Xướng Môn Nữ Hầu

chương 139-2: to gan háo sắc (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Hoa Dương công chúa như biến mất khỏi kinh thành, không có chút động tĩnh gì, Khánh Vương phi lại bắt đầu bận bịu chuẩn bị cho hôn lễ.

Ngày hôm đó trời vừa sáng, bà cố ý gọi Giang Tiểu Lâu đến, điểm danh từng món đồ với nàng: “Những món này ta đã chuẩn bị từ sớm, lát nữa sẽ thêm một chút đồ mới nữa, không được, hôn kỳ sắp đến rồi, chúng ta phải tăng tốc thôi, chiều nay hãy theo ta đi một chuyến đến Cẩm Tú trang, nghe nói ở đó có rất nhiều món đồ thời thượng, các cô nương đều rất yêu thích. Hôm qua Tiểu Thiều cũng nói muốn đi cùng để xem, hay là gọi nàng ấy cùng đi.”

Giang Tiểu Lâu nhìn châu báu bày khắp nơi mà hoa cả mắt, không khỏi cười khẽ: “Mẫu thân còn tin lời nàng sao, hôm qua còn nói muốn đi cùng, hôm nay liền chạy đến Dân Châu rồi, nói là khó khăn lắm mới tìm được một bản du ký độc nhất từ ba trăm năm trước, nhất định phải mua về làm lễ vật tặng con.”

Khánh Vương phi không khỏi lắc đầu cười: “Trước khi ta còn cho rằng An tiểu thư khó tiếp xúc, nhưng không ngờ nàng là người rất thật tình.”

Dĩ nhiên là thật tình rồi, Giang Tiểu Lâu không tự chủ được nghĩ đến lần đầu tiên gặp An Tiểu Thiều, vì mấy câu nói của Hách Liên Tuệ mà nàng trừng mắt với mình… Người này có một trái tim rất chân thành, khiến người ta không thích không được.

Hai người đang nói chuyện thì Triêu Vân đi vào bẩm báo: “Vương phi, lão Vương phi mời ngài và quận chúa sáng sớm ngày mai đi Phổ Tế tự dâng hương.”

“Sáng sớm ngày mai?” Khánh Vương phi trầm ngâm chốc lát, liền gật đầu nói: “Vậy mau chóng chuẩn bị đi, lão Vương phi cho mời, hai chúng ta đều không thể vắng mặt.”

Trong nhà liên tục có chuyện, tâm tình lão Vương phi tích tụ nên bệnh liệt giường, Khánh Vương phi tỉ mỉ hầu hạ thuốc thang, cẩn thận chăm sóc, khó khăn lắm mới khỏe lại một chút, vậy mà bây giờ lại sốt ruột đi dâng hương, chẳng phải là muốn tiêu tai giải nạn, vơi bớt buồn bực hay sao.

Giang Tiểu Lâu chỉ cười nhẹ: “Mẫu thân, tất cả đều nghe theo người.”

Ngày hôm sau, bầu trời vừa hửng sáng thì một chiếc xe ngựa sang trọng cũng rời cửa, phía sau còn có ba chiếc xe ngựa đơn giản, có vài bà tử đi theo.

Tiếng vó ngựa vang bên tai, lão Vương phi lại than nhẹ một tiếng: “Gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện, ngẫm lại khiến cho người ta phải run rẩy, lần này đi Phổ Tế tự phải cố gắng mà thắp hương, giải trừ xui xẻo.”

Trên mặt Tương Hiểu Vân mang theo ý cười: ”Tổ mẫu nói đúng lắm.” Nhưng không hề có lời nào nói xấu Giang Tiểu Lâu.

Giang Tiểu Lâu có được địa vị hôm nay, thực lực không thể khinh thường, cho nên Tương Hiểu Vân khôn khéo không bao giờ trực diện đối đầu với nàng, dù sao Thuận di nương và An Hoa quận vương là người có lỗi trước, còn Hách Liên Tuệ thì hùng hổ dọa người, bọn họ đâu có đúng thì nói gì đến chuyện báo thù.

Thắng làm vua thua làm giặc, đây là danh ngôn thiên cổ. Một khi bại trong tay người khác thì sống chết do trời. Trên triều đình cũng vậy, trong nhà cũng vậy, đạo lý chính là như thế.

Không chỉ Tương Hiểu Vân hiểu rõ đạo lý này, lão Vương phi cũng hiểu rất rõ, cho nên bà chưa từng làm khó Giang Tiểu Lâu, chỉ là trào phúng vài câu, Giang Tiểu Lâu cũng tốt tính, chưa từng trả lời bà, hoàn toàn chấp nhận, khiến những lời của lão Vương phi như một quyền đấm vào vải bông, biến mất không chút tăm hơi. Đáy lòng đang cháy, vốn là muốn tìm chút an ủi nơi Tương Hiểu Vân, ai ngờ đối phương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, căn bản mang bộ dáng một bức tượng đất, lão Vương phi cười lạnh một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.

“Đến rồi đến rồi.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng xốc lên màn che, trước mắt là một mảng rừng trúc rậm rạp, cây trúc sinh trưởng xanh um tươi tốt, mơ hồ thấy nơi xa xa có một góc tường màu hồng. Một cơn gió thổi qua, bên tai ngờ ngợ nghe được tiếng chuông, quả nhiên là một nơi tốt để thanh tu.

Tất cả nữ quyến phải xuống xe ở cổng trước núi rồi đi bộ đến cửa miếu, sớm đã có một tiểu tăng tiếp khách đứng chờ trước cửa, nụ cười thân thiện. Hắn cười nói: “Trụ trì đã sớm dặn dò, xin mời chư vị đi theo bần tăng.”

Người tiếp khách mang theo nụ cười khiêm tốn một đường dẫn các nàng đi về hướng Phật điện để thắp hương. Đợi các nàng thắp hương xong xuôi lại dẫn mọi người đến phòng nghỉ. Lão Vương phi vẫn chưa tiến vào phòng, trái lại quay đầu đi tìm lão trụ trì đàm luận Phật pháp, tiểu tăng tiếp khách hành lễ nói: “Lão Vương phi phải qua một canh giờ sau mới quay lại, mời các vị đi nghỉ ngơi trước, nếu có gì cần thì các vị cứ dặn dò là được.”

Khánh Vương phi khẽ mỉm cười: “Đa tạ sư phụ, chúng ta sẽ ở đây, không đi lung tung.”

Tiểu tăng tiếp khách gật gù lui ra.

Hướng đông của phòng nghỉ ngơi là song cửa, hướng nam là cửa, bố trí vô cùng trang nhã, trên vách tường treo đầy châm ngôn Phật gia, lư hương tỏa ra mùi đàn hương nhàn nhạt, một cái bàn cổ điển hào phóng, rõ ràng là chuẩn bị cho khách quý. Giang Tiểu Lâu đánh giá chốc lát liền ngồi xuống uống trà, lẳng lặng chờ lão Vương phi lễ Phật xong.

Tương Hiểu Vân đầy mặt thân thiết hỏi về việc chuẩn bị hôn lễ, trong lòng Khánh Vương phi kinh ngạc nhưng cũng không chút biến sắc trò chuyện với nàng.

Giang Tiểu Lâu cúi đầu uống trà, làm như không nghe thấy cuộc đối thoại bên kia, Tiểu Điệp lại mang bộ dáng bất an.

Giang Tiểu Lâu nhìn nàng một cái: “Sao lại giống như ngồi trên đống lửa vậy?”

Tiểu Điệp liếc mắt nhìn về phía Tương Hiểu Vân, chỉ lắc đầu không dám lên tiếng.

Giang Tiểu Lâu thấy thế không khỏi dấy lên khả nghi, đột nhiên đứng lên nói: “Trong phòng ngột ngạt quá, con muốn ra ngoài một chút.”

“Nhưng đừng đi xa, chờ lão Vương phi đến thì chúng ta phải về ngay.” Khánh Vương phi nhắc nhở.

Giang Tiểu Lâu dẫn Tiểu Điệp ra ngoài hành lang, lúc này mới hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì, nói rõ ràng đi.”

Tiểu Điệp đặc biệt thấp thỏm: “Tiểu thư, lúc nãy… hộ vệ mà ngài dặn dò ở lại chăm sóc Vệ Phong đến báo, nói Vương gia… Vương gia…”

“Vương gia làm sao?” Giang Tiểu Lâu phát hiện Tiểu Điệp đang sợ hãi, cau mày hỏi.

“Vương gia cho người bắt Vệ Phong đưa đi…”

“Cái gì?”

“Chẳng trách sáng sớm hôm nay ta phát hiện có hai tên hộ vệ ngó dáo dác trước cửa viện, âm thầm giám sát cử động của chúng ta. Nhưng thấy bọn họ không có động tĩnh gì ta còn tưởng là do mình đa nghi, xem ra bọn họ đã sớm có chuẩn bị, chờ tiểu thư đi ra ngoài.” Sở Hán bước tới nói.

Trong lòng Giang Tiểu Lâu thầm kêu không tốt, lập tức dặn dò: “Tiểu Điệp, ngươi đi báo cho Vương phi, nói ta không được khỏe lập tức muốn về vương phủ, thay ta xin lỗi với lão Vương phi”. Nói xong nàng quay sang Sở Hán, “Huynh đi theo ta.”

Hai người leo lên chiếc xe ngựa đơn giản, vội vàng chạy thẳng về vương phủ.

Vừa tiến vào hoa viên đã gặp ngay một tì nữ đang hoang mang lo lắng, nàng nhìn thấy Giang Tiểu Lâu liền quay đầu bỏ chạy. Sở Hán bay người lên trước, tóm chặt cổ áo nàng: “Chạy đi đâu?”

Tì nữ sợ đến tái mặt: “Quận chúa tha mạng, nô tì không biết, nô tì không biết gì hết.”

Sở Hán nhận ra đây là tì nữ phụ trách quét dọn hoa viên, không khỏi lạnh lùng nói: “Vậy ngươi sợ cái gì?”

Trong mắt tì nữ lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng, hàm răng run lập cập, nói không ra lời.

“Nếu ngươi không nói thì ta sẽ xử lý ngươi.” Sở Hán trừng mắt hung ác.

“Nô tì… nô tì nghe thấy hai hộ vệ nói… Vương gia nhốt đứa bé kia tại Văn Tinh các… ôi chao, nô tì thật sự chỉ biết bao nhiêu đó, ngoài ra không nghe thấy gì hết, cầu xin quận chúa tha cho nô tì.”

Giang Tiểu Lâu liếc mắt ra hiệu với Sở Hán, Sở Hán mới thả tì nữ này ra, đáy mắt hiện lên vẻ gấp gáp: “Tiểu thư.”

“Đi, đến Văn Tinh các.” Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nói.

Văn Tinh các nằm ở phía sau thư phòng của Khánh Vương, chuyên dùng để nghỉ ngơi, giờ khắc này trước của có mấy tên hộ vệ đang đứng, Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nhìn những người này, gương mặt lạnh lùng: “Cút ra.”

“Minh nguyệt quận chúa, Vương gia có lệnh, bất luận người nào cũng không được tự tiện xông vào!”

Âm thanh Giang Tiểu Lâu dường như hàn băng, không nghe ra bất kỳ tâm tình gì: “Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo Vương gia, nếu các ngươi không tránh ra thì hậu quả tự gánh lấy.”

Bọn hộ vệ mặt không cảm xúc, chỉ đồng loạt quỳ xuống đất đồng thanh nói: “Xin quận chúa thứ tội.”

Giang Tiểu Lâu không khỏi cười lạnh một tiếng, nhướng mày nói: “Sở Hán, thay ta đi mời Khương phu nhân đến.”

Sở Hán đáp một tiếng lập tức rời đi.

Bọn hộ vệ cúi thấp đầu, quỳ ở đó không nói tiếng nào.

Khương Phiên Phiên ôm bụng đi đến, nàng nhìn thấy Giang Tiểu Lâu mặt lạnh như sương đứng đó, lộ ra mấy phần giật mình: “Không phải hôm nay quận chúa cùng lão Vương phi đi dâng hương sao, bây giờ lại còn ở trong phủ?”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu như một ngọn đao rực lửa: “Phu nhân, giữa ban ngày mà Vương gia khóa cửa không cho người khác vào, không biết có phải do thân thể không khỏe, người nên quan tâm mới đúng.”

Khương Phiên Phiên sững sờ: “Vương gia không được khỏe sao? Sao ta lại không biết?” Nói xong nàng liền muốn đi vào bên trong, hộ vệ vội vã ngăn cản.

“Phu nhân, Vương gia có lệnh, bất cứ ai cũng không được đến gần.”

Khương Phiên Phiên sầm mặt lại, bây giờ nàng đã không phải là nữ tử làm gì cũng phải cẩn thận, nhìn sắc mặt người khác nữa. Đại phu bắt mạch nói trong bụng nàng là một đứa con trai, cho nên Vương gia chăm sóc nàng rất ân cần, cứ như là sủng ái đến tận trời. Nàng mơ hồ nghi ngờ Vương gia che giấu người mới, lập tức nổi giận: “Ai dám ngăn cản ta?”

Nàng ưỡn bụng tỏ vẻ phẫn nộ, bọn hộ vệ không dám động thủ ngăn cản, lại không dám lớn tiếng, chỉ sợ không cẩn thận làm bảo bối của Vương gia giật mình. Khương Phiên Phiên tiến quân thần tốc, còn Giang Tiểu Lâu thì cười lạnh một tiếng, theo nàng đi vào cửa.

Vừa vào sân viện thì nghe được âm thanh đồ sứ vỡ vang lên.

Khương Phiên Phiên biến sắc, trong nháy mắt tâm trạng bắt đầu hoang mang, nàng nhìn về Giang Tiểu Lâu nói: “Đây… đây là chuyện gì?”

Giang Tiểu Lâu không nói một lời, Sở Hán lập tức hiểu ý, đá mạnh một bước bật mở cửa phòng ra. Cánh cửa kêu coong một tiếng va vào vách tường, một cơn gió lập tức ùa vào, thổi bay từng tầng màn gấm, chiếu lên bóng người đang lay động trên giường.

Toàn bộ gian phòng có một mùi thơm ngọt ngào kỳ lạ, nồng nặc xuyên thấu vào ngực, khiến người ta muốn nghẹt thở. Khánh Vương đang nằm trên nệm gấm bị giật mình ngẩn đầu lên, một thiếu niên bị đè dưới người hắn, quần áo trên người sớm đã bị xé nát vứt trên mặt đất, cảnh tượng cực kỳ khó coi.

Nhìn thấy hình hình như thế, khương Phiên Phiên kinh ngạc hét lên một tiếng, gần như muốn té xỉu.

Thiếu niên quay đầu nhìn vào mắt Giang Tiểu Lâu, gương mặt sợ hãi lọt vào trong mắt nàng khiến trong lòng nàng không kềm được mà run rẩy.

Môi của hắn mơ hồ hơi run run mấp máy, như một con cá nằm trên thớt, tuy nhiên một chữ cầu xin cũng không phát ra.

Sở Hán nắm chặt nấm đấm, gần như muốn xông lên đoạt lại Vệ Phong, Giang Tiểu Lâu lại lạnh lùng nhìn hắn một chút, Sở Hán chỉ có thể cúi đầu đứng yên tại chỗ, gắt gao nắm chặt lòng bàn tay.

“Giang Tiểu Lâu, ngươi thật to gan.” Âm thanh Khánh Vương vang lên, phảng phất như ngưng kết thành băng.

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu đặc biệt lạnh lùng: “Nếu Vương gia yêu thích tên sai vặt của ta thì cứ nói thẳng là được, tội gì dùng thủ đoạn này?”

Khánh Vương cực kỳ tức giận nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt không chút hoảng hốt, từ từ nhặt áo khoác ngoài dưới đất lên mặc vào, trước ngực vẫn để trần, ánh mắt thâm sâu: “Giang Tiểu Lâu, ngươi biết đây là đâu không?”

“Dĩ nhiên biết, đây là chỗ của Vương gia.”

“Biết mà ngươi còn dám xông vào, ngươi nghĩ Khánh Vương phủ là nhà của ngươi sao?”

Ngón tay Giang Tiểu Lâu nắm chặt, đến mức mơ hồ run rẩy, nhưng trên môi đã từ từ hiện lên nụ cười: “Vương gia, chỗ là của ngài, nhưng người là của ta.”

Khánh Vương đột nhiên phát cuồng, liền giơ tay muốn đánh vào mặt nàng, Sở Hán không chút nghĩ ngợi bắt lấy cánh tay hắn.

Khánh Vương bị đau, lạnh lùng nói: “Ngươi thật to gan.”

Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, vẻ mặt như thường: “Vương gia, động vào đồ của ta mà ta không hay biết, như vậy gọi là trộm, người quá đáng rốt cuộc là ta hay là ngài chứ?”

“Giang Tiểu Lâu, ngươi thật sự tưởng mình là quận chúa sao? Chẳng qua ngươi chỉ là nữ tử thương hộ, xuất thân đê tiện, thiếu mất lễ nghi giáo dưỡng, lại dám để hộ vệ của mình động thủ với bản vương, ngươi tưởng ta không có cách gì với ngươi sao?” Rõ ràng Khánh Vương đau đến xót ruột, lời nói lại càng lúc càng tàn nhẫn, đáy mắt bốc lên tia sáng quỷ quyệt.

Giang Tiểu Lâu phảng phất đang nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Sở Hán, đưa người đi.”

Sở Hán bỏ tay Khánh Vương ra, hắn đột nhiên ngã xuống đất, càng tức đến nổ phổi: “Giang Tiểu Lâu, ngươi dám?”

“Ta có gì mà không dám?” Đáy mắt Giang Tiểu Lâu ngưng tụ lại một tia nghiêm nghị lạnh lùng: “Vương gia, yêu thích đồng tính không phải là chuyện oai phong gì, nếu ngài muốn ồn ào khiến cho mọi người đều biết, ta không ngại chìu theo.”

Khánh Vương nhất thời sững lại, hắn vốn không hề có hứng thú với nam nhi, chỉ là thiếu niên này có dung mạo quá mức xinh đẹp, quả thật là một nhân vật hiếm có, hắn nhất thời nảy lên tâm tư muốn chiếm đoạt. Giang Tiểu Lâu càng ngăn cản thì hắn càng muốn có được, giờ khắc này nhìn thấy Giang Tiểu Lâu hùng hổ như vậy, không chịu lùi bước, không khỏi cảm thấy thù mới hận cũ đều dồn vào một chỗ, hắn lớn tiếng quát: “Người bên ngoài đều chết hết rồi hay sao, còn không bắt chúng lại cho ta.”

Trong lòng Sở Hán hơi run một thoáng, hắn không sợ Khánh Vương, mà chỉ lo lắng Giang Tiểu Lâu đã triệt để trở mặt với Khánh Vương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio