Con gái,ai cũng có ước mơ,cũng có tham vọng.Tùy thuộc vào mỗi người,mỗi cách để đạt được thứ mình muốn.Có khi leo lên giường đàn ông mà cô gái ấy chẳng cần biết hắn ta xấu xí,hay điển trai thế nào.Nhưng người khác là người khác,còn đối với Trương Tịnh Yên,Một cái tên vừa mới nghe thì ai cũng biết được tính người,dù không biết hết nhưng cũng biết được một chuyện là cô ấy im lặng là vàng.Cô im lặng như thể mình không tồn tại trong xã hội nhộn nhịp này,Nếu không phải nhờ vào thành tích học tập tốt,nét đẹp thơ ngây trẻ con đến không đoán được chính xát tuổi thì chẳng ai biết trong ngôi trường trung học danh giá có người như cô tồn tại.và hôm nay,ngày cô gái xinh tươi tròn tuổi cũng là ngày tốt nghiệp trung học của cô.
Sáng sớm,từng tóp người tập trung vào giữa sân trường,kẻ cười vì thoát khỏi thời trung học để tiến vào con đường đến với ước mơ.Chỉ riêng Tịnh Yên,trên gương mặt xinh đẹp kia không chút biểu cảm nào,cô lạnh nhạt gương đôi mắt to tron luôn giấu sao cặp kính to sụ mà nhìn xung quanh,trong không khí ồn ào ấy vang lên tiếng gầm rú của một ai đó...
-Trương Tịnh Yên,cậu đúng lại đó cho tôi.
Phương tử Hạnh từ cổng trường gọi to tên cô,tiếng gọi to lôi kéo theo ánh nhìn từ mọi phía biến hai cô gái nhỏ thành tâm điểm trong buổi sớm.Kết quả vẫn là cái nhìn lạnh nhạt của con gái nào đó.
-Nói..! Tại sao lại rút đơn?Sao cậu không vào đại học,đó là ước mơ của cậu kia mà?...
Phương Tử Hạnh bực bội xả một tàng tại sao ra,vừa quát vừa thở hồng học do chạy nhanh lúc nãy.
-Cậu hỏi xong chưa?
-xong rồi thì vào tập trung kìa.
-Cậu.... cậu...A...A...A...A...A.......A....A........A........Mặt kệ cậu
nói rồi Phương Tử Hạnh cuối đầu chen đi đôi mắt đã ngấn nước rời đi,tình bạn của họ đã sớm không còn chuyện gì là không biết về nhau nữa rồi,thế nhưng cuối cùng vẫn là không thể cùng nhau bước vào giảng dường đại học như ước mơ ngày nào của hai người nữa rồi.Nhìn bóng lưng run run kia,Trương Tịnh Yên cũng chỉ biết nhìn rồi nhìn,rồi lại thầm nói:“Tử Hạnh,mình xin lỗi..”
Buổi tổng kết kết thúc,Cô bước về nhà,nhìn con đường dài trước mắt cô lại quay đầu,hướng lối khác mà đi.Cô đến nhà tình thương,nơi có những đứa trẻ đáng thương mong chờ cô đến chơi với chúng.Cô mang phần thưởng học tập của mình chia hết chung đám trẻ,cô chui vào bếp nấu một bữa ăn ngon cho chúng,cô làm mình thật bận rộn,cô ép mình quên đi ước mơ mà cô ấp ủ bao năm.Xong đâu vào đấy cô lại về nhà.
-Mẹ ơi,con về rồi.
-Uhm
Chỉ một tiếng nhẹ không nặng không nhẹ,cô đã quá quen với sự lạnh lẽo ấy,nó gắng liền với cô từ lúc cô sinh ra đến giờ,có lẽ cũng chính vì thế nên cô cũng kiệm lời như thế.
Tịnh Yên bước vào phòng rồi khóa trái cửa,cô khóc,những giọt nước mắt hiếm hoi cứ rơi dài,cứ thế cô ngủ thiếp đi trong mỏi mệt.Lúc tỉnh lại,trời đã tối,cô đứng dậy đi tắm rồi thay cho mình một dạng mạo mới,một con người hoàng toàn khác,bộ váy ngắn ôm sát người,đưa ra từng đường cong nóng bỏng,đôi môi mọng căn tròn như mời gọi kẻ khác hung hăng giày xéo,đôi boot cao tôn len dáng vẻ của cô.Đến chính cô cũng tự thấy mình giống như con búp bê vô hồn.
Moscow,một quán bar ồn ào đủ dạng người,Tịnh Yên bước vào trong,thẳng tiến đến bên quầy DJ.
-Lần cuối nhá,chị không muốn thấy em Thế này nữa đâu.
Nữ DJ kia hét lên bên tai cô,còn cô chỉ nở nụ cười đáp lại,cô thay vào chỗ của cô gái vừa đi,kéo theo những ánh mắt khát tình của đám sói bên dưới sàn nhảy.Tiếng nhạc sập xình cất lên,người người đên cuồng uốn éo,nhảy nhót,kẻ ôm khư khư ly rượu cạn uống.Không khích trỗn lẫn mùi khói thuốc,mùi rượu lẫn teing la hét của những con người ham bay nhảy.Quá nữa đêm,khi xả hết dược tất cả phiền muộn,Tịnh Yên lẻn vào phòng,đổi lại bộ quần áo mát mẻ kia thay vào đó là cô bé nai tơ với đôi kính to,quần áo bảo thủ,cố ra về.Nhưng lại không biết rằng sau lưng dõi theo cô một đôi mắt thâm trầm,nụ cười đày hứng thú của ai đó.