Tiếng nhac vụt tắt,từng giọt mồ hôi chạy theo gò má rồi rơi xuống chiếc cổ thanh tú.Dáng vẻ ngọt ngào động lòng người kẽ đứng thẳng gật cái đầu rồi đi vào trong.Ờ dưới ghế sinh viên bỗng nhiên Joy đứng dậy vỗ tay lo to lên cái tên Jolie,mọi người cũng theo đó mà vỗ tay ầm lên.Hồ Vỹ cuối đầu ngao ngán,xem ra từ sau hôm nay thì sẽ có rất nhiều kẻ không biết điều sẽ theo đuổi cô gái của anh rồi.
Sau khi thay quần áo xong, Tịnh Yên bước ra khỏi khán đài tiến về nơi có hai vợ chồng ông Peter đang ngồi. Cô khẽ cuối đầu nói gì đó với họ rồi lại xoay người về nơi có đôi mắt nóng rực theo dõi cô từ lúc nào đến giờ.Vừa ngồi xuống đã có một vòng tay mạnh mẽ choàng qua ôm lấy cái eo nho nhỏ của cô,bên tai lại vang vang giọng nó trầm ấm của người đàn ông nào đó.
-Em dám quyến rũ những người đàn ông khác,xem một lát anh trừng trị em thế nào...
Vành tai bị cắn khiến Tịnh Yên đỏ mặt rụt cổ,mắt cũng không dám nhìn Hồ Vỹ mà cuối đầu nhìn đôi chân của mình.
- Jolie,em có bị làm sao không,sao mặt em đỏ thế..
Joy nhìn gương mặt ửng hồng củ Tịnh Yên mà lo lắng hỏi,lúc này Tịnh Yên khóc không thành tiếng,bàn tay trên eo lại đang xoa xoa nắn nắn,cô chỉ đành cười gượng mà đáp:
-Em không sao,chắt vừa diễn xong nên hơi mệt thôi,nghỉ một lát là ổn rồi..
-Thật không đấy,hay cậu về phòng nghỉ trước đi,mình gọi anh Cảnh Âu báo với Ethan một tiếng.
-Dao Dao,mình không sao thật mà,đừng lo.
-Mọi người đừng lo,nếu cô ấy mệt tôi sẽ đưa cô ấy trở về,hiện tại thì không sao đâu.
Hô Vỹ như có như không nhả ra một câu an ủi tâm tình vừa gợn sóng của mọi người mà bàn tay kia vẫn không quen dừng làm chuyện xấu.Mọi người vừa nghe thế nên cũng yên tâm hơn,ngước nhìn từng tiếc mục trên sân khấu,nhưng với họ có lẽ tiếc mục mở màn của Tịnh Yên tuyệt đến nỗi chẳng ai có tâm trạng xem nữa nên bắt đầu lơ đãng làm việc khác.
Ngồi cả buổi mới thoát được cảnh nhàm chán,mọi người lại di chuyển vào đại sảnh,nơi đang bày tiệc party khiêu vũ.Âm nhạc dịu dàng làm mọi ngườit hư thái hơn. Ethan và Joy mở đầu bằng một điệu Waltz Pháp vừa nhẹ nhàng lãng mạn vừa dẫn dắt mọi người vào một câu chuyện tình yêu vừa ngọt ngào say dắm vừa sôi nổi cuồng nhiệt.Dao Dao và Tô Nguyên cũng đong đưa mình theo làn nhạc du dương,hai cô nàng nhắm mắt hưởng thụ từng thanh âm ngọt ngào.
Bỗng nhiên Lương Cảnh Âu cùng Ngô Quốc Hào bước đến trước mặt hai nàng rồi giơ tay cuối người như một anh chàng vương giả giơ tay mong muốn đón láy người công chúa của đời mình để cùng dìu bước nhau trên từng tiếng nhạc kia.Hai nàng cười tươi rồi đặt bàn tay nhỏ nhắn vào bàn tay to lớn của người kia rồi bước ra sàn nhảy bắt đầu những giây phút ngọt ngào của riêng mình.
Mà lúc này Hồng Như lại cầm một ly sampanh đi đến bên cửa sổ rồi nhấm nháp một mình.Cô thầm nghĩ không biết người đàn ông kia như thế nào rồi.Anh có khỏe không,Mà cũng có thể anh đã quên cô mất rồi.
Tịnh Yên đưa mắt nhìn Hồng Như rồi khẽ lắc đầu.Hơn ai hết,cô biết nỗi lòng của cô ấy,người con gái luôn chôn giấu mọi thứ thể hiện rằng mình không cô đơn,mình vui vẻ đến mức nào.Nhưng mấy ai biết được đó đơn giản chỉ là một cái vỏ bên ngoài.Cô cũng chẳng biết phải làm sao để giúp được Hồng Như thôi thì tùy duyên tùy phận vậy.
Hồ Vỹ bước đến từ phía sau ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Tịnh Yên,mặt anh vùi vào hõm vai của cô,trong nháy mắt mùi hương nữ tính thân thuộc lấp đầy từng hơi thở của anh.Hồ Vỹ khẽ cười rồi dùng cằm cọ cọ trên vai cô đầy hưởng thụ.Từ xa một đôi mắt vừa ghen ghét vừa căm phẫn theo dõi hai người bọn họ.Đôi mắt ấy như minh chứng sự không cam lòng của một kẻ thất bại