Trong đầu Mạnh Thiên Tư dần có một sợi dây logic hoàn chỉnh xuôi xuống.
Áo của Diêm La, Diêm La từng đến đây, Diêm La muốn tới thang trời Côn Lôn…
Chẳng lẽ ruột cong chín khúc này chính là nơi có thang trời Côn Lôn?
Ý nghĩ này một khi đã hiện lên là không thể xóa bỏ đi được: Tấm bản đồ Giang Luyện vẽ, tất cả mọi người đều nói hình thế dáng núi của nơi này hoàn toàn không giống, nhưng Thần Côn cho rằng muốn xem được bản đồ thì phải có kỹ xảo, sau đó, lúc cô lật ngược bản đồ lại xem, tuy vẫn không đối ứng được nhưng lại có vài đường nét mơ hồ quen thuộc…
Có khi nào, tuy họ còn chưa ngộ ra cách đọc bản đồ chính xác, nhưng người thì đã thật sự đến được đích rồi không?
Mạnh Thiên Tư chưa thu súng vội, họng súng khẽ hất lên, ra hiệu về phía bi đông bạc đựng rượu trong tay Sử Tiểu Hải: “Đó là cái gì?”
“Cái…cái bình, cũng là nhặt được.”
“Mang qua đây.”
Thấy Sử Tiểu Hải làm bộ định đi qua, Mạnh Thiên Tư lại đổi ý: “Đừng nhúc nhích, ném qua đây!”
Sử Tiểu Hải bĩu môi càu nhàu, ném bi đông bạc qua.
Mạnh Thiên Tư giơ tay bắt lấy.
Bi đông vô cùng tinh xảo, phong cách cũng rất tây, có thể nói là tác phẩm nghệ thuật, hoa văn điêu khắc trên bề mặt bi đông đến giờ cũng vẫn chưa lỗi thời – bi đông này là của ai, Mạnh Thiên Tư đã đoán được phần nào trong lòng.
Quả nhiên, lúc lật tới đáy bi đông, một góc bên rìa có một chữ “Hi” in lõm nho nhỏ.
Cụ Đoàn.
Lại lắc lắc, rượu bên trong hẳn là đã cạn sạch, trống không.
Mạnh Thiên Tư từng nghe Cao Kinh Hồng kể rằng khi còn trẻ, Đoàn Văn Hi đi tuần núi dò núi là theo phong cách nữ hiệp hành tẩu giang hồ, đồ dùng đều là dụng cụ kiểu Trung, đến khi có tuổi thì lại nhớ phong cách khi du học ở Anh, uống trà sáng, xem nhạc kịch, ăn cơm Tây, đồ dùng tùy thân cũng càng lúc càng có xu hướng theo Tây, tinh xảo, trang nhã.
“Cậu nhặt được những thứ này ở đâu?”
Vẻ mặt Sử Tiểu Hải, đưa tay gãi gãi đầu, thực ra chỉ gãi lên lớp mũ da dày dặn: “Tôi chạy theo cô tư… Cô tư nói tách ra chạy, tôi bèn tách ra, tôi nhớ bên cạnh tôi có người, sau lại không có nữa!”
Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng: Điều này cũng bình thường, người đang chạy trốn trong lúc hoảng hốt đều không chọn đường, anh chạy bên trái tôi chạy bên phải, quả thực rất dễ thất tán.
“Sau đó, tôi ngã xuống, một cái động, thoắt cái ngã xuống, không chết…”
May mắn thật đấy, loại “ruột cong chín khúc” này rốt cuộc sâu bao nhiêu hoàn toàn phải dựa vào vận may: Có cái tối đen không thấy đáy, ngã xuống thịt nát xương tan; có cái chỉ cao không đến hai mét, ngã xuống chỉ coi như lọt vào tầng kế tiếp mà thôi.
“Tôi bèn đi, còn để lại ký hiệu, trên đường trông thấy áo choàng, mũ, bình, tôi bèn nhặt lấy, sau đó tôi lại trèo lên, đi đường, nghe thấy ‘ầm’, tôi bèn trốn…”
Cậu ta chỉ vào cái góc mình vừa rúc vào.
Về logic không có vấn đề gì, ruột cong chín khúc này quá quanh co, Sử Tiểu Hải và Mạnh Kình Tùng không đi cùng một con đường, nhưng lòng vòng thế nào lại vòng lên trước đám Mạnh Kình Tùng.
“Dọc đường đi, cậu có gặp phải trùng đá đuổi theo cậu không?”
Trùng đá? Sử Tiểu Hải nghe không hiểu, lại đưa tay gãi mũ: “Có gặp đá, nhưng đá không đuổi theo tôi.”
Được rồi, người ngốc có phúc của người ngốc, trong ruột cong chín khúc này không phải ở đâu cũng có côn trùng chiếm cứ, xem ra con đường Sử Tiểu Hải chạy trốn tương đối yên ổn.
Mạnh Thiên Tư thầm cầu khẩn những hộ núi bị lạc đàn cũng được may mắn như vậy.
Sử Tiểu Hải chợt nhớ ra điều gì: “À, à, còn gặp được dê nữa!”
Cậu ta miêu tả sinh động như thật: “Treo trên tường, khô hết rồi.”
Mạnh Thiên Tư đau đầu, giao tiếp với loại người nói năng lộn xộn này thật sự quá nhọc nhằn.
Cô trầm ngâm: “Cậu còn nhớ cậu nhặt được những thứ này ở đâu không? Dẫn tôi tới đó, cả dê dủng gì đó nữa, chỉ cho tôi xem.”
Mặt Sử Tiểu Hải nhăn nhó như quả mướp đắng: “Tôi không biết, tôi vẫn luôn đi lòng vòng, váng đầu rồi.”
“Không sao, nhớ được đến đâu hay đến đó, hơn nữa, không phải là cậu có để lại ký hiệu sao?”
Sử Tiểu Hải mặt chau mày ủ dẫn đường cho Mạnh Thiên Tư.
Cậu ta thật sự không nhớ rõ, liên tục vò đầu bứt tai, băn khoăn hết sức, có lúc gặp phải chỗ rẽ còn phải nhìn trái ngó phải một hồi lâu xác nhận hình dạng đường nét.
Cũng may là cậu ta không nói dối, dọc đường quả thật tìm được ký hiệu lộn xộn, giúp cho hai người định được phương hướng, những ký hiệu này có lúc là ngoáy bừa không có quy tắc gì, có lúc là hình người, có lúc thậm chí còn là một câu tự thoại “Mình đang ở đây”.
Mạnh Thiên Tư thực sự dở khóc dở cười, nhưng những ký hiệu này bất chợt thức tỉnh cô: Tại sao cô và u bảy lại ngốc đến cố chấp như vậy, lại đi dùng biện pháp dính giấy lên thừng này? Phải biết rằng, thừng có thể bị cắt đứt bất cứ lúc nào.
Vì sao cô không nhắn lại trên vách đá? Như vậy, hộ núi vào rồi có thể dễ dàng nhìn thấy lời nhắn, vừa thực dụng vừa trực quan.
Nói làm là làm, nhân lúc Sử Tiểu Hải trầm tư tìm đường, cô lấy bút nham thạch dạ quang ra, viết lên vách đá gần đó: Cẩn thận đá sống, sẽ gặm người, “tránh thú núi” hữu dụng.
Bên dưới để lại mũi tên chỉ hướng, lại nhắn “ + Thân (申)”, Cao Kinh Hồng không tới đây, “” chính là cô, chữ “Thân” lòi hai đầu, biểu trưng hai người.
Lúc viết xong, Sử Tiểu Hải đã sớm không chờ nổi nữa, chỉ vào một ngã rẽ nói: “Bên này, bên này!”
Mạnh Thiên Tư ứng tiếng, chống gậy leo núi đi qua.
Ánh đèn pin dần đi xa, bởi không có ánh sáng nên mấy dòng chữ dạ quang có vẻ đặc biệt mờ tỏ.
Lát sau, trong bóng tối truyền tới tiếng răng rắc quái dị.
Vô số trùng đá như thủy triều tràn qua, trong nháy mắt đã che phủ mấy dòng chữ này.
Lại đi thêm một đoạn đường, hai người xuống một tầng, bởi Sử Tiểu Hải vô cùng chắc chắn rằng bất kể là đồ nhặt được hay con dê treo trên tường đều là ở “tầng dưới”.
Hắn đoán trúng thật, sau khi xuống dưới, đi không bao lâu, dê đã xuất hiện.
Phải tả thế nào nhỉ, giống như một con dê bị nén dẹp sấy khô rồi treo lên vách đá làm vật trang trí, có điều sừng dê thì vẫn là lập thể, duỗi cao ra ngoài.
Nơi này quá lạnh, áo mũ của Diêm La còn có thể bảo tồn hoàn hảo thì xác dê gì gì đó đương nhiên cũng sẽ không thối rữa – lông dê rõ ràng từng sợi, hoàn toàn không thể tính ra được chết vào thời nào.
Sử Tiểu Hải dẫn đường thành công, vênh váo tự đắc: “Xem đi, xem đi, tôi nói rồi mà, có dê.”
Mạnh Thiên Tư cảm thấy con dê này thực sự kỳ dị, không dám tới gần: “Lúc cậu thấy có từng tới gần không?”
“Có, không sao.”
Không đợi Mạnh Thiên Tư kịp phản ứng, Sử Tiểu Hải đã nhấc chân đi qua, còn nghiêng đầu ghé lại gần đầu dê khô quắt queo kia, như muốn mặt đối mặt với nó vậy: “Không sao mà.”
Mạnh Thiên Tư cả giận: “Cậu đứng cách ra! Gần vậy làm gì?”
Mới phút chốc trước còn có thứ quái dị cố gắng nương quần áo tập kích u bảy: Ngã một lần rồi, hiện giờ Mạnh Thiên Tư nhìn gì cũng không dám tin bề ngoài.
Sử Tiểu Hải hết hồn, vội đứng cách ra hai bước.
Mạnh Thiên Tư cẩn thận tiến lên, nhưng vẫn cách mấy bước, sau đó nghiêng người, nhìn nơi thân dê và vách đá tiếp xúc.
Con dê này rốt cuộc đã được “treo” lên thế nào? Dù sao cũng không như treo tranh nghệ thuật trong nhà, đóng đinh lên tường đâu chứ?
Không ngoài dự kiến, đằng sau con dê quả nhiên có điều kỳ quặc, Mạnh Thiên Tư trông thấy nơi không gian chật hẹp giữa vách núi và thân dê cuộn cong vô số…rễ cỏ?
Thoạt nhìn trông như những cành cứng nhỏ, chuyển màu nâu đen, rậm rạp như một đống tóc rối, gắn kết giữa hai thứ.
Chuyện khác thường tất là có trá, da đầu Mạnh Thiên Tư tê rần, trực giác cảm thấy chắc chắn không phải thứ tốt lành gì, vô thức rờ lên súng phun lửa đeo trên hông.
Đúng lúc đó, Sử Tiểu Hải bỗng hét lên: “Có ma!”
Thì ra, sau khi bị Mạnh Thiên Tư ra lệnh đứng cách ra, cậu ta buồn chán, bèn chiếu đèn pin vào sâu hơn trong lối đi: Lúc trước cậu ta tìm đường chỉ trông thấy xác dê này rồi đi sang một con đường khác, cũng không đi sâu hơn vào trong.
Chiếu đèn rồi mới phát hiện ra, vậy mà lại không chỉ có một cái xác dê, lối đi này quả thực là đường treo tranh xác dê, cứ cách vài mét, trên vách lại treo một bức, có bức bên trái, có bức bên phải, có xác dê hoàn hảo, có cái chỉ có một nửa, còn có cái căn bản không phải là xác dê mà chỉ thấy một đầu dê cùng sừng lăn lóc dưới chân vách đá.
Sử Tiểu Hải đang xem đến hiếu kỳ thì một lối rẽ cách hơn mười mét chợt có bóng người rảo bước đi ra, cậu ta bị bất ngờ, chưa kịp nhìn rõ đã hét lên “Có ma”.
Chợt nghe đầu kia mừng rỡ nói: “Sử Tiểu Hải? Cô…cô Mạnh?”
Mạnh Thiên Tư theo hướng nhìn lại.
Cô có ấn tượng với người này, là người làm bảo mẫu cho Sử Tiểu Hải suốt một đường tới đây, Hà Sinh Tri.
Ban đầu, Hà Sinh Tri chạy theo Mạnh Kình Tùng, gã cũng nhớ câu “Tách nhau chạy” kia, gặp ngã rẽ là rẽ, hậu quả chính là chạy chạy một hồi, đột nhiên phát hiện trong đường ruột ngoài mình ra thì cũng chỉ có cái bóng của mình.
Cú bị dọa này cũng thật sự quá sức chịu đựng, trong ruột núi vắng vẻ không tiếng động, lại chật chội đè nén, cơ hồ đè nén anh ta nảy sinh chứng sợ bị giam cầm, lại không dám kêu to, sợ dẫn người tuyết tới.
Leo lên trượt xuống trong ruột núi như con ruồi không đầu một hồi lâu thật lâu, chợt để ý thấy đầu này có ánh đèn pin hơi yếu, gã còn sợ là mồi nhử, lặng lẽ đến gần trước, mãi đến khi mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện liên miên mới xác nhận là người một nhà, mừng rỡ vội vàng bước ra.
Mạnh Thiên Tư thấy là gương mặt quen thuộc, vô cùng vui mừng, hộ núi phân tán trong ruột núi tất nhiên không phải chuyện gì tốt, nhưng nghĩ theo một góc độ khác, những đường ruột này thường xuyên nối thông với nhau, tăng tỷ lệ “tình cờ gặp gỡ” lên rất nhiều, mà có thể gặp nhau ở nơi này quả thực chẳng khác gì gặp bạn cũ nơi đất khách quê người.
Hà Sinh Tri bước nhanh hơn, chạy về phía bên này, đang hưng phấn nên cũng không để ý nhìn xung quanh.
Lúc này Mạnh Thiên Tư mới phát hiện ra ven đường còn có tranh xác dê, vội nhắc nhở gã: “Cẩn thận chút, đừng tới gần…”
Kỳ thực, Hà Sinh Tri vốn đi ở giữa lối đi, cũng không tính là gần bất kỳ bên nào, nhưng lời Mạnh Thiên Tư còn chưa dứt, gã lại bỗng bất động.
Đứng sững tại chỗ, không đi về phía trước thêm nữa, vẻ mặt hơi là lạ, còn có phần cứng ngắc, sau đó, gã co giật, thụt lùi sang vách đá bên phải.
Chỗ đó không có xác dê, chỉ có một chiếc đầu dê yên lặng nằm xiêu vẹo trên mặt đất, mắt dê trống rỗng.
Mạnh Thiên Tư thầm kêu không ổn, những lúc này cũng không quan tâm được tới việc bảo vệ chân nữa, chậm rãi bước đi, nâng súng phun lửa lên tay, vội đi qua.
Hà Sinh Tri còn chưa dính chặt lên tường, gã còn cách tường khoảng một gang tay, trên mặt đã không còn huyết sắc, trong mắt vẫn đang chuyển động, cơ mặt có phần mất khống chế, chuyển động kỳ quái dị thường, môi hơi mấp máy như muốn nói gì với cô.
Mạnh Thiên Tư không để ý tới gã nói gì, nhìn sau lưng gã trước, vừa nhìn đã sởn da gà toàn thân.
Cô trông thấy, có ngàn vạn cành cứng từ trong vách đá vươn ra, như những ống truyền dịch cực nhỏ, toàn bộ đâm vào lưng Hà Sinh Tri, những cành cứng này vốn có màu nâu đen, nhưng lúc này đều hơi hơi chuyển đỏ, hệt như một bầy sán đũa hút máu lúc nhúc, cơ thể Hà Sinh Tri rung rung theo lực hút của những thứ không biết là thứ gì này.
Họng súng phun lửa của Mạnh Thiên Tư vừa nâng lên, chuẩn bị bấm công tắc thì những thứ kia lại như có cảm giác, chợt co rụt lại, như gân da đang kéo dài đột ngột rút về, lập tức kéo cơ thể Hà Sinh Tri dính lên vách đá, cũng hoàn toàn che đậy chính mình.
Mạnh Thiên Tư không kịp nghĩ kỹ, nhấc chân đá thẳng về phía Hà Sinh Tri, cô vốn định đá văng cơ thể Hà Sinh Tri đi rồi thiêu những cành cứng này, nào ngờ những cành cứng này chẳng những có thể rút về mà còn có thể vươn dài, như sợi cao su co giãn vậy, cơ thể Hà Sinh Tri chỉ nghiêng ra ngoài đôi chút rồi lại có xu hướng đàn hồi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Sử Tiểu Hải ngây người nhìn bên cạnh rốt cuộc cũng phản ứng lại được, mấy ngày nay cậu ta được Hà Sinh Tri chăm sóc, rất thân với gã, thật sự coi gã thành bảo mẫu, thấy gã chịu khổ, máu nóng xộc lên não, hét lớn một tiếng xông lên, ôm lấy cơ thể Hà Sinh Tri, lại, vật sáu mươi lăm cân thể trọng của mình xuống, liều mạng lăn sang mặt đất bên cạnh.
Thể trọng của hai người đàn ông trưởng thành cộng với thế năng cũng đủ được việc, Mạnh Thiên Tư trông thấy vô số cành cứng rút ra khỏi cơ thể Hà Sinh Tri, nhưng không phải toàn bộ, vẫn có mười, hai mươi cành cứ thế bị kéo dài ra một mét nhưng vẫn sống chết cắm vào sau lưng Hà Sinh Tri.
Hành động này của Sử Tiểu Hải thực ra cũng chẳng sáng suốt chút nào, lỡ lầm một chút thôi cũng có thể làm liên lụy đến mình, nhưng lúc này cũng chẳng nghĩ được đến chuyện nói cậu ta, Mạnh Thiên Tư nhanh tay nhanh mắt, bấm công tắc súng phun lửa.
Dầu hỏa nóng bỏng mang theo mùi khói dầu nồng nặc bám lên chỗ vách đá đó cháy hừng hực, sau đó không ngừng có giọt dầu vụn vặt nhỏ xuống. Mạnh Thiên Tư vội chạy tới cạnh Hà Sinh Tri, đồng thời cởi giành quỷ non xuống.
Trong đầu cô loạn cào cào: Trong giành quỷ non hình như có sâm miếng giữ mạng hay sâm uống gì đó phải không? Bỏ trong ngăn nào nhỉ?
Hà Sinh Tri còn chưa tắt thở, con ngươi nhìn cô, môi vẫn đang yếu ớt mấp máy, Mạnh Thiên Tư nhìn thần sắc của gã, biết có thể đã hết đường xoay chuyển, nhưng vẫn thò tay vào túi vội vã tìm kiếm, đồng thời cúi người, ghé tai lại bên môi gã: “Anh có lời gì, nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp anh hoàn thành thỏa đáng.”
Cô nghe thấy Hà Sinh Tri nói: “Tôi…tháng…tháng sau, kết…kết…”
Đằng sau nói gì, Mạnh Thiên Tư không nghe được nữa, bởi Sử Tiểu Hải bên cạnh đột nhiên hét lên, cô vừa ngước mắt đã thấy vô số cành cứng nám đen như tơ rối che trời lấp đất, quét tới đầu này.
Cô rùng mình: Mấy thứ này đến súng phun lửa cũng không sợ?
Không có thời gian truy cứu nguyên nhân, cô đẩy Sử Tiểu Hải ra, đồng thời lăn người đi, lại thò tay qua túm Hà Sinh Tri.
Thực ra, cô đã bắt được cổ áo Hà Sinh Tri, nhưng lại tuột tay mất – Hà Sinh Tri như một con rối hình người bị bơm hơi cấp tốc, trong nháy mắt nảy bật lên, lại dán vào vách đá, sau đó, cả người run lên bần bật, da mặt dần ngạt thở co rụt xuống dưới, sau cùng, đầu cúi sang một bên, bất động.
Gã như một bức tranh hình người vừa mới được tạo ra xong.
Mạnh Thiên Tư sững sờ nhìn, Sử Tiểu Hải thoạt tiên còn hít mũi, về sau lại rơi nước mắt, vừa sụt sùi khóc vừa giơ tay lên lau mắt.
Lát sau, Mạnh Thiên Tư bật đèn pin lên, nhìn ra hai hướng trước sau, ban đầu vốn có sáu cái xác dê, năm cái xác khác vẫn đang treo đó, chỉ có một chỗ này là rơi xuống, bây giờ đã bù một người vào.
Cô hỏi Sử Tiểu Hải: “Áo mũ là cậu nhặt được ở gần đây?”
Sử Tiểu Hải vừa lau nước mắt vừa gật đầu.
Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng, lẩm bẩm: “Mấy con dê này có thể là do Diêm La lùa vào.”
Sử Tiểu Hải không biết Diêm La là gì, nghe không hiểu, chỉ tiếp tục sụt sùi, lau nước mắt, thấy Mạnh Thiên Tư chợt đứng bật dậy, đi sâu vào trong lối đi, sợ mình bị bỏ rơi, vội vàng đứng lên đi theo.
Mạnh Thiên Tư siết chặt đèn pin.
Nếu cô đoán không lầm, những con dê này là Diêm La lùa vào, trong thận lâu núi, nhóm Diêm La không lùa dê theo, nhưng đây vốn là vùng chăn nuôi, dê bò chẳng phải thứ gì hiếm thấy, rất có thể ông ta đã gặp được trên đường, bỏ tiền ra mua, hoặc là dùng bò yak đổi.
Diêm La khác với họ, bất kể là vào mắt phượng hoàng hay tới thang trời Côn Lôn, trong tay ông ta đều có bản đồ nhà họ Huống để qua cửa, nói cách khác, có lẽ ông ta đã sớm biết là có một lối đi nuốt chửng cả người lẫn vật như vậy, phải dùng đồ tế cúng lên thì mới có thể đảm bảo đi qua an toàn.
Mấy xác dê khác còn chưa rơi, có lẽ là bởi chưa tới bữa ăn tiếp theo, nhưng chỗ đã rơi thì có nghĩa là đã sẵn sàng ăn bữa kế.
Mạnh Thiên Tư hơi ngơ ngẩn: Nếu Hà Sinh Tri không xuất hiện, đồ tế hẳn chính là cô, hoặc là Sử Tiểu Hải?
Hà Sinh Tri mừng rỡ chạy về phía họ như vậy đại khái là đã nghĩ cuối cùng cũng tìm được đồng bạn, có hi vọng ra khỏi núi, nếu gã biết cất bước đó ra…
Vì sao Diêm La lại muốn đi qua chỗ này? Cuối lối đi này có cái gì đây?
Cô dừng bước lại.
Không còn đường nữa rồi, đường đến đây thì hết, mặt cắt như một khung cửa nho nhỏ, nhưng thò người ra mới biết đó là một cái động không đáy rộng lớn.
Trên vách đá ven “Khung cửa”, có người dùng dao găm khắc một dòng chữ.
Quỷ non gõ cửa.
Lạc khoản: Đoàn Văn Hi.