Gian tế đã bị mổ bụng moi ruột “xử lý”, linh phượng hoàng lại vẫn bị lấy mất, hiển nhiên là vẫn chưa diệt trừ được hết giặc, tiếp tục ở lại sẽ có nguy cơ bị bại lộ, Bành Nhất đã lấy lý do này để đề nghị rút quân với người móc nối.
Xương rồng còn chưa tìm ra nhưng những thứ khác đều đã tới tay, cấp bậc ưu tiên của xương rồng tất nhiên cũng không còn quan trọng nữa: Xương rồng phải phối hợp với linh phượng hoàng mới có thể sử dụng, không có linh phượng hoàng, xương rồng cũng một cây làm chẳng nên non.
Bành Nhất thuận lợi chuyển chiến trường, nhưng những diễn biến tiếp đó lại hoàn toàn không thuận lợi như trong tưởng tượng của ông ta.
Đầu tiên là, khi ông ta trở lại phe Xi Vưu, Huống tổ đã sớm phản bội.
Mở rương có hai trình tự, máu người nhà họ Huống và máu người phong ấn rương, người phong ấn rương chính là ông ta, Bành Nhất hồi tưởng cẩn thận, muốn đánh cắp máu của Bành Nhất cũng chẳng phải việc gì khó – ít nhất thì khi bị hành hình, máu cũng chảy tung tóe khắp nơi.
Sau khi mở rương, mọi thứ bên trong đều tứ tán, mà đồ đã đi đâu thì ông ta không thể biết được.
Thứ hai, ông ta là công thần, cấp bậc dẫu không tầm thường, cao hơn Huống tổ không biết bao nhiêu lần, cũng có thể nghe được chút tin tức có giá trị, nhưng dù sao cũng chỉ là quân cờ tiền tuyến, cao đến bậc trung đã là hết nấc rồi, không thể nào biết được sắp xếp cốt lõi.
Nói cách khác, kiếp nằm vùng này tất nhiên là rất lôi thôi.
Bành Nhất kiên định ở lại đó, rất nhanh, ông ta đã để ý thấy phe Xi Vưu đang đồng thời tiến hành hai công trình bí mật lớn, một cái ở Tương Tây, một cái ở Quảng Tây, nhân thủ hai nơi này không trùng lặp, nói cách khác, đã tham gia chỗ này rồi thì đừng hòng tham dự vào chỗ khác.
Bành Nhất bị phái đến Quảng Tây, ở đó, ông ta là một đầu mục không lớn không nhỏ, cũng chính ở đó, ông ta đã biết được tin tro tàn xương rồng đã bị vung ném, vụn ẩn vào đá núi, vùng núi đó bởi thế mà được người đời gọi là Trấn Long Sơn.
Mà dãy núi có vị trí địa lý sóng đôi với Trấn Long Sơn thì được chọn làm nơi giấu linh phượng hoàng.
Bành Nhất mặt không biến sắc quan sát kết cấu của mắt phượng hoàng, biết nếu sau cùng dùng đồng đen rót trần, khiến mắt phượng hoàng này bền chắc như thép thì rất khó có thể đi từ trên mặt đất vào, làm một nằm vùng giỏi thì phải biết chôn mìn vào công trình không chút sơ hở.
Ông ta kiến nghị, để ổn thỏa, còn phải bày bố nghi trận trong cung điện dưới lòng đất ở mắt phượng hoàng này, như vậy, lỡ mà kẻ địch thực sự vào được, sẽ sơ suất coi một cái thành toàn bộ, đắc ý rồi không tra tìm thêm nữa, như vậy có thể lấy nhỏ giữ lớn.
Ý kiến này được chấp thuận, có điều, dù chỉ có một chiếc linh phượng hoàng cũng vẫn tỏa ra quầng sáng bảy sắc, để che đậy, cần chín chuông nhà họ Thịnh thiết lập ba tầng quan tài, dùng xương người chết trấn áp, việc này là do Bành Nhất phụ trách đốc thúc, ông ta muốn gian lận rất tiện tay – theo bản thảo gốc, quan tài phải đặt trên nắp đồng đen, song dưới sự sắp xếp của ông ta, đáy quan tài được làm sâu thêm mấy tầng, một đồng đen lỏng ở chỗ đó không khép kín lại mà bao quanh hàn cứng lấy đáy quan tài.
Đến đây, ông ta đã chôn xuống quả mìn thứ nhất, mắt phượng hoàng này có sở hở.
Đáng tiếc là sắp xếp ở Tương Tây đối với ông ta trước sau vẫn là một dấu chấm hỏi, ông ta không tìm được bất kỳ ai để hỏi thăm.
Sau mắt phượng hoàng, ông ta nhận được thông báo, lập tức bị điều qua một công trình bí mật mới.
Côn Lôn.
Sự điều động này quá đột ngột, khoảng cách cũng quá lớn, trước khi đi, Bành Nhất chỉ kịp gặp mặt người liên hệ với mình một lần, báo cho người đó biết chỗ giấu linh phượng hoàng.
Đã biết chỗ giấu rồi cũng không tiện đào lên ngay, thứ nhất là rút dây động rừng, thứ hai là dù sao cũng chưa rõ tung tích của những vật khác, đào lên rồi cũng lại phải tìm chỗ cất giấu, còn chẳng bằng cất giấu luôn ở mắt phượng hoàng, về sau lấy ra cũng không muộn.
Côn Lôn khi đó thuộc quyền sở hữu của Hoàng Đế, đi Côn Lôn tham dự công trình là một việc cực kỳ bí mật, chưa tới nơi thì dù là người tham dự cũng không biết mục đích là để làm gì, bởi vậy nên, kế hoạch của Bành Nhất là ghi lại lộ tuyến dọc đường trước, đến rồi lại nghĩ cách liên hệ với bên ngoài.
Song, kế hoạch này lại không thể thực hiện được.
Nguyên nhân là, họ căn bản không đi trên mặt đất mà phần nhiều là hang động sông ngầm, quanh quanh co co, đến đường cùng thì có quỷ non phụ trách mổ núi thông đường, sau đó thì tới một động ngầm khổng lồ dưới đất, lại thông qua động ngầm này trôi trong lòng đất, trải qua không biết bao nhiêu ngày đêm, đi đến trạm cuối.
Động ngầm khổng lồ này chính là hầm đất trôi nổi, mà trạm cuối chính là vực thẳm trong lòng đất của ruột cong chín khúc.
Kể tới đây, một chiếc xe tải đi ngang qua, kéo theo mùi dầu nồng nặc, ầm ầm rung chuyển làm mặt đường cũng mơ hồ rung theo. Thần Côn dừng lại ở đó, thở dài một hơi, lại uống mấy ngụm nước.
Giang Luyện nhân thể bày tỏ quan tâm đến thương thế của lão: “Bụng chú…chỉ chọc một lỗ thủng nhỏ mà rữa thành như vậy?”
Thần Côn gật đầu.
“Rữa từ khi nào?”
“Từ lúc mở rương ra.”
Vãi chưởng, Giang Luyện hít mạnh một hơi lạnh: Nói cách khác, lúc Thần Côn đón tiếp nhóm người La Nhận, vết thương đã đang không ngừng thối rữa rồi – trước nay mình vẫn luôn tán dóc với Mạnh Thiên Tư là Thần Côn không tâm cơ, dễ lừa gạt, xem ra đều là phán lầm, người thành thật đến lúc giả bộ thì thật không thua bất kỳ ai.
Lại nghĩ, cơ thể đang trong quá trình thối rữa như vậy, Thần Côn khi đó hẳn cũng rất giày vò.
“Vết thương đó…có đau không?”
“Bây giờ thì vẫn ổn, không đau mấy, nếu đau đến chết đi sống lại thì đã sớm bị các cậu phát hiện ra rồi… Nói đến đâu rồi?”
Giang Luyện nghĩ ngợi: “Nói đến, tới được trạm cuối.”
Vô số tâm tư của Thần Côn bị xe tải qua đường cắt đứt lại sợi tiếp sợi, dòng nối dòng, lục tục ráp lại.
“Khi ấy, ngọn núi đó không có ruột cong chín khúc, không có mạch máu băng, thậm chí không có cả cái động không đáy mà cậu thấy – không đáy là sau này làm thông, cũng tức là chúng nó từng bước làm một cuộc giải phẫu vĩ đại dỡ gân hoán cốt từ chân núi lên cho ngọn núi kia. Hơn nữa, đỉnh núi đó còn rất đặc thù, trên núi có người của phe Hoàng Đế trấn thủ.”
Giang Luyện nghe không hiểu.
Thần Côn lườm hắn vẻ ghét bỏ, lại đổi sang một ví dụ thẳng thắn rõ ràng hơn: “Nói thế này đi, tương đương với cậu đào công trình trong lòng đất ngay dưới nhà lầu của kẻ địch.”
Giang Luyện lập tức hiểu ra.
Mẹ nó, quá kích thích rồi: Nửa trên của núi là cơ quan của phe Hoàng Đế, phe Xi Vưu triển khai công trình trong lòng đất, còn một đường lặng lẽ mở lên trên – trận đánh trong đất ngầm thời viễn cổ này thật quá trơn tru.
Có điều…
Hắn hơi thắc mắc: “Ngọn núi này là chỗ nào vậy mà phe Hoàng Đế lại đặc biệt phái người trấn thủ?”
Thần Côn thổn thức: “Cậu cho rằng đó là nơi nào? Đó là thang trời Côn Lôn, là nơi đốt rương, trước đó lượng lớn rương đều được vận chuyển vào lòng núi này thiêu hủy, xương rồng đốt rương không phải là ở đâu cũng có thể thao tác được, phải là ở chỗ này. Sau khi Bành Nhất tìm được rương về, tập hợp được đầy đủ các vật cũng phải quay lại đây mới có thể thiêu hủy.”
Giang Luyện lấy làm khó hiểu: “Là chỗ đốt rương thì tôi hiểu được, đài đá đó không nhỏ, muốn đốt đồ hoàn toàn có thể, nhưng thang trời Côn Lôn rốt cuộc là chỉ cái gì?”
Thần Côn chỉ chỉ vào đầu mình: “Không biết, tin tức tôi tiếp thu được không nói cho tôi biết thang trời là cái gì.”
Được rồi, Giang Luyện cũng không nói leo nhiều: “Chú kể tiếp đi.”
Thần Côn suy nghĩ một lúc lâu mới tiếp lời: “Thế nhưng, chỗ này sở dĩ có người trấn thủ không phải chỉ bởi vì nó là nơi đốt rương mà còn bởi…”
Lão hạ giọng như để phòng bị người khác nghe thấy: “Số xương rồng còn lại được giấu ở ngay đây.”
Xét theo một góc độ nào đó, xương rồng giấu ở đây là hợp lý: Ví nơi đốt rương như bếp nồi thì xương rồng chính là rơm củi, rơm củi gần bếp nồi mới thuận tiện lấy dùng.
Công trình Côn Lôn bắt đầu từ dưới chân ngọn núi này, một mũi tên trúng hai con chim: Thứ nhất, nhân cơ hội tìm xương rồng; thứ hai, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, phe Hoàng Đế làm thế nào cũng không thể ngờ được rằng chúng nó lại thiết lập sào huyệt bí mật nhất ở ngay đây – khi đó, chủ lực của phe Hoàng Đế đã rút về lưu vực sông Hoàng Hà, nơi này cùng lắm chỉ là một trạm canh biên phòng, nhân số trấn thủ chẳng có bao nhiêu, rất dễ giải quyết, đến khi đó, ngoài vỏ là trạm canh của người, trong vỏ đều là người của ta.
Nếu phe Hoàng Đế phái người qua đây kiểm tra thì để tránh tiết lộ bí mật, đến một người giải quyết một người, có điều, cũng chẳng có quá nhiều người được phái tới: Người tộc thần đều đang chuyển biến làm người thường, sống cuộc sống bình thường, trạm canh phòng này ắt sẽ dần dần bị chôn vùi, trở thành bí mật phủ đầy bụi.
Những việc này mãi về sau Bành Nhất mới lần lượt biết đến, bụng núi này như một lồng giam khổng lồ, tất cả mọi người đều không thể liên lạc với bên ngoài, điều duy nhất ông ta có thể làm là đi tìm xương rồng trước một bước.
Cũng may ông ta là một đầu mục, phụ trách đốc thúc lên kế hoạch, có rất nhiều cơ hội do thám, xương rồng còn chưa tìm được, ông ta đã phát hiện ra một người trước.
Huống tổ.
Huống tổ sống được đến giờ cũng không thực sự là bởi ông ta liều mạng làm việc, uốn gối lấy lòng mà là bởi cấp trên thấy ông ta làm thợ thủ công quả thật rất lành nghề, chưa biết chừng đến ngày nào đó lại sử dụng tới nên tạm thời giữ lại cái mạng cho ông ta, có điều cũng chỉ sắp xếp cho ông ta làm những việc lặt vặt hạ đẳng nhất.
Bành Nhất lập tức có ý thức điều Huống tổ tới dưới tay mình, chiếu cố khắp chốn: Người này đương nhiên là không thể tin tưởng tuyệt đối, nhưng có thể lợi dụng được – có người làm chân chạy việc cho, hai bên cùng phối hợp dù sao cũng vẫn tốt hơn là một mình đỡ trái hở phải, lúc cần thiết, lấy ông ta ra làm kẻ chết thay hoặc đá kê chân cũng không phải là không thể.
Huống tổ không rõ ý tưởng, chỉ cho là gặp được quý nhân, đối với Bành Nhất cảm động muốn rơi nước mắt.
Không lâu sau, công trình đã tiếp cận phân đoạn trong núi, theo đó việc tiêu diệt bức cung nhân viên trấn thủ cũng bắt đầu, Bành Nhất đi trước một bước, liên hệ với người quản lý trong số nhân viên trấn thủ, dời xương rồng đi trước, tuy nhiên, cũng chỉ có thể giấu ở trong bụng núi, công trình còn đang tiến hành, người đến người đi, giấu đâu cũng không an toàn, phải thường xuyên dời đông chuyển tây.
…
Giang Luyện đoán được: “Sau đó, ông ta lấy cớ thu xếp xương thú, giấu xương rồng vào tượng băng điêu khắc?”
Thần Côn gật đầu: “Sau khi ruột cong chín khúc đã hình thành được quy mô ban đầu, các bố trí tương quan cũng được triển khai, cái rương không thể để lưu lạc ở bên ngoài, tất nhiên cũng phải giấu ở đây, trong rương cũng chỉ còn lại mấy khúc xương thú đã không còn khí hung.”
“Cậu nhớ lại về vị trí của đài đá kia đi, thực ra nó vừa vặn nằm ở đoạn giữa núi, bên dưới khoét rỗng, đào đến đó thì không đào nữa, một là bởi đài đá là nơi đốt rương, ý nghĩa không tầm thường, hai là bởi nơi đó nhìn lên là ruột núi, nhìn xuống là hầm đất, nói theo cách của ngày nay thì chính là một nơi thuận tiện để quan sát tiến độ công trình.”
Giang Luyện tặc lưỡi: Bành Nhất này chẳng khác nào đông cứng xương rồng dưới mí mắt của vô số người, thực sự lớn mật, song lại giành thắng lợi trong nguy hiểm, trên thân băng một khi đã phủ kín tầng tầng lớp lớp sương dày thì sẽ không ai nhìn được xương bên trong nữa, dù cho người đó có buồn chán quá độ mà gọt băng xúc xương ở đó, vô ý để lộ ra một khúc thì cũng có thể nói đó là xương thú chứ không phải xương rồng.
…
Bố trí trong ruột cong chín khúc này đương nhiên không chỉ có xương thú, trong lúc tạm thời sống trong hầm đất trôi nổi, Bành Nhất đã lần lượt trông thấy tinh nước, tức nhưỡng, thi thể kỳ lân đào từ dưới đất lên đã mục rữa một nửa, cùng với thái tuế.
Đến tận giờ phút này, ông ta mới chợt hiểu rõ được mưu đồ của phe Xi Vưu, những món đồ hợp thành trong rương cũng hiển lộ ý nghĩ sâu xa: Trong đó có túi mật núi, túi mật núi có thể khắc tinh nước, nhưng túi mật núi đã đi đâu rồi?
Ông ta có tin tình báo quan trọng phải gửi ra, lại không có cửa chuyển, tuy nhân viên trấn thủ của phe Hoàng Đế đã bị quét sạch nhưng bởi bí mật trong hầm đất trôi nổi đã thấy được đầu mối nên các loại giám thị và phòng thủ để nghiêm ngặt hơn hẳn, thỉnh thoảng ra khỏi ruột núi thông khí cũng chỉ có thể đi lại trong phạm vi thung lũng, điều duy nhất Bành Nhất có thể làm chính là quan sát thế núi, vẽ bản đồ ghi nhớ, tích lũy nhiều tình báo hơn.
Đồng thời, ông ta cũng nghe được càng lúc càng nhiều tin tức.
—— Nghe nói cấp trên bói quẻ đã nhìn thấy, nuôi thành tinh kỳ lân sẽ là vào rất lâu rất lâu sau đó, nói là “Chẳng phải lông vũ mà bay, chẳng có mặt vẫn có mặt hay chăng”, không ai biết đó là lúc nào.
—— Thời cơ chín muồi, tinh kỳ lân chín sẽ rụng xuống, lúc hầm đất trôi nổi bị nước ngập, tinh kỳ lân cũng sẽ lơ lửng trong nước, nó sẽ tránh người sống, tiếp cận thi thể, dùng thi thể người chết làm mồi có thể câu được nó, có điều, thi thể người thường không thể làm mồi, tinh kỳ lân có thể bị nhét vào miệng người thường nhưng tuyệt sẽ không chủ động đi về phía kẻ đó.
Đến khi đó, nó sẽ men theo miệng người chết chui qua yết hầu, vào cơ thể, khả thi hóa việc sống lại.
Đương nhiên, không thể để tinh kỳ lân được hời “mồi câu”, phải học cách ma nước đối đãi với ô quỷ: dùng thứ gì đó buộc chặt yết hầu mồi câu, làm yết hầu nhỏ đến mức tinh kỳ lân không thể đi qua được, sau đó nặn tinh kỳ lân từ trong yết hầu người chết ra là được.
—— Phòng thủ ở nơi này quả thật là nghiêm ngặt nhất, nhất là con đường đi thông xuống hầm đất trôi nổi, mấy ngày nữa sẽ có một bầy châu chấu đá được chuyển đến, trước khi triệt để thả chúng vào ruột núi, Bành Nhất sẽ chịu trách nhiệm coi sóc chúng, kích thước của thứ này cỡ như châu chấu vậy, thích ăn vật sống, nhưng lúc không được ăn vật sống cũng không bị chết đói, bởi chúng có thể ăn đá, lúc chúng bất động đi ngủ là đá, thức ăn là đá, chết cũng là đá.
—— Trên đời này, có cỏ bị bò dê ăn, cũng có cỏ có thể hút máu nhai thịt, đoạn cuối cùng đi thông tới động không đáy sẽ trồng loài cỏ này.
Có điều, biết được càng nhiều, linh cảm không lành nối tiếp nhau trong lòng Bành Nhất lại càng nặng: Nhiều bí mật như vậy, không nên được tuyên bố ra, trừ phi là tuyên bố cho người chết.
Lúc ruột núi sắp sửa làm xong, quản lý cấp trên gọi Bành Nhất đi, thông báo với ông ta một việc: Khóa mở ruột núi cần có răng lắp, chúng nó thiết lập rương làm răng lắp, dù sao rương cũng phải giấu sâu trong núi, điều này cũng có nghĩa, sau khi ruột núi khóa lại, bên ngoài cũng không có cách nào mở ra.
Mà người bị kẹt trong bụng núi thì sẽ bị đối xử phân biệt: Đám cu li không có giá trị lợi dụng sẽ bị giết ngay tại chỗ, thả vào hầm đất coi như làm phân bón cho thái tuế, mà những người có công, có thân phận thì có thể “thần hồn vào tinh nước”, thi thể để lại sẽ có người chuyên phụ trách tắm rửa hỏa táng – tức nhưỡng đúng là có thể giữ tươi thi thể trong một khoảng thời gian dài, song tinh kỳ lân chín quá lâu, lâu đến mức dùng tức nhưỡng bảo tồn cũng không có nghĩa lý gì.
Quản lý an ủi ông ta, không sao, những điều này đều suy xét xong cả rồi, đến khi đó sẽ có thân xác tươi mới nhất, máu huyết thuần chính nhất cung cấp cho ông ta, chúng nó cũng sẽ cố gắng dự trữ nhiều hàng mẫu nhất có thể, ngộ nhỡ thân xác lựa chọn tối ưu nhất không thích hợp thì cũng sẽ có rất nhiều, rất nhiều thử nghiệm khác.
Sau đó chúc mừng Bành Nhất, nói ông ta là người có công, có thể vào tinh nước, mời ông ta chuẩn bị sẵn sàng tâm lí vĩnh viễn bất tử.
Bành Nhất biểu hiện vô cùng mừng rỡ, nhưng sâu trong lòng, ông ta biết mình không còn lại bao nhiêu thời gian.
Ông ta không thể vào tinh nước, thân xác ông ta sẽ lộ nguyên hình trong khoảnh khắc tắm rửa, lộ ra khuôn mặt đã được đất nặn cải tạo của ông ta, cùng với vết sẹo kéo dài hình chữ “S” nơi ngực bụng.