Thông đồng với kẻ địch làm phản lại quốc gia
Độc Cô Khắc liếc nhìn Độc Cô Liên Thành, vẻ mặt có ba phần phức tạp, hắn mơ hồ cảm thấy lần trước Giang Tiểu Lâu từ chối mình, e là do đã coi trọng vị Thuần Thân Vương này. Bình tĩnh mà xét, dung mạo Thuần Thân Vương tuyệt thế vô song, bản thân mình không thể so sánh, nhưng dù sao Độc Cô Liên Thành cũng không phải huyết thống của hoàng đế, tương lai quyết không thể kế thừa ngôi vị, vì sao Giang Tiểu Lâu phải bỏ gần cầu xa, không lẽ nàng thật sự không để ý danh lợi phú quý?
Vừa nghĩ như thế, trong lòng hắn càng trở nên phức tạp, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ. Dặn dò người dâng trà, hắn mới hỏi: “Hôm nay quận chúa đến đây không biết có chuyện gì quan trọng?”
Giang Tiểu Lâu ung dung thong thả nói: “Hôm nay mẫu thân dặn dò tiểu nữ đi chùa sắp xếp việc cầu siêu cho Vân Châu quận chúa, ai ngờ lại gặp Thái tử điện hạ đang đi săn ở đó.”
“À cũng không có gì lạ, xưa nay Thái tử rất thích đến đó đi săn.” Độc Cô Khắc lơ đãng nói.
Giang Tiểu Lâu uống một hớp trà, nhàn nhạt nói: “Đúng rồi, nhưng Tam điện hạ không nhìn thấy, Bùi tướng quân một mũi tên đã bắn ngã con hưu to, thật đúng là khí thế bức người, tư thái hiên ngang, vốn dĩ Thái tử điện hạ còn mời bọn ta ở lại ăn thịt hưu, nhưng hôm nay là thất đầu (tròn ngày sau khi mất) của Vân Châu quận chúa, nên tiểu nữ phải từ chối Thái tử. Nghi thức thất đầu đã bắt đầu rồi sao, có phải tiểu nữ đến muộn rồi không?”
“Không muộn không muộn, bên này đang chuẩn bị bắt đầu.” Gương mặt Độc Cô Khắc cảm động, “Minh Nguyệt quận chúa đúng là tỷ muội tình thân, khiến người ta cảm phục.” Nghe thấy Thái tử và Bùi Tuyên cùng đi săn, đầu tiên Độc Cô Khắc thấy kinh ngạc, sau đó trong lòng trầm lại, tất cả hảo cảm đối với Bùi Tuyên đều biến thành phẫn nộ, thậm chí chen lẫn nỗi bất an. Nếu Bùi Tuyên thật sự ủng hộ Thái tử, thì mười lăm vạn binh mã ở Lương Châu của hắn có phải cũng thuộc về Thái tử hay không? Thái tử đề phòng mình như vậy, tương lai đăng cơ liệu mình có thể sống tốt không? Không, chắc chắn sẽ không. Bùi Tuyên đáng ghét, lễ vật vẫn thu, ăn nói nước đôi, để mình tưởng là đã được hắn ủng hộ, bây giờ nghĩ lại chẳng qua chỉ là trò đưa đẩy, cuối cùng quay sang ủng hộ Thái tử.
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, mấy năm qua Độc Cô Khắc đã từng làm nhiều chuyện vừa oai phong vừa hoàn hảo, nhưng đáng tiếc Thái tử chính là Thái tử, hắn làm sao cũng không dao động được vị trí người kế thừa một quốc gia. Sau khi Bùi Tuyên về kinh, Độc Cô Khắc nhiều lần đến thăm, tìm trăm phương ngàn kế thu phục hắn, Bùi lão tướng quân đã tạ thế xưa nay rất để ý thể thống, không xem Tam hoàng tử ra gì, bây giờ thấy Bùi Tuyên thân cận với Thái tử, trong lòng Độc Cô Khắc nhất định đang chảy máu.
Mười lăm vạn binh mã Lương Châu, đối với Độc Cô Khắc không một binh một tốt mà nói, mang ý nghĩa thế nào không cần nhắc cũng hiểu.
Giang Tiểu Lâu nhìn thấu tâm tư Độc Cô Khắc, thở dài nói: “Khung cảnh long trọng như vậy, đủ thấy Tam điện hạ tình thâm ý trọng, Vân Châu ở dưới suối vàng cũng có thể nhắm mắt.”
Trong lòng Độc Cô Khắc phức tạp hỗn loạn, trên mặt vẫn rất khiêm tốn: “Quận chúa quá khen, ta vốn chỉ mong phu thê hòa thuận, phu xướng phụ tùy, nhưng không ngờ Vân Châu quận chúa vừa qua khỏi cửa đã xảy ra chuyện như vậy, đây là ông trời không tác thành. Trong lòng ta vô cùng đau đớn, chỉ có thể tận chút sức lực, không đáng là gì.”
Hai người ông nói gà bà nói vịt, rõ ràng Độc Cô Khắc mất tập trung. Trong lòng Giang Tiểu Lâu cười lạnh, dặn dò Tiểu Điệp mang lễ tế lên, nói: “Bất kể thế nào, xin Tam điện hạ nén bi thương, chúng ta xin cáo từ trước.” Nàng đang muốn đứng lên, Độc Cô Khắc đột nhiên mở miệng: “Khoan đã.”
Giang Tiểu Lâu nhìn về phái hắn, ánh mắt lộ vẻ không hiểu.
Tam hoàng tử dặn dò mọi người lui xuống, nghiêm mặt nói: “Người ngay không nói vòng vo, ta có chuyện quan trọng muốn nói với quận chúa.”
Giang Tiểu Lâu gật đầu nói: “Mời Tam điện hạ.”
Độc Cô Khắc nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, lại đưa mắt sang nhìn Độc Cô Liên Thành, giọng điệu cực kỳ khiêm tốn: “Hai vị đều là người thông minh, ta cũng không cần che giấu trước mặt hai vị. Bây giờ tình hình của ta rất nguy hiểm, Thái tử điện hạ đang từng bước ép sát, hầu như đã đẩy ta vào tuyệt cảnh, chuyện này… chắc hai vị đã có nghe thấy.”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu cố ý để lộ ra biểu hiện giật mình: “Lời này của điện hạ Tiểu Lâu không hiểu.”
Độc Cô Khắc hít sâu một hơi, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Trước kia ta từng xin với bệ hạ được cưới nàng, đây vốn là một bước đi mạo hiểm. Nếu thành công thì có thể được Hoàng hậu chống đỡ, nếu thất bại thì sẽ gây nên nghi kỵ của Thái tử. Sau đó… quả nhiên Thái tử giận tím mặt, hắn lấy danh nghĩa tham ô bắt giam vài vị đại thần ủng hộ ta, nghiêm hình tra tấn, bắt họ kể ra tội trạng của ta, nếu không phải những người kia trung thành tuyệt đối, thà chết cũng không chịu nhận, chỉ sợ ta đã bị vu oan giá họa. Ta cũng phải cam chịu sự vu oan đó, chấp nhận bị giam vào đại lao.”
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Lại có chuyện như vậy sao?”
Sắc mặt Độc Cô Khắc hơi trắng, âm thanh có chút run: “Đúng vậy, Thái tử hung ác như thế, thật khiến người ta không biết nên làm thế nào cho đúng. Quận chúa, bây giờ Khánh Vương phủ là người thân của ta, những câu này ta vốn không muốn nói trước mặt nàng, để nàng không bị chấn động, nhưng thật sự không còn người để cầu viện, không thể làm gì khác hơn là hỏi xin ý kiến hai vị.”
“Điện hạ, lời này thật không nên nói, cẩn thận tai vách mạch rừng…” Giang Tiểu Lâu thở dài.
Độc Cô Khắc nghe vậy lập tức nói: “Quận chúa yên tâm, ở đây đều là tâm phúc của ta, tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện gì.”
“Vậy điện hạ không sợ tiểu nữ sẽ đi tố cáo sao?” Giang Tiểu Lâu hỏi vặn.
Độc Cô Khắc không phải người ngu, những câu này nếu nói trước mặt người khác hắn sẽ rất không an tâm, nhưng Giang Tiểu Lâu và Thái tử đã kết oán vì chuyện của Tạ Du, chuyện này ai cũng biết, Thái tử điện hạ chỉ hận không thể đẩy Giang Tiểu Lâu vào chỗ chết, mà Giang Tiểu Lâu cũng không có chút hảo cảm nào với Thái tử. Còn về Độc Cô Liên Thành, chuyện xảy ra ở phủ Thái tử lần trước Tam hoàng tử đã sớm biết, hắn biết những kiêng kỵ của Thuần Thân Vương với Thái tử cũng không thua gì hắn, đã như vậy, ba người họ tại sao lại không liên thủ lại đối phó với Thái tử?
Giang Tiểu Lâu lại nháy mắt một cái, tiếp tục từ chối: “Điện hạ rất khiêm tốn, thông minh trầm ổn, không bằng nói rõ những khó xử của mình với bệ hạ, nói không chừng bệ hạ sẽ thay ngài làm chủ.”
Trong lòng Độc Cô Khắc thầm mắng nha đầu này giả dối, ngoài miệng lại nói: “Quận chúa đừng hại ta, Thái tử là do phụ hoàng tuyển chọn, nếu ta đi tố cáo ngược lại sẽ bị cho rằng mình đố kỵ và mưu hại, chỉ cần Thái tử nắm lấy cơ hội đánh trả một đòn, chỉ sợ mạng ta không thể kéo dài. Cho nên… ta muốn nhờ hai vị cứu ta.”
Độc Cô Liên Thành không chút biến sắc, chỉ là lẳng lặng ngồi uống trà, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.
Giang Tiểu Lâu thận trọng từng bước, vẻ mặt bình tĩnh: “Tam điện hạ không cần quá lo lắng, những đại thần ủng hộ ngài vẫn còn rất nhiều.”
“Phải, người ủng hộ ta rất nhiều, nhưng bọn họ cũng không dám chống lại Thái tử.” Độc Cô Khắc nói tới đây, không tự chủ được mà nói, “Ta biết, quận chúa từ chối như vậy căn bản là không muốn cứu ta.”
Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài: “Xem Tam điện hạ nói kìa, tiểu nữ chỉ là một nữ tử yếu ớt, có thể có chủ ý gì?”
Độc Cô Khắc cười lạnh một tiếng: “Quận chúa, nàng đừng quên ái phi Tạ Du của Thái tử, ta hiểu rất rõ Thái tử, bề ngoài khoan dung rộng lượng, thật ra là người rất nham hiểm, chỉ sợ trong lòng hắn đã tính toán nàng, không biết sẽ ra tay vào lúc nào để trả thù cho ái thiếp. Thay vì như vậy, không bằng chúng ta liên thủ, còn tốt hơn là ngồi chờ chết.”
Vốn dĩ Giang Tiểu Lâu muốn đến để giúp đỡ, nhưng những câu nói này nếu do nàng tự nói ra thì sẽ rơi vào thế yếu, cho nên nàng mới bất động, chờ Độc Cô Khắc không chịu được mà mở miệng trước.
Độc Cô Khắc mắt thấy hai người có vẻ xúc động, trên mặt mang theo tâm tình bị đè nén: “Bây giờ Thái tử đã cấu kết với Tử y hầu và Bùi Tuyên, có được hai thế lực ủng hộ rất mạnh, bước kế tiếp chỉ cần hắn tiêu diệt được ta, thì sẽ nhanh chóng đến hai vị.”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu lộ ra biểu hiện khó xử, nhìn Độc Cô Liên Thành nói: “Thuần Thân Vương, huynh xem chuyện này phải làm sao?”
Khóe môi Độc Cô Liên Thành hơi cong lên, chậm rãi mỉm cười: “Khởi đầu của hùng đồ bá nghiệp thường là từ trong bước đường cùng, bây giờ điện hạ bị ép vào tuyệt cảnh, chỉ cần bắt được thời cơ, nói không chừng sẽ như cây khô gặp được mưa xuân.”
Độc Cô Khắc vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn: “Nhưng mà thế lực của Thái tử, Tiêu Quan Tuyết, Bùi Tuyên quá mạnh.”
Độc Cô Liên Thành không nhịn được cười khẽ: “Thái tử thân là người kế thừa một nước, nhưng lòng dạ chật hẹp, nông cạn, không dung được người khác. Bùi Tuyên thân là tướng lĩnh, trời sinh háo sát, tàn khốc vô tình, gây ra vô số nợ máu. Còn về Tiêu Quan Tuyết, người này tâm tư giả dối, quỷ kế đa đoan, là người khó đối phó nhất trong ba người, nhưng hắn là người cực kỳ thông minh, sẽ không bao giờ vì Thái tử mà xông pha đi đầu, quan trọng hơn là hắn với Bùi Tuyên vừa kiêng kỵ vừa căm ghét nhau. Ba người này có vô số rạn nứt, điện hạ có gì phải sợ?”
Giang Tiểu Lâu ngồi ở đàng kia, nhìn Độc Cô Liên Thành nói chuyện với Độc Cô Khắc, đôi mắt đen óng được ánh mắt trời rọi lên một vầng sáng màu vàng nhạ.
Đột nhiên, trái tim nàng có chút loạn nhịp.
Nàng tựa hồ cảm nhận được mùi thảo dược nhẹ nhàng xen lẫn vào từng lời nói, từng bước quấn lấy thân thể nàng.
Hắn tựa hồ cảm giác được gì đó, nhìn về phía nàng liếc mắt một cái. Ánh mắt này ôn nhu như nước, một vệt sáng kỳ lạ lưu chuyển làm cho nàng có cảm giác mình sẽ chết đuối trong đó. Theo bản năng nàng cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn dung mạo của hắn.
"Vậy ta nên làm sao đây?" Độc Cô khắc không nhịn được hỏi.
“Nếu muốn đối phó người khác, đầu tiên phải biết rõ hắn muốn cái gì.” Độc Cô Liên Thành thu lại ánh mắt, nhàn nhạt trả lời.
Độc Cô Khắc nhìn Độc Cô Liên Thành, nhất thời có chút sửng sốt không biết hắn có ý gì.
Biểu hiện Độc Cô Liên Thành đặc biệt ôn hòa, ánh mắt lại từng chút một để lộ sắc bén: “Điện hạ, Bùi Tuyên đang muốn cái gì?”
Nhất thời Độc Cô Khắc đầu óc rối rắm, không biết nên trả lời sao.
Lúc này Giang Tiểu Lâu mới không nhịn được ngẩn đầu lên, sóng mắt óng ánh, mím môi cười nói: “Xuất kinh.”
Một hoàng hôn vào nửa tháng sau, một đám đông chen chúc đi theo một nam nhân trung niên mặc áo bào màu xanh trên đường cái. Nam nhân nhìn chung quanh, tựa hồ rất thú vị với cuộc sống của bá tánh. Độc Cô Khắc đi ngay bên cạnh, nói nhỏ: “Phụ hoàng.”
“Suỵt”, hoàng đế vội cắt ngang, “Trẫm đã cải trang vi hành thì tuyệt đối không nên xưng hô như vậy, cứ gọi ta là phụ thân đi.”
“Vâng, phụ thân, phía trước có một trà quán, trước khi hồi cung có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Hôm trước, có người nhìn thấy một con hưu trắng ở rừng cây ngoại thành, ở Đại Chu từ xưa đến nay xem hưu trắng là vật may mắn, hoàng đế nghe bẩm tấu thì vô cùng vui vẻ, cố ý thay đổi xiêm y tự mình ra khỏi cung tìm kiếm, nhưng đáng tiếc tìm cả ngày nhưng ngay cả một sợi lông hưu trắng cũng không tìm được, hoàng đế rất thất vọng. Nhưng nghĩ lại, có thể tận mắt nhìn thấy sinh hoạt của dân chúng trong kinh thành cũng xem như là một chuyện vui. Vừa đến quán trà ngồi xuống, lại nhìn thấy ở phía đối diện đang có một đám người xếp hàng trước một quầy hàng, không kềm được hỏi: “Đi nhìn xem bên đó đang bán cái gì?”
“Vâng.” Hộ vệ lập tức đi điều tra, không lâu lắm liền trở về nói: “Là một đạo nhân đang bói toán đoán mệnh.”
Hoàng đế nhìn đám đông phía trước, từ từ nổi lên lòng hiếu kỳ, thế là trà cũng không uống, đứng lên đi thẳng đến gian hàng xem bói kia. Giờ khắc này một lão phụ nhân vừa được xem bói xong vui mừng quay ra, luôn miệng nói: “Đúng là thần tiên sống, đúng, nói đúng quá.”
Có người nhiều chuyện cản bà lại, muốn xem thử mệnh cách của bà, bà lập tức đưa lời phê của đạo sĩ ra cho đối phương nhìn, trên đó viết hai dòng chữ: “Nhà có vạn kim nhưng không giàu, năm đứa con trai là tuyệt hậu.”
Độc Cô Khắc mở miệng nói: “Lão phu nhân, câu này vế trước không đáp vế sau, rõ ràng là nói hưu nói vượn. Trong nhà nếu có vạn kim thì sao lại không giàu được?”
“Ngài có chỗ không biết, đời này ta tổng cộng có mười đứa con gái, đó không phải vạn kim sao? Trong nhà nghèo khổ, con gái xuất giá còn phải chuẩn bị hồi môn, có gia tài bạc triệu cũng phải đưa đi hết, dĩ nhiên là không giàu.”
“Nhưng bà có năm đứa con trai, sao lại gọi là tuyệt hậu?”
Lão phụ nhân cười nói: “Một đứa con gái bằng nửa đứa con trai, ta có mười khuê nữ chẳng phải tương đương năm đứa con trai sao? Nhưng thực tế thì không có đứa con trai nào, như vậy không gọi tuyệt hậu thì là cái gì? Có hai nhà mang lễ vật đến cầu hôn tiểu nữ nhi nhà ta, ta không quyết định được nên mới cầu kiến Ngũ đạo trưởng, chẳng qua vừa ngồi xuống đạo trưởng đã phê mệnh như vậy, còn giúp ta chọn rể hiền, không lẽ không phải thần nhân sao?”
Hoàng đế nghe vậy cười nhạt nói: “Thủ đoạn cỏn con như vậy, để trẫm đi vạch trần hắn.”
Độc Cô Khắc nhìn bóng lưng hoàng đế, lập tức dặn dò: “Còn không mau đi dẹp đường, cẩn thận bảo vệ chủ tử.”
Hoàng đế đi tới trước mặt đạo nhân, đạo nhân khẽ mỉm cười với hắn: “Không biết tiên sinh xưng hô thế nào?”
“Ngươi là người đoán mệnh, chỉ cần để ý chuyện của mình là được, cần gì để ý ta là ai, xin tiên sinh cẩn thận xem thử đây là mệnh gì, Năm Hồng Hi thứ mười, ngày mười hai tháng sáu, giờ Thìn.”
Ngũ Thuần Phong tính toán chốc lát, nheo mắt lại: “Bát tự này hỏa thổ đều vượng, mệnh cách kỳ lạ, xin hỏi là nam hay nữ?”
“Nếu như là nữ thì thế nào?”
“Nếu như là nữ, thì chính là từ nhỏ xuất thân gia đình phú quý, gả vào hầu phủ cao quý, nhưng đáng tiếc mệnh cách quá nặng, không thể đứng vững, số trời đã định đã không người ép được, khiến cho phụ thân, huynh trưởng, phu quân, hài tử đều không có kết cục tốt, chỉ lưu lại một mình người này, đúng là mệnh khổ, mệnh khổ.”
“Nếu là nam thì sao?”
“Cái này… ta chỉ nói sơ qua, tiên sinh nghe cũng đừng để bụng, nếu mệnh cách này là nam nhân thì trời sinh có số làm hoàng đế.” Trên mặt Ngũ Thuần Phong chỉ có cung kính, không thấy sợ hãi, nụ cười cũng vô cùng khó lường.
Lông mày hoàng đế khẽ động: “Vì sao?”
Xa xa trên sảnh của Kim Ngọc Mãn Đường, Giang Tiểu Lâu từ cửa sổ nhìn xuống, nhẹ nhàng nói: “Huynh xem…”
Độc Cô Liên Thành nhẹ nhàng nở nụ cười, đi đến bên cạnh nàng, nhìn theo tầm mắt của nàng: “Ván cờ này có chút mạo hiểm.”
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, bệ hạ đã trung niên, càng ngày càng thích cầu tiên vấn đạo, phải biết làm vui lòng người mới bắt được nhược điểm của hắn.” Giang Tiểu Lâu mỉm cười trả lời.
Dưới ánh mặt trời, biểu hiện của nàng nghiêm túc, đường nét trên mặt mỹ lệ, không chút tì vết, khiến người ta không tự chủ được mà động lòng.
Giang Tiểu Lâu bình tĩnh cơ trí dĩ nhiên là xinh đẹp, nhưng khi nàng tính kế người khác đôi mắt lại đặc biệt lấp lánh.
Khiến hắn vĩnh viễn cảm thấy, trên đời chỉ có nàng là đẹp nhất.
Nóng rực và ôn nhu trong mắt hắn cuối cùng hóa thành ý cười, Độc Cô Liên Thành chậm rãi dời mắt, ngữ ký cực kỳ bình tĩnh: “Đúng, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con."