Mạnh Thiên Tư cũng không biết sau lưng có chuyện gì, nhưng nhìn Thần Côn như vậy cũng biết là không ổn, cô không kịp quay đầu lại nữa, lập tức lộn người sang bên cạnh: Uy hiếp tới từ sau lưng thường đều đi theo đường thẳng, né tránh theo đường cong hầu như luôn chắc chắn hơn.
Quả nhiên, cơ hồ ngay khi cô vừa di chuyển, tiếng nước đã vang lên, một cái đầu cá sấu như xẻng xúc khổng lồ cắm thẳng vào vị trí cô mới đứng một, hai giây trước, tiện thể hắt nước ướt đẫm đầu cổ cô. Cô đang định đứng lên thì gió mạnh lại ập tới, đầu cá sấu thuận thế hất về, Mạnh Thiên Tư không né kịp, bị cú hất này đụng ngã thẳng xuống nước.
Mà con cá sấu khổng lồ thì căn bản không có ý định lên bờ, đầu cá sấu quay về chỉ là để xuống nước: Gần như đồng thời với Mạnh Thiên Tư rơi xuống nước, nó cũng dùng tư thế Thái Sơn đè đầu xông thẳng xuống dưới.
Cả quá trình chỉ diễn ra trong vòng hai, ba giây, Giang Luyện cơ hồ còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra mà trên mặt nước mênh mông đã không thấy cả người lẫn cá sấu đâu nữa rồi, chỉ còn lại bọt nước tản mát bên bờ, ướt rượt một khoảng lớn, cộng thêm hồ nước xao động không ngừng, bị quấy cho càng thêm ngầu đục.
Trong đầu Giang Luyện ù ù, ba chân bốn cẳng chạy xuống bên bờ nước, nhất thời nóng ruột xộc thẳng lên óc, tiếng tắc trong họng, hoàn toàn không kêu ra được: Cũng không phải là hắn sợ không dám nhảy xuống mà là nhảy cũng phải có một điểm rơi xác thực, hiện giờ trước mặt chỉ toàn màu vàng đục, hắn biết phải đi đâu tìm người?
Hắn nhìn chòng chọc mặt hồ, đèn pin trong tay xoay chuyển góc độ cực nhanh, chỉ mong Mạnh Thiên Tư có thể ló đầu ra ở một chỗ nào đó để hắn có phương hướng cứu trợ, nhưng trong động quá tối, mặt nước lại quá lớn, ánh đèn pin thực sự chiếu không đến.
Lòng bàn tay Giang Luyện toát mồ hôi, đúng lúc đó, hắn lại nghe thấy tiếng Thần Côn kêu lên: “Con kia! Con kia lại tới rồi!”
Là con rồng đất một mắt vốn đang ngủ ngoài cửa động!
Liên tiếp nhiều động tĩnh như vậy đúng là nên tỉnh lại thật, tới thì tới đi, Giang Luyện cũng chẳng có tâm tư đâu mà quản nó, nhưng con này lại chỉ xông về phía hắn.
Thế tới rất nhanh, Thần Côn đã sợ đến tắt cả tiếng rồi, lúc Giang Luyện vội quay đầu lại, vừa vặn cũng nghênh diện: lúc con rồng đất này bốn chân chạm đất phi nước đại tới tuyệt đối không giống cá sấu một chút nào mà ngược lại, giống y như một con chó dữ hình thể to lớn.
Thần Côn mắt thấy Giang Luyện không chạy cũng không tránh, còn tưởng hắn đã sợ đến ngây người, trực giác cho rằng một giây nữa hắn chắc chắn sẽ chết vào miệng cá sấu, vội quay đầu đi không dám nhìn nữa.
Giang Luyện đứng bên bờ nước, suy nghĩ xoay chuyển cấp tốc, vốn định vào giây cuối cùng sẽ nhảy sang bên cạnh, rồng đất không kịp thu thế tất sẽ ngã vào trong nước, như vậy có thể giành được thêm chút thời gian…
Lại nghĩ, Mạnh Thiên Tư vẫn đang ở bên dưới, chưa biết sống chết ra sao, lại thả thêm một con rồng đất nữa xuống thì sao được? Huống chi con này lại còn có thù oán với cô.
Bèn nghiến chặt răng đứng yên bất động, đợi đến khi khoảng cách rút ngắn đến độ có thể nhìn rõ một mắt to cộ của con rồng đất này, thân mình gấp gáp trượt xuống, trong nháy mắt đã ngửa mặt trượt xuống dưới bụng rồng đất, mặc kệ đèn pin văng ra lăn lóc, hai tay nắm chặt chuôi dao găm, mũi dao hướng lên trên, cắm thẳng vào bụng dưới rồng đất.
Trong ấn tượng, mình cá sấu bọc kín vảy nhưng phần bụng thì hẳn là mềm mại, hơn nữa thế tới của rồng đất quá nhanh, mượn thế cắm dao có thể rạch toang ngực bụng nó, uy hiếp của con này coi như cũng được giải trừ.
Chỉ trong khoảnh khắc, rồng đất đã lướt qua bên trên hắn, Giang Luyện chống đất vội vã đứng dậy.
Đáng tiếc là so với hình thể của rồng đất, con dao găm quả thật là quá nhỏ, tuy đúng là đã cắm vào thịt nhưng cách dự liệu quá xa, rồng đất thậm chí còn không rơi xuống nước, chỉ xoay người bên mép nước, nửa thân vào nước, đầu vẫn hướng về phía hắn.
Giang Luyện cũng không để ý nổi tới nữa, hướng về mặt hồ gọi lớn: “Thiên Tư!”
Lại rống Thần Côn: “Chú mau nhìn xem cô Mạnh đang ở đâu!”
Giọng rống rất hung dữ, nhưng thực ra trong lòng đã sớm luống cuống: Đã lâu như vậy rồi, sao Mạnh Thiên Tư còn chưa đi lên?”
Thần Côn vội vã ứng tiếng, đèn đầu qua một đêm tiêu hao đã sớm hết pin, lão nhặt cái đèn pin Mạnh Thiên Tư đánh rơi, vặn lên mức to nhất, quét qua quét lại trên mặt hồ.
Không có, cũng không có, nước gần bờ vàng đục, mà xa hơn, nơi ánh sáng lờ mờ, sắc nước gần như đen đặc, nhưng bất kể là vàng đục hay đen đặc thì cũng đều chỉ nhẹ nhàng nhấp nhô, ngưng tụ một sự tĩnh lặng chết chóc.
Tay Thần Côn run lên bần bật.
Cô Mạnh đâu, đã xuống lâu vậy rồi, lại không phải là ma nước, người thường đã sớm không nín thở nổi nữa, không phải là cô đã bị con cá sấu khổng lồ bên dưới kia…nuốt mất rồi chứ?
Giang Luyện cũng đang nghĩ đến đây, nhất thời đầu óc tê dại, cơn dữ tợn xộc thẳng vào gan, giờ khắc này nhìn con rồng đất một mắt, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nó, không còn cảm giác sợ hãi gì nữa. Hắn giơ mu bàn tay lên quệt chóp mũi, kẽ răng phun ra mấy chữ: “Còn không mau cút ra ngoài gọi người!”
Thần Côn thoáng sửng sốt, lúc này mới ý thức được là Giang Luyện đang nói chuyện với mình: “Vậy… Vậy còn cậu?”
Giang Luyện không để ý tới lão nữa, nhưng tự Thần Côn lại ngầm hiểu ra: Giang Luyện không ở đây giữ chân cá sấu thì sao lão có cơ hội mà ra ngoài cầu cứu chứ? Lão có muốn ở lại hỗ trợ thì sức chiến đấu của lão cũng chẳng cho phép, vẫn đừng nên đứng đây làm gì cho vướng tay vướng chân thì hơn.
Nghĩ tới đây, không do dự nữa, hạ quyết tâm chạy vội về phía cửa động.
Không ngờ là, rồng đất lại như có cảm giác, vứt Giang Luyện lại, đuổi gấp về phía Thần Côn, Giang Luyện sao có thể ngăn được? Trong tình thế cấp bách cũng không nghĩ được đến chuyện sẽ bị thương nữa, thò tay phải ra ôm lấy đuôi rồng đất.
Ôm rồi mới nhận ra mình sai: Chênh lệch sức mạnh quá xa, ôm rồi thì làm được gì, chẳng lẽ còn có thể kéo ngược được rồng đất lại?
Con rồng đất cũng đã nhận ra trên đuôi có vật lạ, bực bội giơ đuôi lên vẩy vẩy, cả người Giang Luyện cũng bị mang theo lên không trung, lúc sắp bị hất ra, hắn chợt nhìn thấy một mắt còn lại như quả cầu thủy tinh dưới nếp mí mắt của rồng đất.
Tối qua, con rồng đất này cũng vì bị thương một mắt mà đau đến nổi điên lăn lộn, cho hắn thời gian cứu Mạnh Thiên Tư vào lối đi.
Dao găm còn đang nắm trong tay, cược một ván đi, con rồng đất này muốn bắt Thần Côn hơn hay là hận kẻ đâm mù mắt nó hơn.
Lúc thân mình bị quăng ra, Giang Luyện dùng hết sức bình sinh tính toán nhắm vào mắt còn lại của rồng đất, một tay phi dao găm tới.
Thực ra độ phi dao chính xác của Giang Luyện cũng chỉ bình thường, người mà, sao có thể cái gì cũng thạo được chứ, nhưng may mắn ở chỗ mắt con rồng đất này quá lớn, dù không trúng hồng tâm thì ít nhất cũng trúng được vòng tám vòng mười.
Quả nhiên, Giang Luyện bị quăng nện mạnh lên vách đá, lục phủ ngũ lộn nhào một trận, lúc đang choáng váng thì trông thấy rõ ràng, con dao găm kia cắm vững trong mắt rồng đất, rồng đất tức khắc lồng lên, bò lung tung tại chỗ, mà Thần Côn thì nhân thời cơ chớp mắt này, bóng hình đã biến mất ở cửa động.
Giang Luyện cười rộ, hắn cố sức vịn lấy một tảng đá nhô ra bên cạnh, mượn lực đứng lên, không quan tâm đến con rồng đất đang đau đến chết đi sống lại kia, chỉ lớn tiếng gọi: “Thiên Tư?”
“Thiên Tư, cô còn sống không?”
Trong động trống trải, tiếng gọi xa xôi vọng lại trên mặt nước, bên nắp đồng đen.
Mặt hồ phẳng lặng khiến lòng người sợ hãi, tựa như chưa từng nhô lâu đầu cá sấu khổng lồ kia, cũng chưa từng nuốt đi Mạnh Thiên Tư.
Hắn nhớ lại cảnh tượng đáng sợ trong sát na khi Mạnh Thiên Tư rơi xuống nước, đầu cá sấu khổng lồ kia cũng vào theo kia: Tốc độ ấy, góc độ ấy, cộng thêm cái đầu kia, cái gì mà chẳng đuổi kịp, cái gì mà chẳng nuốt được?
Con cá sấu đã mù cả hai mắt ở đầu này rốt cuộc cũng từ trong đau đớn khôi phục lại, chậm rãi quay đầu về phía hắn, trong một con mắt vẫn đang lung lay chuôi dao găm – quả nhiên, dù đã mù hoàn toàn nhưng cũng không ảnh hưởng đến loài sinh vật sống nhiều năm dưới lòng đất này truy kích kẻ địch.
Hiện giờ, trong tay Giang Luyện đến cả con dao găm bị Mạnh Thiên Tư ghét bỏ cũng không có, chân chính tay không.
Hắn tính toán thời gian, ước chừng còn có thể kéo dài thêm chút ít thời gian cho Thần Côn, bèn vẫy vẫy tay với rồng đất: “Đến đây, cậu Luyện đây lại chơi với bây thêm hai chiêu.”
Rồng đất gầm rú xông tới.
Giang Luyện không có cơ hội tấn công nữa, chỉ có thể né tránh, ban đầu ỷ vào ưu thế hình thể, còn có thể miễn cưỡng cầm cự được, về sau dần đỡ trái hở phải: Dù sao cũng đã một đêm không ngủ, lại tiêu hao thể lực cả một đường.
Cũng bởi, thực sự không còn ý chí chiến đấu gì nữa rồi.
Đến cuối, bị đuôi rồng đất quét cho lăn lông lốc như một con quay, thình lình sau lưng ăn một cú quất, trước mắt hắn tối sầm lại, trong họng ngai ngái, lại ép mình nuốt xuống.
Hắn lớn tiếng kêu: “Này, này.”
Vừa kêu vừa loạng chòa loạng choạng đứng dậy, một tay giơ ra trước ngăn cản như đang đàm phán giảng hòa.
Rồng đất sống nhiều năm dưới đất, thị lực thoái hóa, vô cùng nhạy cảm với âm thanh, nghe thấy tiếng, thân mình hơi khựng lại.
Giang Luyện nói: “Không chơi nữa, cậu Luyện đánh không lại bây, đi đây.”
Dứt lời mỉm cười, xoay người nhảy xuống nước.
Đúng như Mạnh Thiên Tư dự liệu, Khúc Tiếu dẫn theo nhân thủ hậu viện và trang bị chạy tới vào giữa trưa.
Từ sau nửa đêm, trời đã không còn mưa nữa, nước trong phòng khuyên đã rút, Lộ Tam Minh khẳng định chắc nịch rằng đêm qua đã nhìn thấy một con cá sấu khổng lồ, còn tỏ vẻ mình đã chuẩn bị bài suốt đêm: Chỗ yếu hại của cá sấu là mắt, gặp phải tình huống thì phải tấn công mắt trước; lực táp của cá sấu rất mạnh, nhưng lực há miệng lại rất yếu, có lúc chỉ bị một cây gậy chặn lại thôi cũng có thể khiến cá sấu không há được miệng nữa.
Có điều, cuối cùng lại bổ sung một câu, những khả năng này không phù hợp với con dưới kia, bởi con dưới kia có thể nằm sấp cũng có thể đứng dậy, tứ chi cũng dài hơn nhiều, lợi hại hơn cá sấu bình thường nhiều.
Khúc Tiếu không cảm thấy có vấn đề gì: Dù sao cũng mang theo đầy đủ súng gây mê, lượng thuốc mê động vật cũng rất đầy đủ, hình thể to lớn hơn nữa thì tăng liều lượng cho nó lên gấp bội là được, không sợ nó không gục.
Bà cho người điều khiển bảy tám cái máy dò sự sống xuống trước.
Thứ này dựa trên nguyên lý nhiệt năng, thăm dò dấu hiệu có sự sống hoạt động hay không trong phạm vi lân cận, dưới đáy là một thuyền xe bằng máy, lúc chạy trên đất bằng thì đi bằng xe điều khiển từ xa, lúc gặp nước thì đổi mode, có thể chuyển thành thuyền nhỏ, trên đế có gắn camera nhìn ban đêm, có thể truyền hình ảnh bên dưới trực tiếp về.
Phòng khuyên có bảy lối đi, mỗi lối đi đều thả một máy thăm dò vào, xem tín hiệu và hình ảnh truyền về, thấy khoảng cách đã đủ an toàn, Khúc Tiếu sắp xếp ba người một tổ, nhóm đầu tiên tổng cộng hai mươi mốt người vào lối đi đều trang bị đầy đủ, song song tìm kiếm theo nhiều hướng, bản thân thì đứng trong phòng khuyên, xem lời nhắn Đoàn Văn Hi để lại trước.
Tuy bà không liên lạc nhiều với Phường Quế Non, nhưng chuyện quan trọng thì vẫn biết, cũng biết có khả năng năm đó chuyện Đoàn Văn Hi mất tích còn có ẩn tình khác, có điều đoạn chữ hành văn lưu loát này, hết tinh kỳ lân lại đến linh phượng hoàng, làm bà xem mà như lọt vào sương mù.
Cũng may là đa phần tinh thần sức lực của bà đều dồn cả vào hí kịch, đối với những thứ khác đều chưa bao giờ hiếu kỳ gì nhiều.
Nước mới rút được không lâu, đoạn từ mớn nước trở xuống màu thâm hơn.
Bên trên viết: Linh phượng hoàng cánh vàng một chiếc, cắm ở tâm bục, ánh kim vờn quanh, trong hàm bảy sắc, cầm vào trong tay, ấm dịu như ngọc, không lồng không hộp, ngàn năm không mục, vô cùng kỳ diệu.
Khúc Tiếu nhìn về phía cái bục trong phòng khuyên, cái bục này hẳn là được tạc từ đá nguyên khối, có phần khá giống hai chiếc quan tài bên ngoài: Không có tạo hình, cũng không có tô điểm gì, rất thô ráp.
Chính giữa cái bục có một cái lỗ nhỏ hẹp, vừa vặn có thể cắm một chiếc lông chim, nghĩ hẳn sau khi xuống quan tài, Đoàn Văn Hi liếc mắt là thấy được ngay.
Đến đây, tin rằng Diêm La không nói dối, liền quyết định nhập bọn. Kẻ có tinh kỳ lân sẽ thành thần, thế nào thì được gọi là thần? Bọn tôi phàm tục, không dám nảy xằng ý niệm điên cuồng, trộm xem huyền cơ một hai cũng đã đủ mãn nguyện rồi.
Lời nhắn chỉ dừng lại ở đây.
Khúc Tiếu đang ngẩn người thì chợt nghe bên trên có tiếng người, qua mấy câu vọng xuống, xem ra Tiển Quỳnh Hoa đã tới, lại nghe Lộ Tam Minh bô bô một tràng “Trợ lý Mạnh”, có vẻ như Mạnh Kình Tùng cũng ở trong đó.
Đang định đi lên gọi thì trong bộ đàm đột nhiên vang tiếng rè rè, Khúc Tiếu biết có phát hiện, vội vàng nhét tai nghe vào.
Quả nhiên, nghe thấy có người cao giọng báo cáo: “Tìm thấy một người, tìm thấy một người!”
Khúc Tiếu cũng không cần truy vấn là tìm được ai, bởi ngay giây tiếp đó, bà nghe thấy giọng Thần Côn hỗn loạn lắp bắp: “Cô Mạnh, cô Mạnh rơi xuống nước rồi, vẫn chưa đi lên, Giang Luyện còn đang ở đầu đó… Trong nước có cá sấu, trên bờ cũng có, tổng cộng hai con, con dưới nước còn to hơn con kia.”
“Vẫn chưa đi lên” là sao? Trong lòng Khúc Tiếu đánh thịch một tiếng, sau lưng bốc lên hơi lạnh, còn chưa kịp nói, chợt nghe trong bộ đàm vang lên tiếng Tiển Quỳnh Hoa: “Lối thứ mấy? Lối thứ mấy tìm thấy Thần Côn?”
Đầu kia lập tức đáp: “Thứ tư, lối thứ tư ạ.”
“Mọi người vào lối thứ tư, lặp lại, mọi người vào lối thứ tư.”
Vừa dứt lời, cửa miệng quan tài nhanh chóng chui xuống hai người.
Người đi đầu chính là em bảy, Tiển Quỳnh Hoa.
Khúc Tiếu ngửa đầu nhìn bà hạ xuống.
Tiển Quỳnh Hoa bốn mươi có lẻ, từ nhỏ đã giống con trai, lại thích để tóc ngắn, người mắt vụng thường hay nhận sai giới tính của bà, ăn mặc cũng đơn giản, mùa hè quần đen áo phông trắng, mùa đông thì thêm một chiếc áo khoác thể thao, đừng nói là đi trong đám đông, đi một mình thôi cũng vô cùng bình thường, so với Khúc Tiếu gần như là hai thái cực hoàn toàn đối lập.
Có điều không thể trông mặt mà bắt hình dong, bà làm việc vô cùng linh hoạt, cũng không rề rà lôi thôi, tuy đôi lúc ăn nói không xuôi tai nhưng làm việc không thiên vị không coi thường ai, chính trực công bằng, về tổng thể vẫn rất được lòng người.
Kể từ khi xa lánh Phường Quế Non, Khúc Tiếu cũng rất ít khi gặp mặt cô em bảy này, có điều quan hệ vẫn tốt, là kiểu gặp mặt vẫn có thể ngồi xuống trò chuyện được – miễn là không nhắc tới chuyện kia.
Bà gật đầu chào Tiển Quỳnh Hoa.
Bên cạnh không ngừng có người chạy ra chạy vào, đó là những người nhận được lệnh nhao nhao rút ra, đổi sang lối đi thứ tư.
Tiển Quỳnh Hoa vừa chạm đất đã vội vàng cởi đai treo thừng, cũng không nói lời thừa thãi, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Chị sáu, chị lên trấn thủ đi, thời gian công sức của chị dồn hết vào hí kịch rồi, chểnh mảng đã lâu, em sợ thân thủ chị không theo kịp, hơn nữa, em là tai núi, chị là vai núi, cấp bậc của em cao hơn chị… Tư thư nhi chỉ sợ là không xong rồi, em không nói chuyện với chị nữa.”
Nói đoạn, cũng không đợi Khúc Tiếu trả lời, lướt qua bà, theo sau quả nhiên là Mạnh Kình Tùng, vẻ mặt lo lắng, cũng không kịp nói gì với bà, chỉ cung kính gật đầu một cái rồi gấp gáp đi vào theo.
Thần Côn lảo đảo một đường, rẽ lung tung chạy loạn ra ngoài, tuy rằng tìm được cứu viện nhưng lão không nhớ được đường quay lại động kia.
Cũng may lần này quỷ non tới rất nhiều người, hiệu suất cũng cao, cộng thêm có đủ loại dụng cụ hỗ trợ dẫn đầu, tìm ra cũng nhanh hơn.
Tiển Quỳnh Hoa đến nơi đúng lúc đang là hiện trường người và cá sấu loạn đấu, trông thấy con cá sấu khổng lồ như vậy, bà cũng giật mình không nhẹ, nhưng có hơn mười họng súng gây mê chỉa vào, gần mười lăm mười sáu người vây quanh hô gọi, chỉ tính ở vị trí mắt cá sấu thôi đã cắm hai ba kim gây mê rồi, càng đừng nói đến trên bụng, bà thấy không có vấn đề gì lớn, trực tiếp vòng qua đám người đó, đi vào hang động.
Trong động quạnh quẽ hơn bên ngoài nhiều, đèn pha từng luồng từng luồng rọi khắp.
Lạ thật, ba bốn hộ núi đi vào đều đứng cách bờ rất xa, tay cầm dụng cụ hoặc màn hình hiển thị, châu đầu ghé tai, tỏ vẻ kiêng kỵ thứ gì đó dưới nước, lại có một một chàng trai trẻ cả người ướt rượt ngồi bên bờ, chân rũ xuống thậm chí còn thò vào nước.
Thần Côn đứng đằng sau hắn không xa, dáng vẻ luống cuống chân tay.
Tiển Quỳnh Hoa cất tiếng: “Đó là…”
Mạnh Kình Tùng tiếp lời: “Giang Luyện.”
Tiển Quỳnh Hoa ừ một tiếng, bà đã được nghe về cái tên này, nhưng không rõ cụ thể lắm.
Trong lúc đối đáp, đã có một hộ núi vội tiến lên nghênh, sắc mặt trắng bệch, đưa màn hình hiển thị cho bà xem.
Tiển Quỳnh Hoa lười nhìn: “Nói đi.”
Sắc mặt người kia lại càng trắng hơn: “Lúc chúng tôi tới đã chặn đầu cá sấu, các anh em lập tức vây công, tôi và những người khác đi vào thì thấy cậu Giang đang liên tục nổi lên lặn xuống trong nước, cậu ta nói cô Mạnh đã rơi xuống nước rất lâu rồi, nhưng chúng tôi nhìn máy thăm dò thì…”
Tiển Quỳnh Hoa liếc mắt qua máy thăm dò.
Máy thăm dò dựa trên nhiệt năng, nhưng cá sấu là động vật máu lạnh, bởi vậy nên màu sắc không giống những động vật máu nóng bình thường, song bởi xung quanh có sự tương phản nên vẫn có thể nhìn ra đường nét đại khái – dưới hồ nước này chỉ có con cá sấu khổng lồ kia, không có thứ khác.
Tiển Quỳnh Hoa nói: “Thiên Tư đâu, có khi nào đã thông qua khe hở gì dưới nước thoát ra rồi không?”
Hộ núi kia ngập ngừng đáp: “Nơi này là tuyệt địa, dù có khe hở thì cũng ngấm nước, người không thể…đi qua được.”
Tiển Quỳnh Hoa ồ một tiếng, lại nhìn máy thăm dò: “Tức là bị ăn rồi? Nếu đã bị ăn, máy thăm dò có thể chụp được trong bụng cá sấu như thế nào không? Có thể chụp ra thấy hình người bên trong không?”
Hộ núi kia càng nhỏ giọng hơn: “Không…không chụp được.”
Tiển Quỳnh Hoa không nhắc lại nữa, im lặng vài giây mới lẩm bẩm: “Tư thư nhi của chúng ta cứ thế mất đi sao?”
Đang nói thì chợt nghe tùm một tiếng, theo hướng nhìn sang, là Giang Luyện lại xuống nước.
Tiển Quỳnh Hoa mặt không biến sắc, nói: “Làm gì vậy? Kéo cậu ta lên đi, làm gì có ai tìm như thế, không muốn sống nữa à.”
Nói tới đây, trong lòng chợt động, nhìn lại lần nữa về phía Giang Luyện: “Cậu ta đó giờ vẫn luôn ở đây nổi lên lặn xuống?”
Hộ núi gật đầu.
“Dưới nước có cá sấu mà không tấn công cậu ta à?”
Hộ núi hơi do dự: “Cậu ấy nói, con trên bờ không xuống nước, con dưới nước không lên bờ. Hơn nữa, dù cậu ấy có bơi lại gần, thậm chí vươn tay ra rờ tới, con trong nước cũng bất động. Cậu ấy nói như vậy nhưng chúng tôi vẫn…không dám xuống nước thử.”