“Em biết rồi, cảm ơn anh.”
Kiều Nguyễn nói lời cảm ơn với anh, cảm ơn anh đã nhắc nhở.
Sau đó cũng không quay đầu lại, quẹt thẻ vào tàu điện ngầm.
Thẩm Phụ không vội vã rời đi mà đứng ở đó nhìn theo bóng dáng cô.
A Nguyễn của anh, từ đầu đến cuối một lần cũng không quay đầu lại.
Cho đến khi thân ảnh cô biến mất ở phía cuối thang cuốn, Thẩm Phụ mới rũ mắt cười nhẹ.
Cuộc đời của anh hình như vẫn luôn như vậy.
Bị vứt bỏ, lại ngắn ngủi được nhặt lên, chờ anh khó khăn lắm mới nhìn thấy một tia sáng trong những ngày tăm tối, sau đó lại lần nữa bị vứt bỏ.
Thật ra anh đã sớm thành thói quen.
Anh không ngại bị vứt bỏ vài lần nữa, nhưng tiền đề là, Kiều Nguyễn nguyện ý lại nhặt anh lên.
Mèo hoang cũng có lúc được thu nhận, nhưng anh không có.
———-
Về đến nhà, Thẩm Phụ pha ly cà phê, ngồi trên sô pha xem tiết mục hỏi đáp tâm lý.
Phương thức giải trí của anh ít đến đáng thương.
Có vẻ như người thích một mình đều thích nuôi sủng vật, nhưng anh chán ghét động vật lông xù xù.
Cũng chán ghét động vật dính người.
Một con rắn hắc xà vương Mexico cuộn tròn trong hộp rắn trong suốt. Khi Thẩm Phụ đến gần, nó sẽ nhếch đầu lên, nhìn anh chằm chằm.
Rắn là động vật dưỡng không thân, trừ phi nó quen thuộc khí vị của bạn, cho rằng bạn vô hại thì mới không chủ động công kích.
Có lẽ bởi vì chính mình cũng là máu lạnh, nên Thẩm Phụ càng thích nuôi loại động vật máu lạnh không thân này.
Anh đeo găng tay, ném một con chuột bạch vào, nhìn nó cuộn tròn thân mình, từng chút từng chút nuốt con chuột bạch vào trong bụng.
Thẩm Phụ yên lặng thưởng thức hoàn chỉnh một bữa cơm tuân theo chuỗi thức ăn.
Nhìn chuột bạch giãy giụa, nhìn nó bị siết chết rồi bị nuốt vào.
Xem xong hết thảy, cảm giác bực bội trong lòng anh vẫn như cũ không có cách nào bình tĩnh lại.
Anh muốn đi gặp Kiều Nguyễn, muốn ôm cô, muốn mình và cô ở bên nhau.
Nhưng quá khó khăn.
Một chút cơ hội cô cũng không chịu cho anh.
Nếu giữa người với người cũng tồn tại chuỗi thức ăn, thì Kiều Nguyễn, là con rắn có thể dễ dàng siết chết anh.
——–
Sau khi Kiều Nguyễn tắm rửa xong sẽ xem TV, Tiểu Hoa Lê nằm ngủ bên cạnh cô.
Di động trên bàn trà vang lên, cô ngồi dậy xem ai gọi tới.
Hai chữ Lâm Trản trên màn hình di động rất dễ thấy.
Nhấn trả lời, mở loa ngoài.
Tiếng nói chuyện của Lâm Trản có chút lao lực, giống như đang khiêng cái gì đó rất nặng: “Sư…… Sư tỷ, bây giờ chị có rảnh không?”
Kiều Nguyễn tùy tiện mặc một cái áo khoác bên ngoài áo ngủ, gọi một chiếc taxi đi đến địa chỉ mà Lâm Trản nói.
Trần Giáng khóc khó chịu: “Lúc trước cô ấy cắm sừng tôi, bây giờ muốn kết hôn với tiểu tam kia còn phát thiếp mời cho tôi, cậu nói xem có phải cô ấy cố ý không?”
Anh uống say không còn biết trời đất gì, lời nói cũng không còn nhanh nhẹn, phảng phất như tự nghĩ ra một bộ khẩu âm thuộc về riêng mình.
Kiều Nguyễn đại khái nghe ra được nội dung.
Hồi đại học anh có một người bạn gái, lúc ấy là nhà gái theo đuổi, cảm thấy anh học đại học nổi tiếng, chuyên ngành cũng tốt, về sau nhất định rất có tiền đồ.
Trần Giáng cũng tiêu không ít tiền trên người cô ta, cô ta thích túi hiệu, Trần Giáng liền vừa học vừa làm kiếm tiền mua cho cô ta.
Sắp đến tốt nghiệp, Trần Giáng đã bắt đầu kế hoạch cầu hôn, kết quả đối phương tìm được một cái cành cao hơn nên không chút do dự đá Trần Giáng.
Phú nhị đại gốc Giang Bắc, bây giờ đã nhìn thấy phú quý, không cần chờ đến về sau.
Lâm Trản nhìn thấy Kiều Nguyễn như nhìn thấy cứu tinh: “Sư tỷ, Trần sư huynh uống say.”
Kiều Nguyễn vặn chai nước trong tay đưa cho Trần Giáng.
Nhìn thấy vết cào đỏ trên cổ Lâm Trản, cô nhíu mày: “Là Trần Giáng làm à?”
Lâm Trản mím môi, gật đầu: “Anh ấy coi em thành tên đàn ông đoạt bạn gái của anh ấy.”
Thấy dáng vẻ đáng thương này của cậu, Kiều Nguyễn không nhịn được cười ra tiếng.
Lâm Trản ngước mắt nhìn cô, dáng vẻ cực kỳ tủi thân.
Sắc mặt Kiều Nguyễn nghiêm túc, cố gắng nhịn cười: “Đợi lát nữa nhớ bôi chút Povidone, đừng để bị nhiễm trùng.”
Sắp xếp xong Lâm Trản, lại bắt đầu sắp xếp Trần Giáng.
Lâm Trản không biết Trần Giáng ở đâu, anh ta cứ khóc mãi không chịu đi.
Thật sự không có cách nào, Lâm Trản đành phải gọi điện thoại cho Kiều Nguyễn xin giúp đỡ.
Kiều Nguyễn bảo Lâm Trản đỡ anh đến khách sạn gần đó thuê phòng.
Ném người lên giường, Kiều Nguyễn tắt đèn, cùng Lâm Trản đi ra ngoài: “Để anh ấy ngủ một giấc, ngày mai tỉnh rượu thì tốt rồi.”
Lâm Trản gật gật đầu nhưng vẫn có chút không yên tâm: “Cửa sổ hẳn là…… Hẳn là khóa rồi nhỉ?”
Kiều Nguyễn hơi nhướng mày, cười nói: “Lo anh ấy nhảy lầu?”
Lâm Trản mím môi không nói.
Kiều Nguyễn bảo cậu yên tâm: “Trần sư huynh của cậu cũng không phải người có cốt khí đến mức vì tình yêu mà tự sát đâu.”
Nghe Kiều Nguyễn trêu chọc, Lâm Trản cũng an tâm.
——-
Trần Giáng uống rượu xong là bị mất trí nhớ, ngày hôm sau đi làm đã sớm quên sạch mấy chuyện kinh tâm động phách phát sinh ngày hôm qua.
Nhìn thấy vết đỏ trên cổ Lâm Trản còn có tâm tình trêu ghẹo: “Đêm qua hẹn hò với bạn gái à?”
Lâm Trản che cổ, muốn nói lại thôi.
Anh không nhớ rõ, nhưng Kiều Nguyễn không ngại giúp anh nhớ ra.
Vì thế qua dăm ba câu giản lược của Kiều Nguyễn, Trần Giáng cũng dần dần nhớ lại mấy chuyện đáng xấu hổ của mình.
Giờ này còn chưa có nhiều người đến mấy.
Kiều Nguyễn từ trong túi lấy ra một miếng chocolate đưa cho Trần Giáng: “Ăn chút ngọt tâm tình sẽ tốt hơn.”
Trần Giáng cười không nổi, nhìn miếng chocolate phát ngốc.
Qua thật lâu thật lâu, anh mới mở miệng, hỏi Kiều Nguyễn: “Em từng trải qua cảm giác này chưa?”
Anh ít khi có lúc nghiêm túc đứng đắn như thế này.
Kiều Nguyễn gật đầu: “Có.”
Trần Giáng ngước mắt: “Em cũng từng bị đá á?”
Kiều Nguyễn lắc đầu: “Không tính là đá, bọn em chưa từng ở bên nhau.”
Trần Giáng dường như đột nhiên nhớ tới cái gì: “Chẳng lẽ là…… bác sĩ Thẩm?”
Thời tiết hôm nay không tồi, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa.
Kiều Nguyễn xuyên qua khung cửa kính nhìn lên bầu trời.
Một tảng lớn xanh thẳm.
Trong ấn tượng, cô thích nhất là loại thời tiết này.
Những ngày như thế này tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.
“Trước kia từng thích, sau đó lại buộc chính mình không được thích nữa.”
Cô là một người ích kỷ, không có ai là thập toàn thập mỹ.
Cho dù biết lúc ấy Thẩm Phụ có bệnh, nhưng cô vẫn không có cách nào chấp nhận.
Nó trước sau là một cái gai trong lòng cô.
Dường như người thất tình luôn đồng cảm được với nhau, đột nhiên Trần Giáng không có địch ý mãnh liệt với Thẩm Phụ nữa.
Anh ta ở trước mặt Kiều Nguyễn giả vờ giả vịt như vậy, nói không chừng cũng chỉ là muốn khiến cô hồi tâm chuyển ý mà thôi.
Người yêu càng nhiều, càng là người hèn mọn hơn trong tình cảm.
Thẩm Phụ mỗi ngày đều tới.
Chỉ là thời gian không cố định, có đôi khi là buổi sáng, có đôi khi là giữa trưa, cũng có khi là buổi tối.
“Anh vừa đi dạy về nên tới muộn một chút.”
Anh mang hết đồ ăn ra, tất cả là anh tự làm, dùng hộp giữ ấm để bảo quản.
“Đều là những món em thích ăn.”
Kiều Nguyễn nói qua rất nhiều lần, bảo anh không cần đưa cơm, cô đói sẽ tự gọi cơm hộp.
Lần nào Thẩm Phụ cũng ngoài miệng đáp ứng, nhưng sau đó lại vẫn đến như cũ.
Kiều Nguyễn dứt khoát nói thẳng: “Anh lì lợm mặt dày như vậy ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống của em.”
Tay Thẩm Phụ đưa đôi đũa cho cô vì những lời này mà ngừng giữa không trung.
Lì lợm mặt dày.
Anh nhẹ nhàng rũ mắt, khóe môi leo lên một mạt mỉm cười nhưng đáy mắt lại buồn bã: “Anh chỉ đến đưa cơm cho em, đưa xong anh sẽ đi.”
Kiều Nguyễn cảm thấy một chút kiên nhẫn cuối cùng của mình cũng bị anh mài sạch.
Cô gọi cả họ cả tên anh: “Thẩm Phụ, anh buông tha cho em được không?”
Thẩm Phụ cảm thấy yết hầu mình run vài cái.
Giờ phút này anh là chuột bạch bị siết cổ, anh cố gắng để biểu hiện của mình không lộ ra vẻ khác thường.
Nhưng khi anh vừa mở miệng, âm rung phát ra từ yết hầu vẫn bán đứng cảm xúc của anh.
“Kiều Nguyễn, anh không phạm vào tội chết.”
“Em ít nhất…… cũng cho anh một cơ hội được phóng thích sau khi chấp hành xong bản án.”
Anh biết cô để ý cái gì, anh cũng đang cố gắng đền bù.
Anh có thể làm thế nào được chứ.
Anh lúc ấy, còn có thể làm thế nào được.
Nhiều lần bị vứt bỏ, tâm lý bị tổn thương, sẽ theo bản năng để ý cái nhìn của người khác, thời khắc muốn lấy lòng người khác.
Ba anh lúc ấy hy vọng tương lai anh kết hôn với Tô Dao Nguyệt, anh cũng rất thản nhiên tiếp nhận.
Lúc ấy anh còn chưa gặp gỡ Kiều Nguyễn.
Anh quả thật cũng nghĩ đến chuyện kết hôn với Tô Dao Nguyệt, anh biết kết hôn có ý nghĩa gì, nhưng đối với anh không quan trọng.
Anh đối tốt với cô ấy, chỉ là bởi vì anh cần phải làm như vậy.
Cái gì mà thất tình lục dục, nhân luân lẽ thường, lúc ấy trên người Thẩm Phụ, không có hiệu lực.
Anh là một con rối, một con rối tràn đầy vết thương.
Sau khi gặp được Kiều Nguyễn, anh mới bắt đầu thử học tập những cảm xúc bình thường.
Anh là bởi vì Kiều Nguyễn, mới muốn trở thành một người sống.
Nhưng anh cũng biết, Kiều Nguyễn rất để ý những chuyện này.
Cô cảm thấy tình cảm của anh ô uế, đầy tro bụi.
Nhưng tình cảm của Thẩm Phụ là vì Kiều Nguyễn mới bắt đầu nảy mầm.
Từ đầu đến cuối, anh chỉ có Kiều Nguyễn.
Cũng chỉ muốn Kiều Nguyễn.
Có vẻ như cảm thấy không khí hiện tại có chút ngưng trọng, Trần Giáng cầm thuốc hộp, lắc một điếu ra đưa cho anh: “Chúng ta đi ra ngoài rít điếu thuốc, tâm tình bình tĩnh lại rồi lại nói chuyện.”
Thẩm Phụ cự tuyệt: “Tôi không hút thuốc lá.”
Trần Giáng nhìn Thẩm Phụ, lại nhìn Kiều Nguyễn.
Anh cảm thấy việc này rất khó, hai người đều quá cứng đầu.
Không ai chịu lui bước.
Cứ tiếp tục như vậy sẽ là bố cục chết, thời gian càng lâu càng không có cách nào cởi bỏ.
Giúp thân không giúp lý, Trần Giáng chỉ có thể khuyên Thẩm Phụ: “Tính Kiều Nguyễn anh cũng biết, cô ấy là một con lừa cứng đầu, là kiểu mười con trâu cũng không kéo lại được, nếu cậu cứ mãi dây dưa như vậy cũng không phải biện pháp, chỉ càng chọc cô ấy thêm chán ghét.”
“Nếu tôi không dây dưa.” Anh tươi cười chua xót nhìn Kiều Nguyễn, “Cô ấy khẳng định sẽ lập tức quên tôi.”
Giọng anh nhẹ như đang lẩm bẩm: “Cô ấy không có trái tim.”
Thẩm Phụ đi rồi, đồ không mang đi theo.
Anh vẫn hy vọng Kiều Nguyễn có thể ăn cơm đầy đủ, dạ dày cô không chịu được cảnh lăn lộn bữa đói bữa no.
Trải qua mấy ngày này, thái độ của Trần Giáng với Thẩm Phụ cũng từ chán ghét thành bội phục.
Thiên chi kiêu tử ưu tú như vậy, tuổi còn trẻ đã thành bác sĩ chủ nhiệm, còn là cố vấn tiến sĩ.
Một người như vậy, lại nguyện ý một lần nữa khom lưng uốn gối trước mặt Kiều Nguyễn.
“Kiều Nguyễn, có đôi khi tôi cũng cảm thấy cô ấy quá độc ác.”
Cô chính là người như vậy.
Tàn nhẫn lại ích kỷ.
Chuyện cô đã quyết định thì rất khó có đường sống quay lại.
Người cô ghét, cả đời này cô đều sẽ ghét.
Người cô quyết định không thích, thì không có khả năng quay đầu lại.
Huống chi, cô cũng không thích anh đến mức không phải anh thì không được.
Tình cảm đã sớm nhạt dần theo thời gian, người không bỏ xuống được, cũng chỉ có Thẩm Phụ thôi.