Thẩm Phụ nửa ngày không nói chuyện, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất.
Trầm mặc giằng co thật lâu, cậu mở miệng mang theo ý xin lỗi: “Là tớ khiến cậu không vui à?”
Kiều Nguyễn lắc đầu, cố gắng để mình không nhìn cậu.
Cô quá dễ dàng thương cậu.
Cô thấy, Thẩm Phụ tựa như sống trên một thân cây trôi nổi, người không có cảm giác an toàn, ngược lại là cậu mới đúng.
Kiều Nguyễn rời đi mà không trả lời câu hỏi của cậu.
Phía sau không có tiếng động, cậu hẳn là không đuổi theo, Kiều Nguyễn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kỳ thi cuối kỳ kéo dài hai ngày rưỡi.
Lý Nguyệt Minh oán giận đề thi quá khó, Kiều Nguyễn lại không có cảm giác gì, những đề thi đó phần lớn các thầy cô giáo đã giảng qua.
Hai người ngồi ở tiệm trà sữa ngoài cổng trường gọi hai ly trà sữa khoai môn.
Mùa đông uống trà sữa dường như cực kỳ phù hợp.
Biết Kiều Nguyễn đã không thích Thẩm Phụ nữa nên Lý Nguyệt Minh không còn gì băn khoăn.
Đại khái là đứng cùng một trận tuyến với Kiều Nguyễn, nhắc tới Thẩm Phụ còn mang theo chút khinh thường: “Cậu biết tại sao dạo trước Thẩm Phụ không tới trường không?”
Trà sữa hơi nóng, Kiều Nguyễn đặt ở lòng bàn tay ủ ấm.
“Tại sao?”
“Cậu còn nhớ đám lưu manh lần trước chặn đường Tô Dao Nguyệt không, cậu ấy đánh bọn chúng một trận, còn rất nghiêm trọng, phải nằm viện nửa tháng, nghe nói sau khi bình phục sẽ có hậu di chứng, xương bánh chè gần như vỡ nát.”
Cô cũng là nghe ba cô nói, chi tiết cụ thể không rõ lắm.
Nhưng nghĩ đến Thẩm Phụ vì Tô Dao Nguyệt kia làm nhiều như vậy, cô lại cảm thấy may mắn thay cho Kiều Nguyễn, may mà cô ấy đã không thích cậu ta nữa.
Tay nắm ống hút của Kiều Nguyễn dừng một chút, cô xé bỏ lớp giấy bọc bên ngoài cắm vào cốc.
Cô không mở miệng.
Nghi hoặc hay quan tâm, tất cả những thứ này cô đều nhịn xuống.
Dù sao cũng không liên quan đến cô.
Hương vị cuối năm ở Phái Thành rất nồng đậm, người nơi đây thật sự rất coi trọng những ngày lễ này.
Qua năm mới xong là thăm người thân, Kiều Nguyễn ở bên này không có thân thích, cho nên lược bớt được bước này.
Kiều Nguyễn gọi điện thoại cho bà nội chúc tết.
Bà không hề chanh chua giống như trước kia, thậm chí còn bắt đầu quan tâm thân thể Kiều Nguyễn.
Kiều Nguyễn khi còn nhỏ vẫn luôn hâm mộ các bạn học, bọn họ lúc ăn tết có quần áo mới, còn có tiền mừng tuổi.
Một việc rất bình thường trong mắt người khác nhưng đối với Kiều Nguyễn mà nói lại là một loại xa vời hy vọng.
Nhưng mà hiện tại, cô cũng không cảm thấy chính mình có được bao nhiêu yêu thương.
Bà nội cứ mãi lời trong lời ngoài nhắc nhở cô trở về tẫn hiếu.
Hình như Kiều Nguyễn bắt đầu thích nghĩ xấu cho người khác.
——
Cho dù là tết, Hạ Y Nhiên cũng phải đi khám thai.
Bác sĩ nói dự tính sinh vào khoảng tháng sáu.
Chú Mã đi cùng với bà.
Lý Nguyệt Minh gửi tin nhắn cho cô vào lúc giờ chiều, nói ra đê xem pháo hoa.
Phái Thành là thành phố cấm châm cấm phóng, nhưng Tết Âm Lịch cũng có ngoại lệ.
Kiều Nguyễn nhìn thấy pháo hoa nhiều nhất là trong hôn lễ của người khác.
Các cô hẹn nhau ở hiệu sách hay đi, Lý Nguyệt Minh cầm hai ly trà sữa ngồi ở bên trong chờ cô.
Nhìn thấy Kiều Nguyễn, cô ấy từ bên trong ra, dậm dậm chân: “Hôm nay lạnh quá.”
Nửa khuôn mặt của Kiều Nguyễn bị khăn quàng cổ che khuất, cô cầm trà sữa Lý Nguyệt Minh đưa cho, khi nói chuyện nghe có vẻ nghẹt mũi: “Lạnh thật.”
Lý Nguyệt Minh hỏi cô: “Bị cảm à?”
“Chắc là hôm qua bị cảm lạnh, tớ vừa uống thuốc xong, đỡ hơn nhiều rồi.”
Lý Nguyệt Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy được.”
Sau đó bắt đầu oán giận Lý Thận không phải thứ tốt.
“Tớ bảo nó đưa tớ đi vậy mà nó lại nói muốn đi hẹn hò.”
Kiều Nguyễn yên lặng nghe.
Tới đê, bên đó có rất nhiều người, thậm chí còn có khá nhiều người bày quán bán mấy đồ lặt vặt.
Lý Nguyệt Minh mua hai cái tai thỏ phát sáng rồi đeo lên cho Kiều Nguyễn.
Pháo hoa nổ tung trên bầu trời, ồn ào đến mức căn bản không nghe thấy đối phương nói cái gì.
Còn có ném vòng, Lý Nguyệt Minh mua hai mươi đồng tiền, cô bảo Kiều Nguyễn ném, Kiều Nguyễn lắc đầu: “Trời tối quá, tớ bị cận thị, nhìn không rõ.”
Lý Nguyệt Minh cười cô: “Chơi chơi mà thôi, lại không phải một hai phải ném trúng, lòng hiếu thắng của cậu quá mạnh.”
Kiều Nguyễn cũng cười.
Lý Nguyệt Minh cuối cùng không miễn cưỡng cô, tự mình đứng ở kia ném.
Người nhiều quá, Kiều Nguyễn lui lui về phía sau, tới chỗ có tầm nhìn trống trải hơn một chút cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thẩm Phụ ngay lúc này xuất hiện, cũng đeo tai thỏ giống cô.
Nhưng của cậu không phát sáng, có lẽ đối với cậu mà nói, đeo mấy cái này đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, huống chi là bật nó sáng lên.
Đối với việc gặp cô ở đây, Thẩm Phụ lại không cảm thấy ngoài ý muốn: “Có một mình cậu thôi à, Nguyệt Minh đâu?”
Kiều Nguyễn thần sắc né tránh: “Ở bên trong ném vòng.”
Thẩm Phụ cười cười: “Thế à.”
Dưới bóng đêm ảm đạm, cậu không chút nào che giấu nhìn Kiều Nguyễn.
Nụ cười trên khóe môi cậu giống hệt như trước đây, lại tựa như không quá giống.
Kiều Nguyễn không phân biệt được, đến cả câu kết thúc câu chuyện cũng không có đã rời đi.
Thẩm Phụ nếu xuất hiện ở chỗ này thì Tô Dao Nguyệt nhất định cũng ở gần đó.
Tình cảm của cô với Thẩm Phụ vẫn như cũ không giảm bớt, cho nên cô không dám nhìn cảnh tượng như vậy, cô cảm thấy có lẽ mình sẽ khóc mất.
Lý Nguyệt Minh ném xong mười cái, cái gì cũng không trúng, lại mua thêm cái.
Vẫn vậy không thu hoạch được gì, có thể là ông chủ thấy cô ấy thật sự quá đáng thương, nên tặng cô một cái bể cá.
Cô ấy thở dài, nói về sau không bao giờ ném vòng nữa, mấy người đang vây xem ở đó đều đang cười cô ấy.
Nói xong câu đó, cảm xúc của Lý Nguyệt Minh một giây đã khôi phục, lôi kéo Kiều Nguyễn đi xem pháo hoa.
Kiều Nguyễn nhìn pháo hoa trên bầu trời, lại nhìn Lý Nguyệt Minh.
Cô đột nhiên cảm thấy, thật ra không có gì là không qua được.
Cô hiện tại đã hạnh phúc hơn trước rất nhiều rồi.
—
Nghỉ đông trôi qua rất nhanh, ngày đầu tiên quay lại trường, phòng học cực kỳ náo nhiệt.
Hơn một tháng không gặp, mọi người dường như đều rất hưng phấn, đuổi nhau đùa giỡn trong lớp.
Kiều Nguyễn chép thời khóa biểu lên bảng đen, có người đi qua bục giảng, lúc đi qua khẽ đụng vào cô một cái.
Kiều Nguyễn theo bản năng quay đầu lại, sau đó nhìn thấy Giang Diễn.
Một tháng không gặp, tóc cậu hơi dài hơn một chút, thậm chí còn nhuộm màu.
Thấy Kiều Nguyễn nhìn chằm chằm mình thì cậu khẽ hất hàm, cà lơ phất phơ cười nói: “Xin lỗi nha.”
Nghe không ra nửa phần ý muốn xin lỗi.
Kiều Nguyễn không để ý đến cậu, viết xong một chữ cuối cùng rồi trở lại chỗ ngồi.
Lý Nguyệt Minh gửi tin nhắn cho Kiều Nguyễn.
Lý Nguyệt Minh: 【 Má, Giang Diễn quá bá cháy, trường học không cho nhuộm tóc mà cậu ta còn nhuộm cái màu xanh khói như vậy, màu nổi bật thế không sợ bị túm ra làm tấm gương điển hình à】
Kiều Nguyễn không phải rất muốn bàn luận về Giang Diễn, bốn chữ rất ngắn gọn để kết thúc đề tài này.
Kiều Nguyễn: 【 Tớ cũng không biết. 】
May mà Lý Nguyệt Minh không tiếp tục thảo luận về Giang Diễn.
Buổi sáng không phải học, chỉ đến Phòng Giáo Vụ lấy sách, Lý Nguyệt Minh kéo Kiều Nguyễn ra ngoài, thở ngắn than dài: “Lại bắt đầu địa ngục học hành.”
Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm của Phái Thành, nơi này tỉ lệ học lên mỗi năm đều đứng đầu Phái Thành.
Cho nên ngày thường quản cũng rất nghiêm.
Kiều Nguyễn đi xuống lầu, cô thấy Thẩm Phụ, cậu mặc đồng phục, sắc mặt có chút tái nhợt, hẳn là ốm rồi.
Nhưng khi đối mặt với người khác, trên mặt cậu vẫn là nụ cười dịu dàng như trước.
Tình yêu đối với cậu dường như đã thay đổi, chỉ còn lại có đau lòng.
Thẩm Phụ kỳ thật cũng rất đáng thương.
Có lẽ, có lẽ sự dịu dàng của cậu là cậu trong lúc vô thức lấy lòng người khác.
Cái này hẳn là tổn thương do gia đình mang đến, nó so với bệnh của cậu còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Sau khi lấy được tiền lương dạy thêm, Kiều Nguyễn trước tiên đi tìm Giang Diễn, trả tiền cho cậu.
Còn không quên kèm theo một câu cảm ơn.
Cậu cau mày, duỗi tay thăm dò cái trán cô: “Không sốt mà.”
Như là không hiểu hành động cô.
Kiều Nguyễn chán ghét việc bị cậu đụng vào, lui về phía sau một bước, đặt tiền lên trên bàn học của cậu.
Sau đó xoay người rời đi.
Giang Diễn đuổi theo: “Ý gì đấy, muốn mua đêm đầu của tôi à?”
Kiều Nguyễn cuối cùng cũng có chút phản ứng, cô ngước mắt nhìn cậu, trong mắt tràn đầy chán ghét.
Giang Diễn bị cô nhìn đến phiền, kéo mũ áo khoác của cô lại che đầu cô đi.
“Không muốn mua thì đưa tiền làm gì.”
Cậu nhét tiền vào trong túi áo khoác của Kiều Nguyễn: “Nếu thật sự muốn mua, nói một tiếng là được, không cần đưa tiền.”
Kiều Nguyễn rời đi, cô không muốn có bất cứ quan hệ gì với hạng người hạ lưu này.
———–
Một năm này trôi qua thật nhanh, trôi qua trong các bài thi bất tận, căn bản không có thời gian cho người ta thở dốc.
Hạ Y Nhiên sinh một bé trai, đặt tên là Mã Vị Hi, tương lai hy vọng.
Là tương lai mà mẹ và chú Mã hy vọng.
Vì muốn cho cho đứa em trai này được sống trong môi trường tốt, bọn họ dọn nhà.
Dọn đến căn nhà ngẩng đầu có thể thấy một khoảng lớn không trung, mở cửa sổ ra không phải là mảng tường bị dầu mỡ hun đến đen kịt của nhà đối diện, trời mưa không cần lo lắng cống thoát nước tắc nghẽn.
Sau rất nhiều năm mất ba, Kiều Nguyễn rốt cuộc đến cả mẹ cũng không còn.
Tiết tự học buổi tối của lớp nhiều hơn một tiết, mỗi ngày giờ mới tan học.
Dựa theo truyền thống của Nhất Trung, lớp sẽ một lần nữa phân ban.
Kiều Nguyễn bị phân sang lớp .
Thẩm Phụ cũng học lớp này.
Cô cầm cặp sách đi vào, chủ nhiệm lớp để riêng cho cô một vị trí ở hàng trước.
Vừa vặn ngay trước Thẩm Phụ.
Cậu đại khái đã sớm biết cô sẽ chuyển tới lớp bọn họ, trên mặt cũng không có thần sắc kinh ngạc gì.
Phải nói, Thẩm Phụ người này vốn là như thế, cậu luôn gợn sóng bất kinh.
Giống như không có chuyện gì có thể lay động cảm xúc của cậu.
——
Dạo này tan học về nhà luôn có cảm giác bị ai đi theo, loại trực giác này vẫn luôn liên tục đến tận tuần thứ hai.
Kiều Nguyễn đi đến chỗ ngoặt trốn, chờ tiếng bước chân đến gần cô mới trộm nhìn thoáng qua.
Thẩm Phụ hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, cậu không có chút quẫn bách nào khi bị phát hiện, ngược lại tươi cười bình tĩnh chào hỏi với cô.
Kiều Nguyễn chần chờ một lát, đi ra ngoài: “Mấy ngày nay là cậu đi theo tớ à?”
Thẩm Phụ không phủ nhận: “Muộn rồi, cậu là con gái đi đêm một mình, tớ không yên tâm.”
Kiều Nguyễn hơi mím môi, cự tuyệt ý tốt của cậu: “Cũng không xa, hơn nữa con đường này vẫn luôn có người.”
Thẩm Phụ cười nói: “Vậy cũng phải để tớ nhìn cậu bình an về đến nhà.”
Cậu vẫn luôn rất dễ nói chuyện, nhưng chuyện này lại không có một chút thoái nhượng.
Cậu dùng ngữ khí nhỏ nhẹ nhất, làm chuyện cường ngạnh nhất.
Đường không phải của nhà cô, Kiều Nguyễn cũng không tư cách không cho cậu đi.
Cuối cùng cũng tùy cậu.
Vì thế mỗi ngày sau tiết tự học buổi tối, cô đi phía trước, Thẩm Phụ theo sau.
Những ngày tháng như vậy giằng co thật lâu.
Giống như toàn bộ lớp của cô đều trôi qua như thế.
Đại đa số thời điểm là bọn họ trầm mặc.
Chỉ có ngẫu nhiên, ngẫu nhiên Thẩm Phụ sẽ chủ động nói chuyện với cô.
“Tớ muốn sửa tên, cậu có thể giúp tớ lấy một cái không?”
Cậu ôn nhu hỏi ra vấn đề này, những cơn gió man mát mùa hè dường như cũng phải kém cậu.
Kiều Nguyễn không dám nhìn cậu.
Sợ rằng chỉ là bốn mắt nhìn nhau thôi cũng có thể khiến cho tường thành cô vất vả xây lên sẽ đổ sụp.
Cô không muốn liên quan, không hứng thú có lệ cho qua đi: “Tùy tiện đi.”
Thẩm Phụ lại nghiêm túc rũ mắt: “Tùy Tiện à.”