Giang Luyện và Thần Côn trở lại doanh trại.
Khả năng chấp nhận những tình huống kỳ dị của các hộ núi kỳ thực đã vượt xa người thường nhưng lần này vẫn bị chấn động không nhỏ, hơn nữa, tuyệt đại đa số các hộ núi đều không biết nội tình, cảnh tượng hệt như thật như vậy đột nhiên ập vào mắt, khó tránh khỏi khiến họ bối rối.
Họ túm năm tụm ba xì xầm to nhỏ.
“Mấy con đó là thứ gì vậy? Quái thai à?”
“Có khi nào là quay phim không? Kiểu đại chiến người ma ấy, thận châu đã ghi lại những cảnh quay ấy?”
“Có cái rắm ấy, quay phim mà chỉ có diễn viên, không có máy quay, không có nhân viên trường quay?”
“Cũng không giống người ngoài hành tinh, người ngoài hành tinh công nghệ cao lắm, người ta có đĩa bay cơ mà.”
…
Tiển Quỳnh Hoa nghe mà buồn cười, ngoắc tay gọi Mạnh Kình Tùng tới: “Chuyện này… Cậu nghĩ cách khống chế đi, nếu họ đã thấy thì bàn tán là khó tránh khỏi, nhưng đừng để rêu rao ra ngoài.”
Mạnh Kình Tùng đã quen xử lý những việc kiểu này: “Hay là, ký cái hiệp nghị như sự kiện thần động kia?”
Hộ núi đều rất hiểu quy định, mà kể cũng buồn cười, họ luôn lấy có thể tham dự vào việc bảo mật làm vinh, những sự kiện bảo mật này thường sẽ được đặt tên theo hình thức “thời kỳ – địa danh”, trong lý lịch cá nhân về sau mà nhiều thêm được vài việc như vậy sẽ giống như đeo một chuỗi huân chương lên vậy, thể hiện rằng mình từng có trải nghiệm bất phàm và kỳ bí.
Thế nào cũng được, đạt được mục đích là được, Tiển Quỳnh Hoa gật đầu.
Bên này, Cảnh Như Tư đã vội tiến lên đón hai người Giang Luyện, vừa mở miệng đã hỏi: “Cậy thấy được thật rồi?”
Giang Luyện sửng sốt một thoáng rồi mới hiểu ra là bà đang nói đến dán mắt thần.
Hắn gật đầu: “Cuộn da trâu trong tay Diêm La có hai mặt, mặt ông ta xem là bản đồ, mặt đằng sau viết rất nhiều chữ, rất có thể chính là một vài ghi chép mà tổ tiên nhà họ Huống để lại.”
Cảnh Như Tư vẫn không tin lắm: “Cậu thật sự nhớ được?”
Bà nhớ rằng lúc đó Giang Luyện đuổi theo con bò trong sân, vừa đi vừa nhảy, lúc ở trước mặt con bò, lúc lại ở bên trái con bò – trước sau chỉ có vài giây, thận cảnh đó đã biến mất, đổi lại là bà, chỉ sợ trên cuộn da trâu viết chữ hay vẽ hình cũng chẳng nhìn rõ được.
Giang Luyện cười cười: “Cháu sẽ cố hết sức.”
Đã nói như vậy rồi, Cảnh Như Tư cũng không tiện nói thêm gì nữa, bà đổi chủ đề: “Ban nãy, hai người đứng đó nói chuyện gì thế?”
Chủ đề này không thích hợp nói trước đám đông, Cảnh Như Tư nhìn ra băn khoăn của Giang Luyện, bảo hắn và Thần Côn vào lều Mạnh Thiên Tư, để lại Mạnh Kình Tùng ở bên ngoài xử lý những chuyện lặt vặt.
Giang Luyện ngắn gọn thuật lại suy đoán của mình và Thần Côn.
Mạnh Thiên Tư ngạc nhiên: “‘Chúng nó’ đều có ngoại hình như vậy? Nhưng tôi thấy hình vẽ Hoàng Đế rất bình thường mà.”
Thần Côn nói cô: “Cô Mạnh, thế nào thì được gọi là ‘bình thường’? Cô phạm vào lỗi thẩm mỹ ‘con người làm rốn’ rồi đấy.”
Cảnh Như Tư như có điều suy tư: “Chuyện này lại nhắc nhở tôi, tôi thường kèm núi ở Hoa Sơn, cách Bửu Kê không xa, ở đó có đền Viêm Đế, tôi từng vào đền đó, tượng Viêm Đế ở đó cũng có hai cái sừng bò, trong giới thiệu còn nói rằng Viêm Đế mình người đầu bò.”
Nói tới đây, bà nhìn về phía Tiển Quỳnh Hoa: “Tôi còn tưởng đó là thủ pháp tượng trưng trong nghệ thuật, Viêm Đế làm nghề nông nên lấy hình tượng con bò cần cù chăm chỉ gán cho ông ấy.”
Tiển Quỳnh Hoa dở khóc dở cười.
Giang Luyện hơi trầm ngâm: “Thực ra chưa chắc là đều có ngoại hình như vậy, cháu cảm thấy là nửa này nửa kia. Có thể có một vài người có ngoại hình như người còn một số khác thì tướng mạo khác xa con người.”
Bởi kiểm rương niêm phong vật báu là đại sự của người tộc thần, không có mấy khả năng cho người bình thường tham dự vào, hơn nữa, sau đó rồng lớn lại rơi xuống, những người vây quanh đống lửa ở hiện trường hát khúc bi ca, rõ ràng là than thở cho vận mệnh của mình, nếu như trong đó có người thường thì a dua bậy bạ “Vinh quang đã mất, chúng ta phải đi đâu về đâu” gì gì đó chẳng phải là quá tức cười rồi sao?
Hơn nữa, tướng mạo của họ rất đa dạng, có đầu bò, có đầu bọ ngựa, có một bộ phận hình người cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Mạnh Thiên Tư chợt nói: “Vậy tỉ lệ hình người bên Hoàng Đế nhất định là rất cao, cũng dễ thân cận với con người hơn, bên Xi Vưu thì ngược lại – bảo sao Xi Vưu lại kháng cự chuyện dung hợp với loài người như thế, ông ta cảm thấy mình rất đẹp, huyết thống cũng thuần khiết, nói không chừng bình thường còn coi thường tướng mạo của Hoàng Đế nữa kìa… Vậy cũng tốt, về sau ông cho tôi một cái đầu khỉ, tôi cũng không bằng lòng.”
Giang Luyện thật sự dở khóc dở cười, có điều so sánh này của Mạnh Thiên Tư quả thật đã đánh thẳng vào lòng người: E rằng trong mắt bộ tộc Xi Vưu, tướng mạo của con người cũng như tướng mạo con khỉ trong mắt Mạnh Thiên Tư vậy.
Thần Côn hắng giọng: “Thực ra trong lịch sử, Viêm Đế và Hoàng Đế cũng từng đánh nhau, về sau Viêm Đế quy thuận, có lẽ cũng đã chấp nhận cách làm của Hoàng Đế: Bởi vì Hoàng Đế có vợ, Viêm Đế thì tôi biết có một cô con gái tên là Tinh Vệ, nhưng Xi Vưu thì bất kể là trong truyền thuyết hay trong lịch sử cũng đều không có ghi chép nào về mặt này.”
Mạnh Thiên Tư bĩu môi: “Thì là ông ta sinh sản tự thể thôi.”
Tiển Quỳnh Hoa chợt nghĩ ra điều gì, trong lòng căng thẳng: “Tướng mạo dị dạng mới là hoàn mỹ, vậy…những ma nước bị chuyển hóa năm đó thực ra lại là chuyển hóa thành công?”
Giang Luyện lắc đầu: “Chỉ có thể nói là đạt được đúng chỉ tiêu về mặt tướng mạo thôi ạ, vậy nhưng, cái chúng nó coi trọng nhất hẳn là khả năng sinh sản tự thể, cái hàng đầu này hoàn toàn thảm không nỡ nhìn.”
Tình huống lý tưởng nhất là sống ngàn thu vạn đời, hết đời này qua đời khác, nhưng trên thực tế, số người có thể cầm cự được hai mươi năm đều thưa thớt chẳng có bao nhiêu, ngược lại, Diêm La không phải ma nước thì lại đi đầu về mặt tuổi thọ sống lại, Giang Luyện có cảm giác, tuổi thọ của Tông Hàng hẳn cũng không ngắn hơn Diêm La.
Cảnh Như Tư lẩm bẩm: “Nói cách khác, chỉ có ma nước sống lại mới có thể trở lại được với tướng mạo tổ tông? Tại sao? Tôi thấy ma nước không khác gì chúng ta mà.”
Mạnh Thiên Tư sửa đúng bà: “Sao lại không khác gì? Con thấy, chọn ma nước là đúng, không phải nói sinh mệnh ban đầu trên Trái Đất chính là từ nước mà ra sao? Ma nước có thể cùng mạch đập cùng hơi thở với nước, thể chất của họ vốn vô cùng thích hợp để đem ra thực hiện cái…chuyển hóa này.”
Được thôi, dù sao ma nước cũng là người ngoài, sự quan tâm của Cảnh Như Tư dành cho họ có hạn, bà bèn kéo chủ đề về quỹ đạo chính: “Me Đoàn của tôi từng xuất hiện ở đây với Diêm La, đội tám người của chúng tôi cũng từng tới, Sử Tiểu Hải còn gặp chuyện ở đây, vậy có phải tức là chúng ta…tới nơi rồi không?”
Giang Luyện gật đầu: “Trong tay Diêm La có một tấm bản đồ, hiển nhiên là ông ta đang đối chiếu với bản đồ để tìm chỗ, trên bản đồ rất có thể có đánh dấu đích đến, chỉ cần chúng ta có thể tái dựng lại bản đồ thì hẳn là chẳng bao lâu nữa sẽ tìm được…thi thể của cụ Đoàn.”
Cũng là chẳng bao lâu nữa sẽ…tìm được cái rương.
Cảnh Như Tư nghe mà kích động, bật thốt: “Vậy cậu có thể nhanh lên không? Vẽ ra sớm chút, chúng ta cũng có thể sớm…thu xếp.”
Giang Luyện còn chưa kịp trả lời, Mạnh Thiên Tư đã mở miệng trước: “Đừng, u tư, họ dán mắt thần không tiện tiến hành vào buổi tối, sợ không an toàn. Giờ cũng đã quá nửa đêm rồi, để Giang Luyện nghỉ ngơi trước đã, sáng mai làm cũng không muộn.”
Cảnh Như Tư ngớ ra, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười, nói: “Vậy cũng được…”
Giang Luyện thấy trên mặt Cảnh Như Tư và Tiển Quỳnh Hoa đều có vẻ thất vọng, trong lòng nảy ra một suy nghĩ: Đây không phải là lúc cho mình thể hiện sao?
Hắn nói: “Để cháu thử xem, dù sao cũng là việc quan trọng, không chỉ vì cụ Đoàn mà còn có bốn hộ núi không rõ tung tích nữa, tìm được sớm chút nói không chừng còn có thể có hi vọng, mọi người cũng đỡ phải lo lắng.”
Câu này thực sự rất đi vào lòng Cảnh Như Tư, bà mừng rỡ khôn xiết, gật đầu lia lịa: “Phải, phải, Tiểu Giang thật đúng là…hiểu lý lẽ, vậy khổ cực cậu rồi.”
Mạnh Thiên Tư ngồi bên cạnh hậm hực lườm hai người, nhìn hai kẻ một xướng một hùa này, mình thực đúng là toi công làm phản diện rồi.
Cảnh Như Tư chưa từng tận mắt xem dán mắt thần nhưng từng nghe nói không ít: “Vậy chúng ta…thu xếp ngay giờ nhé? Có cần phải sắp xếp ai phối hợp với cậu không? Kình Tùng có được không, thằng bé làm việc ổn thỏa lắm.”
Mạnh Kình Tùng?
Được rồi, tuy không phải là người mình hi vọng nhưng Cảnh Như Tư đã nói vậy, Giang Luyện cũng không tiện lắm lời, hắn đang định gật đầu thì Thần Côn bên cạnh chợt nói: “Vậy không được, phải là nữ, đây là quy định trong giới dán mắt thần của họ, lần trước tôi muốn giúp Tiểu Luyện Luyện dán mắt thần cũng bị loại bỏ đó.”
Cảnh Như Tư “á” một tiếng: “Dán mắt thần còn có chú ý này?”
Mẹ nó!
Giang Luyện gần như đã quên mất còn có một quy định do chính mình đặt ra như thế, nói sao thì cũng phải kiên trì đi tiếp, tránh cho mình mất mặt: “Dạ… Phái nhà cháu có quy định như thế.”
Lúc nói lời này ra còn chột dạ một trận.
Cũng may Cảnh Như Tư hiểu biết rất ít về dán mắt thần, phái phủng gì đó lại càng không có khái niệm.
Nữ…
Bà nhìn sang Tiển Quỳnh Hoa, vốn định hỏi xem em bảy làm hay để mình làm – Mạnh Thiên Tư đã xem thận lâu núi nửa đêm rồi, Cảnh Như Tư không muốn lại bắt cô lao động tiếp.
Vậy nhưng Tiển Quỳnh Hoa lại nói: “Để Tư thư nhi làm đi, nó thân với Giang Luyện, phối hợp với cậu ta thuận tiện hơn chúng ta.”
Mạnh Thiên Tư cụp mắt, rất ba phải: “Con thế nào cũng được, không sao cả.”
Chân Mạnh Thiên Tư bị thương, không tiện hoạt động, bởi vậy nên “dán mắt thần” cũng được tiến hành trong lều của cô.
Chuẩn bị giấy bút xong, những người khác đều lui ra ngoài, để giữ yên lặng, ngoài nghiêm lệnh không được phát ra tiếng ra, còn chuyển hết những lều trước phụ cận ra xa.
Mấy ngày nay Giang Luyện vẫn luôn muốn tìm cơ hội ở chung với Mạnh Thiên Tư, đột nhiên tất cả mọi người đều phối hợp “hết sức giúp đỡ” họ bên nhau thế này, hắn lại đâm ra mất tự nhiên.
Gió bên ngoài lúc lớn lúc nhỏ, giống như có vô số những bàn chân đang hoặc nặng hoặc nhẹ cọ vào nóc lều, Giang Luyện xoa xoa trang giấy trước mặt.
Không có bút chì, vào núi tìm kiếm, có thể tùy thân mang theo một hai cái bút máy đã là không tệ rồi, quỷ non thu góp một phen, tổng cộng được chừng mười cây, Giang Luyện nhìn từng cây bút rồi lại nhìn sang Mạnh Thiên Tư: “Anh cũng sẽ không đổi bút nhiều lần lắm đâu, nếu em thấy mệt thì cứ nghỉ ngơi đi.”
Mạnh Thiên Tư bắt chước giọng điệu Cảnh Như Tư: “Tiểu Giang thật đúng là…hiểu lý lẽ, vậy khổ cực cậu rồi.”
Lại hừ lạnh một tiếng: “Lời em nói, người ta làm như gió thoảng bên tai vậy đó.”
Giang Luyện thở dài: “Anh không thân với cô tư, không nợ cô ấy tiền, cũng không mưu cầu gì từ cô ấy, cô ấy chỉ đông anh lập tức lao sang đông, chỉ tây anh liền bắn sang tây, là vì ai ấy nhỉ?”
Mạnh Thiên Tư phì cười.
Cô ngồi vào bên cạnh Giang Luyện, giúp hắn bày bút vẽ, hỏi hắn: ‘Bản đồ và ghi chép cũng không cần phải vẽ lại quá tỉ mỉ, sẽ xong nhanh thôi phải không?”
Giang Luyện lắc đầu: “Cái đó thì chưa chắc, bản ghi chép đó anh chỉ liếc xem một lượt, đều là chữ phồn thể cả, thực ra anh không biết viết chữ phồn thể, nói cách khác, anh sẽ phải như vẽ vậy, “vẽ” nhưng chữ kia ra, hơn nữa, em xem, cái bút này…”
Hắn mở nắp bút ra, nhíu mày.
Bút thì có thể xảy ra vấn đề gì? Chẳng lẽ là không có mực? Không có mực thì đổi bút khác là được mà.
Mạnh Thiên Tư sáp lại xem, cơ hồ cùng lúc đó, Giang Luyện chợt nghiêng đầu, dịu dàng mổ một cái lên môi cô.
Mạnh Thiên Tư còn chưa kịp phản ứng, thậm chí là còn chưa kịp ngẩn ra, hắn đã ung dung ngồi trở lại vị trí cũ, nói: “Được rồi, anh bắt đầu đây, đừng có nói gì đấy.”
Nói đoạn, cầm lấy bút, nhắm mắt lại.
Cha mẹ…
Mạnh Thiên Tư giơ tay lên, định tát cho hắn một phát vào ót, song lại khựng lại giữa không trung, nhìn hắn đúng thật là đã vào trạng thái, không thể tát xuống được thật nữa rồi.
Có ai như vậy không, không đánh cái tiếng nào thì thôi, xong xuôi còn không cho cô nói chuyện, nghiêm trang làm việc, giả bộ đến là chảnh chó…
Mạnh Thiên Tư nghiến răng, chậm rãi thu tay về, nhưng không rõ vì sao, như ma xui quỷ khiến vậy, lại thò ngón tay khe khẽ xoa môi mình.
Nơi ấy mềm ấm, ươn ướt, má cô đột nhiên nóng bừng, như thể làm việc gì không thể để lộ ra ngoài vậy, vội vàng bỏ tay ra, mất tự nhiên vuốt vuốt tóc mai, lại chải thuận tóc, còn chột dạ nhìn trái nhìn phải, cứ như thể bên cạnh có người nhìn trộm không bằng.
Lại nghi thần nghi quỷ: Bên ngoài liệu có ai thấy không? Tuy là ở trong lều nhưng trong này có đèn, bóng người sẽ in lên mặt lều.
Không sao không sao, cô thuyết phục mình, chẳng qua là bóng đầu ngẫu nhiên giao nhau mà thôi, cũng có thể là đang chuyển đồ mà.
Cứ nghĩ lung tung một hồi lâu như vậy, mãi đến khi bên tai vọng tới tiếng đưa bút xàn xạt mới hồi thần lại.
Cô nhìn về phía mặt giấy, thì ra cái Giang Luyện vẽ đầu tiên là ghi chép nhà họ Huống để lại, chữ phồn thể xếp thành hàng dọc, hắn dùng cách vẽ để viết chữ, tư thế trông có hơi buồn cười, nhưng điều đó cũng chẳng gây trở ngại tới việc từng chữ xếp ngay hàng thẳng lối.
Trong lòng Mạnh Thiên Tư khẽ động: Đây là chữ, hắn vẽ, cô có thể đồng thời xem, không cần phải đợi đến khi viết xong toàn bộ.
Cô vội chống tay dịch người, một bên chân vận sức, dời sang bên bắt đầu viết chữ, chữ đúng là phồn thể, nhưng phải cảm ơn giản phồn tương thông, không gây cản trở tới việc nhận biết.
Hàng chữ thứ nhất là: Khẩu thuật của tổ tiên Huống thị, chép lại lần thứ ba mươi chín, Dân quốc năm hai mươi hai.
Mạnh Thiên Tư chẳng xa lạ gì với ý này, một số sách cổ của quỷ non cũng có kiểu ghi này, đơn giản mà nói, chính là một vài tư liệu sao chép lại bởi trang giấy đã cũ hoặc bị hư hại, cần phải sao lại nội dung sang tờ giấy mới, bởi cũng không phải lời vàng ý ngọc gì truyền lại cho đời sau nên bình thường cũng không cần phải chép đúng từng chữ, viết lại ý thôi là được, chẳng hạn như văn cổ trước kia sang đến cận đại có khả năng đều được sao sang tiếng phổ thông.
Lần sao chép vào Dân quốc năm hai mươi hai này hiển nhiên lại càng thiên về tiếng phổ thông, có điều ban đầu có khả năng khẩu thuật hay lời truyền miệng gì đó của tổ tiên cũng không quá mức khó hiểu.
Hàng thứ hai là gia huấn của Huống thị: Con cháu nhà họ Huống, trai không làm quan, gái không gả ngoài, rời quê không rời rương.
Nếu không phải đã biết chuyện cái rương thì xem câu cuối cùng này hẳn sẽ hoang mang lắm, thậm chí còn nghĩ “Rời quê không rời rương” là lỗi chính tả không chừng.
Bên cạnh lại có một dòng ghi chú: Xưa nay, nhà họ Huống gả ngoài ba người, đi xa bảy người, đi rồi biệt tăm, bặt vô âm tín.
Mạnh Thiên Tư thầm rầu rĩ trong lòng, đối với những gia quy gia huấn này, khó tránh khỏi sẽ có người vi phạm hoặc phản kháng, “gả ngoài ba người, đi xa bảy người” này phỏng chừng đều phát bệnh chết ở bên ngoài rồi.
Trước khi vào chính văn, lại có một dòng chữ, dòng chữ này hiển nhiên không phải là khẩu thuật của tổ tiên mà là một người sao chép không biết là đời nào ghi thêm: lời lẽ ngoa ngôn, trong mơ nói mớ, thời đại thay đổi, nghe chơi vậy thôi.
Ý này là…
Trong lòng Mạnh Thiên Tư đánh thịch một tiếng.
Khẩu thuật tổ tiên này của nhà họ Huống được con hiền cháu hiếu ghi lại lưu giữ rất dụng tâm, vậy nhưng, họ không cho là thật?