Sau khi Thẩm Phụ hong khô quần áo ra ngoài, Kiều Nguyễn đang đeo tai nghe nghe điện thoại, bên kia cũng không biết đang nói cái gì, cô thật lâu mới đáp lại.
“Giáo sư, ngài thật sự không cần lo lắng cho em, em còn chưa nghĩ tới những chuyện xa xôi như vậy.”
Lại là một khoảng thời gian trầm mặc rất dài.
Trên mặt cô treo lên nụ cười bất đắc dĩ: “Ý em là trong thời gian ngắn em không có suy nghĩ này, vẫn muốn coi công việc là trọng tâm.”
“Em biết thầy quan tâm em, nhưng……” Lời của cô hẳn là đột nhiên bị đánh gãy, đột nhiên im bặt.
Cuối cùng cô như thỏa hiệp, gật gật đầu: “Em sẽ đi gặp mặt.”
Như thế, giáo sư mới bằng lòng cúp điện thoại.
Kiều Nguyễn bỏ tai nghe, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Thẩm Phụ từ bên trong ra.
Hai nút áo trên cùng của sơ mi không cài, cổ áo tùy ý để mở, thậm chí còn có thể thấy một nửa xương quai xanh.
Đường cong không mềm mại như của con gái mà ngược lại mang theo một chút mạnh mẽ.
Áo khoác vắt trên cánh tay được anh không nhanh không chậm mặc vào, anh cười quan tâm cô: “Vừa nãy là điện thoại của ai vậy?”
Kiều Nguyễn khóa màn hình điện thoại, một lần nữa thả lại trong ngăn kéo, có vẻ như không muốn trả lời câu hỏi của anh.
Thẩm Phụ an tĩnh ngồi ở một bên, nhìn cô, trên mặt mang ý cười.
Kiều Nguyễn rũ mắt: “Giáo sư gọi tới.”
Anh gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng, thật ra vừa rồi anh đã nghe được cô gọi đối phương là giáo sư.
Anh tò mò không phải cái này.
“Giáo sư nói tuổi của em cũng không nhỏ, giới thiệu cho em một đối tượng xem mắt, ngày mai đi gặp mặt.”
Cái này, Thẩm Phụ cũng đoán được.
Bàn làm việc vừa được dọn dẹp, mới một hồi lại rối loạn như cũ.
Thẩm Phụ tiếp tục giúp cô sửa soạn lại: “Vậy em muốn đi không?”
“Không có gì muốn đi hay không muốn đi, em đã đồng ý, nếu thích hợp, em cũng sẽ không phản đối.”
Động tác trên tay có chút tạm dừng, anh rũ mắt cười nhạt: “Có nói bao nhiêu tuổi không?”
“Chắc là hơn , sư huynh cùng hệ.”
“Trước đây đã gặp rồi à?”
Kiều Nguyễn lắc đầu: “Mới từ nước ngoài trở về.”
Thẩm Phụ cắm một quyển sách cuối cùng vào giá sách, phảng phất như dùng góc nhìn trưởng bối khuyên nhủ cô: “A Nguyễn, tìm người cùng ngành không tốt.”
Bởi vì nguyên nhân công việc mà Kiều Nguyễn ăn cơm không quá quy luật, để bảo trì thể lực, trong túi cô có để một ít điểm tâm ngọt.
Cô cắn một miếng chocolate: “Em không có kiêng dè quá lớn về cái này.”
Đầu ngón tay Thẩm Phụ giật giật: “Vậy em kiêng dè cái gì?”
Cô không cần thiên vị, thứ cô muốn chính là độc nhất vô nhị.
Nhưng cô không nói gì cả, chỉ lắc đầu: “Không có kiêng dè gì, hợp duyên là được.”
“A Nguyễn, em không thể như vậy.”
Anh đứng, cô ngồi, chênh lệch chiều cao vốn đã cách xa, càng đừng nói là tư thế hiện tại.
Kiều Nguyễn không muốn ngẩng đầu nói chuyện với anh, nhưng Thẩm Phụ nguyện ý.
Anh ngồi xổm xuống, nhìn vào đôi mắt cô: “Kết hôn là chuyện cả đời, em không thể bởi vì đến tuổi rồi mà tạm chấp nhận.”
“Em không có tạm chấp nhận, em chỉ là không muốn đặt quá lớn tinh lực vào chuyện này thôi.” Cô nói với Thẩm Phụ: “Tình yêu, hôn nhân, với em không phải là vị trí số một.”
Thẩm Phụ thật lâu sau không mở miệng, anh cảm giác yết hầu như của mình như dính một tầng keo nước.
Anh hỏi: “Là tại anh sao?”
Kiều Nguyễn không trả lời anh.
Nhưng Thẩm Phụ đã đoán được đáp án.
Đúng.
Là bởi vì anh.
Là tự tay anh phá hủy khát vọng hôn nhân và tình yêu vốn nên có của một cô gái.
Kiều Nguyễn toàn tâm toàn ý vào công việc không biết Thẩm Phụ rời đi lúc nào.
Cô cũng hoàn toàn không để ý, dọn dẹp đồ đạc xong chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy, tờ giấy được chìa khóa xe đè lên.
【 Lái xe của anh về đi, con gái buổi tối gọi xe không an toàn. 】
Chữ viết của anh hình như thay đổi một chút, trước kia mạnh mẽ hữu lực, bây giờ có chút giống cuồng thảo tiêu sái tùy ý.
Đây có phải là bệnh chung sau khi làm bác sĩ không.
Vẫn rất đẹp, nếu được đóng khung trong những bức tranh của anh ấy thì có lẽ giá trị nghệ thuật sẽ càng cao.
Thật ra Thẩm Phụ là một người rất có thiên phú nghệ thuật.
Kiều Nguyễn từng xem qua tranh của anh.
Lúc ấy anh mới học cấp ba nhưng trình độ quốc hoạ cũng đã rất xuất sắc.
Nhưng anh không phải kiểu người để ý đến tài hoa của mình.
Anh cũng không đi theo con đường này, thậm chí còn không tiếp tục vẽ tranh.
Kiều Nguyễn vo tờ giấy thành một cục tròn chuẩn bị ném vào thùng rác, tay vừa nâng lên, chần chừ thật lâu, cuối cùng vẫn buông xuống.
Cô thật cẩn thận mở tờ giấy ra, đặt lên bàn vuốt cho bằng.
Cô rất chán ghét chính mình như vậy, rõ ràng đã quyết định, vậy mà lại lần nữa mềm lòng.
——-
Những ngày sau đó, Thẩm Phụ không tiếp tục đến tìm Kiều Nguyễn.
Trần Giáng mỗi lần nhắc tới anh, ngữ khí nói chuyện đều không quá thân thiện: “Thật là phí hoài gương mặt đó, mấy tiểu muội muội các em có phải đều thích kiểu đàn ông nhìn văn tĩnh nho nhã, kỳ thật lại cực kỳ dối trá không?”
Kiều Nguyễn bẻ ngón tay đang chỉ vào mình sang một hướng khác: “Đừng tính cả em vào.”
Trần Giáng nghe cô nói như vậy, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Anh xem lần trước em bảo vệ anh ta như vậy còn tưởng rằng em cũng thích anh ta.”
Kiều Nguyễn không nói tiếp, cắn miếng bánh bao, đang cúi đầu trả lời tin nhắn của Lý Nguyệt Minh.
Trần Giáng thò đầu lại: “Xem cái gì mà nghiêm túc thế.”
Anh nhìn thấy hai chữ Nguyệt Minh.
“Bạn em à?”
Kiều Nguyễn trả lời xong tin nhắn, ngẩng đầu: “Ừm.”
Cô nhìn Trần Giáng, quay lại đề tài lúc nãy: “Thẩm Phụ không dối trá.”
Trần Giáng nhăn mày lại: “Còn nói không thích, lại bảo vệ rồi.”
“Em không bảo vệ anh ấy, việc nào ra việc đó mà thôi.”
Trần Giáng nói: “Anh ta ở trước mặt bọn anh và trước mặt em hoàn toàn là hai người khác biệt.”
Kiều Nguyễn lắc lắc đầu.
Trần Giáng hỏi cô: “Em lắc đầu làm gì?”
Kiều Nguyễn ra vẻ thất vọng: “Không thể tưởng được anh thế mà lại là người ghen tị như vậy, ba ba cảm thấy rất thất vọng.”
Trần Giáng tức đến mức đến bóp vai cô.
Kiều Nguyễn sợ ngứa, đặc biệt là bả vai, cô cười trốn sang bên cạnh.
Ánh mắt Trần Giáng chạm vào mắt Thẩm Phụ đứng ở ngoài. Người đàn ông mặt mày âm trầm, mang theo hàn ý dày đặc, phảng phất như dã thú trong rừng rậm, mà Trần Giáng, là gia cầm đang chờ bị anh cắn đứt cổ.
Trần Giáng bị dọa tới rồi, như người bị phạt đứng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tài liệu trên bàn bởi vì vừa rồi đùa giỡn mà rơi trên mặt đất, Kiều Nguyễn ngồi xổm xuống nhặt.
Một đôi tay không thuộc về nơi này nhặt lấy tài liệu đưa cho cô.
Khớp xương rõ ràng, nhỏ dài trắng nõn.
Chỗ ngón tay có một nốt ruồi màu nâu.
Kiều Nguyễn ngước mắt, Thẩm Phụ tươi cười dịu dàng trêu chọc cô: “Càng lớn càng hoạt bát hơn rồi.”
Kiều Nguyễn theo bản năng nhìn thoáng qua Trần Giáng đang vội vàng trốn đi, lại dịch tầm mắt về, nhận tài liệu trong tay anh: “Anh tới khi nào thế?”
Anh đứng lên: “Vừa tới.”
Kiều Nguyễn gật đầu, bỏ tài liệu đã được sửa sang lại vào túi.
Thẩm Phụ sẽ định kỳ tái khám cho những người có bệnh tâm lý.
Nhưng cái này cần người bệnh tự mình đến bệnh viện.
Anh chủ động tới tìm bệnh nhân, đại khái là bởi vì bị lãnh đạo nhờ vả.
Kiều Nguyễn nghĩ vậy.
Thẩm Phụ bận việc, anh đi vào không bao lâu, Kiều Nguyễn cũng thay quần áo thực nghiệm, vào phòng thí nghiệm.
Hôm nay cô và Trần Giáng cùng nhau chỉ đạo kỹ thuật viên sơ cấp hoàn thành thực nghiệm.
Trần Giáng cảm thấy Thẩm Phụ người kia đã không tính là sói đội lốt cừu, anh ta bên ngoài cũng là sói, chẳng qua ở trước mặt Kiều Nguyễn sẽ ngụy trang một chút mà thôi.
Anh càng nghĩ càng cảm thấy Thẩm Phụ này không được.
Biết Kiều Nguyễn thích kiểu nào liền cố ý giả dạng làm dáng vẻ đó trước mặt cô.
Đây rõ ràng là tra nam.
Vừa là đồng nghiệp vừa là bạn bè, Trần Giáng không thể trơ mắt nhìn Kiều Nguyễn nhảy vào hố lửa.
Nhưng Kiều Nguyễn bị hồ ly tinh kia mê hoặc thật sự quá mức nghiêm trọng, cho nên Trần Giáng quyết định tự mình ra trận.
Giúp cô nhận rõ bộ mặt thật của tra nam này.
Lúc thực nghiệm kết thúc còn chưa muộn lắm.
Giống như Trần Giáng nghĩ, Thẩm Phụ còn chưa đi.
Có người đến hỏi anh liều lượng sử dụng thuốc, anh dùng bút viết xuống hộp thuốc.
“Trước khi đi ngủ, ngày một viên.”
Người kia nói lời cảm ơn với anh: “Cảm ơn bác sĩ Thẩm.”
Anh chỉ khẽ gật đầu, không nói chuyện.
Người nọ đi rồi, Thẩm Phụ dịch tầm mắt qua, Trần Giáng từ bên trong ra trước, trên mặt Thẩm Phụ không có biểu tình gì.
Kiều Nguyễn cởi bỏ găng tay, cô hơi buồn ngủ.
Lúc đi đường cứ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.
Cho đến khi nhìn thấy Kiều Nguyễn, trên mặt Thẩm Phụ mới có ý cười.
Anh đi tới, trong tay cầm theo một cái túi giấy.
“Sữa đậu nành em thích.”
Kiều Nguyễn tỉnh luôn: “Anh còn chưa về à?”
Anh gật đầu: “Bệnh nhân kia của anh cũng làm thực nghiệm, anh phải đợi một chút.”
Kiều Nguyễn nhìn bầu trời đã tối đen, đêm mùa đông luôn rất dài, cho dù hiện tại còn chưa đến giờ.
“Vậy anh về trước đi.”
Cô cởi trang phục thực nghiệm ngoài cùng ra rồi vào phòng thay quần áo.
Khi thân ảnh cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, nụ cười trên mặt Thẩm Phụ cũng dần dần tan biến.
Trần Giáng mở chức năng ghi âm của điện thoại, lén đặt ở phía sau.
Anh chào hỏi với Thẩm Phụ: “Bác sĩ Thẩm, anh ăn cơm chưa?”
Thẩm Phụ không nhìn anh, cũng không nói chuyện.
Trần Giáng không bị ảnh hưởng bởi sự lạnh nhạt của anh: “Bác sĩ Thẩm, tự đáy lòng tôi khuyên anh một câu, tìm bạn gái thật sự không cần thiết phải tìm ở phòng thí nghiệm tìm của chúng tôi, học vật lý cũng chả có thời gian yêu đương gì, bạn trai còn không quan trọng bằng kết quả thực nghiệm đâu.”
Thẩm Phụ ngồi xuống ghế, tầm mắt một khắc cũng không rời khỏi cánh cửa Kiều Nguyễn vừa mới tiến vào kia.
Trong lòng Trần Giáng chửi thầm một câu nhưng trên mặt vẫn cười tươi như hoa: “Hơn nữa ngày mai Kiều Nguyễn phải đi xem mắt, đối phương là cao tài sinh, lớn lên còn đẹp trai, đồng môn với Kiều Nguyễn, tôi cảm thấy anh hẳn là không có cơ hội.”
Thẩm Phụ nghe câu sau thì có chút phản ứng.
Ngón tay thon dài không theo quy luật gõ vào tay vịn ghế dựa, rồi sau đó thong thả đứng dậy.
Anh cao hơn Trần Giáng nửa cái đầu, khi nhìn anh ta thì phải cúi đầu.
Trần Giáng tuy rằng rất sợ, nhưng hiện tại cũng cảm thấy rất may mắn mình đã chọc tức được anh ta, khiến anh ta lộ ra gương mặt thật.
Đến lúc đó Kiều Nguyễn thấy, tự nhiên sẽ tin tưởng lời mình nói.
Thẩm Phụ chỉ đạm mạc nhìn anh một cái, sau đó đẩy anh ra.
Lực không phải rất mạnh, nhưng Trần Giáng trường kỳ ngâm mình ở phòng thí nghiệm, lại thiếu rèn luyện nên không chịu nổi cái đẩy này của anh, lảo đảo vài bước sang bên cạnh.
Thẩm Phụ vòng qua anh, cầm lấy cái điện thoại đặt ở trên bàn.
Màn hình hiển thị đã ghi âm mười mấy phút.
Anh nhẹ nhàng cười cười, buông tay, di động rơi trên mặt đất.
Từ độ cao này, điện thoại chỉ vỡ màn hình.
Trần Giáng thấy thế, nhẹ nhàng thở ra.
May chỉ là vỡ màn hình.
Anh còn chưa thở phào được mấy giây, Thẩm Phụ đã tàn nhẫn nhấc chân dẫm mấy cái, chậm rãi nghiền nát.
Cho đến khi chia năm xẻ bảy anh mới dừng lại.
Anh mỉm cười cảnh cáo Trần Giáng: “Cái miệng này nếu anh không muốn nữa thì có thể nói ra.”
Sau đó lễ phép dò hỏi tài khoản Alipay của Trần Giáng, chuyển tiền mua điện thoại di động qua.
Anh chuyển hai vạn.
—
Kiều Nguyễn thay quần áo xong ra ngoài thì Trần Giáng đã không thấy đâu, chỉ có Thẩm Phụ chờ ở đó.
Anh dựa tường ngồi, đầu chống tường giống như ngủ rồi.
Đường cong cổ bởi vì động tác ngẩng đầu mà kéo căng một đường đến xương quai xanh.
Đèn trong văn phòng quá sáng, Kiều Nguyễn thậm chí có thể thấy rõ hướng đi của những mạch máu
Màu xanh lá dưới làn da trắng lạnh lẽo nhảy lên.
“Thẩm Phụ.”
Cô gọi tên anh.
Anh mở to mắt, đáy mắt tràn đầy tơ máu hồng, nhìn thấy Kiều Nguyễn, anh lại xem thời gian trên đồng hồ.
Không còn sớm nữa.
Vì thế đứng dậy: “Anh đưa em về.”
Đột nhiên đứng dậy khiến máu lên não không kịp khiến Thẩm Phụ có cảm giác choáng váng ngắn ngủi.
Anh lảo đảo vài cái, Kiều Nguyễn vội vàng đi qua dìu anh, tay bắt lấy cánh tay anh.
Cảm nhận xúc cảm ấm áp mềm mại nơi cánh tay, Thẩm Phụ rũ mắt, trong mắt dần dần hiện ra một mạt hồng hồng.
Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng: “A Nguyễn.”