Xương Rồng Đốt Rương

quyển 3 chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Luyện nhanh chóng lùi về, song hai cô bé liên miên trò chuyện, bước chân đúng là hướng về phía này, mắt thấy hai người sắp rẽ đến cửa đối mặt với hắn, Giang Luyện vội ôm Mạnh Thiên Tư, tránh sang một mặt khác của căn nhà, bên ngoài mặt này cũng chính là tường bao, có thể leo tường rời đi.

Tiếng trò chuyện của hai cô bé gần như ở ngay bên tai.

“Có phải vào xem cô ta không?”

“Không cần đâu, chị Bạch nói cô ta cứng lắm, người thường đốt ba nhang cao đến quá trưa là gục rồi, cô ta đã mười mấy que mà vẫn bình thường, không đến trời tối thì không có hiệu quả. Hơn nữa quỷ non biết ‘phản nhập điên’, em đừng để bị cô ta lừa gạt.”

Giang Luyện thầm thở phào nhẹ nhõm, lòng nói Nghe lời chị Bạch nhóc đi.

Vậy nhưng hai cô bé vẫn chưa đi.

“Chị có thấy cái vòng đeo trên cổ cô ta không? Đẹp ghê đó.”

Vòng cổ?

Giang Luyện thắc mắc cúi đầu, nhìn về phía Mạnh Thiên Tư đang cuộn tròn trong lòng mình, trên cổ cô thật đúng là đeo một chiếc vòng cổ, cũng đúng là rất đẹp, mặt vòng là vàng mài thô thành hình mây trôi tinh xảo, đầu đám mây móc xiên một miếng ngọc bích rung rinh, trong trẻo bóng loáng, nhìn là biết giá trị không nhỏ.

“Cả vòng tay nữa, vòng tay cũng đẹp, nhìn như kim tuyến lấp lánh tỏa sáng trên cổ tay cô ta ấy.”

Ánh mắt Giang Luyện lại rơi xuống cổ tay Mạnh Thiên Tư, không phải nhìn như kim tuyến mà vốn là vài sợi kim tuyến kéo thành tơ, hẳn là cùng bộ với vòng cổ, trên dây đan xen xâu chuỗi những hạt ngọc xanh biếc cực nhỏ, có ánh nắng rọi vào sẽ óng ánh phát sáng.

Hắn nhớ là cô nửa đêm thức dậy rồi xuống tầng, tiện đà bị “bắt cóc”, đi ngủ đeo nhiều trang sức vậy làm gì?

“Không lấy được đâu? Lỡ tỉnh lại rồi cô ta đòi thì sao, sẽ bị chị Bạch biết mất.”

“Đeo thử thì sao? Em chưa từng đeo cái gì đẹp như thế…”

Lời còn chưa dứt, tiếng khóa vang lên lạch cách, hành động cũng thật nhanh, Giang Luyện thầm kêu hỏng bét, còn chưa kịp phản ứng gì, cửa đã bị đẩy ra, mà gần như đồng thời, tiếng con gái chói tai chẳng khác gì còi báo động vang lên: “Chị Bạch!”

Giang Luyện đoán không sai, người trong trại này hầu như là cùng một phe, bên này vừa có tiếng hét, ngoài sân đã nhanh chóng rộ lên tiếng bước chân xen lẫn với tiếng huyên náo…

“Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”

“Là nhà chồng Điền Miêu à?”

“Kim Châu, cháu kêu gì thế?”

May mắn là hai cô bé trong cơn hoảng hốt luống cuống đều đã chạy ra cổng khiến khu nhà này tạm thời vắng tanh. Giang Luyện bế Mạnh Thiên Tư lên, nhanh chóng chui vào một gian phòng ngủ bên mé, đa số phòng ốc nơi này đều xây bằng đá gỗ, hứng sáng rất kém, phòng ngủ này như là của một bà lão. Tất cả bài trí đều cũ kỹ xám xịt, Giang Luyện đẩy Mạnh Thiên Tư vào dưới gầm giường trước rồi cũng chui vào theo nằm thẳng, nằm yên một lúc, đưa tay chỉnh sửa khăn trải giường rủ xuống, lại bày ngay ngắn dép lê đặt dưới mép giường.

Bên ngoài nhao nhao tiếng người, dưới gầm giường lại ẩm ướt yên lặng, Giang Luyện gắng dỏng tai lên nghe xem những người đó nói gì, song tiếng ồn quá hỗn loạn, lại cách tường đá, nghe không rõ ràng, chỉ loáng thoáng phân biệt được có cả giọng Bạch Thủy Tiêu trong đó.

Một lát sau, đám người tản đi, nhưng có tiếng bước chân lộn xộn đi thẳng tới phòng ngủ. Tim Giang Luyện run lên, chỉ sợ đã bị phát hiện hoặc sắp bị phát hiện, lại dịch thêm vào trong.

Xuyên qua viền mép khăn trải giường, hắn trông thấy vài cặp chân phụ nữ nhấc lên hạ xuống, đầu tiên là ngồi vào mép giường, giữa gót giày và viền ống quần lộ ra đoạn mắt cá chân trắng trẻo.

Đây hẳn là Bạch Thủy Tiêu, ba người nghênh diện cô ta, hai người đi giày hoa thiếu nữ phỏng chừng là hai cô bé, một người đi giày rộng vải xanh chắc chắn là bà Điền Miêu.

Giang Luyện nín thở.

Chợt nghe Bạch Thủy Tiêu hỏi: “Chắc chắn lúc ấy cửa đang khóa?”

Có cô bé đáp: “Đang khóa ạ, nhang vẫn đốt nhưng người không thấy đâu.”

“Không thấy từ lúc nào?”

Cô bé kia hơi sợ hãi, im lặng một lúc mới đáp: “Em không biết… Buổi trưa qua đó đổi nhang một lần, bây giờ mặt trời đã sắp xuống núi, không biết là chạy từ lúc nào.”

Bạch Thủy Tiêu vừa tức vừa cuống: “Có phải là có người tới cứu không?”

Lời này hẳn là hỏi bà Điền Miêu, mụ già đáp rất lưỡng lự: “Chắc không phải đâu, không phải cháu nói trên đường đã xử lý rất sạch sẽ, cắt đuôi họ rất dứt khoát à, không thể theo tới được đâu chứ? Hơn nữa, tôi vừa hỏi thử xung quanh rồi, không ai thấy có người lạ, cháu cũng biết nơi này của chúng ta rồi đó, phàm là có người nhìn lạ mặt nhất định sẽ cản lại không cho đi, cả trại đều biết.”

Giang Luyện thầm bội phục mình nhìn xa trông rộng: ẩn nấp là đúng, trại này quả nhiên không bình thường.

Bạch Thủy Tiêu không nhịn được nổi cáu: “Vậy tại sao lại không thấy đâu? Cứ như vậy đột nhiên biến mất?”

Trong giọng bà Điền Miêu có phần rụt rè sợ hãi: “Cô Mạnh này thật không đơn giản, Tiểu Lượng cũng không dám lại gần cô ta, trước nay tôi chỉ biết là có quỷ non chứ họ có bản lĩnh gì, sống bằng cái gì thì đều chưa từng nghe nói đến. Quỷ non này chắc coi như thần núi, cô ta còn trẻ mà đã là thủ lĩnh của họ rồi, có khi nào cô ta…có thể chui xuống đất không?”

Giang Luyện buồn cười, hắn liếc Mạnh Thiên Tư bên cạnh: có thể chui xuống đất được hay không thì không biết nhưng nằm trên mặt đất thì đúng là có đấy.

Bạch Thủy Tiêu cáu nhặng lên: “Bà nói vớ vẩn gì đấy!”

Quát lên vậy nhưng giọng điệu không ổn định, hiển nhiên trong lòng cũng không chắc, bà Điền Miêu bỗng hốt hoảng: “Nhóc Bạch, cô ta chạy đi rồi có khi nào sẽ dẫn người tới trả thù không? Bên cô ta đông người lắm thủ đoạn, chúng ta có nên…tạm tránh đi trước?”

Bạch Thủy Tiêu không tiếp lời, lát sau mới lẩm bẩm: “Không đúng, nếu cô ta thật sự có thể chui xuống đất thì đã sớm chui rồi, hay là có người cứu cô ta, có lẽ người đó thân thủ tốt, vào trại không bị ai phát hiện.”

Yết hầu Giang Luyện khẽ lăn một cái: kiểu bố trí vội vàng này không lừa được bao lâu, sợ nhất là đối phương bình tĩnh lại suy nghĩ.

“Trước trưa người vẫn còn, tuy cháu không trông giữ gian phòng nhưng cháu vẫn luôn ở trong sân, có ai đi vào cháu chắc chắn sẽ biết. Cháu với bà rời đi một lúc, nếu cứu người thì chỉ có thể là vào khoảng thời gian này, nhưng cháu đã để Kim Châu Ngân Châu lại…”

Nói tới đây, giọng đột nhiên vút lên: “Có phải hai đứa lén ra ngoài chơi không?”

Cũng không biết là Kim Châu hay Ngân Châu trả lời: “Không ạ, bọn em chỉ ra ngoài một xíu, nhổ rạ mạch bện chim sẻ chơi, nhưng chúng em vẫn nhìn cổng mà, không có ai đi ra…”

Mép giường nhẹ đi, là Bạch Thủy Tiêu đột nhiên đứng dậy, sau đó là một tiếng chát vang dội: “Phế vật, nhìn cổng thì có ích gì, người ta không biết leo tường đi à?”

Cô bé nhỏ giọng hít mũi, không dám khóc thành tiếng.

Bà Điền Miêu cuống quít giậm chân: “Nhanh lên nhanh lên, còn quan tâm mấy cái này làm gì, Kim Châu Ngân Châu cũng phải đi, quỷ non sao có thể chọc vào được chứ, cháu còn giết người của họ…”

Bạch Thủy Tiêu nghe không vào, vẫn đang tự lẩm bẩm: “Không đúng, bên ngoài người qua người lại, Mạnh Thiên Tư dù không ngất thì khẳng định cũng đã nhũn chân run rẩy rồi, thời gian ngắn như vậy, họ tuyệt đối đi chưa xa!”

Giọng cô ta kích động: “Nói không chừng đang núp trong nhà ai quanh đây, bà Điền Miêu, bà ra ngoài một chuyến, nhờ người ta kiểm tra trong sân trong phòng, bếp biếc, nhà kho, tủ bát, gầm giường…”

Nghe đến hai chữ “gầm giường”, Giang Luyện choáng váng, con ả Bạch Thủy Tiêu này đầu óc xoay chuyển nhanh thật, hiện giờ cô ta đang “đứng sau đèn thì tối”, mới hoài nghi xung quanh chứ còn chưa nghi tới gầm giường nhà mình, nhưng cũng đã manh nha có ý nghĩ đó rồi.

Chợt nghe cũng không biết là bé Châu nào ra vẻ thông minh, giòn giã nói một câu: “Gầm giường ạ? Cái giường này nhà chúng ta gầm cũng rộng lắm đó, có thể giấu người.”

Vừa nói vừa chống tay xuống sàn.

Cách lớp ga giường, Giang Luyện nhìn thân hình gầy nhỏ kia gập eo, ngay giây tiếp theo sẽ thò đầu xuống dưới, căng thẳng tột độ, song cũng nhẹ nhõm: dù sao cũng sắp bị phát hiện, thua người không thua trận, có nên nghiêng người, chống má, mỉm cười chào cô bé đó không? Ít nhất tư thế cũng đẹp mắt…

Đúng lúc đó, bên ngoài vọng vào tiếng rung chuông đinh đinh đang đang, âm thanh đó ban đầu yếu ớt nhưng rất nhanh sau đó mạnh mẽ hơn: lục tục có những tiếng rung chuông khác hùa theo vào, còn xen lẫn một tiếng chiêng đánh “cheng”, rung động tỏa ra bốn phía, hồi lâu không dứt.

Thân hình gầy nhỏ sững lại, đứng vụt dậy, mà bà Điền Miêu cũng như bị giẫm đuôi, suýt nữa nhảy dựng kên: “Nguy rồi! Quỷ non đuổi tới cửa, còn rề rà nữa chỉ sợ không đi được!”

Giang Luyện trực giác không thể là “quỷ non đuổi tới cửa”, đám Mạnh Kình Tùng có giỏi nữa cũng không thể chuẩn xác tới mức này, nhưng hắn cũng mừng vì có chuyện chen ngang này, ít nhất cũng xóa tan nguy cơ mấy giây trước, cho hắn thời gian cứu vãn – tiêu điểm của cả đám quả nhiên dời khỏi “gầm giường”, Bạch Thủy Tiêu hơi nghi ngờ: “Sao có thể đến nhanh vậy chứ, đừng hoảng hốt lung tung, ra xem tình hình trước rồi lại nói.”

Cả đám vừa nói vừa ra ngoài, rất nhanh sau đó đã không còn động tĩnh. Tận dụng thời cơ, Giang Luyện nhanh chóng chui ra ngoài, trong sân trống không, cổng lớn mở nửa, hắn náu mình sau cổng xem xét con đường nhỏ bên ngoài trước, lại thò nửa cái đầu qua tường, mắt đảo quanh, thầm lấy làm mừng rỡ.

Trại này phân bố rải rác trên một dốc núi, nhưng khác hẳn với bất kì một trại nào khác, chung quanh có một tường bao bằng đá cao bằng một người, có thể nhìn ra được là đắp thêm dần từ năm này qua năm khác, càng xuống dưới đáy đá tảng càng cũ, cũng không biết là để phòng gì, nếu nói là phòng dã thú thì những trại khác trong núi cũng chịu nạn này mà, có thấy người ta đắp tường cao vậy đâu.

Cổng trại tất nhiên là mở ở chỗ thấp nhất, căn nhà này của bà Điền Miêu địa thế hơi cao, bởi vậy nên phạm vi tầm mắt nhìn ra ngoài từ đầu tường rất rộng rãi, hắn trông thấy người người túm năm tụ ba đi về phía cổng trại, mà ở cổng trại thì chen chúc một đống – không dám nói là người cả trại đều đã đi ra đó nhưng ít nhất cũng chứng tỏ hiện giờ trại này đang tụ tập phía trước, đằng sau trống vắng, hơn nữa mặt trời đã về tây, cách lúc trời tối chẳng còn bao lâu…

Cơ hội trời ban, muốn chạy trốn thì chính là lúc này! Nếu người tới thực sự là quỷ non, hai bên hội hợp tất nhiên là tốt nhất, nhưng ngộ nhỡ không phải thì sao? Cứ bảo đảm chạy thoát trước rồi nói sau.

Giang Luyện không chút lưỡng lự, chạy lại về phòng, kéo Mạnh Thiên Tư dưới gầm giường ra trước, cô vẫn bất tỉnh nhân sự như cũ, Giang Luyện cõng cô lên lưng, lại dùng thừng quấn một vòng cho cô khỏi chảy xuống, trong lòng tiếc nuối không ai livestream cho hắn: nếu có thể quay lại thành video, đợi đến lúc cô tỉnh lại, thấy hắn tận tâm tận lực nghĩ cách cứu viện như thế mà cảm động, quên hết ân oán khi trước, thắp sáng tình hữu nghị giữa hai người, đến lúc đó mở miệng mượn cô thận châu là nước chảy thành sông.

Hắn nhảy ra khỏi tường bao, dựa theo phương hướng ghi nhớ lúc trước mò mẫm trong trại, lúc nấp lúc đi hướng ra sau núi, may mà dọc đường coi như cũng thuận lợi, lúc rút được một nửa nhìn lại, quả nhiên không giống như quỷ non đánh tới cửa, người tụ tập ở cổng trại đã lục tục trở về, đa số dáng đi đều thong dong.

Thời gian không còn nhiều, Giang Luyện sốt ruột trong lòng, cũng không quan tâm đến cẩn thận núp tránh nữa, co giò bỏ chạy, lúc chạy qua cửa một nhà, chợt nghe trong cửa có người quát lên: “Anh là ai!”

Giang Luyện bị bất ngờ, vô thức dừng bước lại quay đầu.

Chỉ thấy một người đàn ông gầy gò bò nhanh ra cửa, y không có chân, chắc là đã cắt chân, chỉ dựa vào hai tay chống đỡ di chuyển cơ thể, nửa thân trên để trần, xương sườn hằn rõ lên từng vệt lên làn da ngăm đen, nhìn đến là đáng sợ, lúc trước y quát hỏi, trong lòng còn chưa chắc chắn, đợi đến lúc nhìn thấy rõ mặt Giang Luyện, biết là người lạ, sắc mặt chuyển dữ dằn đáng sợ chỉ trong một sát na, đưa tay ra sau hông rút một cái búa nhỏ ra, nện về phía hai người.

Tính tình gì vậy, chưa nói gì đã đánh? Cũng may ném cũng không quá chuẩn xác, Giang Luyện nghiêng người né, không ngờ người đàn ông kia vô cùng hung hãn, vậy mà lại xông thẳng về phía Giang Luyện, vóc người y ngắn hơn người thường một nửa, cánh tay cứng cáp dũng mãnh, đung đưa trái phải, nhanh chẳng thua gì bánh xe – cảnh tượng này quá mức kỳ dị, Giang Luyện bất giác ngẩn người, chỉ trong khoảnh khắc đó, người đàn ông đã gầm rú nhào tới, xem chừng muốn ôm chân hắn.

Giang Luyện thoáng do dự, hơi băn khoăn chuyện động thủ với người tàn tật, nhưng gặp chuyện gấp không có câu nệ, cũng không rảnh mà lo nghĩ nhiều vậy, hắn phóng một cước, đạp cho người nọ ngã lăn, đang định nhìn xem y có bị thương không thì trong cánh cửa một nhà cách đó, có một người phụ nữ ló đầu ra, cũng chính là người phụ nữ trung niên mặc áo hai dây đỏ chân có tật từng thấy trước đó.

Giống hệt người đàn ông kia, ánh mắt ả cũng dữ dằn chỉ trong chớp mắt, vậy mà lại xách xẻng ra, khập khiễng chạy về phía này.

Điên hết rồi à? Trong lòng Giang Luyện khiếp sợ, lại nghĩ đằng nào cũng bại lộ rồi, guồng chân chạy luôn đi.

Bèn xoay người chạy như điên ra sau trại.

Người đàn ông kia xoay người dậy, hai tay nắm chặt thành quyền, điên cuồng đập hai phát xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng leo tới cạnh cửa, nắm lấy một sợi thừng rủ xuống, ra sức rung lên.

Thì ra, cạnh cửa treo một chiếc chuông đổng rỉ sét, trên lưỡi chuông buộc thừng rủ, y kéo rung liên tục như vậy, tiếng đinh đang nhất thời vang lên, rất nhanh sau đó, hai ba chỗ xung quanh đáp lại, đều là những người ở lại giữ nhà, không ra cổng trại hóng, nghe thấy báo hiệu giúp đỡ, xa hơn chút nữa, lại thêm một hai nơi khác gia nhập, âm thanh này nhanh chóng truyền tới đám dân trai túm năm tụm ba dáng đi thong dong.

Từ trên cao nhìn xuống, nhà trại như tranh vẽ, người trên tranh vẽ chợt nghe thấy tiếng động, khựng lại một chớp nhoáng, hệt như dừng hình trong phim điện ảnh.

Sau đó nữa, chỉ trong sát na, người người khắp nơi chuyển động, như sóng trào thủy triều, như điên như dại, đều chạy ầm về đầu nguồn âm thanh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio