Xương Rồng Đốt Rương

quyển 9 chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kêu xong, Giang Luyện rút ra khỏi cửa động, ngồi dậy, chóp mũi rịn đẫm mồ hôi, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển thật nhanh: Phải làm thế nào bây giờ? Làm thế nào mới có thể đi qua?

Tuy Thần Côn không nhìn được tình hình đầu bên kia, nhưng nghe Giang Luyện kêu vậy cũng biết hơn nửa là tìm được Mạnh Thiên Tư rồi: “Tiểu Luyện Luyện, chỗ này qua không được, chúng ta mau nghĩ cách tìm đường mới đi.”

Ruột cong chín khúc kiểu này đi hai bước là lạc, nói tìm đường mới dễ dàng vậy sao, hơn nữa, đến khi tìm được đường mới thì rau cúc cũng lạnh rồi.

Giang Luyện thử đẩy đạp động đá, đáng tiếc, đây là đá chứ không phải đậu phụ, hắn lướt mắt một lượt trang bị quần áo bị mình ném xuống đất: có súng, có súng phun lửa, còn có balo…

Hắn cầm súng phun lửa lên: “Mau, mang hết nước của chúng ta ra, mở nắp cả đi.”

Nói đoạn, bấm mở van an toàn, một đám dầu lửa lớn phụt vào cái động nhỏ kia.

Con gà tuyết sợ lửa, kêu “ò ò” chạy ra xa, Thần Côn dù không rõ dụng ý của Giang Luyện lắm nhưng vẫn cắm đầu vào làm theo.

Hai người đều đeo balo, tổng cộng có bốn chai nước nhỏ, bởi từng ngâm trong nước rồi lại ở trong mạch máu băng nên thân chai đều rất lạnh, thậm chí còn hơi cóng tay, Thần Côn thoáng do dự rồi mở cả bốn chai ra.

Đá không phải gỗ củi, không cách nào dẫn cháy, cháy một lúc, đám lửa kia đã tắt mất, Giang Luyện cầm chai nước, bóp mạnh thân chai, bắn phụt nước lên vách đá đã đốt trong động.

Trong sát na, khói trắng ngùn ngụt bốc lên, phát ra những tiếng xì xì, rất nhanh sau đó có tiếng đá nứt giòn tan do nóng nở lạnh co, Giang Luyện lùi ra sau hai bước, rút súng ra bắn liên hoàn vào động rồi nhấc chân đạp mạnh.

Thần Côn nghe thấy tiếng đá vỡ rơi xuống rào rào, động tuy không ầm ầm sụp xuống nhưng đã mở rộng ra thêm một khoảng khá khả quan.

Giang Luyện thấy đã có thể đi thông được rồi, cũng không để ý gì đến có chỗ trên vách đá vẫn đang nóng bỏng, một lần nữa rạp người xuống dùng cả tay cả chân thành công bò qua.

Khi trước, hắn cũng đã cố gắng xem tình hình đầu này, nhưng sự chú ý khi đó chỉ đặt trên Mạnh Thiên Tư, hiện giờ phải tính toán cứu người, nhìn ra xung quanh mới phát hiện ra hoàn toàn là một chậu nước đá giội thẳng xuống đầu.

Đây là một cái động không đáy, vách đá xung quanh như thùng, cửa động mà hắn bò qua như mở trên vách thùng, đi nhiều thêm mấy bước nữa là vách đá.

Mà vị trí treo lơ lửng của Mạnh Thiên Tư thì gần như là ở giữa động, cách vách thùng xa thì đã đành, còn cao hơn mười mét.

Thế này phải cứu thế nào? Chẳng phải là chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi sao?

Trong đầu Giang Luyện ầm ầm, không quên gọi với lên cô: “Thiên Tư, em ôm chặt vào, anh đang nghĩ cách, rất nhanh thôi.”

Điều duy nhất còn có thể coi là “ưu thế” hiện giờ đại khái chính là vách đá chỗ này gồ ghề lởm chởm, dễ leo, Giang Luuyện vớ lấy đống đồ Thần Côn bỏ vào trong cái động vừa bò qua, mặc lại quần áo, đeo balo lên, hạ quyết tâm, tay không leo lên trên.

Thực ra leo lên ngoài có thể nhìn Mạnh Thiên Tư gần hơn, tiện nói chuyện với cô hơn ra thì hắn cũng không biết còn có thể làm được gì khác.

Nhưng kệ đi, leo trước rồi tính tiếp.

Leo lên được vài mét, vai trái của Giang Luyện bắt đầu ngâm ngẩm đau, mấy ngày nay, vết thương của hắn coi như đã lành song cường độ tay không leo vách vẫn vượt qua khả năng cơ thể có thể chịu đựng.

Giang Luyện đỏ rực mặt, miệng hớp từng hơi lớn, tiếp tục leo lên. Mạnh Thiên Tư cụp mắt nhìn hắn, thấy dưới chân hắn không ngừng có đá vụn lăn xuống, căng thẳng đến đổ mồ hôi tay, nhất thời quên cả tình cảnh của mình.

Thần Côn cũng ló đầu từ cửa động ra, vừa nhìn lên, tuy đang quỳ sấp dưới đất nhưng chân vẫn run lên bần bật: Trời mẹ ơi, tình cảnh của hai người kia, đầu nào lão cũng không dám nhìn – đầu này trượt chân cái là toi đời, đầu kia khẽ buông tay là đi gặp Các Mác, còn nữa, cô Mạnh đang ôm ai thế, chẳng lẽ là em Tiển?

Bên cạnh đột nhiên có cảm giác mềm mềm ngọ nguậy, cúi đầu nhìn xuống, là con gà tuyết kia cũng đã chui qua, cùng lão ngửa đầu lên xem tiến triển bên trên.

Giang Luyện leo tới vị trí ngang bằng Mạnh Thiên Tư, há miệng thở hổn hển dừng lại.

Đèn pin bỏ túi chiếu sáng có hạn, Thần Côn lại bổ sung thêm một luồng từ bên dưới, chiếu cái xác băng Mạnh Thiên Tư ôm sáng loáng, lại càng không nhìn rõ được mặt mũi, chỉ biết là một người băng.

Tim Giang Luyện run lên: Mạnh Thiên Tư vào động cùng cô bảy, kia chẳng lẽ là…cô bảy?

Có điều, hắn cũng không quản được nhiều vậy, lúc này người sống quan trọng hơn, hắn lấy thừng ra, tay hơi run: Hắn có thể ném một đầu thừng cho cô, chỉ cần cô bắt được…

Không có khả năng, khoảng cách quá xa, ném không qua, hơn nữa với tình hình hiện giờ của Mạnh Thiên Tư, cô cũng tuyệt đối không có tay nào mà bắt thừng, hơn nữa, dù cô có bắt được thì cũng sẽ chỉ lao mạnh xuống dưới, đập thẳng vào vách đá, không chết cũng tàn phế…

Ánh mắt hắn chợt rơi xuống con gà tuyết đang hóng hớt.

“Thiên Tư, em còn phục thú núi được không?”

Hai cánh tay Mạnh Thiên Tư tê dại, phần cô ôm đã là chân xác băng, xuống thêm chút nữa là hết đường lui.

Cô gian nan ừ một tiếng.

“Nó biết bay không? Gọi nó lên đây, bảo nó tới cạnh anh.”

Mạnh Thiên Tư huýt khẽ một tiếng sáo, con gà tuyết dựng thẳng cổ, lát sau, phành phạch bay về phía Giang Luyện, chân quặp vào một hòn đá to chừng nắm tay.

Trong balo có đủ dây thừng, Giang Luyện nhìn quanh một lượt, lấy một sợi ra trước, buộc chặt một đầu lên chỗ đá núi nhô ra, lại quấn quanh hông mình, sau đó đưa đầu còn lại cho con gà tuyết: “Nào, cắn lấy đi.”

Lại dạy nó: “Mày bay qua đó, quấn lên người kia, quấn vòng, quấn vòng, hiểu không?”

Con gà hiển nhiên là không hiểu, việc này phải trông cậy vào Mạnh Thiên Tư, Giang Luyện cố gắng nói thật chậm để giọng mình không lộ ra sự nôn nóng, tránh ảnh hưởng tới Mạnh Thiên Tư: “Thiên Tư, em nghe cho kỹ, anh không qua được, nhưng con gà tuyết có thể mang đầu thừng qua. Anh muốn buộc thừng vào xác băng, em hiểu không? Dùng thừng làm cầu cho em, em phải làm nó hiểu được ý em.”

Hơi khó nhằn quá rồi, nhưng Mạnh Thiên Tư chẳng còn sức đâu mà hồi đáp xin hàng nữa, làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy, cô cố cao giọng, ừ một tiếng.

Giang Luyện vỗ vỗ con gà tuyết.

Con gà tuyết đập cánh, mang theo một đầu thừng bay qua, nó quả nhiên không biết quấn vòng, lúc sượt qua chân xác băng liền ném đầu dây xuống, sau đó còn dư đà, tiếp tục bay sang vách đá đối diện.

May là sợi dây mắc lên đầu Mạnh Thiên Tư, Mạnh Thiên Tư thở hổn hển, dùng răng cắn lấy đầu thừng, vòng nó qua chân xác băng.

Giang Luyện cảm thấy mình sắp ngừng cả thở rồi, tốt, thừng đã vòng qua chân xác băng, nhưng vấn đề là phải thắt nút thế nào đây?

Mạnh Thiên Tư cũng đang suy nghĩ vấn đề này, cô cắn đầu thừng, hai tay lại ôm chặt thêm, sau đó cô chỉ thở bằng mũi, cố gắng xoay đầu góp đầu thừng lại gần phần thân thừng đang kéo căng.

Vất vả mãi, cuối cùng cũng đáp được đầu thừng lên thân thừng, cô xoay đầu một lần nữa, từng chút từng chút nới dài phần đầu thừng đáp lên thân thừng ra, sau đó lại cắn phần giữa hai phần, dùng lưỡi móc, cố gắng dùng miệng thắt.

Cũng may thừng quỷ non mang theo đều là thừng tĩnh lực đường kính nhỏ nhưng tương đối dai bền, nếu là thừng dây gai dày thì miệng cô chắc phải to bằng cả chậu máu như mồm người tuyết mới thao tác được như vậy mất. Lát sau, Giang Luyện thấy cô bỗng nghiêng đầu, cắn đầu dây siết chặt lại.

Nút thứ nhất đã buộc được!

Có điều, đây vẫn chưa phải là điểm mấu chốt nhất, sau lưng Mạnh Thiên Tư đổ đẫm mồ hôi, cô thở phì phò mấy hơi rồi chợt buông tay ra, nhanh như chớp quấn lấy thân thừng, lại mau chóng bắt lấy đầu dây, cùng lúc đó, một chân co lên, cũng thành công móc được vào thân thừng, lại quấn một vòng.

Nước cờ này cô đã đi đúng, sợi thừng đã nối được với xác băng, cô phải cố gắng buộc thân thể vào chung với sợi thừng.

Nhưng loạt động tác này gây động tĩnh rất lớn, Thần Côn xem bên dưới thấy cô cơ hồ sắp rơi xuống, không thể kìm được kinh hãi hô lên thành tiếng.

Trong tiếng hô của Thần Côn, Mạnh Thiên Tư thắt chặt cái nút đã buộc kia thành nút chết, lúc này mới sức cùng lực kiệt gục đầu xuống.

Hiện giờ, một phần trọng lượng thân người cô đã vắt lên thừng, tốt hơn tuyệt vọng ôm xác băng lơ lửng khi trước nhiều.

Giang Luyện cũng thở phào một hơi, trong lòng nhẹ nhõm đi không ít: “Bảo con gà tuyết trở lại đây, phải mắc thêm mấy sợi nữa.”

Hắn chọn một mỏ đá nhô ra khá, phân tán điểm chịu lực, sợi thừng này từ vai hắn vòng qua khuỷu tay, sau khi con gà tuyết bay qua rồi, lại quấn lên hông xác băng.

Sợi thứ ba cũng làm tương tự, buộc chặt vào đầu gối xác băng.

Ba sợi thừng đã bắc xong, tình thế nhất thời thay đổi, hai tay hai chân của Mạnh Thiên Tư đều đã đáp lên ba sợi thừng, cơ thể có thêm lực đỡ, thoải mái hơn rất nhiều.

Cô bắt đầu thử bò về phía Giang Luyện.

Bò cũng chẳng dễ dàng gì, bởi xác băng treo trên dây xích, không thể nào cố định được, đầu này kéo một cái là cả dây xích đều đung đưa, ba sợi thừng cũng lắc theo, rung rung.

Cũng may Mạnh Thiên Tư là người học võ, nguy hiểm này đối với cô còn xa mới đến muốn chết, nhưng Thần Côn xem thì chỉ muốn vỡ tim, miệng lẩm bẩm nào chư thần, nào Ngọc Hoàng Đại Đế, bà cố tổ quỷ non, Chúa Jesus cứu thế, cầu khấn hết một lượt.

Giang Luyện ban đầu còn căng thẳng, có điều người trong nghề biết lối, nhìn một hồi, hắn biết Mạnh Thiên Tư đủ khả năng ứng phó, dần an tâm hơn.

Tâm trạng biến đổi, nhìn cô bò trên ba sợi thừng, bất giác thấy buồn cười, nói: “Thiên Tư, em bò trông như nhện ấy.”

Mạnh Thiên Tư đang ở trên không, phía dưới là vực sâu không đáy, có tự tin hơn nữa cũng chẳng tránh được thấp thỏm, chợt nghe Giang Luyện nói một câu như vậy, dở khóc dở cười, vừa phì ra một hơi, chân đã nhũn ra, nằm rạp trên thừng một lúc lâu rồi mới tức giận ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Anh mới là nhện ấy, nhện chăng mạng nhện, mạng có phải do em chăng đâu.”

Cũng phải, Giang Luyện cười: “Ừ anh chăng, đã bọc kín được em chưa?”

Mạnh Thiên Tư “xí” một tiếng, có điều nói thật thì, đúng là giống thật: Mỗi một sợi thừng đều vòng qua người hắn, hoặc mông eo hoặc bắp đùi, sau đó mới kéo ra ngoài – cô nhớ trong “Tây du ký”, yêu tinh nhện chính là phóng tơ từ người ra, không khác dáng vẻ buộc quấn của hắn là bao.

Một con yêu tinh nhện lớn.

Cô thật sự không muốn bò qua chút nào: Nhưng không bò thì có thể làm gì khác? Chỉ có mỗi con đường này, cô lại không biết bay.

Lúc sắp tới trước mặt, cô thở ra một hơi, nghiêng người về phía Giang Luyện, Giang Luyện vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng.

Mạnh Thiên Tư nằm trong lòng Giang Luyện, cười khúc khích.

Thân thể cô vốn căng chặt, nay rốt cuộc cũng được thả lỏng, chỉ cảm thấy mãn nguyện, có điều, cười cười một lúc lại dừng lại, thoạt tiên thở hổn hển không ngừng, về sau chỉ cảm thấy tim đập như trống dồn, hòa cùng nhịp tim của Giang Luyện, loạn tung lên: Nỗi hãi hùng, khiếp sợ, nhút nhát lúc này mới muộn màng chiếm lấy toàn thân.

Thân mình Giang Luyện hơi run run, tay ôm cô chặt hơn, nhìn những sợi thừng hãy còn đung đưa giữa không trung kia, chỉ cảm thấy mọi thứ ban nãy đều như một giấc mộng.

Song giấc mộng này cũng may mắn quá rồi, mỗi một điểm khớp, mỗi một vòng khuyên, mỗi một chớp mắt đều một lần vuột mất là để lỡ cả đời.

Hắn vùi mặt vào tóc Mạnh Thiên Tư, không nỡ buông tay.

Tựa như đã mấy đời không gặp.

Lát sau, Mạnh Thiên Tư ngẩng lên nhìn hắn, nói: “Giang Luyện, anh sực nức quá tịt mũi em rồi.”

Nói thật thì chính Giang Luyện cũng cảm thấy mình thơm quá mức, nhưng lời này từ miệng cô nói ra, lại còn nói trong thời khắc ấm áp sống sót sau tai nạn thể này, làm hắn bẽ mặt hết sức.

Hắn ngẩng đẩu lên, hất cằm cao ngạo lườm cô.

Đèn pin bỏ túi vẫn đang giắt trên cổ áo hắn, ánh sáng đã tối hơn, lồng lên khuôn mặt trẻ trung lại nhếch nhác của hắn, một bên mặt bị mài rách da, có miếng da rách cuộn nổi lên, còn có một chỗ dưới da rướm máu, hiện lên màu thâm xanh.

Mạnh Thiên Tư giơ tay lên, nhẹ nhàng áp lên một bên mặt hắn, dịu dàng hỏi: “Chỗ này bị sao vậy?”

Giang Luyện lập tức nhoẻn cười.

Hắn giả bộ không vui chưa bao giờ có thể duy trì được hai giây.

Đó là do lúc liều mạng khoan động bị mặt đất mài rách, không cảm giác được, cũng không thấy đau, bây giờ áp bên sường bàn tay cô, hơi ngưa ngứa.

Hắn nói: “Không sao, đất cứng quá, cọ rách thôi.”

Nói đoạn cúi xuống nhìn cô, ánh đèn pin cũng hạ xuống theo, bị mái tóc xõa tung cuộn lại của cô che lên, từng sợi tóc mềm mại sáng lên dịu dàng óng ánh.

Giang Luyện cầm lòng không đậu hôn xuống môi cô.

Mà chưa kịp chạm môi, chợt, một luồng sáng đèn pin trắng như tuyết chiếu xoẹt qua, vừa vặn xuyên qua giữa hai người, luồng sáng quá mạnh, Giang Luyện không nhịn được nhắm mắt, Mạnh Thiên Tư thì nhíu mày.

Bên dưới vang lên giọng Thần Côn kinh ngạc: “Tiểu Luyện Luyện, cậu và cô Mạnh là đang…yêu nhau đấy à? Từ bao giờ thế? Sao chưa từng nghe thấy cậu nói gì?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio