Các lão đại đều đã lên tuyến đầu, chúng hộ núi trong nháy mắt cũng chủ động nhao nhao tỏ ý bằng lòng theo.
Hai người canh giữ ở cửa động vẫn làm nhiệm vụ cũ, còn dư lại hai mươi người, Nghê Thu Huệ chia làm bốn tổ, mỗi tổ năm người, tạm thời theo biện pháp dẫn một tổ vào trước, ba tổ sau đợi lệnh ở cửa ruột.
Tám người, trước ba sau năm, vẫn là từ cửa ruột mà con gà tuyết bị gặp thành gà huyết kia vào.
Xuống động rồi, Nghê Thu Huệ không vội vào ngay mà dang tay ra trước, Hoàng Tùng bên cạnh vội đưa dao găm qua, Nghê Thu Huệ cầm dao găm rạch vào tay một vệt rồi nắm tay lại, máu theo nếp nhăn trên nắm tay bà đứt quãng nhỏ giọt xuống.
Là đang tránh thú núi đây, nhân lúc này, Giang Luyện nới thừng buộc trên chân Thần Côn dài ra chút.
Hắn thực sự không chịu nổi Thần Côn cứ bước từng bước ngắn đi như thế: Nếu Thần Côn vào ruột núi, thật sự sẽ chịu kích thích mất trí mà tác quái…
Dù sao, tác quái cấp bậc thấp thì, nhiều người như vậy, kiềm chế vẫn là chuyện trong lòng bàn tay; tác quái cấp bậc cao thì, vẫn còn hai sợi thừng trói đó thôi, cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.
Nhóm người đi thẳng vào trong.
Nghê Thu Huệ dẫn đầu, Hoàng Tùng theo bên cạnh soi đèn cho bà, Giang Luyện và Thần Côn ở giữa, bốn người còn lại đằng sau, cứ mỗi mười mấy mét, sẽ có người dán giấy film dạ quang có keo dính lên vách đá, đây là trang bị mới điều tới: Một đường như vậy, phía sau có một chuỗi “đèn”, chỉ hướng rất rõ ràng.
Mà cứ mỗi trăm mét thì lại dùng bút nham thạch cảm quang hoặc dạ quang viết hai chữ “bình an” lên vách đá.
Giang Luyện cảm thấy biện pháp này không tệ, tin tức không truyền ra được thì viết chữ lên vách đá cũng được, khi người sau vào động ít nhiều cũng có thể tham khảo: Đạo lý đơn giản như vậy, đám cô tư, cô bảy hẳn cũng nghĩ ra.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, Nghê Thu Huệ chợt dừng bước, Hoàng Tùng chiếu đèn pin trong tay vào một chỗ trên vách đá, giọng hơi kích động: “Là người của chúng ta viết, còn có mũi tên…”
Có ký hiệu? Mọi người cùng xúm lại.
Không chỉ có ký hiệu mà còn có chữ, là một chữ “Mễ (米)”.
Nghê Thu Huệ hỏi Hoàng Tùng: “Người vào ruột có ai họ Mễ không?”
Hoàng Tùng suy nghĩ hồi lâu rồi quả quyết lắc đầu: “Không ạ.”
Thần Côn nhíu mày, lẩm bẩm thành tiếng: “Mễ… Chẳng lẽ cần gạo? Khả năng nấu cơm không lớn, trừ tà à… Không phải là dùng gạo nếp sao?”
Giang Luyện cảm thấy chữ “Mễ” này có thâm ý gì đó, nhìn vài giây, chợt nhớ ra: “Cái này hẳn là trợ lý Mạnh viết, hoặc là cô Mạnh viết, cô Mạnh từng nói tổ tiên trợ lý Mạnh bán quần áo sang tay, đây là tiếng lóng, chữ Mễ lòi tám đầu, họ có tám người.”
Nghe được “bán quần áo sang tay”, Nghê Thu Huệ cũng hiểu: “Hai mươi lăm người, vốn phải xếp thành ‘+’ mới đúng, xem ra là đã phân tán thành tiểu đội, có điều mũi tên này…”
Đầu mũi tên này rất quái lại, lại ngược lại hướng mọi người tiến vào, chỉ ra ngoài.
Lúc này mọi người đã vào động được chừng mười phút, dọc đường cũng không có ngã rẽ gì, nếu quả thật có tám người thì xuôi theo phương hướng mũi tên này chỉ, đáng lý đã thuận lợi ra khỏi ruột núi rồi.
Thần Côn tấm tắc: “Có phải là ma dựng tường không? Rõ ràng là chạy tới cửa ra rồi nhưng không đi ra được.”
Nghê Thu Huệ chọn hai người: “Hai cậu bây giờ đi hướng ra cửa đi, rảo chân lên, xem xem có thể ra ngoài không.”
Hai người kia ứng tiếng, bước nhanh ra ngoài, chừng mười lăm phút sau lại thở hồng hộc quay về: “Ra ngoài được ạ, chúng cháu đi thẳng đến cửa rồi mới trở lại.”
Quái thật, chẳng lẽ là làm giả? Nghê Thu Huệ trầm ngâm: “Khoanh tròn lại đi, tính chân thực còn cần xác định.”
Hoàng Tùng nghe lời đi qua, dùng bút khoanh tròn lại, đánh dấu hỏi ở bên cạnh.
Đoàn người tiếp tục vào trong, chừng năm phút sau, vậy mà lại đi đến cuối đường, chỗ cuối có một động ngầm, Hoàng Tùng bám lấy mép động nhìn xuống dưới: “Xuống hơn mười mét là tới tầng kế tiếp.
Hơn mười mét không thành vấn đề, Nghê Thu Huệ bảo người thắt nút buộc thừng, thừng kết hai sợi, lúc xuống hai người một lượt, thuận tiện phối hợp tác chiến với nhau.
Giang Luyện và Hoàng Tùng xuống trước, vừa xuống được một nửa, Hoàng Tùng tinh mắt đã nhìn ra trước điều gì: “Dừng! Dừng! Chỗ này lại có chữ viết!”
Người thả thừng bên trên vội ghìm thân thừng lại, Hoàng Tùng nhất thời không ổn định được cơ thể, lắc lư trên thừng, ánh đèn pin cũng không cố định, nhưng vẫn có thể soi ra vài chữ chếch xéo bên trên.
Đừng sợ.
Bên cạnh còn vẽ hình người đơn giản.
Kỳ lạ thật, “Đừng sợ”, chữ “Đừng” còn thiếu mất một nửa – đây là một đường ống kết cấu như một cái giếng, chữ khắc ở chỗ tiếp nối giữa mặt vách đường ống và mặt trần, xem hình thế kia hẳn là còn thiếu một nửa, bị khuất vào trong chỗ nối.
Giang Luyện không kìm được hỏi: “Anh chắc chắn đây là hộ núi viết?”
Hoàng Tùng rất khẳng định: “Loại bút này là do nội bộ chúng tôi tạo ra, hai năm trước mới đưa vào sử dụng, tôi chưa từng thấy có ai khác dùng qua.”
Giang Luyện không nói gì nữa: Vị trí chữ hiện giờ quá tráo trở, lối đi này dạng ống, người leo lên leo xuống trên thừng, cơ thể song song với vách tường, nếu giơ tay lên viết chữ, hoặc là một dòng chữ ngang, hoặc là một hàng chữ dọc.
Nhưng hiệu quả của dòng chữ này rõ ràng là viết ngang nhưng lại dựng dọc, nói cách khác, giống như có một hành lang, người ở trong hành lang viết một dòng chữ lên tường, về sau, hành lang này bị dựng đứng lên, dòng chữ cũng dựng dọc, nhưng lúc anh đọc thì phải nghiêng đầu một góc độ.
Người làm sao có thể leo lên góc độ đó để viết chữ chứ? Hơn nữa, chữ nhắn kiểu này trẻ con quá rồi, người bình thường ai lại đi viết “Đừng sợ” như dỗ trẻ con vậy chứ?
Trong hai mươi lăm người.
Một ý nghĩ lướt vụt qua đầu hắn: Có thật, Sử Tiểu Hải sẽ viết như vậy.
Đang nghĩ ngợi, một sợi thừng khác lại thả xuống, thì ra Nghê Thu Huệ ở bên trên không chờ được nữa, dứt khoát tự mình xuống xem – thân mình bà nhỏ gầy, động tác lại nhanh nhẹn như vượn, trong nháy mắt đã xuống tới cạnh Giang Luyện.
Bà mím môi, nhìn mấy chữ kia, con mắt sáng tối bất định, lát sau hỏi: “Hai cậu thấy thế nào?”
Hoàng Tùng không biết trả lời sao, không dám lên tiếng, Giang Luyện thì ăn ngay nói thật: “Bình thường, không ai lại viết chữ như vậy, hơn nữa chữ “Đừng” còn thiếu mất một nửa, hoặc là có người cố tình bày trò, hoặc là…”
Vế cuối cùng này, hắn cảm thấy quá hoang đường, lại nuốt xuống.
Nghê Thu Huệ rất có hứng thú với lời hắn: “Nói hết đi, hoặc là cái gì?”
Giang Luyện kiên trì nói nốt: “Hoặc là ruột núi này…cố tình bày trò.”
Không ngờ, Nghê Thu Huệ lại gật đầu: “Rất có thể, ban nãy hai cậu nhóc vẫn luôn canh giữ ở đây đã nói trong núi như có gì đó thay đổi, đứng không cảm giác được, quỳ rạp xuống mặt đất thì có thể nhận ra – lúc đó tôi đã cảm thấy quái lạ rồi, núi còn có chấn động kiểu thế ư?”
Giang Luyện lập tức sáng tỏ: “Không phải là núi chuyển động mà là…ruột chuyển động?”
Hoàng Tùng ở bên cạnh nghe không hiểu ra sao, lại không dám chen lời.
Nghê Thu Huệ ừ một tiếng: “Ruột cong chín khúc, là giao quấn nối thông với nhau, nó chỉ cần hơi xáo trộn nối khác đi thôi, kết cấu bên trong sẽ hoàn toàn khác biệt… Lần cứu viện này không có ý nghĩa gì rồi.”
Giang Luyện hồ đồ: “Sao lại không có ý nghĩa gì ạ?”
Nghê Thu Huệ nói: “Cậu còn không hiểu à? Mê cung vốn đã khó đi, huống chi là một mê cung có thể làm mới bất cứ lúc nào? Trong tình huống bình thường, cứu viện người bên ngoài mang người bên trong ra ngoài, nhưng ở đây, tới bao nhiêu vây khốn bấy nhiêu – then chốt của việc đi ra là người bên trong tự cứu chứ không phải người bên ngoài cứu viện.”
Nói đoạn nhìn sang Hoàng Tùng: “Nhân lúc đường ruột vẫn chưa thay đổi, cậu mau dẫn người ra ngoài đi, tôi đoán lão lục cũng sắp tới rồi, ra ngoài rồi thì nói cho em ấy biết những câu tôi vừa nói, tất cả mọi người đợi bên ngoài, không cần phái người vào trong nữa.”
Hoàng Tùng nghe mà cái hiểu cái không: “Vậy… Bác ba, bác không ra ạ?”
Nghê Thu Huệ nói: “Tôi hội hợp với mấy người kia, có thể giúp sức được gì thì giúp, phần tự cứu này cũng có thể nhiều hơn được mấy phần thắng, bên trong không phải chỗ để liều mạng, các cậu…tỷ lệ giúp được thì ít mà tỷ lệ xảy ra chuyện thì nhiều.”
Vẻ mặt Hoàng Tùng khó xử nhưng vẫn ứng tiếng, nắm dây thừng lắc lắc, gọi với lên trên: “Kéo tôi lên đi.”
Nghê Thu Huệ đưa mắt nhìn anh ta lên động rồi mới nhìn sang Giang Luyện: “Cậu thì sao, không ra?”
Giang Luyện lắc đầu, hướng lên trên gọi: “Thần Côn, đường ruột này hình như có thể tự chuyển động, tuyến đường, ký hiệu các thứ đều không sử dụng được, chú còn dám xuống không?”
Rất nhanh sau đó, bên trên đã vọng xuống giọng Thần Côn vừa mừng vừa sợ: “Gì siêu thế? Còn có thể tự chuyển động? Vậy tôi phải khảo sát kĩ càng chút mới được.”
Tám người lại biến về ba người.
Hiện giờ, đổi sang là Giang Luyện soi đèn cho Nghê Thu Huệ.
Ít người cũng dễ nói chuyện hơn, Thần Côn kéo Nghê Thu Huệ làm quen: “Bác ba, nghe nói bác ở Tứ Xuyên?”
Nghê Thu Huệ nói: “Núi Thanh Thành.”
“Ở đó…kèm núi?”
“Xuất gia.”
Giang Luyện ngẩn người, có điều hắn khôi phục lại bình thường rất nhanh, tiếp tục làm nhiệm vụ soi đèn của mình.
Thần Côn lại không che giấu nổi sự kinh ngạc, nói cũng ba lắp: “Xuất… Xuất gia? Bác ba, bác gặp phải…chuyện gì à?”
Lão vốn định nói có phải là gặp biến cố gì không hay có gì luẩn quẩn trong lòng, lại cảm thấy như thế không được tế nhị cho lắm.
Nghê Thu Huệ cười, nói: “Rất nhiều người hỏi câu hỏi này rồi, tôi đều trả lời theo cùng một khuôn… Tôi ấy à, có gia đình có con cái, không gặp phải bất hạnh gì, sống rất tốt, con trai con gái cũng rất biết phấn đấu. Tôi muốn xuất gia, nói với người nhà xong là xuất gia. Xuất gia là một lựa chọn, không phải lánh đều, không phải đoạn tuyệt trần duyên, không phải cùng đường, cũng không phải nản lòng thoái chí.”
Thần Côn không ngờ đáp án là như vậy, suy đoán tỉ mỉ một phen, chợt cảm thấy mình thật hạn hẹp, lúc nhìn lại Nghê Thu Huệ, bỗng cảm thấy bà tuy gầy gò nhỏ bé bình thường nhưng trên người lại tỏa ra khí phái của một tóc núi.
Tiếp đó chính là đi lòng đi vòng, hoặc là đi thẳng, hoặc là quẹo rẽ, hoặc là xuống dưới, ruột núi nuốt âm thanh tiếng bước chân rất nhẹ, tiếng thở lại cả nhẹ hơn, đi đi một hồi, trong lòng Giang Luyện lại sinh ra một cảm giác yên ổn kỳ dị: Thiên Tư có lẽ chỉ lạc đường mà thôi, giống như hắn bây giờ vậy, chỉ là đang không ngừng bước đi và lạc đường mà thôi.
Có lẽ thêm một lúc nữa, quẹo vào một khúc sẽ gặp được cô, cô sốt ruột lâu như vậy, có thể tưởng tượng ra được, nhất định là đang nổi giận đùng đùng, đầy một bụng tức tối.
Giang Luyện bất giác mỉm cười, hắn đút tay vào túi, liếc trái liếc phải, cố gắng tụt hậu một hai bước, sau đó nhanh chóng lấy một ống nước hoa ra, lăn lăn hai cái trên cổ mình.
Hoàn toàn không ngờ rằng, mũi Nghê Thu Huệ cũng rất nhạy, Giang Luyện đang định nhét nước hoa trở lại túi thì bà đã quay đầu lại nhìn hắn: Ánh mắt lướt qua mặt hắn trước rồi chuẩn xác rơi xuống tay hắn.
Giang Luyện giả vờ bình tĩnh, gắng gượng cứu vớt danh dự: “Cái này là…để đuổi côn trùng, có hơi thơm ạ.”
Vẻ mặt Nghê Thu Huệ ôn hòa: “Thanh niên sống đỏm dáng chút cũng không có gì phải mất mặt cả.”
Không phải…
Giang Luyện muốn giải thích mấy câu, nhưng đã lấy cái danh “đuổi côn trùng” ra rồi, đổi giọng cũng không ổn.
Hắn tự an ủi: Ít nhất thì trong lòng bác ba, hắn là một thằng nhóc “đỏm dáng”.
Đang nghĩ vậy thì Nghê Thu Huệ chợt khựng lại, nói: “Có mùi.”
Cách đó không xa phía trước là một ngã rẽ, xem ra trong ngã rẽ có dị thường, trong lòng Giang Luyện căng thẳng, rút súng ra cầm trong tay, Thần Côn thì nghiêng người nhường đường, đổi vị trí trước sau với Giang Luyện.
Ba người nín thở, chậm rãi tiến lại gần ngã rẽ, lúc tới sát, Giang Luyện hơi ngừng lại hai giây rồi hạ quyết tâm, cầm súng xông ra.
Cảnh đập vào mắt thoạt tiên khiến hắn rùng mình rồi thở ra một hơi, nói: “Chết rồi.”
Là một người tuyết đã chết, lẽ ra đường ruột ở đoạn này không tính là hẹp, có thể chứa được hai người đi song song, nhưng thân thể người tuyết thực sự quá đồ sộ, nằm gục trên đất giống như một tòa núi thịt có lông, chặn tắc đường.
Trên thân người tuyết lỗ chỗ vết đạn, còn cắm không ít tên, vừa nhìn là biết do hộ núi làm, bàn tay xuôi bên người cầm một cánh tay người, chắc hẳn là bạo lực xé xuống, nửa thân người tuyết đã bị gặm mất hơn nửa, trên vách đá có ngàn vạn đường máu chằng chịt chạy ra xa, có điều cũng không đi được quá xa, dài thì bảy tám mét, ngắn thì chỉ hai ba mét.
Nhìn đống hộn độn đầy đất này cũng có thể nghĩ ra được trận chiến ấy kịch liệt thảm thiết đến mức nào.
Nghê Thu Huệ thở dài, nhẹ giọng thán: “Thiện tai, thiện tai.”
Cổ họng Thần Côn phát khô: “Đây là…đã chạm mặt người tuyết?”
Giang Luyện gật đầu, lại vượt qua xác người tuyết, lấy từ balo sau lưng ra một đôi găng tay cao su mỏng, quệt lấy đường máu trên vách đá, còn chưa khô, có thể quệt ra được chút màu sắc.
Nghê Thu Huệ nói: “Thứ gặm người tuyết hẳn là cùng một loại với thứ gặm con gà tuyết, số lượng nhiều, hình thể nhỏ, xem ra ‘tránh thú núi’ có tác dụng với thứ này, sau khi chúng ta tới gần, chúng đã lẩn đi, những đường máu này chính là vết tích chúng chạy trốn…”
“Tránh thú núi” có tác dụng…
Giang Luyện bật thốt: “Tức là, những thứ này không thể gây tổn thương được đến nhóm cô Mạnh?”
Sắc mặt Nghê Thu Huệ lại nghiêm trọng: “Rất khó nói, hi vọng là người đừng phân tán quá, người theo lão tứ, lão thất và Thiên Thiên thì không vấn đề gì, nhưng lỡ lạc đàn, lạc đường thì khó mà nói được… Hai người cũng vậy, đừng cách tôi quá xa.”
Nói xong, nhìn thoáng qua nửa cánh tay, hai tay tạo thành hình chữ thập rồi lại buông ra: “Đi thôi.”
Thần Côn lắp bắp: “Không…không nhặt xác ạ?”
Hỏi xong, tự mình cũng thấy hoang đường: Nhặt thế nào, chẳng lẽ khiêng cánh tay theo?
Nghê Thu Huệ vượt qua xác người tuyết: “Người đã đi rồi, xác thịt thu ở núi này hay ở núi khác cũng không có gì khác nhau. Hộ núi chúng tôi có tập tục sau khi chết sẽ chôn cất theo núi, cậu ta như vậy cũng tính là thu xương về Côn Lôn rồi.”
Thần Côn nhớ “không thể cách bác ba quá xa”, thấy bà đã đi về phía trước cũng muốn nhảy qua bắt kịp, nhưng trên chân lại buộc thừng, một cước không bước qua được, cuống đến nổi hết cả da gà lên, kêu to: “Tiểu Luyện Luyện! Tiểu Luyện Luyện!”
Giang Luyện nhìn lại, trong lòng thực sự muốn than lật cả núi. Hắn đi nhanh qua, rùn người xuống, Thần Côn còn chưa hiểu rõ là thế này thì bả vai Giang Luyện đã đội lên ngực nách lão, khiêng cả người lão qua rồi buông xuống.
Thuận tiện mỉa lão: “Chú nói xem chú trói tay trói chân thế này, ngoài gây bất tiện cho hành động, tiện thể làm phiền người khác ra thì còn có tác dụng gì?”
Thần Côn khăng khăng giữ vững ý kiến của mình: “Vậy cũng chưa chắc, nói không chừng đến lúc nào đó sẽ có tác dụng.”
Giang Luyện mặc kệ lão, rảo bước đuổi theo Nghê Thu Huệ, đi thêm chừng mười lăm phút, rẽ một cái, trước mắt sáng tỏ thông suốt.
Vậy mà lại trần cao đáy rộng, như trong đường ruột mọc ra một cái nhọt lớn vậy, trước mặt là sườn dốc nghiêng xuống dưới, mà đối diện xa xa, trong đường ruột tiếp lấy “cái nhọt lớn” này, mơ hồ có ánh đèn lộn xộn.
Trong lòng Giang Luyện mừng rỡ, quay đầu lại nhìn Nghê Thu Huệ: “Bác ba, liệu có phải là người của chúng ta không?”
Giọng nói rất khó vọng sang, hắn vặn đèn pin lên nấc to nhất, vẫy loạn lên với bên kia, rất nhanh sau đó, người bên kia đã bị kinh động đến, luồng sáng đèn pin của bên kia cũng dần nhiều lên, mơ hồ có thể trông thấy bóng người lay động, còn vẫy tay với đầu bên này, tiếng cũng ầm ĩ nhưng bị nuốt quá lợi hại, nghe không rõ ràng.
Giang Luyện cả mừng, gần như chắc chắn rằng Mạnh Thiên Tư cũng ở bên đó, là người đầu tiên xuống dốc.
Nghỉ ngơi ở đối diện là nhóm tám người của Cảnh Như Tư.
Họ vừa mới bị ánh đèn kinh động, lúc này mới để ý tới có bóng người xuống dốc, đoán được là người một nhà, ai nấy đều biến sắc, chạy vội về đầu này, hai tay giơ lên qua đầu, không ngừng xua tay, rống lớn: “Đừng tới đây, nhất định không được qua đây!”