Xướng Môn Nữ Hầu

chương 71-1: tương kế tựu kế (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc mặt Phó Triêu Tuyên trầm trọng, hỏi: “Có phải đã mấy ngày nó không được ăn uống?”

Phụ nhân kia nói: “Phải, từ khi vào thành chúng tôi bị đuổi đi khắp nơi, chúng tôi phải lẩn trốn suốt ngày không có gì để ăn, dĩ nhiên là nó không chịu nổi.” Nàng vừa nói, vừa rơi nước mắt ào ào.

Ly Tuyết Ngưng quay mặt qua chỗ khác, Giang Tiểu Lâu thở dài một hơi, những người này từ Liêu Châu lên kinh thành, quan phủ không hoan nghênh họ, giọng nói lại mang khẩu âm Liêu Châu, thân phận không rõ, người khác cũng không chịu giúp đỡ, chỉ có thể lang thang. Người lớn còn chịu được, đáng thương cho đứa bé này, còn nhỏ đã phải theo cha mẹ lang thang. Rõ ràng Ly Tuyết Ngưng không muốn nhìn, nhưng vẫn không kềm được nhìn đứa bé đó, gương mặt bé nhỏ, lông mi dài, biểu hiện trên mặt phức tạp.

Giang Tiểu Lâu thấy nàng như vậy, biết nàng đang nhớ đến hài tử của mình, hơi ngưng lại mới nói: “Phó đại phu, còn cứu được không?”

Phó Triêu Tuyên trầm tư một lúc mới nói: “Trước tiên dùng nước cơm nóng đút cho uống, ta sẽ kê hai thang thuốc, chờ sáng mai xem tình hình, nếu tỉnh lại được thì không sao.”

Phụ nhân vội quỳ xuống dập đầu với Phó Triêu Tuyên: “Đa tạ đại phu, đa tạ đại phu.”

Phó Triêu Tuyên tự mình dìu nàng dậy, hòa nhã nói: “Không cần cảm ơn ta, nên cảm ơn hai vị tiểu thư này, là các nàng có thiện tâm mới mời đại phu đến khám cho con của hai người.”

Đôi phu thê quay đầu lại, dập đầu không ngừng với Giang Tiểu Lâu và Ly Tuyết Ngưng, đến mức trán muốn rướm máu.

Giang Tiểu Lâu dặn dò Tiểu Điệp: “Bảo Diêu chưởng quỹ thu xếp một căn phòng để họ nghỉ ngơi, mọi thứ phải chu cấp đầy đủ.”

Phụ nhân không tới ba mươi mà tóc đã hoa râm, đuôi mắt có vết chân chim thật sâu, nhìn Giang Tiểu Lâu mà không nói nên lời.

Giang Tiểu Lâu không đành lòng nhìn vẻ đau khổ trên mặt họ, nhàn nhạt nói: “Được rồi Tuyết Ngưng, chúng ta về thôi.”

Ly Tuyết Ngưng gật dù, các nàng và Phó Triêu Tuyên đi ra ngoài, Ly Tuyết Ngưng biết Phó Triêu Tuyên có lời muốn nói với Giang Tiểu Lâu nên cố ý kéo Tiểu Điệp lên xe trước.

Giang Tiểu Lâu thấy nàng như vậy, không khỏi lắc đầu.

Phó Triêu Tuyên biết Ly Tuyết Ngưng hiểu chuyện, sắc mặt ửng đỏ: “Hôm nay ta tưởng là nàng bị thương, vội vã chạy đến, may mà nàng không sao.”

Giang Tiểu Lâu dừng một chút, mỉm cười: “Tất cả đều tốt, đa tạ quan tâm.”

Phó Triêu Tuyên nghe xong không khỏi nghẹn lời, sững sờ nhìn Giang Tiểu Lâu không biết phải nói gì.

Giang Tiểu Lâu thẳng thẳng từ chối, không muốn để lại cho hắn hy vọng hão huyền, thái độ tuy ôn nhu nhưng rất khách sáo: “Chuyện hôm nay, đa tạ huynh.”

Phó Triêu Tuyên nhíu mày: “Lương y như từ mẫu, cho dù không phải nàng mời thì ta cũng sẽ đến.”

Giang Tiểu Lâu cười: “Vậy ta không cảm ơn nữa, ta sẽ cho người đưa huynh về.”

Sắc mặt Phó Triêu Tuyên trầm xuống: “Lẽ nào chỉ vì ta từng thổ lộ với nàng nên nàng mới xa lánh ta, ta không đáng để nàng thích vậy sao?”

Giang Tiểu Lâu bình tĩnh: “Sao Phó đại phu lại nói vậy, ta không có ý này.”

Lồng ngực Phó Triêu Tuyên phập phồng, muốn nhịn mà không nhịn được: “Nếu không phải tại sao lại không đến chỗ ta nữa? Nếu ta không chủ động đến Tạ gia thì hoàn toàn không gặp được nàng, đúng không?”

Giang Tiểu Lâu biết ý nghĩa bên trong lời nói này, đôi mắt dịu dàng: “Bệnh của ta đã khỏi, không cần phiền đại phu nữa.”

Phó Triêu Tuyên sững sờ, lập tức tỉnh ngộ, nàng đang nhắc nhở hắn, quan hệ của họ vẻn vẹn chỉ có vậy, không thể tiến thêm.

Trái tim Giang Tiểu Lâu là nơi hắn không thể tiến vào, cho nên nàng từ chối hắn, nhưng tâm sự này hắn biết kể với ai?

Nghĩ tới đây, âm thanh của hắn biến dạng: “Đã như vậy, xem như là ta tự mình đa tình, ta còn tưởng chúng ta là bằng hữu, không đến nỗi xa cách như vậy, ai ngờ nàng chỉ xem ta là một đại phu.”

Giang Tiểu Lâu chân thành đúng mực: “Phó đại phu, huynh đừng nghĩ nhiều, huynh luôn là bằng hữu của ta.”

Giang Tiểu Lâu chưa từng cho hắn hy vọng, nàng rất thẳng thắng, càng như vậy hắn càng không cam lòng, nếu nàng cho mình cơ hội có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Phó Triêu Tuyên lưu luyến nhìn nàng, cuối cùng thở dài: “Thôi, ta nên về rồi, nếu có gì thì cứ để Tiểu Điệp đến dược đường tìm ta.”

Giang Tiểu Lâu gật đầu nhìn Phó Triêu Tuyên rời đi, vừa lên xe đã nghe Ly Tuyết Ngưng nói: “Xem đi, trong lòng Phó đại phu luôn có muội.”

Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Vậy thì sao, ta đã nói rõ với hắn, dây dưa thì cóý nghĩa gì?”

Ly Tuyết Ngưng thở dài một tiếng, mang theo tiếc nuối: “Đúng là nha đầu ngốc, người ta một tấm chân tình với muội, muội lại bỏ qua, sau này sẽ phải hối hận.”

Giang Tiểu Lâu thản nhiên không chút tiếc nuối: “Phó đại phu không thích hợp với ta, ta đã nói với tỷ rồi, sau này đừng uổng phí tâm tư, ta với hắn sẽ không có kết quả đâu.”

Xe ngựa đi về phía trước, Ly Tuyết Ngưng nhìn kỹ Giang Tiểu Lâu, trong lòng có nghi ngờ: “Tiểu Lâu, muội có thấy đôi phu thê kia…có chút kỳ quái không?”

Hai mắt Giang Tiểu Lâu lóng lánh, nở nụ cười: “Ta còn tưởng Tuyết Ngưng là tâm địa Bồ tát rất dễ bị gạt, thì ra cũng nhìn ra được.”

Ly Tuyết Ngưng trầm ngâm nói: “Lúc đầu họ rất trầm mặc, chìm lỉm trong đám người nên ta không để ý, sau đó khi phát hiện đứa bé bị bệnh, ta thấy cánh tay người phụ nữ kia có vết thương được băng bó, lúc đó ta còn nghĩ, bọn họ bị người ta trục xuất, đánh đến bị thương, hay là có lý do khác.”

Giang Tiểu Lâu cười: “Nếu tỷ đã nghi ngờ, sao còn muốn giúp đỡ họ?”

Ly Tuyết Ngưng đáp không chút do dự: “Vì đứa bé đó, bất kể người lớn làm gì sai thì quả thật đứa bé đã bị bệnh, nếu cự tuyệt họ thì khác gì giết chết nó. Muội cũng vậy mà, rõ ràng là có lòng nhưng lại cứ ra vẻ lạnh lùng.”

Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Ta không có lòng tốt đâu, ta giúp đỡ họ…là có dụng ý của ta.”

Ly Tuyết Ngưng ngẩn ra, kỳ quái hỏi: “Dụng ý gì?”

Giang Tiểu Lâu chậm rãi nói: “Bọn họ đến từ Liêu Châu, chỗ khác không đến lại đến ngay chỗ chúng ta, chưởng quỹ đuổi thế nào cũng không chịu đi. Đứa nhỏ sinh bệnh, bộ dáng rất đáng thương, nhất định phải chờ đến sáng mai…có rất nhiều cái trùng hợp như vậy, ta thật muốn biết, phía sau đang ẩn giấu chuyện gì.”

Trên mặt Ly Tuyết Ngưng lộ ra vẻ bi thương, trên đời này ai cũng có lý do của mình, nhưng bất kể là lý do gì cũng không thể lấy nó làm cớ để gian dối, nếu người lương thiện bị lợi dụng, thì cho dù tâm tư bằng sắt cũng bị tổn thương.

Sáng hôm sau, Giang Tiểu Lâu và Ly Tuyết Ngưng vừa tới Bác Cổ trai, chưởng quỹ liền báo: “Đứa bé đã hạ sốt, đôi phu thê đó muốn đến đây khấu tạ.”

Giang Tiểu Lâu nói: “Để cho họ vào.”

Rất nhanh, đôi phu thê ôm đứa bé đi vào, vừa vào cửa liền dập đầu: “Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư cứu mạng con chúng tôi.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhìn họ, nói bình thường: “Nếu bệnh đã khỏi thì hai người lập tức đi đi.”

Phu thê nhìn nhau một chút, nam tử thấp thỏm nói: “Tiểu thư đại từ đại bi lòng dạ Bồ tát, cứu con của tiểu nhân, ân tình nếu nếu không báo đáp thì sao có thể rời đi. Nếu tiểu thư không chê, vợ chồng chúng tôi…sẽ ở lại cửa hàng này, không cần tiền công, chỉ cần tiểu thư cho ăn là được, đảm bảo chuyện gì tiểu nhân cũng làm.”

Giang Tiểu Lâu cúi mắt, cũng không nói gì, Tiểu Điệp hiểu ý nàng nên lên tiếng: “Ngươi nói kỳ lạ thật, nếu ta muốn thuê người thì thuê ai không được, sao phải thuê lưu dân, chẳng phải là tự tìm rắc rối sao?”

Nam tử kia vội vàng cắt ngang: “Tiểu thư, tôi không có ý này, ây cha, tôi ngu ngốc không biết ăn nói, vợ chồng chúng tôi không phải muốn ở lì, chỉ là muốn báo đáp ân đức của người, dù làm trâu làm ngựa cũng được.”

Phụ nhân liên tục lau nước mắt: “Ông cứ nói thật đi, đừng nói dối với tiểu thư nữa. Tiểu thư, chúng tôi muốn mau chóng tìm nơi ở lại, vì đứa bé này chưa hoàn toàn khỏe hẳn, nếu bây giờ lên đường, lại gặp mưa gió thì nó sẽ chết mất. Tiểu thư, người làm người tốt thì hãy làm đến cùng, cho chúng tôi ở lại đi, chúng tôi ăn không nhiều đâu, lại có thể làm được việc nữa.”

Phụ nhân rõ ràng thành thật hơn nhiều, cũng đáng tin hơn.

Diêu chưởng quỹ nghe vậy, tỉ mỉ đánh giá họ, nam nhân tay chân dài, có sức khỏe, nữ nhân cũng không quá yếu ớt… Hắn suy nghĩ một chút liền nói: “Tiểu thư, ta thấy họ cũng khá được, đúng lúc cửa hàng thiếu người, tóm lại họ không cần tiền công, chỉ cho ăn là đủ, ay da, các ngươi không được hối hận, mai mốt lại đòi tiền công, như vậy là không được.”

Diêu chưởng quỹ tính toán rất giỏi, hiện giờ muốn thuê một nhân công thì khá đắt, không bằng thuê lưu dân, bây giờ người ta cũng lén lút làm như vậy, chỉ cho ăn không cần trả tiền công. Chuyện này vốn rất cay nghiệt, nhưng lâu dần lại thành bình thường, chưởng quỹ thấy bọn họ thành thật nên mới nảy lòng tham.

Ly Tuyết Ngưng nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, nước mắt nàng ươn ướt, như đang rất băn khoăn. Giang Tiểu Lâu nhìn ra mâu thuẫn của đối phương, cười nói: “Nếu vậy thì các ngươi cứ ở lại, theo chưởng quỹ làm việc, sau này khi đứa bé khỏe lại, các ngươi muốn đi muốn ở là tùy, ta không miễn cưỡng.”

Nữ nhân ôm chặt đứa bé, nước mắt chảy xuống, môi run lập cập, không nói ra được nửa chữ, chỉ liên tục dập đầu.

Diêu chưởng quỹ hỏi: “Ngươi tên gì.”

Gương mặt thô sần của nam tử lộ ra nụ cười: “Vương.”

Vương làm việc rất gọn gàng, đón tiếp khách cũng nhanh lẹ, không bao lâu đã trợ giúp chưởng quỹ rất tốt, còn nữ nhân kia ngoại trừ chăm sóc hài tử, đa số thời gian đều phụ giúp việc vặt, tay chân chăm chỉ, sạch sẽ chỉnh tề, ngay cả người hay soi mói như Diêu chưởng quỹ cũng không tìm được lỗi nào.

Khi Giang Tiểu Lâu hỏi đến, Diêu chưởng quỹ cười nói: “ Tiểu thư, lần này chúng ta làm việc tốt được báo đáp rồi, sau khi hai người đó đến, hơn một nửa việc trong cửa hàng là họ làm, tình hình này, chúng ta còn có thể sa thải bớt một hai người.”

Giang Tiểu Lâu như có điều suy nghĩ: “Nếu Diêu chưởng quỹ hài lòng thì cứ giữ họ lại lâu dài đi.”

Được Giang Tiểu Lâu cho phép, phu thê Vương thị được ở lại cửa hàng. Cửa tiệm này buôn đồ cổ, Vương nghiêm túc cẩn thận theo chưởng quỹ làm việc, mặc kệ vất vả thế nào, mặc kệ người khác cản trở, chỉ cần là chưởng quỹ phân phó thì hắn luôn hết sức. Giang Tiểu Lâu thường yên lặng quan sát hắn, mỗi khi hắn bắt gặp ánh mắt Giang Tiểu Lâu đều nở nụ cười hiền lành. Từ đầu tới cuối, biểu hiện luôn là một người có ơn báo đáp, không có chút nào khác thường.

Một hôm, một lão nhân đi đến hiệu đồ cổ, trên đầu mang mũ, tay chống gậy, mặc áo khoác dài che kín người. Sau khi vào cửa hàng, hắn móc trong tay nải ra một cái hộp gỗ, cẩn thận nói với chưởng quỹ: “Đây là bảo vật gia truyền nhà ta, xin giám định giúp, nếu vừa ý thì mua lại.”

Chưởng quỹ nghe vậy liền tiếp nhận, mở hộp gỗ ra, phát hiện bên trong là một khối ngọc hình “ngư tiều canh độc”, chất bằng ngọc xanh, bên ngoài có một lớp ngọc bì màu vàng, dùng kỹ xảo khắc phù điêu để khắc ra hình dáng ngọn núi, cây tùng, đình đài, có hai người đánh cá đang bận bịu, xa xa giữa sườn núi bên gốc thông có tiều phu khom lưng bó củi, trên đình đài có một nho sĩ tay cầm cuốn sách, cấp độ rõ ràng, nhân vật sống động như thật, vừa nhìn đã thấy là trân phẩm. Diêu chưởng quỹ kinh ngạc hỏi: “Lão nhân gia, vật này từ đâu mà có?”

Lão nhân gia nhìn hắn nói: “Là bảo vật tổ truyền, là món quà hai trăm năm trước Kính Vũ đế dâng lên mừng thọ ân sư, đáng giá ngàn vàng, nếu không phải tình huống đặc biệt thì ta sẽ không bán.”

“Lão nhân gia, người họ gì?”

“Ta họ Nghiêm.” Lão nhân bình tĩnh nói, thần sắc mơ hộ lộ ra một luồng ngạo khí.

Diêu chưởng quỹ tỉ mỉ nhìn hắn, ngón tay không kềm được mà sờ lên khối ngọc, trong lòng thầm nghĩ, “ngư tiều canh độc” này là món quà Kính Vũ đế đặc biệt chế tác để tặng cho ân sư Nghiêm Tử Lăng. Nghiêm Tử Lăng nhờ sự trùng hợp tình cờ mà trở thành ân sư của Kính Vũ đế, sau khi Kính Vũ đế lên ngôi đã từng nhiều lần phong quan cho hắn nhưng hắn đề từ chối. Hắn ẩn cư sơn lâm, lấy câu cá làm vui. Ngư, về mặt chữ nghĩa tức là câu cá, tầng ý nghĩa sâu hơn chính là mưu quyền. Cá ăn mồi câu, bị móc câu khóa chặt, người nhân bổng lộc, thì phải phục tùng quân vương. Khối ngọc này hàm ý sâu sắc, trăm năm nay vô cùng nổi tiếng. Nhìn ra được lão nhân này tuy ăn mặc bình thường nhưng khí chất không tầm thường, khối ngọc trong tay cũng vô cùng ôn nhuận, tám chín phần là hàng thật. Trong lòng hắn đã có quyết định, hỏi: “Bao nhiêu?”

Lão nhân nói: "Một ngàn lượng."

Diêu chưởng quỹ mỉm cười, nếu là hàng thật, qua tay là có thể bán ba ngàn lượng, lão nhân này chắc là không biết giá. Hắn vuốt râu, trầm ngâm nói: “Cái này…giá quá cao, sợ là ta không quyết định được.”

“Vậy thì tìm chủ của ông đến đây.” Lão nhân cao ngạo nói.

Diêu chưởng quỹ chuẩn bị vào trong xin chỉ thị, sẵn tiện giám định vật này, đúng lúc này Vương đang đứng yên lặng bên cạnh đột nhiên nắm tay áo hắn, kéo hắn qua một góc vắng người: “Chưởng quỹ, ngài chờ một chút, xem kỹ lại đi.”

Diêu chưởng quỹ cau mày: "Tại sao?"

Vương có chút thấp thỏm: "Cái này…không giống hàng thật.”

Diêu chưởng quỹ không hài lòng: “Ngươi biết cái gì, mới theo ta có mấy ngày, không muốn sống yên ổn sao?”

Đang muốn trách cứ, lại nghe âm thanh Giang Tiểu Lâu vang lên: “Vương, tại sao lại nói vậy?”

Diêu chưởng quỹ nghe thấy, có chút bất an cúi người nói: “Tiểu thư, người đừng nghe hắn nói bậy, ta làm nghề này bao nhiêu năm, giám định bao nhiêu cổ vật, chưa bao giờ nhìn lầm.”

Giang Tiểu Lâu không liếc hắn một cái, chỉ hòa khí nói: “Vương, ngươi nói đi.”

Diêu chưởng quỹ trầm mặt: “Tiểu thư, khối ngọc này chất liệu hiếm có, nếu có thể mua rẻ bán đắt thì là một vụ làm ăn rất có lời, nếu người chậm quyết định thì người ta sẽ đổi ý, đến khi đó người đừng trách ta.”

Vương cũng không vội vã, chỉ cẩn thận nhìn kỹ khối ngọc, sau đó mới nói: “Diêu chưởng quỹ, ngài nhìn đi, cái này không phải ngọc thật, chỉ có một lớp ngọc bì bên ngoài, so với ngọn núi khắc bằng ngọc thật là có khác biệt, giá cả cũng khác rất xa.”

“Nói bậy bạ, ý ngươi là ta mù rồi sao? Ta không nhận ra được đồ giả sao?” Diêu chưởng quỹ tức tối.

Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nói: “Mau mời lão nhân gia đó đến.”

Diêu chưởng quỹ liếc nhìn nàng một cái, trong lòng rùng mình, mau chóng đi ra ngoài mời lão nhân.

Lão nhân tỏ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Rốt cuộc các người ta giá bao nhiêu?”

Diêu chưởng quỹ cười gằn, cố ý trả cái hộp cho hắn: “Xin lỗi, cửa tiệm không thu hàng giả.”

Lão nhân giận dữ nói: "Hàng giả cái gì, cái ta đưa cho các người là bảo vật tổ truyền.”

Trên trán Vương toát mồ hôi lạnh, vẫn kiên trì nói: “Đây chính là hàng giả.”

Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt nói: “Nói miệng không có bằng chứng,Vương, nếu ngươi có chứng cứ thì nói ra đi.”

Vương cắn răng, cuối cùng nói thẳng: “Lúc ở Liêu Châu, trong làng có những thợ ngọc kiểu đó, bọn họ dùng những loại đá chất lượng thấp nấu chung với ngọc chất lượng tốt, sau khi trừ đi tạp chất, tạp sắc, sau đó cho thêm màu, đánh bóng, sau mấy lượt gia công, những loại đá chất lượng thấp sẽ hoàn toàn thay đổi, trở thành ngọc tốt không ai phân biệt được, giá trị tăng lên rất cao. Khối ngọc này vốn không phải làm từ ngọc thật, mà là đá được pha thêm màu sắc, chính là dùng đá trắng thông thường mà gia công thôi…”

"Ngươi ngậm máu phun người!" Lão nhân tức đến cực điểm, “Ngươi nhìn lớp ngọc bì này đi, chỉ một hai ngày là tạo ra được sao?”

Trên mặt Vương có một tia sợ hãi nhưng vẫn nói: “Cái này cũng làm được, chỉ là dùng giấy nhám chà bóng, rồi làm cho cũ đi, lại thoa thêm một lớp sáp, sẽ vừa sáng vừa bóng…”

Sắc mặt lão nhân càng khó coi, nhìn Vương như nhìn kẻ thù, hắn chỉ vào khối ngọc nói: “Nhất định là các ngươi có ý đồ, đánh tráo bảo vật của ta.”

Vương không chớp mắt một cái: “Đồ của lão đưa tới rất tinh xảo, bọn ta không thể làm giả ngay lập tức được, nếu lão không tin thì chúng ta lên quan phủ phân xử.”

Nghe xong lời này, lão nhân vốn đang đằng đằng sát khí lại ngừng tay, lộ ra nụ cười miễn cưỡng: “Được, coi như các ngươi lợi hại.” Nói xong, không chờ Diêu chưởng quỹ mở miệng đã ôm hộp gỗ rời đi.

Nhìn lão nhân rời đi, Diêu chưởng quỹ lúc này mới sợ hãi vỗ ngực: “Ngay cả ta suýt nữa cũng bị lừa, ngươi đúng là có tài.”

Vương cười hiền lành: “Loại ngọc này…ở thôn của ta có nhiều người làm lắm, còn có thương nhân từ xa tìm đến mua, nhà ta cũng từng làm, nhưng vì tay nghề không đến nơi đến chốn nên không bán được, chỉ đành làm nghề trồng trọt. Nhìn nhiều rồi cũng dễ phân biệt, nếu là thư họa thì ta không biết một chữ, chỉ có đồ ngọc thì còn biết một chút.”

Diêu chưởng quỹ lộ ra biểu hiện như trút được gánh nặng, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Người trẻ tuổi, quả nhiên có tiền đồ." Nói xong, hắn tạ tội với Giang Tiểu Lâu: “Tiểu thư, là ta không đúng, hôm nay bị mờ mắt không thể nhìn rõ ràng.”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu như nước, lướt qua người hắn: “Sơ sót cũng là chuyện thường, không cần để trong lòng.

Diêu chưởng quỹ lúc này mới triệt để thở phào nhẹ nhõm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio