Xướng Môn Nữ Hầu

chương 69-2: từng bước lập mưu (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Tiểu Lâu lên xe ngựa, Tiểu Điệp lộ vẻ nghi hoặc: “Tiểu thư, sao người muốn Ngũ Thuần Phong đi lừa gạt Dương Các lão?”

Chỉ dựa vào chọi gà và việc lấy lòng, Giang Tiểu Lâu đã hoàn toàn nắm chặt Dương Các lão trong lòng bàn tay, nếu nàng muốn ly gián quan hệ giữa Dương Các lão và Tần Tư, chỉ cần nói thẳng quá khứ của mình ra, Dương Các lão có thể sẽ chủ động hỗ trợ. Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt: “Không quen không biết, dù Dương Các lão chịu nhúng tay cũng chỉ là miễn cưỡng, Tần Tư là môn sinh của ông ta, ông ta đã có lòng thiên vị sẵn, nếu không vì vậy, từ lúc ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu ông ta đã giúp ta rồi.”

Tiểu Điệp gãi gãi đầu, càng lúc càng nghi hoặc, lầm bầm nói: “Nhưng bây giờ Tần Tư đã làm quan, không phải thương gia như trước, nếu tiểu thư muốn kéo hắn xuống cũng không dễ dàng.”

Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn dòng người ngược xuôi trên phố, biểu hiện ôn hòa “Khuyết điểm của một người giống như cái đuôi khỉ, khi hắn ở dưới đất thì không ai nhìn thấy, đến khi hắn bò lên cao thì người ta mới nhìn thấy cái mông nó màu đỏ, lại có đuôi, bộ dáng vô cùng buồn cười. Leo lên càng cao, nhìn sẽ càng rõ, người cười nó mới càng nhiều.”

Thật ra lời của Giang Tiểu Lâu không khó hiểu, Tần Tư trèo càng cao, khuyết điểm trên người cũng sẽ lộ ra rõ ràng, chỉ cần tìm đủ lý do, muốn kéo hắn xuống cũng không khó, Tiểu Điệp gật gù như hiểu mà không hiểu.

Ba ngày sau, Giang Tiểu Lâu tự mình khảo sát Ngũ Thuần Phong, thấy hắn đối đáp trôi chảy, lúc này mới hài lòng gật đầu.

Ngũ Thuần Phong nói: “Bây giờ cần ta lập tức tới cửa không?”

Giang Tiểu Lâu bật cười: “Không, chúng ta cần chờ thời cơ.”

“Đợi đến khi nào?”

“Đợi đến khi ông trời nể tình.” Giang Tiểu Lâu cười thần bí.

Bảy ngày sau, kinh thành rơi xuống một cơn mưa to. Cơn mưa này rất lớn, làm hỏng không ít nhà cửa ở các thành trấn chung quanh, triều đình lập tức hạ chỉ,an ủi và sửa chữa lại cho dân chúng.

Giang Tiểu Lâu nghe được tin tức này, cố ý mang theo lễ vật đến nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy Dương phu nhân đoan trang vẻ mặt buồn bã. Nghe thấy Giang Tiểu Lâu đến rồi, Dương phu nhân nhìn Giang Tiểu Lâu mới miễn cưỡng cười một cái: “Thì ra là Tiểu Lâu, vào ngồi đi.”

Dương Các lão nghiêm khắc, cuộc sống đơn giản, thân là trọng thần triều đình, nhưng không khoa trương phung phí, lúc nào cũng chăm lo triều chính. Đến lúc hơn bốn mươi, hắn vẫn không có con cái, Dương phu nhân khuyên hắn nên nạp thiếp sinh con, hắn lại cự tuyệt. Sau đó gặp được Giang Tiểu Lâu, ban đầu Dương phu nhân cũng hiểu lầm, cho rằng trượng phu đến lúc già lại muốn hồi xuân, nhưng dần dần bà hiểu được tâm ý trượng phu. Bọn họ tuy rằng không có con cái, nhưng có không ít môn sinh, thường ngày người đến nhà thăm hỏi cũng khá đông, nhưng trong nhà chưa hề có nữ tử xuất hiện. Trước kia không ít quan chức nhận ra trong nhà Dương Các lão cô quạnh, đặc biệt đưa con tới làm bạn, nhưng đều bị Các Lão đuổi đi, hắn cho rằng những người kia có mưu đồ khác. Nhưng hắn rất xem trọng Giang Tiểu Lâu, một mặt nàng xinh đẹp, có tài hoa, mặt khác nàng biết chừng mực, không bàn luận việc nước, không giống những người mở miệng ra là đại sự triều đình, quốc gia hưng vong. Trên thực tế đều là muốn giành được lợi ích. Dương phu nhân càng nhìn càng yêu thích, thường giữ nàng lại dùng bữa.

Giờ khắc này Dương phu nhân thở dài nói: “Hôm nay con tới thật đúng lúc, ta đang phiền muộn, trò chuyện với ta đi.”

Giang Tiểu Lâu thân thiết hỏi: “Sao phu nhân lại phiền lòng?”

Dương phu nhân u sầu nói: “Hôm qua có cơn mưa lớn, làm hỏng mồ mả Dương phủ ta, quấy nhiễu lăng mộ tổ tiên, đại nhân nhà ta không biết đau lòng bao nhiêu. Thì đó, hôm nay trời còn chưa sáng, ông ấy liền xin nghỉ đi thăm mộ, e là phải tốn không ít thời gian mới sửa sang lại được.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy, trầm ngâm nói: “Phu nhân cũng biết đó, con ngàn dặm xa xôi nương nhờ Tạ gia, trước đây không lâu trong nhà có một tì nữ chết, ma quỷ lộng hành khiến lòng người hoang mang, con cũng như không dám ở lại nữa. Sau đó người nhà họ Tạ mời được một vị đạo trưởng pháp lực cao thâm đến, trong phủ lập tức an ổn. Phần mộ bị hỏng…sợ là phong thủy không tốt, không bằng mời đạo trưởng tới xem một chút.”

Dương phu nhân lộ vẻ tán thành, nhưng lại có chút do dự: “Con nói rất đúng ý ta, ta cũng nghĩ như vậy. Mỗi năm mưa to đều làm hỏng mộ phần, lại tu sửa với giá cao, vừa lao tâm vừa tốn sức. Gần như năm nào cũng như vậy, nhà ta cũng thành chuyện cười cho cả thành rồi. Nhưng lão gia tính tình quật cường, luôn nói phần mộ tổ tông không được tùy tiện động vào, những kẻ kia đều là lừa bịp không thể tin được. Hôm nay con nói vậy, ta cũng quyết tâm rồi, cứ mời vị đạo trưởng này đến phần mộ xem thử.”

Giang Tiểu Lâu muốn nói lại thôi: “Nếu Dương Các lão biết đạo trưởng là con đưa tới, Tiểu Lâu sợ ông ấy sẽ giận…”

Dương phu nhân sẵn giọng: “Có gì đáng sợ, cũng vì ông ấy cố chấp thôi, mộ phần nhà người khác không sao, chỉ có Dương gia là có chuyện, chẳng phải do phong thủy thì là gì. Con yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm, không để con bị trách móc.”

Giang Tiểu Lâu ngại ngùng nở nụ cười, mộ phần Dương gia nằm ở chân núi Hổ Thần ở ngoại thành, vốn là nơi non xanh nước biếc, mấy chục năm trước là nơi phong thủy rất tốt. Bây giờ qua nhiều năm, dốc cao bị mài mòn, địa thế quá thấp, rất dễ bị mưa gió tổn hại, một khi trời mưa to thì không đổ cũng sụp. Dĩ nhiên, mọi người sẽ không cho rằng là địa thế không tốt, mà sẽ nói do phong thủy. Nếu đổi thành gia đình khác, từ lâu đã mời sư phụ đến tìm một nơi khác, ngặt nỗi Dương Các lão tính tình quật cường, thà chết không chịu, mới năm này qua năm khác tu sửa không ngừng, khiến chính mình mệt đến gần chết.

Giang Tiểu Lâu gật đầu nói: “Nếu phu nhân đã đồng ý, vậy con sẽ cho người đi mời đạo trưởng.”

Lẩn đầu tiên Giang Tiểu Lâu mời, Ngũ Thuần Phong đã đi ra ngoài. Lần thứ hai Dương phu nhân mời, Ngũ Thuần Phong đang bế quan. Lần thứ ba, Dương phu nhân phái một cỗ kiệu tới nghênh đón, Ngũ Thuần Phong mới chịu gặp Dương phu nhân.

Sau khi Dương phu nhân ngồi xuống, dặn dò tì nữ dâng trà, cười nói: “Kính ngưỡng đại danh của đạo trưởng, hôm nay được gặp quả là đạo cốt tiên phong, danh bất hư truyền.”

Tướng mạo Ngũ Thuần Phong đoan chính, tràn ngập chính khí, quả thật là có bản lãnh dụ dỗ người, Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Đạo trưởng bận rộn, khó khăn lắm phu nhân mới mời được.”

Ngũ Thuần Phong lập tức cười tạ lỗi với Dương phu nhân.

Dương phu nhân lắc tay theo bản năng: “Chuyện của nhà ta, Tiểu Lâu chắc đã nói với đạo trưởng rồi. Nếu có thể thì ta sẽ đích thân dẫn đạo trưởng đến phần mộ nhà ta, mong đạo trưởng nhìn giúp ta, rốt cuộc là vấn đề ở đâu.”

Ngũ Thuần Phong cao thâm khó lường nói: “Phu nhân có lời mời, không dám không nghe.”

Thời khắc mấu chốt, Dương Các lão đúng lúc vào cửa, hắn nghe thấy câu nói này, không khỏi trầm mặt nói: “Phu nhân, bà đưa người gì về nhà thế này?”

Giang Tiểu Lâu vội vã đứng lên, tràn đầy xin lỗi nói: “Các Lão xin đừng giận, là con không đúng.”

Dương phu nhân cắt ngang: “Lão gia, không liên quan đến Tiểu Lâu, là tôi nghe nói đạo trưởng pháp lực cao thâm, không dễ dàng mới mời được, chỉ là nhìn giúp phong thủy một chút, ông không cần lo lắng.”

ở Đại Chu, những quan to quý nhân thường mời đạo sĩ tới nhà xem phong thủy, hỏi may rủi, người khác lạ như Dương Các lão là rất hiếm thấy. Hắn đánh giá Ngũ Thuần Phong một phen, không khỏi giễu cợt nói: “Chẳng qua là giang hồ thuật sĩ, sao phu nhân lại tin? Tiểu Lâu, không ngờ cô nương thông minh như con cũng bị người thế này lừa bịp.”

Ngũ Thuần Phong mặt không biến sắc, nụ cừi như trước: “Ai cũng nói Dương Các lão biết nhìn người, chưa từng giao tiếp với ta sao ngài lại biết ta lừa đảo?”

Dương Các lão nghe xong lời này, vẻ mặt lạnh lẽo: “Đã như vậy, ngươi nhìn tướng ta một chút, xem vận mệnh ta thế nào.”

Ngũ Thuần Phong cẩn thận nhìn hắn, cười nhạt nói: “Đại nhân có vầng trán đầy đặn, mũi cao, là phúc đức song toàn, đứng hàng tam công.”

Dương Các lão cười lạnh một tiếng: “Khắp ngoài đường là người có trán đầy đặn mũi cao, vì sao bọn họ lại không thể đăng đàng nhập tướng?”

Ngũ Thuần Phong lắc đầu: “Chỉ luận về ngũ quan của Các Lão cũng không có gì lạ, nhưng phải kết hợp toàn bộ lại mới được, ngưng phong tụ thủy, ngũ hành thông suốt,đó là phúc thọ song toàn, đứng vào hàng tam công. Đạo lý này, nếu chỉ dựa vào một cái trán, một cái mũi, không thể phân tích toàn thể được, cũng không thể phán đoán may rủi được.”

Nghe xong lời này, mặt Dương Các lão lạnh như sương: “Khua môi múa mép.”

Ngũ Thuần Phong thở dài nói: “Trên thế giới này, vạn tượng đều thông. Dương Các lão không bỏ xuống được, dĩ nhiên sẽ không nhìn thấu được, càng thêm không tin tưởng.”

Dương Các lão chuyển mắt nhìn, bên cạnh đúng lúc có hai nô bộc, liền chỉ vào họ nói: “Ngươi xem hai người kia, rốt cuộc có thành tựu gì?”

Ngũ Thuần Phong cười nói: “Vị thí chủ bên trái hai mắt nổi lên, gương mặt hung dữ, sát khí quá nặng, lâu ngày sẽ gây tai họa, vẫn nên sớm ngày ngừng tay mới tốt.”

Dương Các lão sững sờ, người này vốn là một tên đồ tể trong bếp, chuyện phụ trách giết gà mổ dê, vì Dương Các lão thấy hắn thông minh lanh lợi, nên mới mang theo bên người. Nói là sát khí quá nặng…cũng không sai chút nào.

Ngũ Thuần Phong tiếp tục chỉ vào một người khác, thản nhiên nói: “Vị này tướng mạo hàm hậu, lục căn thanh tịnh, tuy rằng từ nhỏ khắc cha mẹ, đến khi trung niên sẽ có phúc báo, tuổi thọ dài lâu.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại nghe thấy Dương phu nhân cười nói: “Chuẩn, chuẩn, quá chuẩn rồi.”

Biểu hiệu của Dương Các lão từ từ trở nên nghiêm nghị, ý châm chọc cũng không còn, chắp tay với Ngũ Thuần Phong: “Lúc nãy ta là vô lễ, mời đạo trưởng ngồi.”

Ngũ Thuần Phong lắc lắc đầu: “Tuy rằng ta am hiểu phong thủy, còn đối với xem tướng…cũng chỉ biết sơ sơ.”

Dương Các lão đổi mặt tươi cười: “Đạo trưởng không cần khiêm tốn, nếu ngài đã nói chuẩn như vậy ta ngược lại muốn hỏi một câu, nếu tướng mạo là trời định, thì con người nỗ lực có tác dụng gì không? Làm nhiều điều thiện có thay đổi được mệnh trời không?”

Ngũ Thuần Phong không chút hoang mang nói: “Mệnh trời là nhất định, nhưng đời người có thể tự mình điều khiển.Chúng ta xem trọng số mệnh, cũng không phải định luận. Cái gọi là tướng mệnh khó đoán, mấu chốt chính là vận mệnh của một người sẽ thay đổi bất cứ lúc nào. Có thiện niệm, thì sẽ có phúc báo. Có lúc, tướng mệnh sẽ thay đổi theo tâm trạng, như một cặp huynh đệ song sinh, nếu một người làm ác, một người làm thiện, hai mươi năm sau tướng mạo sẽ xảy ra thay đổi lớn, gần như thành hai người khác nhau, đây chính là tướng do tâm sinh. Lúc nãy ta phán đoán vận mệnh của hai người đó, tuy nhiên cũng không nhất định chuẩn xác.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười nghe, đây là người nàng tỉ mỉ huấn luyện ra, nắm bắt rất đúng mực.

“Người được phúc báo nhưng nếu bỏ thiện theo ác, tạo ra sát nghiệt, thì phúc báo sẽ bị tổn hại, sau này chết ở ngoài đường cũng không biết chừng.” Hai mắt Ngũ Thuần Phong quét qua bốn phía, từ từ nói.

Người nô bộc vừa nãy còn đắc ý nghe thấy lời này thì toát mồ hôi lạnh, người còn lại nắm bắt cơ hội nói: “Đạo trưởng, ta phải làm sao để giải trừ tội nghiệt.”

Ngũ Thuần Phong trầm ngâm nói: “Ngươi giết quá nhiều súc vật, ác niệm không ngừng, nếu muốn chặt đứt ác nghiệt chỉ có một cách. Ở thành nam có một cây cầu gãy, nhiều năm không được tu sửa, rất khó đi lại, ngươi quyên ra một ít tiền sửa cây cầu đó, nếu không có tiền thì ra sức cũng được, nói chung phải tích phúc thì mới giải trừ được tai nạn.”

Lúc nãy Dương Các lão còn hoài nghi Ngũ Thuần Phong, bây giờ cũng đã tin ba phần, đạo sĩ tầm thưởng mở miệng ra là tiền, tuyệt đối không vô cớ chỉ người ta cách giải nạn, sửa cầu chính là việc thiện rất lớn. Nghĩ tới đây, trên mặt Dương Các lão mang theo kính ý, lại vờ như tình cờ hỏi thêm vài vấn đề.

Sau khi Ngũ Thuần Phong được Giang Tiểu Lâu huấn luyện, những vấn đề này đều không thành vấn đề, biểu hiện trịnh trọng, tạo nên hình tượng một đạo trưởng tiên phong đạo cốt, khiêm tốn tốt bụng.

Từ đầu tới cuối Giang Tiểu Lâu không nói câu nào, cũng không khuyên Dương Các lão phải tin tưởng, nhưng cuối cùng Dương Các lão đã nghe lời Ngũ Thuần Phong, dời mộ phần đến nơi có phong thủy tốt. Ngũ Thuần Phong còn tính cho hắn một quẻ, nói: “Chỉ cần bố trí ở nơi này, trong vòng mười năm đảm bảo không lo lắng, hơn nữa con cháu phồn thịnh.”

Dương phu nhân nghe xong lời này, lại rầu rĩ không vui.

Giang Tiểu Lâu nhìn thấy rõ, chủ động nói: “Đạo trưởng, lời này của ngài nói không đúng.”

Ngũ Thuần Phong nói: “Có gì không đúng?”

Giang Tiểu Lâu tiếc nuối: “Cho đến giờ Các Lão và phu nhân vẫn chưa có con.”

Ngũ Thuần Phong cười nói: “Không phải, chẳng những họ đã có con trai, hơn nữa đứa bé này đang ở trong nhà.”

Nghe xong lời này, người nhà họ Dương nhìn nhau hoảng sợ.

Ngũ Thuần Phong không nói nhiều, trực tiếp đi về phía tây, mọi người liền đi theo. Chỉ thấy hắn đi tới hoa viên, chỉ vào cửa sổ một thư phòng, nói với Dương Các lão: “Con trai của ông ở trong đó.”

Dương Các lão biến sắc, Dương phu nhân vô cùng vui vẻ: “Đạo trưởng nói thật sao?”

Ngũ Thuần Phong hơi mỉm cười: “Đứa bé này có thể giúp Dương gia phát dương quang đại, nếu Các Lão không tin thì có thể thử.”

Đúng vào lúc này, chỉ thấy một thiếu niên mười một, mười hai tuổi mở cửa thư phòng, từ bên trong đi ra. Khuôn mặt của hắn tuấn tú, biểu hiện ngây thơ, nhìn thấy Dương Các lão lập tức hành lễ: “Bái kiến bá phụ.”

Dương Các lão lập tức đỡ hắn lên, trong lòng quyết định: “Sau này đừng gọi là bá phụ, gọi ta một tiếng phụ thân đi Vấn Kính.”

Dương phu nhân nhất thời lệ đầy trong mắt, liên tục lau nước mắt.

Thiếu niên nghe xong lời này lập tức ngã nhào xuống đất: “Đa tạ bá phụ, không, đa tạ phụ thân.”

Những người khác thấy cảnh này có lẽ sẽ thấy kỳ lạ, nhưng Ngũ Thuần Phong lại rất vui mừng, vốn dĩ Giang Tiểu Lâu đã hỏi thăm được Dương Các lão có một huynh trưởng thứ xuất, năm xưa vì muốn cưới một thê tử thân phận thấp hèn mà bị trục xuất khỏi Dương gia. Nhiều năm sau người huynh trưởng này bệnh chết, chỉ để lại một đứa con trai, qua một năm sau, mẫu thân của thiếu niên cũng tạ thế, bất đắc dĩ phải nương nhờ Dương gia. Hắn thông minh ham học, Dương phu nhân luôn muốn nhận hắn làm con thừa tự, nhưng Dương Các lão vẫn còn khúc mắc chuyện huynh trưởng tức giận rời khỏi nhà, kiên trì không chịu. Lâu ngày, hắn nhìn thấy thiếu niên này chăm chỉ, trong lòng cũng thấy hối hận, nhưng ngại mặt mũi nên không có cách nào xuống nước.

Lần này Giang Tiểu Lâu mượn nhờ miệng của Ngũ Thuần Phong đẩy một cái, Dương phu nhân có được con trai bảo bối, ai cũng vui vẻ. Dương Các lão nhìn đứa con hiểu chuyện nghe lời, biểu hiện thả lỏng rất nhiều, xoay người nói với Giang Tiểu Lâu: “Con nói không sai, Ngũ đạo trưởng đúng là pháp lực cao thâm, đáng kính nể. Người đâu, chuẩn bị yến hội, tối nay ta phải ăn mừng thật đàng hoàng, Tiểu Lâu, con cũng ở lại đi.”

Giang Tiểu Lâu cười nói: “Không dám không nghe.”

Trên bữa tiệc, Dương phu nhân ôm con trai vô cùng vui mừng, cười đến không thấy mắt. Dương Các lão nhìn thấy thê tử hài lòng đến rơi lệ, trong lòng cũng hối hận vì trước kia quá cố chấp. Thiếu niên này ở nhờ trong phủ đã hai năm, hắn lại vì khúc mắt với huynh trưởng mà chưa từng chấp nhận nó. Nhưng nó không chút oán hận, mở miệng ra là bá phụ, vô cùng cung kính. Mặc dù mình chưa từng hòa nhã, nó vẫn trước sau như một. Hôm nay có thể mượn nấc thang này mà bước xuống, trong lòng Các Lão cũng rất vui mừng.

Giang Tiểu Lâu lấy ra một hộp gỗ điêu khắc, mỉm cười nói: “Hôm nay ăn mừng đại hỉ của Các Lão, Tiểu Lâu có một phần lễ vật, chút tâm ý không đáng là gì, mong Các Lão nhận cho.”

Mọi người nhìn lên, chỉ thấy một con cá chép đỏ tinh xảo, chất hồng ngọc long lanh sáng rực dưới ánh nến, vết đen biến thành con mắt, trông rất sống động.

Dương phu nhân sáng mắt lên, không khỏi thở dài nói: “Con cá này thật quá tinh xảo, tuyệt diệu.”

Giang Tiểu Lâu bê con cá chép ra, đưa đến trước mặt Các Lão: “Mong Các Lão không từ chối.”

Dương Các lão liếc mắt nhìn, lắc đầu liên tục: “Tiểu Lâu, con cũng biết ta sẽ không nhận lễ vật quý trọng như vậy.”

Giang Tiểu Lâu cười chỉ vào mắt con cá chép: “Chỗ này vốn là một vết đen, làm cho gái trị khối ngọc bị hạ xuống rất thấp. Con chỉ dùng vài lượng đã mua được, sau đó giao cho thợ ngọc điêu khắc lại. Sự thật chứng minh, chỉ cần có mắt nhìn, điêu khắc cẩn thận, một khối ngọc vứt bỏ cũng có thể thành bảo vật, vẽ rồng điểm mắt, đây chính là tâm ý của Tiểu Lâu, mong đại nhân hiểu được.”

Đây là phần lễ rất đặc biệt, Dương Các lão nhìn con cá chép, một lúc lâu không lên tiếng, ánh mắt phức tạp.

Dương phu nhân sẵn giọng: “Nhìn ông kìa, nghiêm túc quá làm gì, Tiểu Lâu đâu phải đút lót, chẳng qua chỉ là một con cá chép đỏ, đây là điềm tốt, nhận đi.”

Giá trị con cá chép này không cao, nhưng điêu khắc xong thì đáng giá ngàn vàng, trong ngày hắn nhận nhi tử thì Giang Tiểu Lâu tặng con cá này, tâm ý thật hiếm có. Hơn nữa quả thật Dương Các lão rất yêu thích châu ngọc, Giang Tiểu Lâu đều chọn tặng hắn những thứ hắn thích. Nghe phu nhân nói vậy, Dương Các lão suy nghĩ chốc lát mới gật đầu: “Chỉ lần này, không có lần sau.” Thật sự hắn rất thích một con cá chép đỏ, người thường chỉ thấy cá chép tinh mỹ, người trong nghề mới hiểu giá trị của nó, sau khi được điêu khắc, khối ngọc bị tì vết lại đáng giá ngàn vàng, đúng là lễ lớn.

Ngũ Thuần Phong đã mở miệng: “Phu nhân là tuổi rồng đúng không?”

Dương phu nhân sững sờ, lập tức nói: “Phải, ta tuổi rồng.”

Ngũ Thuần Phong chỉ vào con cá nói: “Thường nói, cá chép vượt long môn, chỉ cần qua được long môn là thành kim long, phu nhân tuổi rồng, đây là là một con giả long, hai rồng tranh chấp tất có một bị thương, theo ta thấy nên cẩn thận thì hơn.”

Giang Tiểu Lâu vội tạ lỗi: “Phu nhân, là con không đúng, lại không nghĩ đến chuyện này.”

Dương phu nhân cười nói: “Thật là đứa nhỏ khờ, chút chuyện này có đáng gì. Đạo trưởng, có cách nào hóa giải không?”

Ngũ Thuần Phong trầm ngâm chốc lát mới nói: “Vậy đi, cá chép này để ta mang về cung phụng vài ngày, giải trừ lệ khí rồi đưa đến cho phu nhân.”

Dương Các lão lưu luyến nhìn con cá chép mới nói: “Được vậy xin nhờ đạo trưởng.”

Ngũ Thuần Phong đứng lên nói: "Các Lão nói quá lời."

Trải qua chuyện này, Ngũ Thuần Phong cũng thành khách quen của Dương phủ, thỉnh thoảng Dương Các lão cũng hỏi hắn về chuyện may rủi.

Hôm đó, Dương phu nhân đang cùng Giang Tiểu Lâu trò chuyện, nghe thấy bên ngoài có người kinh hô: “Phu nhân, không xong rồi.”

Dương phu nhân sững sờ, nhìn thấy Ngũ Thuần Phong mặt giận dữ xông vào nói: “Phu nhân, con cá chép đỏ bị người ta cướp đi rồi.”

Dương phu nhân lập tức đứng lên, tràn ngập kinh hoàng: “Ông nói cái gì?”

Ngũ Thuần Phong mặt đầy hổ thẹn, tái nhợt nói: “Vốn dĩ ta đang cung phụng cho cá chép trong đạo quan, không ngờ bị người ta nhìn thấy, hắn bỏ ra năm mươi lượng bạch ngân để thỉnh cá chép đi. Ta cản trở không được, bị hắn đoạt đi mất, trong lòng thật sự phẫn uất mới chạy đến phủ của hắn nói lý, không ngờ bị hắn đuổi đi, đúng là nhục nhã chết được.” Hắn vừa nói xong, tức giận công tâm đến phun ra một ngụm máu, ngã ngửa về phía sau.

Tình cảnh này khiến Dương phu nhân choáng váng, vội vã dặn dò người đưa Ngũ Thuần Phong đi nghỉ ngơi, sau đó nói với Giang Tiểu Lâu: “Phải làm sao đây, phải làm sao đây?”

Giang Tiểu Lâu cũng ra vẻ kinh ngạc, an ủi: “Phu nhân đừng lo quá, chuyện này chúng ta từ từ bàn bạc...”

Ai ngờ lúc này Dương Các lão nổi giận đùng đùng đi vào, vừa vào cửa liền để một cái hộp gấm lên bàn, sắc mặt quái lạ.

Dương phu nhân nhìn thấy trong hộp gấm chính là con cá chép, giật mình: “Lão gia, sao nó lại nằm trong tay ông?”

Dương Các lão không nhịn được run rẩy cả người: “Tên tiểu súc sinh này, dùng đồ đi cướp nói là đồ đi mua để tặng ta, còn luôn miệng nói con cá chép này hắn đã tỉ mỉ chọn lựa thế nào. Loại người này đúng là quá vô lễ.”

Giang Tiểu Lâu nghe được, vẻ mặt hơi động: “Các Lão, người đó là ai?”

Trên mặt Dương Các lão có chút lúng túng: “Ngoại trừ tên tiểu súc sinh Tần Tư thì còn ai.”

Dương phu nhân thở dài nói: “Tôi tưởng là ai, thì ra là hắn. Lúc nãy đạo trưởng nói là cá chép bị người ta cướp đi, không ngờ chớp mắt Tần Tư lại mang đến như là lễ vật, đúng là hung hăng bá đạo, đúng là quá vô sỉ. Lão gia, lúc trước ông ngàn chọn vạn chọn, muốn chọn ra trụ cột cho quốc gia, lại chọn phải người như vậy, quả thật là mất hết mặt mũi lão gia.”

Hồng ngọc được điêu khắc, hoàn toàn khác với trước kia, không thể nhận được ra, Tần Tư không biết cũng không có gì lạ. Mượn hoa hiến phật, lấy hết công lao cho mình là chuyện thường tình. Tần Tư mua được cá chép từ tay Ngũ Thuần Phong, lập tức mang đi tặng, hắn không ngờ Giang Tiểu Lâu đang chờ hắn rơi vào bẫy.

Sắc mặt Dương Các lão hết sức khó coi, hắn đi tới đi lui trong nhà, càng nghĩ càng tức giận, luôn miệng nói: “Tần Tư ơi Tần Tư, Tần Tư ơi Tần Tư, tiểu súc sinh, đúng là tiểu súc sinh.” Hắn vừa nói, vừa không kềm được giận dữ, nắm đấm đập rầm rầm lên bàn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio