Xướng Môn Nữ Hầu

chương 57: giao phó sinh tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có việc đột xuất nên nghỉ mất ngày, hôm nay post bù nhé

Chương : Giao phó sinh tử

Nếu đã đồng ý với Giang Tiểu Lâu, Thái Vô tiên sinh nói được sẽ làm được, chủ động bắt mạch cho Ly Tuyết Ngưng. Chờ hắn bắt mạch xong, lại lắc đầu nói: “Bệnh quá lâu, sớm nửa năm may ra còn hy vọng cứu chữa, tình huống bây giờ, nhiều nhất là kéo dài được nửa năm một năm, còn phải hết sức điều dưỡng.”

Hắn nói chuyện trực tiếp, cũng không kiêng kỵ, hơn nữa còn nói rõ trước mặt mọi người.

Sắc mặt Ly Tuyết Ngưng không có gì thay đổi, rõ ràng đã đoán được kết quả từ trước.

Giang Tiểu Lâu hỏi tới: “Vậy theo ý ngài, phải chữa thế nào?”

Thái Vô tiên sinh thở dài: “Kê thuốc bổ khí dưỡng thân, cố gắng tịnh dưỡng, đừng hao phí tinh thần, mới kéo dài lâu một chút.”

Ly Tuyết Ngưng đứng lên, trịnh trọng cảm ơn đại phu, thân hình của nàng gầy yếu, một cơn gió thổi ngang cũng muốn ngã, vẻ mặt lại hết sức trầm ổn, khiến người nhìn liền sinh lòng thương hại, mọi người dồn dập toát ra vẻ đồng tình.

Tuổi trẻ như vậy, lại không thể sống được lâu.

Phó Triêu Tuyên vội vã kéo Giang Tiểu Lâu qua: “Sư phụ, xin khám cho nàng thử, về mặt ngoại thương đệ tử sẽ nghĩ cách chữa trị, nhưng căn cơ của nàng quá yếu, ngũ tạng lục phủ đều bị tổn thương nghiêm trọng, đệ tử không dám tùy ý cho thuốc, quả thật không biết làm gì.”

Thái Vô tiên sinh trừng mắt nhìn đồ đệ, cách đổi xử đặc biệt như vậy, sợ người khác không nhận ra hay sao? Thân là đại phu, không thể nảy sinh tình cảm đặc biệt với bệnh nhân, đây là vô cùng ngu xuẩn. Đại Chu từ xưa có cách nói người trong cuộc thì tối, người ngoài cuộc thì sáng, Thái Vô tiên sinh rất tán thành quan điểm này. Khi đại phu xem bệnh cho người nhà, tránh không khỏi bị tâm trạng làm ảnh hưởng, bởi vì họ hoàn toàn dựa trên quan sát khí sắc của đối phương và mạch tượng để chẩn đoán bệnh. Khám bệnh cho người nhà, khó tránh khỏi cảm thấy căng thẳng, lo lắng, thậm chí hoài nghi, khi kê thuốc sẽ thấy do dự, người nhà còn như vậy, người yêu chẳng phải sẽ càng nghiêm trọng hơn?

Cho nên Thái Vô tiên sinh phất tay với Phó Triêu Tuyên: “Đứng qua một bên, ta tự có chủ trương.”

Thái Vô tiên sinh tỉ mỉ bắt mạch cho Giang Tiểu Lâu, trầm ngâm chốc lát, mới trả lời: “Trong cơ thể có hiện tượng tụ máu, phải dùng phương pháp tan máu”. Sau đó quay đầu về phía dược đồng nói: “Ngươi đi ra ngoài mua mấy cân thịt bò, mua thêm ít bao tử heo, nhớ là phải chọn loại còn tươi.”

Dược đồng há hốc miệng: “Hả?”

“Đi, đừng hỏi nhiều.” Phó Triêu Tuyên rất hiểu tính của Thái Vô tiên sinh, vội vã giục hắn.

Dược đồng chưa từng nghe nói tới phương thuốc kỳ lạ như thế, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, không thể làm gì hơn là chạy đi. Động tác của hắn cũng không chậm, hơn nửa canh giờ đã về.

Thái Vô tiên sinh vẫy tay gọi nàng lại đây, nhìn kỹ một chút, gật đầu nói: “Được, lập tức cho vào lò ninh nhừ, đến khi nát ra như cháo, thì cho nàng ta uống.”

Giang Tiểu Lâu kinh ngạc: “Tiên sinh, đây là thuốc của ta sao?”

Thái Vô tiên sinh không chút do dự mà nói: “Đúng, bắt đầu từ hôm nay ngươi ở lại dược quán, mỗi ngày phải uống ba chén cháo này, một chén cũng không được thiếu.”

Giang Tiểu Lâu nhìn thịt bò đỏ tươi, bất giác buồn nôn. Thái Vô tiên sinh lại vỗ đầu nàng như một đứa bé: “Nha đầu, thuốc đắng dã tật chữa khỏi bệnh, ngươi phải cố gắng uống thuốc.”

Vì cơ thể Giang Tiểu Lâu yếu ớt, ăn uống trước giờ rất thanh dạm, các đại phu trước kia cũng dặn nàng không được ăn những món quá bổ, nhưng vị tiên sinh này đi ngược lại đường cũ, Giang Tiểu Lâu không khỏi nghi ngờ, có phải do mình lúc nãy nói quá mức, chọc tức tiên sinh, cố ý tìm cơ hội làm khó nàng.

Phó Triêu Tuyên ôn nhu an ủi Giang Tiểu Lâu: “Chắc chắn sư phụ sẽ không trêu đùa bệnh nhân, nàng an tâm dưỡng bệnh là được.”

Tối hôm đó, Giang Tiểu Lâu nhìn chén canh thịt nóng hổi trước mặt, hầu như có cảm giác muốn nôn tại chỗ, theo bản năng mở miệng nói: “Thái Vô tiên sinh rộng lượng khoan dung, tuyệt đối sẽ không bắt nạt bệnh nhân. Chén canh này, có thể miễn hay không…”

Thái Vô tiên sinh thấy sắc mặt nàng trắng xanh, chỉ khẽ mỉm cười, bình tĩnh nhàn nhã: “Phải uống khoảng mười ngày, ngươi cố nhẫn nại đi.”

Giang Tiểu Lâu liền ở lại y quán, mỗi ngày nhìn Thái Vô tiên sinh và những đệ tử kia trị bệnh, lúc rảnh rỗi còn có lòng thỉnh giáo các đệ tử khác về các dùng thảo dược, nhìn rất nhàn nhã tự tại. Phó Triêu Tuyên mỗi hai ngày đều tới hỏi thăm một lần, sẵn tiện quan sát tình hình của Tiểu Lâu.

Cứ vậy qua mười ngày, cơ thể Giang Tiểu Lâu quả nhiên có khôi phục, Thái Vô tiên sinh bắt đầu thay đổi yêu cầu: “Triêu Tuyên, bây giờ là thời cơ tốt nhất, chuẩn bị canh hạt đào bổ khí, mỗi ngày uống ba lần.”

Cái gọi là canh hạt đào bổ khí, là loại canh chuyên dùng để chữa chứng ứ huyết và tích nhiệt, mỗi ngày ba lần, số lượng hơn bình thường khá nhiều.

Cuối cùng Giang Tiểu Lâu cũng không phải uống canh thịt nữa, nhưng lần này cũng không thoải mái hơn bao nhiêu. Bởi vì mỗi lần uống xong, sẽ không thể ăn uống bình thường, ói mửa không ngừng, những thứ ói ra đều là máu và một vài thứ không rõ là gì. Ba ngày sau, tính ra cũng gần đạt yêu cầu, Phó Triêu Tuyên mới đem cháo loãng và rau luộc mềm ra cho nàng ăn, xem như là khôi phục ăn uống bình thường. Theo lý mà nói, lục phũ ngủ tạng của Giang Tiểu Lâu đều bị tổn thương, trong cơ thể ứ độc quá nhiều, nôn mửa như vậy nhất định là sẽ tổn thương nguyên khí rất nặng, nhưng mà tình hình lại ngược lại, những thứ tích tụ trong người sau khi được nôn ra, nàng bắt đầu thấy tinh thần sảng khoái, cơ thể dần dần trở nên khỏe mạnh.

Thái Vô tiên sinh vẫn chưa chịu cho nàng đi, trái lại cố ý gọi nàng đến nói chuyện: “Ta có chuyện muốn dặn dò ngươi.”

Trong lòng Giang Tiểu Lâu vô cùng kính nể y thuật của Thái Vô tiên sinh, mỉm cười nói: “Tiên sinh, ngài đã cứu mạng ta, Tiểu Lâu sẽ cảm kích cả đời”

Thái Vô tiên sinh lắc đầu: “Ta không cần ngươi báo đáp. Ta chỉ muốn cứu mạng một người trẻ tuổi sắp phải bước chân vào địa ngục mà thôi. Ngươi là một cô nương thông minh, nhưng tâm tư quá sâu, như vậy không có lợi cho bệnh tình của ngươi. Triêu Tuyên đã dùng hết khả năng để cứu ngươi, ngoại thương không còn đáng ngại nữa, còn về nội thương… cách của ta có thể hóa giải hết độc tố tích tụ trong người ngươi, trong vài năm tới tính mạng của ngươi sẽ không đáng ngại. Bây giờ chỉ còn vấn đề lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, cái này không phải ngày một ngày hai là chữa được. Nếu sau này ngươi tu thân dưỡng tính, tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi điều trị, dùng thuốc của ta, thì sống đến bảy tám mươi cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu ngươi lại kiệt sức lao lực, thì khó mà nói được.”

Giang Tiểu Lâu rất rõ Thái Vô tiên sinh là người rất có trí tuệ, hắn đã nhìn ra tâm tư nặng nề của nàng, cho nên mới quanh co khuyên nhủ. Nghĩ tới đây, nàng như có điều suy nghĩ nói: “Tiên sinh yên tâm, sau khi trở về Tiểu Lâu sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe, không để cho ngài phải uổng phí công sức.”

Thái Vô tiên sinh nghe được nàng có ý khác, nếu nàng đã không gật đầu đồng ý, có nghĩa là sẽ không dễ dàng từ bỏ chuyện muốn làm. Bỏ đi, ai có chí nấy, nếu ai cũng có thể nghĩ thông suốt, vậy thì thế giới này đâu còn chuyện buồn nữa. Hắn suy nghĩ một chút mới nói: “Triêu Tuyên là một đứa trẻ tốt, ta nhìn nó học y, chữa bệnh, cứu người, bản tính nó thuần thiện, chính trực, chỉ là quá mức ương bướng, có rất nhiều chuyện không biết ứng biến, người như vậy nếu chỉ làm đại phu thì không sao, nhưng nếu bị dính dáng đến những chuyện phức tạp khác, vậy thì chưa chắc là…”

Giang Tiểu Lâu cũng rất thông minh, nàng biết Thái Vô tiên sinh đang lo lắng vì đệ tử của mình, nụ cười của nàng vô cùng thong dong: “Tiên sinh yên tâm, Tiểu Lâu hiểu rõ ý của ngài, ta sẽ không quấy rầy Phó đại phu, càng không cản trở hắn trở thành đại phụ giỏi nhất trên đời này.”

Thái Vô tiên sinh nhìn Giang Tiểu Lâu, trng lòng thở dài. Cô nương này xinh đẹp biết mấy thông minh biết mấy, chuyện gì cũng nhìn thấu, gần như không cần hắn phải nói gì. Người đời đều có lòng ích kỷ, hắn dù là một đại phu cũng không ngoại lệ. Trong tất cả đệ tử, Phó Triêu Tuyên là người có tài nhất, cũng là người hắn chọn lựa kế thừa y bát của mình. Tuổi hắn đã lớn, thời gian còn lại không nhiều, Triêu Tuyên thì khác, hắn sau này sẽ trở thành một đại phu vô cùng xuất sắc, tuyệt đối không thể phân tâm vào lúc này. Giang Tiểu Lâu là một cô nương thông minh, nhưng không phải là một hiền lương nữ tử chịu an phận ở một bên phò tá sự nghiệp của trượng phu, trái tim của nàng quá sâu, quá lớn, không thích hợp với Phó Triêu Tuyên. Hắn tin rằng, ám thị của mình nhất định nàng sẽ hiểu.

Đúng lúc này Phó Triêu Tuyên bước vào cửa, nhìn thấy hai người trò chuyện, trên mặt lộ ra ý cười: “Sư phụ, mấy ngày nay con suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đã hiểu tại sao sư phụ lại dùng thuốc như vậy.”

Thái Vô tiên sinh nở nụ cười, nói: “Nói thử xem.”

Phó Triêu Tuyên nói: “Mỗi ngày cho Tiểu Lâu uống canh thịt, là dưỡng dạ dày của nàng, khi dạ dày khỏe thì chính khí sẽ đủ, khi đó sư phụ sẽ công kích thật mạnh. Nếu sư phụ không dùng canh thịt dưỡng cho chính khí của Tiểu Lâu thật khỏe, một khi bắt đầu trừ độc thì sẽ tổn thương nguyên khí, Tiểu Lâu tất sẽ mất mạng.”

Vì muốn tiến bộ về mặt y thuật, hắn lại dốc lòng như vậy. Giang Tiểu Lâu nhìn Phó Triêu Tuyên mặt đầy hưng phấn, không khỏi cười nhẹ. Hắn là một nam nhân chính trực lương thiện, nhưng hắn không hợp với mình. Chỉ tiếc bây giờ hắn còn chưa nhận ra điểm này.

Từ phòng khách đi ra, Phó Triêu Tuyên mời Tiểu Lâu đến chòi nghỉ mát ngồi một chút, nàng vui vẻ đồng ý.

Ở chòi nghỉ mát, nhìn màu sắc rực rỡ phía xa, lá xanh tươi mơn mởn, hắn cố ý nấu một bình trà xanh, nhàn nhã ngồi tâm sự.

Phó Triêu Tuyên ôn hòa hỏi: “Ngày mai cùng ra chợ không? Nghe nói tối có hội hoa đăng, nhất định sẽ rất náo nhiệt.”

“Ngày mai không được, vì ta đang muốn thu dọn hành lý về nông trang.”

“Vậy...chiều nay ta đưa nàng về được không? Ta có thể nghỉ ngơi một ngày, gần đây y quán cũng không có nhiều bệnh nhân.” Phó Triêu Tuyên kiên nhẫn hỏi.

Giang Tiểu Lâu ngưng mắt nhìn hắn, nói: “Phó đại phu, huynh không nên lãng phí thời gian với ta.”

Bàn tay cầm chén trà của Phó Triêu Tuyên đột nhiên căng thẳng, yên lặng đánh giá nàng một lúc: “Có phải sư phụ ta nói gì với nàng không?”

“Thái Vô tiên sinh là người phẩm đức cao thượng, sẽ không nói nhiều, huynh đừng hiểu lầm ông ấy.” Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu không gợn sóng, trong đầu nàng, hiện lên tình cảnh tối qua nói chuyện với Ly Tuyết Ngưng.

Lúc đó, Ly Tuyết Ngưng do dự không thôi, cuối cùng mở miệng: “Phó đại phu, hắn thành thân chưa?”

Giang Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn đối phương: “Không có.”

“Vậy…hắn có đính hôn hay có ý trung nhân chưa?” Ly Tuyết Ngưng thấp thỏm.

Giang Tiểu Lâu bật cười: “Hẳn là không.”

“Muội quen hắn lâu chưa?”

“Không tính là lâu, thật ra…hắn đã giúp ta một chuyện.”

“Hắn là một đại phu chính trực, giống như là hắn…thích muội đúng không?” Ly Tuyết Ngưng do dự mãi, cuối cùng nói thẳng.

Giang Tiểu Lâu thấy kinh ngạc: “Sao tỷ lại hỏi vậy?”

“Tiểu Lâu, ta không có ý gì khác, thân là đại phu thì phải quan tâm bệnh nhân, nhưng hắn cũng không phải chỉ quan tâm muội bình thường, mỗi ngày đều tự mình đến hỏi chuyện ăn uống của muội, bắt mạch cho muội. Nhìn hắn không phải người tùy tiện, nếu không thật lòng yêu thích, sẽ không có hành động như vậy…”

Ly Tuyết Ngưng là người thông minh nhanh trí, hoặc là khả năng che giấu của Phó Triêu Tuyên quá thấp, che giấu vô cùng thất bại.

Giang Tiểu Lâu chỉ cười nói: “Đừng nghĩ như vậy, hắn từng giúp đỡ ta, đồng thời cũng thương hại ta, người đời đều có lòng thương hại mà đúng không? Huống chi ta chỉ xem hắn như một bằng hữu tốt mà thôi.”

Bằng hữu tốt – có nghĩa là Giang Tiểu Lâu không hề có ý nghĩ gì khác với hắn.

“Tiểu Lâu, muội không giống ta, muội có dung mạo mỹ lệ và trí tuệ, là cô nương ai cũng yêu thích, nếu muội từ bỏ hạnh phúc của mình, thì thật quá đáng tiếc. Thân là bằng hữu của muội, ta hy vọng muội có thể tìm được một người thương mình, được hắn chăm sóc.” Ly Tuyết Ngưng tiếc rẻ một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể thành thật nói.

Đáng tiếc, Giang Tiểu Lâu chỉ đành phụ lòng người bạn tốt này, Phó Triêu Tuyên tướng mạo đoan chính, cá tính chính trực, nàng lại hoàn toàn ngược lại. Hai người có cái nhìn khác nhau, cho dù cố gắng đi cùng nhau cũng sẽ không có hạnh phúc.

Nàng không phải đến chịu tội, càng không vố cớ tự tìm người đến cản tay cản chân mình.

Phó Triêu Tuyên thấy nàng suy tư, trong lòng không khỏi gấp gáp, da mặt mỏng manh đỏ lựng lên. Hắn không biết cách biểu lộ với nữ tử, càng không biết làm sao nói rõ tâm tư mà không bị hiểu lầm. Cho nên hắn chỉ do dự mà nhìn Giang Tiểu Lâu, nghiêm túc nói: “Tiểu Lâu, hy vọng nàng cho ta cơ hội…làm bạn bên cạnh nàng. Nếu như, có thể để ta chăm sóc nàng, ta sẽ càng vui mừng.”

Lúc nói chuyện, hắn cố gắng khống chế giọng điệu run rẩy, làm ra bộ dáng bình tĩnh. Nhưng mà lời nói của hắn mang ý nghĩa hết sức rõ ràng, hắn đồng ý chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, vẫn làm bạn ở bên cạnh nàng. Đây là một nam tử lương thiện, hắn đem hết toàn lực dùng cách của mình để biểu lộ tâm ý.

Nếu là làm bằng hữu, nàng sẽ rất thích một người tao nhã, chính trực như vậy. Chỉ tiếc, nàng chưa từng xem hắn là tình nhân hay trượng phu.

Hắn thấy nàng một lúc lâu cũng không trả lời, tâm tình căng thẳng, mặt mày ửng đỏ: “Tiểu Lâu, ta biết quá khứ của nàng, ta hoàn toàn không để ý. Có phải do lúc nãy lời của ta quá mức vội vàng, cho nên nàng chưa có tâm lý chuẩn bị, không sao, ta có thể chờ. Cho dù nàng muốn ta chờ bao lâu, ta cũng có thể…”

“Không, ta không có ý này”. Giang Tiểu Lâu hướng mắt nhìn về phía mặt trời, không có ý sốt sắng hay ngại ngùng, chỉ có vẻ dịu dàng cảm động làm ấm lòng người.

“Ta hiểu rõ con người của Phó đại phu, huynh là người chính trực lương thiện, tương lai rất có tiền đồ, rất nhiều cô nương sẽ rất vui mừng nếu có được sự quan tâm của huynh. Huynh yêu thích ta, ta cũng thấy vinh hạnh và vui mừng, cũng muốn cảm tạ huynh. Nhưng…ta đã từng thề trước mộ phụ huynh, nếu không thể vì họ nêu cao chính nghĩa, báo thù rửa hận, dù chết ta cũng không thành thân, vĩnh viễn duy trì thân phận nữ nhi Giang gia.”

Phó Triêu Tuyên chấn động, da thịt Giang Tiểu Lâu dưới ánh mặt trời trắng như tuyết, đôi mắt quyến rũ dịu dàng, nhưng thái độ vô cùng kiên quyết.

Nàng từ chối vô cùng thẳng thẳng, cũng bảo toàn mặt mũi cho hắn. Nói chính xác ra, nàng hiểu các từ chối người, làm sao để người đó không bị tổn thương. Nhưng nàng vẫn từ chối rất rõ ràng, lý do này khiến hắn không nói thêm gì được, so với nói thẳng là không thích hắn, như vậy cũng khá hơn rất nhiều.

Phó Triêu Tuyên nhìn dung mạo của nàng, một hồi lâu không nói ra lời. Rất lâu sau hắn mới lặng lẽ mỉm cười: “Tuy rằng ta không phải là người thông minh, nhưng ta hiểu ý nàng. Nàng kiên cường, trí tuệ hơn ta, ta tin trên đời này không ai ngăn cản được nàng.” Hắn cười nhẹ, đứng lên.

Không phải không đau lòng, chỉ là Giang Tiểu Lâu đã rất cố gắng bảo toàn lòng tự ái và mặt mũi của hắn, hắn sao có thể tự mình làm mình mất mặt? Tự tôn không phải dùng để bị chà đạp, bị từ chối, cũng phải duy trì được phong độ.

Giang Tiểu Lâu đứng ở chòi nghỉ mát, nhìn theo Phó Triêu Tuyên rời đi.

Phó Triêu Tuyên đi xuống bậc thang, theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, nàng nhìn hắn cười thong dong.

Trong nháy mắt, trong lòng hắn như mất mát cái gì. Có lúc hắn như muốn quay lại cầu xin nàng vài câu, nhưng cuối cùng lòng tự ái ngăn cản hắn. Hẳn chỉ cười, giống như không hề bị đả kích, thẳng lưng bước đi.

Quả thật Giang Tiểu Lâu không nói dối, nàng cảm thấy rất vui, mặc kệ trong tình huống nào, có nam tử biểu lộ tình cảm đều là chuyện khiến người ta vui vẻ. Khi nàng vẫn chưa quay lại liền nghe thấy một tiếng thở dài: “Muội đó…”

Giang Tiểu Lâu hồi phục tinh thần, nhìn thấy vẻ mặt tiếc rẻ của Ly Tuyết Ngưng, là phát ra từ đáy lòng.

“Phó đại phu là một đối tượng xứng đáng phó thác chung thân, muội lại bỏ qua, thật không biết muội là thông minh hay là ngu ngốc.”

Giang Tiểu Lâu cười cười, âm thanh bình thản như cũ: “Vậy tỷ cứ cho là ta ngu ngốc đi…”

Ly Tuyết Ngưng bất đắc dĩ nhếch miệng: “Thật là ngốc quá.”

Giang Tiểu Lâu liếc nàng một cái, cười không nói. Ngay vào lúc này, nàng nhìn thấy một dược đồng dẫn theo một nam nhân đi vào đại sảnh.

Đó là một nam nhân trung niên, da dẻ trắng trẻo, vóc dáng rất cao, thân thể gầy gò thẳng tắp, đôi mắt hẹp màu xám, tràn ngập ánh sáng khoan dung. Đến độ tuổi này, nếu dùng hai chữ anh tuấn hình dung hắn là đã xem thường hắn, phải nói là hắn có một khí chất thoát tục, đủ khiến người khác phân biệt ra được dù hắn đứng lẫn trong trăm nghìn người. Hắn theo dược đồng đi vào trong đại sảnh, rõ ràng là đi gặp Thái Vô tiên sinh.

Thái độ của dược đồng với hắn vô cùng quen thuộc tự nhiên, xem ra chính là khách quen hoặc là bằng hữu của Thái Vô tiên sinh. Khi hắn đi ngang chòi nghỉ mát, nhìn lướt qua Giang Tiểu Lâu, ánh mắt vô cùng đoan chính khoan dung, không vì có hai nữ tử xinh đẹp mà nhìn lâu hơn. Hành vi này rất không tầm thường, bởi vì những người đến đây khám bệnh đều không kềm lòng được mà nhìn Giang Tiểu Lâu thêm mộc chút. Vì cô nương này dung mạo mỹ lệ, khí chất cao quý, lại như một cây hương đàm, hấp dẫn ánh mắt mỗi người.

“Đó là khách của Thái Vô tiên sinh sao?” Ly Tuyết Ngưng xa xa nhìm, nảy ra hiếu kỳ hiếm thấy.

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu nhìn theo nam tử trung nhiên, khuôn mặt hiện lên một tia mỉm cười trong suốt: “Không, đó là Tạ Khang Hà, một phú hào.”

Ly Tuyết Ngưng cảm thấy biểu hiện của Giang Tiểu Lâu có chút đặc biệt, không khỏi quay đầu lại nhìn nàng, hỏi: “Muội biết hắn?”

Giang Tiểu Lâu lắc lắc đầu, nói: “Không quen biết, nhưng mà…rất nhanh sẽ quen thôi.”

Câu nói này hết sức kỳ quái, cái gì là không quen, cái gì là rất nhanh sẽ quen, lẽ nào Giang Tiểu Lâu sẽ đi làm quen sao? Ly Tuyết Ngưng đang kinh ngạc, lại nghe thấy Tiểu Lâu nói: “Tuyết Ngưng, ta muốn nhờ tỷ giúp ta một chuyện.”

Ly Tuyết Ngưng cũng không do dự: “Nói đi.”

Giang Tiểu Lâu tiện tay lấy xuống túi gấm đưa cho nàng, nghiêm túc nói: “Những gì ta sắp nói vô cùng quan trọng, tỷ nhất định phải nhớ kỹ.”

Hiếm khi Ly Tuyết Ngưng thấy nàng trịnh trọng như vậy, liền gật đầu nói: “Muội yên tâm.”

Nàng không hỏi tại sao, thậm chí không hỏi là phải làm thế nào, ngay lập tức đã đồng ý. Bằng hữu chân chính không phải là như vậy sao? Giang Tiểu Lâu yên lòng, ở bên tai nàng nói nhỏ mấy câu, Ly Tuyết Ngưng gật đầu liên tục.

Tạ Khang Hà là bạn tốt của Thái Vô tiên sinh, Thái Vô tiên sinh vừa nhìn thấy hắn lập tức vui mừng: “Đến đây, mau đem bàn cờ ra, hôm nay huynh nhất định phải đánh cờ xong thì mới được đi.”

Tạ Khang Hà bất đắc dĩ cười nói: “Ta đến là lấy thuốc cho phu nhân, lần nào cũng bị huynh giam lại, ta biết phải làm sao đây?”

Trên mặt Thái Vô tiên sinh tỏ vẻ hiển nhiên: “Sao lại sợ vợ như sợ cọp vậy, đúng là vô dụng. Đã nói trước là đừng cưới vợ, sống tự do như ta không tốt sao.” Hắn vừa nói vừa thả người ngồi xuống, bàn cờ đã chuẩn bị xong, chỉ lo Tạ Khang Hà hối hận.

Tạ Khang Hà cười khổ, cũng không có từ chối. Hai người ngồi xuống bắt đầu đánh cờ, chỉ tiếc Thái Vô tiên sinh y thuật cao minh, kỳ thuật lại quá kém, ba lần bốn lượt cứ hạ cờ lại đổi, Tạ Khang Hà thì không sao, các đệ tử bên cạnh đã toát mồ hôi lạnh.

Chẳng trách không ai muốn chơi cờ với sư phụ, đánh cờ vốn là hạ cờ không thay đổi, tư cách chơi cờ như vậy thật là quá kém.

Ngay lúc họ đang chơi cờ, một tên đệ tử đi vào bẩm báo: “Sư phụ, Ly cô nương có bệnh trạng choáng váng nôn mửa, không biết có tiện chẩn bệnh hay không?

Thái Vô tiên sinh đang cầm quân cờ lên, nghe xong lập tức thả xuống: “Mời cô nương vào.”

Ly Tuyết Ngưng bước vào, mặc bộ y phục màu xanh, làn da trắng nõn, khí chất thanh nhã. Thái Vô tiên sinh nhìn thấy nàng liền vội nói: “Đưa tay ra.”

Mặt Ly Tuyết Ngưng mang theo xấu hổ, dịu dàng quỳ gối: “Thái Vô tiên sinh, vì muốn gặp ngài nên ta đã nối dối, xin ngài tha thứ.”

Thái Vô tiên sinh cực kỳ khó hiểu: “Vì muốn gặp ta, có chuyện gì?”

Ly Tuyết Ngưng nhìn về phía người mặt đầy nghi hoặc là Tạ Khang Hà, âm thanh mơ hồ mang theo kích động: “Bởi vì vừa nãy ở chòi nghỉ mát ta nhìn thấy ân nhân, cho nên cố ý đến đây, chính là vị này…”

"Ân nhân, chuyện này là sao?”

Tạ Khang Hà cùng Thái Vô tiên sinh liếc mắt nhìn nhau, không khỏi khó hiểu. Tạ Khang Hà kinh ngạc nói: Vị cô nương này, ta và cô nương không quen biết vì sao gọi ta là ân nhân?”

Khóe mắt Ly Tuyết Ngưng cảm nhận được phía sau họ đang có một tầm mắt quan sát tình hình trong sảnh, nàng nhớ tới căn dặm của Giang Tiểu Lâu, âm thanh thê thảm nói: “Có lẽ Tạ lão gia đã quên, nhưng ta vĩnh viễn ghi nhớ, năm ta mười một tuổi, là ngài cứu ta từ trong vũng máu, đồng thời đưa ta bình an về thành.”

Tạ Khang Hà mặt đầy kinh ngạc, những gì Ly Tuyết Ngưng nói hắn hoàn toàn không nhớ rõ.

Tuyết Ngưng dù sao cũng sống ở thanh lâu, hư tình giả ý không làm khó được nàng. Giờ khắc này nước mắt nàng như mưa xuân tung bay, giọng nói nghẹn ngào: “Ta mất mẹ từ nhỏ, phụ thân là thương nhân thông thường, vì trong nhà không người chăm sóc, phụ thân thường dẫn ta đi theo khắp nơi. Có lần đi tới ngoại thành Lâm Châu, chúng ta gặp phải mã tặc, bọn chúng cướp đi của cải còn giết chết phụ thân ta. Ta đành phải trốn dưới thi thể phụ thân, sau đó là ngài đi ngang phát hiện ta, ôm ra ra khỏi thi thể phụ thân…”

“Ngài đưa ta về lại thành, nhưng kiên quyết không nói ra họ tên. Sau khi ta chết, các thúc bá chiếm nhà ta. Tuổi ta còn nhỏ, không ai đòi lại công bằng cho ta, chỉ có thể mang theo của cải tích lũy của phụ thân đi xuống miền nam nhờ vả cậu. Cho đến ba tháng trước mới quay lại, lần đầu nhìn thấy ngài, là ta nhận ra ngay. Ngài là ân nhân của ta, xin nhận của ta một lạy…” Mặt Ly Tuyết Ngưng đầy cảm kích, âm thanh uyển chuyển, khiến người ta không tự chủ được thay đổi sắc mặt.

Tạ Khang Hà ngây ngốc ra, Thái Vô tiên sinh thì luôn miệng nói: “Trên đời này còn có chuyện trùng hợp vậy sao, ông bạn già, những năm này huynh giúp rất nhiều người, chỉ sợ cũng không nhớ ra vị cô nương này đâu.”

Tạ Khang Hà lắc lắc đầu, mặt đầy nghi hoặc: “Không, ta hoàn toàn không có ấn tượng.”

Ly Tuyết Ngưng lấy từ trong ngực ra một cái túi gấm, nói: “Lần này ta vào thành, cũng là muốn tìm kiếm ân nhân, hy vọng báo đáp ân đức năm xưa. Số ngân lượng này, xem như tấm lòng của ta, hy vọng ngài chịu nhận lấy. Ta biết ngài là thương nhân, ta sẽ bẩm báo với Kinh triệu doãn đại nhân, xin đại nhân khen ngợi ngài…”

Trước tặng quà sau biểu dương, quả thật là món ngon trên trời rơi xuống. Thái Vô tiên sinh cười nói: “Bạn già, lần này phải cảm ơn ta, đến đây chơi cờ mà còn gặp được người huynh từng giúp đỡ.”

Giang Tiểu Lâu vẫn ở trong bóng tối quan sát biểu hiện của Tạ Khang Hà, quan sát vẻ mặt của hắn, phân tích tính tình của hắn. Người bình thường gặp phải chuyện tốt xảy ra đột ngột thế này, đều sẽ sơ ý mà để lộ bản chất của mình, hoặc tham lam hoặc cảnh giác, hoặc là…

Một mảnh thịnh tình của Ly Tuyết Ngưng, mặt đầy vui sướng, hoàn toàn là đúng mức.

Tạ Khang Hà cẩn thận hồi tưởng một phen, sau đó nói với nàng: “Quả thật trước kia ta thường lai vãng Lâm Châu làm ăn, cũng từng giúp nhiều người, thế nhưng dù nghĩ thế nào ta cũng không nhớ ra được chuyện này.”

Vẻ mặt Ly Tuyết Ngưng kinh ngạc: ”Tạ lão gia cảm thấy ta nói dối sao?”

Mọi người giật mình, Ly Tuyết Ngưng dâng tiền đưa danh đến cho hắn, cần gì phải nói dối?

Sắc mặt Tạ Khang Hà trịnh trọng nói: “Ta cũng tin là cô nương nói thật, nhưng những chuyện cô nương nói, quả thật không phải do ta làm. Ân nhân của cô nương là một người khác.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt hiện lên vẻ cười.

Ly Tuyết Ngưng biết vở kịch này còn chưa diễn xong, trước vẻ kinh ngạc của mọi người, nàng không thể tin được nhìn đối phương: “Tạ lão gia, chuyện đã qua nhiều năm, có lẽ ngài đã sớm quên cũng không chừng…”

“Không, có là có, không là không.” Biểu hiện Tạ Khang Hà vô cùng nghiêm túc: “Nếu ta thật sự cứu cô nương, dù sao cũng còn có chút ấn tượng, nhưng khi nhắc chuyện này, ta không có chút ấn tượng nào. Cho nên ta nghĩ, cô nương đã nhận lầm người.”

Ly Tuyết Ngưng không tự chủ được toát ra vẻ thất vọng.

Tạ Khang Hà tiếp tục nói: “Vị cô nương này, người cứu cô nương là ai thật ra cũng không quan trọng, quan trọng là cô nương đã sống sót, ta nghĩ nếu người đó không chịu lưu lại họ tên, là không muốn cô nương báo đáp hắn. Số tiền này, cô nương nên giữ lại mà sinh sống đi.”

Như chém đinh chặt sắt, không chút do dự nào.

Giang Tiểu Lâu cười, phản ứng đầu tiên là quan trọng nhất. Nếu như hắn tham lam, dù cho là cự phú cũng sẽ không từ chối tiền bạc. Huống chi đây là Ly Tuyết Ngưng chủ động cho hắn, không phải hắn cố ý lừa gạt. Chuyện đã trôi qua nhiều năm, không tra ra được tung tích, chỉ cần Tuyết Ngưng nhận định, hắn cần gì phải từ chối chuyện tốt này. Nếu hắn háo danh, có thể có được biểu dương của Kinh triệu doãn, đối với danh tiếng của hắn cũng sẽ rất có lợi. Cho nên, hắn rất có thể sẽ ngầm thừa nhận chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này.

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu trầm ngâm, rơi vào trầm tư.

Ly Tuyết Ngưng lặng lẽ nhìn Giang Tiểu Lâu ngoài cửa, Giang Tiểu Lâu lắc đầu với nàng, ra hiệu đừng nói nữa.

Thái Vô tiên sinh đối với tình huống này có chút ngoài ý muốn, không khỏi vuốt râu mép cười nói: “Ly cô nương, xem ra là nhận lầm người, cái này cũng là chuyện thường xảy ra.”

Ly Tuyết Ngưng cười cười, thoải mái nói: “Vâng, nếu Tạ lão gia đã nói là không có ấn tượng, vậy thì là Tuyết Ngưng nhận lầm người, dù sao cũng hay có người giống người, lúc đó ta cũng chỉ có mười một tuổi…”

Nàng vừa nói, vừa tiếp tục đánh giá Tạ Khang Hà.

Tạ Khang Hà cười cười, xoay người tiếp tục chơi cờ với Thái Vô tiên sinh. Ly Tuyết Ngưng cũng không đi ra, chỉ đứng một bên yên lặng quan sát. Hai người nọ cũng không để ý chuyện nhận lầm người nữa, sảng khoái tập trung đánh cờ.

Qua một lúc lâu, lại nghe Thái Vô tiên sinh hỏi: “Đúng rồi, lần trước mảnh đất mà huynh nói, thật sự muốn mua hết sao? Sắp xếp cho toàn bộ những nông hộ đó dời đi, không phải là con số nhỏ đâu.”

Tạ Khang Hà cười: “Ta sẽ không để họ chịu thiệt quá nhiều, tất cả chi phí một mình ta chịu, chỉ là làm phiền tiên sinh giúp ta lên tiếng, để họ chịu dời đi.”

“Huynh ra giá cao như vậy, lại cho họ đất đai màu mỡ, ai mà không chịu chuyển, có điều mảnh đất đó tuy rằng dựa vào núi, ở cạnh sông, lại vô cùng hẻo lánh, cũng không thể mở cửa hàng, không thích hợp khai hoang, huynh muốn mua làm gì?”

“Cái đó…” Tạ Khang Hà hạ xuống một quân cờ, mới trả lời: “Đó là mảnh đất phong thủy may mắn để xây mộ, ta có một vị bằng hữu, mộ phần nhà hắn thường bị người ta quấy rầy, ta muốn chuyển hắn đến nơi không bị ai quấy phá.”

Nghèo không đổi nhà, giàu không dời mộ, thông thường người ta sẽ không tùy ý di dời mộ phần. Còn nữa, cho dù muốn dời mộ, cũng sẽ không do một vị bằng hữu làm, trừ khi có lý do đặc biệt. Hành vi của Tạ Khang Hà khiến Thái Vô tiên sinh vô cùng khó hiểu, hắn là người thẳng tính, liền trực triếp hỏi: “Vậy con cái của người đó…”

“Bằng hữu của ta có một đôi trai gái, nhưng đáng tiếc con trai của hắn tuổi trẻ mất sớm, con gái cũng không còn nữa, khi đó ta còn ở Lâm Châu và Thương Châu kinh doanh, một tráng trước quay lại đây mới đột nhiên nghe tin dữ này, nếu như ta có thể về sớm một chút, sự tình có khi còn có thể cứu vãn được.”

Mộ phần gia tộc nếu không ai coi sóc, sẽ trở nên hoang vu, nghe ý của hắn, dĩ nhiên là có người không chịu bỏ qua cho gia đình này, còn đến quấy rầy người chết, Thái Vô tiên sinh nhíu mày: “Rốt cuộc là nhà ai mà khốc liệt như vậy…”

Tạ Khang Hà không muốn tiết lộ, chỉ thở dài một tiếng, nói: “Sau này có cơ hội, ta sẽ cho huynh biết.”

Hắn là đề phòng tai vách mạch rừng, cả nhà người đó chết quá kỳ lạ. Thái Vô tiên sinh không tự chủ được mà nghĩ như vậy. Lại nghe thấy giọng nói một cô gái trẻ tuổi vang lên: “Tạ bá phụ, cháu gái đến chậm, xin người tha thứ.”

Khi nghe thấy ba chữ Tạ bá phụ, Tạ Khang Hà lập tức quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy một cô gái mặc áo màu lam đứng ở nơi có ánh sáng, khuôn mặt như ngọc, đôi mắt thâm thúy, thần thái cử chỉ không gì không đẹp, nụ cười cực kỳ nhu hòa, nàng đi tới, ở trước mặt mọi người hành lễ với hắn: “Bá phụ, Tiểu Lâu là con gái của Tử Hư, người quên rồi sao?”

Tạ Khang Hà nghe được hai chữ Tử Hư, bỗng nhiên làm rớt quân cờ, đứng lên, tràn nghiệp kinh ngạc nhìn Giang Tiểu Lâu.

Công Tử Hư, là tên giả hai mươi năm trước bằng hữu của hắn dùng, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây. Nàng chẳng lẽ là…sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, lập tức phục hồi tinh thần lại: “Con…con là Tiểu Lâu?” Trên mặt toát ra ý vui mừng không thể che giấu.

Thái Vô tiên sinh nhạy bén nhận ra có sự thay đổi, lập tức phất tay với đám đệ tử, bảo bọn họ lui hết ra ngoài.

Không còn người ngoài, Tạ Khang Hà thật sự không che giấu sự vui mừng, sắc mặt trở nên cực kỳ kích động: “Con đúng là Tiểu Lâu?”

Giang Tiểu Lâu lần thứ hai quỳ gối với hắn: “Lúc nãy Tiểu Lâu thăm dò bá phụ, tội đáng muôn chết, xin người tha thứ.”

Tạ Khang Hà sững sờ, nhìn qua Ly Tuyết Ngưng đang áy náy đứng bên cạnh, không khỏi kinh ngạc đến ngây người, nhưng mà hắn nhanh chóng hiểu được, mọi chuyện đều là tiểu cô nương này muốn thăm dò hắn. Hắn cười khổ lắc đầu, tự mình tiến lên nâng nàng dậy: “Con đã gọi ta một tiếng bá phụ, sao ta lại không hiểu được tình cảnh của con, nói gì tới trách tội chứ.”

Lời nói phong độ của hắn đều vô cùng rộng lượng khoan dung, vẻ mặt Giang Tiểu Lâu tươi cười, biểu hiện thêm ba phần kính ý: “Là Tiểu Lâu không có mắt nhìn.”

“Không, giữa lúc bất thường thì cẩn thận là trên hết. Lần trước ta đến nghĩa trang Giang gia, phát hiện có không ít người rình mò, liền nghi ngờ có người muốn động vào mộ phần phụ thân con, cho nên mới mạo muội chuẩn bị lặng lẽ đem họ chuyển đi nơi khác.” Tạ Khang Hà giải thích với nàng.

Giang Tiểu Lâu đã sớm biết, Lương Khánh và Ngiêm Phượng Nhã hoài nghi phụ tử Giang gia còn giấu diếm tài sản, hai kẻ đó cũng thật sự vô sỉ, thậm chí ngay cả phần mộ cũng không tha. Nàng lần nữa biểu đạt ý cảm ơn với Tạ Khang Hà: “Khổ tâm của bá phụ, Tiểu Lâu đa tạ.”

Thái Vô tiên sinh ở bên cạnh nhìn rất lâu, giờ mới hiểu được mọi chuyện, thì ra phần mộ mà Tạ Khang Hà nói, chính là phụ thân của Giang Tiểu Lâu, hắn không khỏi thở dài: “Đây mới là duyên phận, lại có thể cho các người gặp nhau ở đây.”

Trên đời này không có duyên phận vô duyên vô cớ, tất cả đều được sắp đặt có lý do. Giang Tiểu Lâu đã có chuẩn bị từ đầu, trước khi đến đây, nàng thăm dò Thái Vô tiên sinh, thăm dò Tạ Khang Hà, trong lúc vô tình phát hiện hai người họ lại là bằng hữu. Nàng suy nghĩ mãi, nếu đi tìm hắn thì quá đột ngột, ở đây gặp gỡ thì ngược lại càng tốt hơn. Không thể trách nàng đa nghi, mặc dù phụ thân từng nhắc người này có thể tin tưởng được, nàng cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.

Ly Tuyết Ngưng mỉm cười nhìn họ, không lên tiếng.

Thái Vô tiên sinh tò mò hỏi: “Ta quen huynh lâu như vậy, sao chưa từng nghe huynh nhắc tới vị bằng hữu này?”

Tạ Khang Hà cười, trong nụ cười có toát ra một tia cay đắng nhàn nhạt.

Giang Tiểu Lâu cũng nhìn hắn, quả thật, phụ thân từng nhắc qua có quen Tạ Khang Hà, mặc dù bọn họ đều la thương nhân nổi tiếng, đều là cự phú, nhưng chưa từng lui tới, thậm chí nàng chưa từng gặp hắn ở Giang gia. Nếu họ đúng là bạn tốt, vì sao mãi đến trước khi chết phụ thân mới nói với nàng, nếu có khó khăn, khi đi đến đường cùng, có thể tìm tới Tạ bá bá này.

Bằng hữu có thể khiến cho phụ thân ủy thác sinh tử, tuyệt đối không phải người thường. Nhưng đôi bạn này, lại nhiều năm chưa từng lui tới.

Tạ Khang Hà thấy mọi người đều có vẻ nghi ngờ, không thể không nói: “Lúc trước khi ở Liêu Châu, Tử Hư huynh đã là người giàu có, là một thế gia công tử. Còn ta, năm đó là con của một ngư dân không biết một chữ, không một xu dính túi. Khi đó phụ mẫu ta còn sống, ta còn một tiểu muội, một nhà bốn người sống bằng nghề đánh cá, nhưng chủ đủ ăn thôi, không thể ăn ngon cũng không thể mặc ấm. Có một lần, một mình ta ra ngoài, tình cờ gặp được Tử Hư huynh rơi xuống nước, cho nên ta cứu hắn. Hắn cho ta năm mươi lượng bạc trả ơn, ta vui vẻ cầm bạc về nhà, lại bị phụ thân đánh một trận, người nói cứu người là bổn phận, không cho ta nhận tiền, ta hết cách, chỉ có thể cầm tiền đi trả lại hắn.”

Trên thực tế, có vài lời Tạ Khang Hà chưa nói, khi phụ thân từ chối năm mươi lạng đó, tiểu muội của hắn vì cuộc sống đói kém thiếu thốn, dinh dưỡng không đủ, chỉ còn lại chút hơi tàn. Mặc dù như thế, phụ thân trung thực của hắn cũng kiên quyết không chịu nhận tiền. Ba ngày sau, muội muội hắn ra đi trong tiếng khóc gào của mẫu thân hắn. Lúc đó Tạ Khang Hà còn rất trẻ, chỉ là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, hắn chỉ biêt chạy ra ngoài đê khóc lớn, sau đó hắn gặp được Giang Thừa Thiên dùng tên giả là Tử Hư. Giang Thừa Thiên nghe nói như thế, hết sức cảm động, cố ý chạy đến nhà hắn nhìn thử. Từ đó, bọn họ liền trở thành bằng hữu, một đôi bằng hữu không tương xứng, một bên là thế gia công tử, một bên là tiểu tử nhà nghèo.

Tình hữu nghị này hết sức kỳ lạ, cũng dẫn đến nhiều lời chê trách. Nhưng mặc kệ người khác nghĩ gì, Giang Thừa Thiên đều làm theo ý mình, thường lui tới Tạ gia, thậm chí kính trọng phụ mẫu Tạ gia như phụ mẫu của mình.

“Sau đó, Tử Hư huynh thường theo ta đi chơi trên sông. Có một lần, chúng ta ở trên sông phát hiện một tấm chiếu cuộn lại, nhất thời hiếu kỳ ta dùng mái chèo mở ra. Vừa mở ra mới thấy trong đó là một thi thể nữ. Ta rất sợ, lo lắng người khác sẽ cho rằng nữ nhân này có liên quan đến chúng ta, muốn lập tức ném đi. Nhưng Tư hử huynh lại nói, người lâm vào cảnh này vô cùng đáng thương, còn phải làm quỷ trên sông, không bằng đưa nàng đi chôn, sau này còn có thể đầu thai… Ban đầu ta có chút do dự, sau cùng vẫn nghe lời hắn. Hai người chúng ta đem thi thể lên bờ, lúc vào đến bờ sông, ta không cẩn thận bị vấp ngã, thi thể lăn từ trong chiếu ra, bọn ta liền ngây người, trong bụng thi thể…có một cái lỗ, vô số cá chình miêu từ bên trong tràn ra, ít cũng đến trăm con.”

"Cá chình miêu!" Thái Vô tiên sinh thán phục, "Đúng là cá chình miêu sao?"

"Vâng, xác thực là cá chình miêu." Tạ Khang Hà không chút che giấu.

Cá chình đẻ trứng dưới biển, sinh trưởng trên sông, giống như rắn nhưng không lấp lánh, bởi vì mảnh như lá liễu, nên còn được gọi là “cá lá liễu”, mùi vị rất ngon, nhà quyền quý cực kỳ yêu thích, thường ra giá cao mua về. Đáng tiếc cá chình miêu không thể tự nuôi, hàng năm vào thời điểm cố định, các ngư dân sẽ ở khi vực cửa sông quăng lưới để bắt cá, nhưng cho dù là mất cả tháng cũng chỉ bắt được một số ít. Càng như vậy, càng hiếm có, một con cá còn quý hơn hoàng kim.

“Bọn ta rất kinh ngạc, ban đầu ta không nhận ra đó là gì, Tử Hư huynh bảo ta chờ, đến khi không còn con cá nào rơi ra nữa, chúng ta mới đưa thi thể đi mai tháng, hai người bọn ta còn rất thành kính bái lạy trước một.” Tạ Khang Hà nói vậy, tựa hồ rơi vào trầm tư.

Mọi người nghe đến nhập thần, quên cả lên tiếng.

“Bán đi cá chình miêu, thu được cả ba trăm lượng, được số tiền lớn như vậy, ta đặc biệt vui mừng, nhưng bằng hữu của ta lại đột nhiên biến mất.”

Giang Tiểu Lâu trong lòng run một cái, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Biến mất là ý gì?”

Tạ Khang Hà nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng ôn hòa, như là nhìn con trai mình: “Bằng hữu của ta không để lại lời nào, cũng không xuất hiện ở làng chài nữa. Vì hắn sợ kết giao phải người không thật lòng, nên không dùng tên thật, cho nên ta mất rất nhiều thời gian cũng không tìm ra người tên Tử Hư, bất đắc dĩ phải mời tú tài vẽ lại hình dáng hắn, mới tìm ra được Giang gia. Ta đợi ở cửa ba ngày, nhưng tất cả mọi người đều nói, Giang gia đã dọn đi. Ta cũng không tin, nhưng mặc kệ ta đến bao nhiêu lần, cũng không tìm được bất kỳ người nào họ Giang.”

Mọi người nghe xong hai mặt nhìn nhau, tại sao sau khi phát đạt, Giang Thừa Thiên lại không muốn gặp mặt?

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cong môi, lộ ra một nụ cười khó nhận thấy: “Con biết lý do là gì.”

Mọi người đều đang suy đoán, chỉ có Giang Tiểu Lâu chỉ nghe qua một cái là hiểu rõ.

Nhạy bén của nàng, Thái Vô tiên sinh cũng không bằng.

Nhìn thấy Tạ Khang Hà lộ vẻ mặt gấp gáp, Giang Tiểu Lâu sâu sắc biết được, nàng đang ở rất gần mục tiêu của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio