờ con?”
Khánh vương phi nhìn nàng, một lúc lâu cũng không nói gì. Vốn dĩ bà muốn đến an ủi Hách Liên Tuệ, vừa đến cửa lại nghe tì nữ nói Giang Tiểu Lâu đang ở bên trong, còn ngạc nhiên thì bất ngờ nghe thấy câu nói vừa rồi. Giang Tiểu Lâu không phải người hồ đồ, đêm khuya đến gặp nhất định có việc quan trọng, mà những gì nàng nói khiến bà khiếp sợ vô cùng.
“Ta hy vọng không phải là con, nhưng mà…”
Hách Liên Tuệ không kềm được nước mắt: “Mẫu thân, tuy rằng Giang Tiểu Lâu thông tuệ nhưng cũng không phải vạn năng, không lẽ nàng ta nói gì mẫu thân đều tin sao?”
Khánh vương phi im lặng một lát, lẩm bẩm nói: “Chắc chắn Tiểu Lâu sẽ không ăn nói bừa bãi.”
Hách Liên Tuệ ngã gục dưới chân bà, nước mắt không ngừng rơi: “Tuy rằng con là quận chúa, thật ra không khác gì cô nhi, trên đời này không còn ai quan tâm, chỉ có mẫu thân…chỉ có một mình mẫu thân thôi… Nếu cả mẫu thân cũng nghi ngờ con, chán ghét con, con sống trên đời này có ý nghĩa gì nữa?”
Khánh vương phi nhìn nàng, mắt hơi cay cay.
Hách Liên Tuệ ngẩn đầu lên, nước mắt đong đầy, không ngừng run rẩy: “Mẫu thân, tình cảm của con và Dao Tuyết tỷ tỷ rất tốt, sao lại vô duyên vô cớ hại tỷ ấy? Chuyện hại người không lợi mình như vậy, lại vi phạm lương tâm đo nghĩa, con có thể làm sao?”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn Giang Tiểu Lâu: “Ngươi có chứng cứ không?”
Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn nàng, khẽ thở dài một hơi: “Không có.”
“Không có chứng cứ sao có thể tùy tiện chỉ trích một người? Ngươi có biết một câu nói này có thể hủy diệt cuộc đời ta không? Ngươi xinh đẹp như vậy sao lại nói ra những lời đáng sợ như vậy, tại sao lại khiến mẫu thân oán hận ta…” Hách Liên Tuệ nhìn Khánh vương phi, tràn đầy bi thương: “Nếu mẫu thân vì vài câu nói của người khác mà nghi ngờ con, con không còn gì để nói, xin mẫu thân cứ tùy ý xử trí là được.”
Một lúc lâu, Khánh vương phi không nói lời nào. Thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp quỳ dưới chân bà, nước mắt không ngừng rơi, tư thái vô cùng ôn nhu mỹ lệ…
Dù cho trái tim Khánh vương phi làm bằng đá cũng không thể không tan chảy.
Đây là đứa bé một tay bà nuôi nấng…
Không biết qua bao lâu, Khánh vương phi đột nhiên nắm chặt tay nàng: “Con đứng lên đi.”
“Mẫu thân chịu tin con vô tội sao?” Hách Liên Tuệ tràn ngập hy vọng ngẩn đầu lên nhìn bà.
“Đúng, ta tin tưởng con.” Khánh vương phi miễn cưỡng cười, ánh mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, “Nhưng ta cũng mong con đừng trách Tiểu Lâu, cái chết của Dao Tuyết là đả kích rất lớn đối với con bé, cho nên nó không thể không nghi ngờ tất cả mọi người.”
“Con…con hiểu rồi, tỷ ấy không phải cố ý.” Hách Liên Tuệ đứng dậy, “trên đời này rất hiếm có người chính trực lương thiện như Tiểu Lâu, tuy rằng tỷ ấy luôn lạnh nhạt nghi ngờ con, nhưng cũng hoàn toàn xuất phát từ công tâm. Cho dù trách oan con, con cũng sẽ không oán hận tỷ ấy…”
Giang Tiểu Lâu cũng nhìn Khánh vương phi, những gì muốn nói đều kềm nén trở lại.
Khánh vương phi được tì nữ dìu đi, Giang Tiểu Lâu đi rớt lại phía sau, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng.
“Đến đây là hết rồi.”
Giang Tiểu Lâu dừng chân, quay đầu liếc mắt một cái, Hách Liên Tuệ đang dựa vào cửa, ánh mắt u lạnh.
Giang Tiểu Lâu đột nhiên cười gằn một tiếng, cũng không nhìn nàng nữa mà xoay người bỏ đi.
Đêm trước hôn lễ, Hách Liên Tuệ được gọi đến viện của Vương phi, trong lòng nàng có chút thấp thỏm, lo lắng Giang Tiểu Lâu nói này nói kia trước mặt Khánh vương phi. Nhưng nghĩ lại, Khánh vương phi tin tưởng mình chứ không tin tưởng vài câu nói ly gián của Giang Tiểu Lâu, huống chi đối phương không hề có chứng cứ. Nếu Vương phi hỏi đến nàng tự có cách thuyết phục được bà.
“Con gái thỉnh an mẫu thân”.
Vốn dĩ Khánh vương phi đang cúi đầu uống trà, nghe thấy một câu này chậm rãi ngẩn đầu lên, ánh mắt rơi vào trên mặt nàng. Những năm gần đây, Hách Liên Tuệ vẫn bầu bạn bên cạnh bà, đứa bé này hiểu biết quy củ, ngoan ngoãn đáng yêu, hiếu thuận ôn nhu, không gì không tốt, không gì không đẹp, vậy mà nó đã từ từ lớn lên, chỉ lát nữa là phải xuất giá.
Hách Liên Tuệ thấp thỏm: “Mẫu thân?”
Khánh vương phi khẽ mỉm cười: “Tuệ Nhi, ta không dám nhận con nữa rồi.”
“Sao mẫu thân lại nói như vậy?” Trái tim Hách Liên Tuệ như đông cứng, chợt cảm thấy ánh mắt kia rất phức tạp.
Khánh vương phi lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu mới nói: “Chỉ là ta không thể tin, một bé gái đáng yêu chỉ trong chớp mắt đã đến tuổi xuất giá rồi.”
Hách Liên Tuệ sững sờ, trong mắt từ từ hiện lên vẻ lưu luyến, từ nhỏ nàng mất đi mẫu thân, lại không được phụ thân sủng ái, cho nên trong lòng nàng vẫn có một vết thương âm ỉ. Nếu không có Vương phi dốc lòng chăm sóc, cẩn thận quan tâm, thì nàng đã không thể tồn tại được. Nàng không kềm được nước mắt: “Mẫu thân, con gái có được hôm nay hoàn toàn là do người bảo vệ.”
Vành mắt Khánh vương phi đỏ lên, vẻ mặt cực kỳ bi thương: “Ngày mai con phải xuất giá rồi, mẫu thân không nỡ xa con.”
Hách Liên Tuệ không kềm được mà ngã vào lòng Khánh vương phi, để cho bà xoa xoa mái tóc của mình.
Giang Tiểu Lâu xuyên qua hành lang nhìn thấy cảnh này, Tiểu Điệp lên tiếng: “Tiểu thư?”
Giang Tiểu Lâu phất phất tay ra hiệu nàng đừng lên tiếng, sau đó chỉ đứng yên tại chỗ, cứ lẳng lặng mà nhìn. Hách Liên Tuệ là người cực kỳ phức tạp, nhưng vào thời khắc này, bất luận là ai nhìn thấy vẻ mặt của nàng đều sẽ biết tình cảm này hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, tuyệt không có một chút giả tạo.
Đó là sự quyến luyến của con gái dành cho mẫu thân, đó là tình yêu đơn thuần, giống như Khánh vương phi là tất cả của nàng.
Giang Tiểu Lâu hít sâu một hơi, biểu hiện từ từ trở nên phức tạp.
Một lúc lâu Khánh vương phi mới buông Hách Liên Tuệ ra, quay đầu chỉ vào một cái rương: “Đến đi, xem xem lễ vật ta tặng cho con.”
Hách Liên Tuệ cực kỳ cảm kích, lại chủ động mở miệng từ chối: “Mẫu thân vì hôn sự của con mà vất vả, con gái cảm kích vô cùng, cần gì phải phí sức như vậy?” Nói xong câu đó nàng phát hiện có người đứng ngoài cửa không khỏi sợ hết hồn.
Giang Tiểu Lâu bước vào, trên mặt chậm rãi hiện lên nụ cười: “Đây là tấm lòng của mẫu thân, Vân Châu quận chúa đừng từ chối.”
Khánh vương phi mỉm cười tự mình lấy từ trong rương ra một cái áo cưới, nhẹ nhàng nói: “Con xem, hỉ phục ta đã chuẩn bị xong, con có hài lòng không?” Nói xong bà vung tay ra, bộ hỉ phục lập tức bày ra trước mắt Hách Liên Tuệ.
Đây là bộ áo cưới màu đỏ, mỗi một phân một tấc đều lập lòe lộng lẫy chói mắt. Mặc dù bây giờ đã gần hoàng hôn, còn chưa thắp nến nhưng nó vẫn rất tỏa sáng. Hình loan phượng được thêu trên y phục đều dùng sợi tơ vàng tạo thành, trên mặt còn đính trân châu bảo thạch, quả thật là trân phẩm hiếm có.
Áo cưới mỹ lệ làm người ta phải sáng mắt lên, ngay cả Hách Liên Tuệ cũng ngây người. Nàng không ngờ Khánh vương phi sẽ chọn một cái áo cưới hoa lệ như vậy, Khánh vương phi không đợi nàng từ chối đã mỉm cười nói: “Con yên tâm, tất cả quy cách ta đều chiếu theo vị trí chính phi hoàng tử mà làm, chắc chắn sẽ không có chỗ nào vượt quá thân phận.”
Hách Liên Tuệ cảm động không thôi, không tự chủ được mà nước mắt đầy mặt, môi mấp máy nhưng không nói ra lời.
Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn cảnh này, vốn dĩ nàng có thể vạch trần Hách Liên Tuệ, nhưng nàng lại thấy ánh mắt Khánh vương phi, ánh mắt kia vô cùng kỳ dị, làm như tràn đầy vui mừng, rồi lại mơ hồ mang theo bi ai. Trong lòng nàng hơi động, cuối cùng im lặng. Không biết tại sao, giờ khắc này nàng mơ hồ thấy Khánh vương phi không giống ngày thường, rồi lại không nói ra được là không giống chỗ nào.
Tối qua Khánh vương phi phải nghe thấy tất cả mọi chuyện, nhưng bà vẫn tin tưởng Hách Liên Tuệ sao? Nếu Giang Tiểu Lâu vạch trần đối phương, mọi thứ sẽ rơi vào cục diện thế nào?
Hách Liên Tuệ tràn đầy cảm kích, run run nói: “Đại ân đại đức của mẫu thân, cả đời này con khó mà báo đáp.”
Khánh vương phi nhẹ nhàng nở nụ cười, vẻ mặt khó hiểu: “Ta tốt với con, vì luôn xem con là con gái ruột, cũng không cần con báo đáp gì. Tuyết Ngưng đi sớm, con cũng có khác gì con ruột của ta đâu. Bất kể là lúc nào, ta cũng mong con nhớ kỹ điểm này.”
“Vâng.”
“Những năm này tuy rằng con không được Vương gia sủng ái, sức khỏe lại yếu ớt, nhưng ta cũng không hề bạc đãi con, cũng xứng đáng với mẫu thân đã qua đời của con, đúng không?”
Hách Liên Tuệ vội nói: “Mẫu thân nói rất đúng.”
Khánh vương phi hít sâu một hơi, cật lực khống chế tâm tình mãnh liệt: “Phủ Tam hoàng tử và Vương phủ không giống nhau, ngày xưa bất kể con làm sai chuyện gì hoặc có chút ngang bướng, mẫu thân đều có thể thông cảm, tìm đủ cách che chở cho con. Nhưng một khi gả đi làm vợ người ta, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, nhẫn nại mọi chuyện, không nên để người ta nói mẫu thân không biết dạy dỗ…”
Hách Liên Tuệ nháy mắt một cái, sắc mặt vui mừng xuất phát từ đáy lòng: “Con gái nhất định noi theo mẫu thân.”
Khánh vương phi chợt ngẩn ra, bật cười: “Noi theo ta? Ta chẳng qua chỉ là một kẻ ngu si, bị người ta lừa bao nhiêu năm cũng không tỉnh, con rất tốt, thật sự rất tốt, không giống ta chút nào.”
“Mẫu thân…”
“Không có gì, ta chỉ đang nói Thuận di nương thôi, không còn sớm nữa con quay về đi thôi.”
Nghe xong lời này, Hách Liên tuệ vội vã bái tạ: "Vâng, mẫu thân."
Ngày hôn lễ, ánh mắt trời chiếu rọi khắp nơi, gió xuân ôn hòa. Sáng sớm, Khánh vương phủ vô cùng náo nhiệt, trước cửa xe ngựa tập hợp, dòng người qua lại liên tục. Tam hoàng tử Độc Cô Khắc mang theo nụ cười trên mặt, cưỡi trên tuấn mã, đạp lên ánh mặt trời mà tới. Một đội cờ phướng theo sát phía sau, tiếp theo là ban nhạc cung đình và các tì nữ xinh đẹp nâng khay. Đội nghi thức cùng nhau đi tới, náo nhiệt càng lúc càng lên cao, người qua đường thấy tình cảnh tiền hô hậu ủng này không khỏi vui lây.
Hách Liên Tuệ phải theo Tam hoàng tử vào cung làm lễ, cho nên trời vừa sáng Tam hoàng tử đã cố ý tới đón tân nương.
Lúc Hách Liên Tuệ ra cửa, thân mặc hỉ phục đỏ au, mái tóc đen óng búi cao, hoa tai trân châu đung đưa, dù có khăn che lại gương mặt kiều diễm của nàng, nhưng một thân hỉ phục chói mắt vẫn khiến người ta vô cùng ấn tượng. Hai tì nữ nâng nàng lên kiệu, đội nghi thức vẫn cuồn cuộn đưa nàng vào hoàng cung. Hoàng đế hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên cao, Tam hoàng tử và Hách Liên Tuệ chính thức bái kiến. Đại thần tay nâng chiếu thư, bố cáo thiên hạ. Kể từ hôm nay, Hách Liên Tuệ chính thức được sắc phong làm chính phi Tam hoàng. Lễ xong, Độc Cô Khắc liền dẫn tân nương quay về phủ đệ của mình.
Theo lễ nghi Đại Chu, hoàng tử kết hôn trước hết phải vào cung cúi chào, sau khi được chiếu thư mới có thể hồi phủ, trình tự này có thể nói cực kỳ rườm rà.
Giang Tiểu Lâu chỉ đứng xa xa trong đại sảnh xem nghi lễ, người xướng lễ hô cao hiệu lệnh: “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái.” Ngay khi hắn nói đến bốn chữ phu thê giao bái, Hách Liên đột nhiên run rẩy cả người, sợi dây đỏ trong tay cũng rơi xuống đất.
Hỉ nương (một dạng giống bà mai, chuyên dẫn cô dâu đi vào nhà trong ngày cưới) lấy làm kinh hãi, vội vã đi đến nhặt dây đỏ lên nhét vào tay nàng. Nhưng ngón tay tân nương trắng bệch, gắt gao nắm lấy sợi dây lụa đỏ, thân thể run đến đứng không vững.
Tất cả tân khách đều chú ý tới tình cảnh này, không khỏi nghị luận sôi nổi lên.
“Tân nương làm sao vậy?"
“Đúng vậy, xưa nay Vân Châu quận chúa rất chú trọng dáng vẻ, sao lại loạng choạng như vậy?”
“Chắc không phải say rượu chứ?” Có người lớn tiếng trêu đùa, “Ôi Tam điện hạ, mau ôm lấy tân nương.”
Mọi người nghe vậy, không khỏi thoải mái cười to.
Sau một khắc, Hách Liên Tuệ mềm nhũn ngã xuống, khăn đỏ che mặt cũng rơi xuống đất. Hỉ nương không khỏi kêu lên sợ hãi: “Ôi chao, khăn rơi xuống đất, không may mắn đâu.”
Độc Cô Khắc đã phát hiện Hách Liên Tuệ không đúng, tuy rằng trên mặt nàng vẫn có son phấn, vẫn còn hồng hào, nhưng cả người thở không ra hơi, nàng không ngừng đánh vào ngực mình, phảng phất như không chịu đựng được nữa.
Độc Cô Khắc vội đi tới nâng nàng dậy, nhưng đến khắc này làm thế nào cũng không đỡ nàng dậy được, một thân hỉ phục kia phảng phất như nặng ngàn cân, ép đến cả người Hách Liên Tuệ mềm nhũn.
Độc Cô Khắc hoàn toàn thay đổi sắc mặt, tái nhợt mà hét to lên: “Đại phu, mau đi mời đại phu.”
Tất cả tân khách đều sửng sốt, tân nương đột ngột té xỉu ở đại sảnh, đúng là chuyện lạ chưa từng có.
“Tiểu thư, người xem…” Tiểu Điệp che miệng mình, tràn đầy khiếp sợ.
Giang Tiểu Lâu nhìn tình cảnh này, trong mắt toát ra sắc thái kỳ dị.
Hách Liên Tuệ nằm sấp trên đất, không ngừng thở hổn hển, như muốn hít hết tất cả không khí vào phổi, nhưng bất kể nàng cố gắng thế nào cũng không làm được, cả người giống như một con cá bị mắc cả, dùng hết sức mình muốn nhảy lại vào trong hồ nước, nhưng chỉ có thể bất lực mà nằm trên bờ, chờ đợi Tử thần ghé thăm. Ngón tay nàng gắt gao nắm chặt áo bào của Tam hoàng tử, đốt ngón tay dùng sức đến xanh lên, đầu nặng nề đung đưa, trâm phượng rơi vãi trên đất, bị các tì nữ vội vàng chạy tới chạy lui dẫm lên mà không ai để ý. Nàng trợn to hai mắt, há to miệng, ánh mắt tìm kiếm Giang Tiểu Lâu trong đám người.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, ánh mắt kia chứa đầy oán hận…
Hiển nhiên, nàng cho rằng Giang Tiểu Lâu là nguyên nhân gây nên chuyện này, cho nên mới nhìn nàng như vậy.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, dùng thái độ lạnh lùng đối mặt với bộ dạng sắp chết của nàng, sau đó, Giang Tiểu Lâu lại hướng về phía nàng khe khẽ lắc đầu.
Không phải ta, nàng đang truyền đạt ý nghĩ như vậy.
Ánh mắt Hách Liên Tuệ đột nhiên trở nên khiếp sợ, hoàn toàn không thể tin tưởng…