Không biết Kiều Nguyễn đang suy nghĩ gì mà có chút nhập thần, vậy nên cô không chú ý tới hành động của Thẩm Phụ.
Chiếc đũa trong tay tùy ý gắp miếng thức ăn bỏ vào miệng, thong thả nhấm nuốt.
Thẩm Phụ yên lặng nhìn cô.
Anh hưởng thụ giây phút yên tĩnh hiếm hoi này.
Không bị ngôn ngữ cự tuyệt, cũng không bị đuổi đi.
Chờ cơm nước xong, bên ngoài tuyết bắt đầu rơi.
Thẩm Phụ mang theo ô. Kiều Nguyễn thấy anh mở ô che trên đỉnh đầu cô.
Cô chần chờ ra khỏi ô: “Tuyết rơi cũng cần che ô sao?”
Thẩm Phụ ngây người: “Tuyết rơi…… Không dùng ô sao?”
Kiều Nguyễn cười cười.
Giống như đang cười anh.
Lâu như vậy tới tận bây giờ, lần đầu tiên cô nhìn anh mỉm cười.
Ngón tay nắm cán ô bắt đầu buộc chặt, anh bất động thanh sắc kiềm chế nội tâm nhộn nhạo.
Giọng dịu dàng nhắc nhở cô: “Tuyết tan cũng sẽ ướt quần áo.”
Kiều Nguyễn vẫy vẫy tay: “Không cần.”
Sau đó xuống bậc thang.
Thẩm Phụ nhìn bóng dáng cô, nhìn một hồi lâu.
Cô quả thật đã thay đổi, hồi cấp ba đi đường thích cúi đầu, không thích nhìn người khác.
Bây giờ tự tin hơn rất nhiều.
Đây là chuyện tốt.
Ít nhất, đối với cô là chuyện tốt.
Thẩm Phụ cất ô, muốn đi qua cùng cô nhưng lại không biết lấy lý do gì.
Cô không cần anh che ô.
Anh chỉ có thể đứng tại chỗ bất đắc dĩ cười khẽ.
Làm sao bây giờ, dường như anh, đã không đuổi kịp A Nguyễn của anh nữa rồi.
Cô đi trên đường lớn đầy ánh nắng, mà anh, vẫn là ngụy quân tử lén lút trên con đường tăm tối.
———
Khoảng thời gian này, ngẫu nhiên Thẩm Phụ sẽ tới.
Nhưng không phải tới tìm Kiều Nguyễn, mà là đến khai thông tâm lý cho người bệnh của anh.
Lâm Trản sửa sang lại báo cáo dưới sự chỉ đạo của Kiều Nguyễn, Trần Giáng bưng cái ly đứng bên cạnh quấy rối.
“Cậu chỗ này chỗ này đều không đúng, Kiều Nguyễn, em làm sư tỷ dạy dỗ kiểu gì thế?”
Kiều Nguyễn ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh: “Còn chưa cút?”
Trần Giáng càng không cút, không những không cút, ngược lại còn ngồi xuống ghế của cô.
“Tối nay liên hoan, em đã nghĩ đến đâu ăn chưa?”
Kiều Nguyễn không có ý tưởng gì, cũng không có ý kiến.
Trần Giáng hỏi Lâm Trản, Lâm Trản cũng nói đâu cũng được.
Trần Giáng nói với cậu ta: “Tôi bảo cậu đưa ra ý kiến chứ không phải hỏi cậu muốn ăn gì.”
Giáo sư mỗi lần đều giao chuyện liên hoan cho Trần Giáng, trong suy nghĩ của thầy, nghĩ xem ăn gì còn lãng phí thời gian hơn cả làm thực nghiệm.
Lâm Trản nghĩ nghĩ mới thật cẩn thận đưa ra ý kiến: “Thịt nướng được không?”
Ánh mắt Trần Giáng sáng lên: “Cái này được!”
Anh vỗ bả vai Lâm Trản: “Được đấy, tiểu tử.”
Lâm Trản tươi cười thẹn thùng vò đầu: “Cũng…bình thường.”
“Được rồi.” Kiều Nguyễn chỉ vào tài liệu: “Tính lại kết quả này.”
Buổi chiều Thẩm Phụ đến, trên tay còn cầm giáo án.
Chờ sau khi anh vào, Trần Giáng mới nhỏ giọng hỏi Kiều Nguyễn: “Anh ta còn là thầy giáo à?”
Kiều Nguyễn cũng không rõ ràng lắm: “Hình như vậy.”
Trần Giáng dựng ngón cái: “Trâu bò!”
Kiều Nguyễn không nói chuyện, kiểm tra lại kết quả thực nghiệm mà Lâm Trản đã kiểm tra, sau đó gửi lại cho Lâm Trản.
Công việc một ngày kết thúc, mấy người mồm năm miệng mười ở đó trò chuyện bát quái.
Kiều Nguyễn rất ít khi gia nhập.
Thẩm Phụ từ bên trong ra, động tác nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cũng không có phát ra tiếng động quá lớn, nhưng ánh mắt của mọi người dường như trong nháy mắt đã ghim chặt vào người anh.
Có nữ sinh chủ động mời: “Bác sĩ Thẩm hôm nay có thời gian không, lát nữa chúng tôi đi liên hoan, anh cũng đi cùng chứ?”
Anh nhìn Kiều Nguyễn như đang trưng cầu ý kiến của cô.
Nhưng cô lại không nhìn anh mà nhìn chằm chằm số liệu trước mắt mình, đàn ông không quan trọng bằng kết quả thực nghiệm.
Thẩm Phụ: “Có quầy rầy đến mọi người không?”
Mấy nữ sinh sôi nổi mở miệng: “Sẽ không sẽ không đâu.”
“Người như Trần Giáng mới tính là quấy rầy, bác sĩ Thẩm có thể tới quả thực là vinh hạnh của chúng tôi.”
Mặt Trần Giáng tối sầm: “Nói chuyện kiểu gì đấy.”
Kiều Nguyễn nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắc trời không còn sớm.
Thật ra cô không thích đi liên hoan lắm, mỗi lần đi đều không tránh được phải uống rượu.
Tửu lượng của cô cũng không phải là kém, nhưng cô chán ghét mùi rượu.
Rất khó uống.
Nhưng cũng không thoái thác được, dù sao cũng là liên hoan công ty.
Giáo sư cũng đi.
Nếu cô không đi, kiểu gì giáo sư cũng sẽ tìm cô làm công tác tư tưởng.
Ở đây có rất ít người lái xe đi làm, mấy lần trước đều là họ chen chúc với nhau.
Hôm nay thêm một Thẩm Phụ, chỗ ngồi cũng rộng rãi ra được một chút.
Mấy cô gái đều xung phong ngồi xe Thẩm Phụ.
Kiều Nguyễn không tham gia vào náo nhiệt này.
Trần Giáng nhìn nữ sinh duy nhất trong xe mình, cảm động khóc lóc thảm thiết: “Vẫn là Kiều Nguyễn tốt nhất.”
Kiều Nguyễn đeo bịt mắt, không có cảm xúc gì nói một câu: “Mệnh nghèo khổ, ngồi siêu xe không quen, vẫn là ngồi xe rẻ tiền thoải mái hơn.”
Trần Giáng: “……”
Trần Giáng lái xe không ổn lắm, hơn nữa hiệu quả giảm xóc của xe này cũng bình thường.
Kiều Nguyễn vừa ngủ đã bị xóc tỉnh xong cũng lười ngủ tiếp.
Khoảng cách không xa, lái xe gần nửa tiếng đã tới.
Xe Thẩm Phụ đến trước, đã ổn định xong chỗ ngồi.
Bởi vì nhiều người nên sau khi nhận được điện thoại đặt chỗ của Trần Giáng, nhân viên nhà hàng đã kê mấy cái bàn vào nhau.
Trần Giáng không nhìn thấy Thẩm Phụ nên hỏi các cô: “Thẩm Phụ đâu?”
“Đi toilet.”
Vị trí giữa bàn khá nhiều người, Kiều Nguyễn ngồi ở bên cạnh, trái phải, đối diện cũng chưa có ai ngồi.
Bởi vì người chưa tới đủ nên còn chưa gọi món ăn.
Người phục vụ mang lên trà lúa mạch và vài món rau miễn phí.
Kiều Nguyễn thích nhất là trà lúa mạch ở đây.
Di động rung vài cái, Hạ Y Nhiên gửi tin nhắn thoại cho cô.
Cô click mở, đưa điện thoại di động tới bên tai.
Là giọng của Mã Vị Hi.
“Chị, bao giờ chị về.”
“Em rất nhớ chị.”
“Mẹ nói chị không về ăn tết, có thật không ạ?”
Kiều Nguyễn cười cười, ấn xuống mic: “Chờ chị ăn tết với bà xong sẽ về thăm em, được không?”
Cô buông tay, giọng nói được gửi đi.
Không bao lâu sau đã có trả lời, cô thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ đáng thương của Mã Vị Hi ôm di động ngồi trên sô pha.
“Là bao giờ ạ, vừa qua năm là tới ạ, hay là qua chị mới đến.”
Mùng phải tế tổ, mùng trong nhà bên kia có tập tục, phải ở nhà một ngày.
“Mùng đi, mùng chị về thăm em, Tiểu Hi muốn quà năm mới gì nào?”
“Em muốn mô hình Ultraman!”
Kiều Nguyễn tươi cười chiều chuộng: “Được, chị mua cho em.”
Cuối cùng di động bị Hạ Y Nhiên lấy lý do cậu còn chưa làm xong bài tập mà lấy đi.
Vì thế mới dừng lại được cuộc trò chuyện này.
Kiều Nguyễn buông di động, vừa ngước mắt thì thấy Thẩm Phụ ngồi đối diện.
Cô theo bản năng nhìn bốn phía, tất cả đều là vị trí trống, anh lại cố tình ngồi ở chỗ này.
Thẩm Phụ mặt mày ôn nhu nhìn cô: “Em trai em à?”
Kiều Nguyễn chần chờ một lát, sau đó gật đầu: “Ừm.”
Chén trà trước mắt cô trống không, Thẩm Phụ rót cho cô: “Em phải về Phái Thành à?”
“Vâng, cũng phải về nhìn xem, mẹ và em trai đều ở bên đó, em phải về thăm bọn họ.”
Hiếm khi cô nói với mình nhiều như vậy.
Tâm tình bực bội vừa rồi cũng được giảm bớt.
Thẩm Phụ cúi đầu, cũng rót cho mình một ly: “Anh cũng phải về một chuyến.”
Về Phái Thành.
Kiều Nguyễn nhìn anh.
Biết cô đang tò mò cái gì, cũng biết cô không biết nên hỏi như thế nào.
Thẩm Phụ rất tri kỷ chủ động mở miệng: “Người phụ nữ sinh ra anh về nước, anh cũng phải về nhìn xem.”
Anh nói giống như Kiều Nguyễn nói.
Trên mặt vẫn là nụ cười vân đạm phong khinh, nhìn không ra khác thường.
Một chút chỗ hổng cũng không có.
Có lẽ anh thật sự không sao cả.
Kiều Nguyễn trước kia luôn tự oán tự ngải, cảm thấy rõ ràng mình không làm gì sai mà cuộc đời lại nát bét như vậy.
(Tự oán tự ngải: tự oán trách và trừng phạt mình)
Ông trời đối với cô không công bằng.
Nhưng so với cô, hình như Thẩm Phụ trải qua càng không như ý.
Thậm chí cả tinh thần cũng bị vặn vẹo.
“Thẩm Phụ.”
Cô đột nhiên gọi tên anh.
Thẩm Phụ ngước mắt: “Hửm?”
Lời muốn nói nghẹn lại trong họng, Kiều Nguyễn cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không có gì.”
Anh không truy vấn, cũng không miễn cưỡng, anh đối với cô, vĩnh viễn là nụ cười ôn nhu chiều chuộng.
Anh mang tất cả dịu dàng chân thành nhất của mình, đều cho Kiều Nguyễn.
———-
Phần sau của liên hoan chính là uống rượu.
Các loại chúc tụng.
Trần Giáng đã có men say, thế nào cũng phải so tửu lượng với Thẩm Phụ.
Thẩm Phụ đầu tiên là nhìn thoáng qua Kiều Nguyễn, sau đó mới nhận chén rượu anh ấy đưa qua.
Độ cồn của rượu gạo nhà hàng Hàn Quốc rất nhẹ, hương vị cũng bình thường.
Trần Giáng cố ý sang cách vách mua rượu bảo người mang sang.
Lại còn mua rất nhiều.
Tửu lượng của Thẩm Phụ bình thường, anh gần như không chạm vào rượu.
Uống được hai ly đã ngồi không vững.
Có lẽ cảm thấy chính mình cuối cùng cũng thắng được anh một ván nên Trần Giáng cực kỳ sung sướng.
Lại rót cho anh mấy chén.
Kiều Nguyễn thấy Thẩm Phụ mắt say lờ đờ mông lung, nhắc nhở Trần Giáng: “Anh ấy đã say thành như vậy mà anh còn bắt anh ấy uống?”
“Em không hiểu.” Trần Giáng đưa ly rượu cho Thẩm Phụ, cùng anh chạm chạm: “Uống rượu không say không thú vị.”
Thẩm Phụ phảng phất như đã say đến không có năng lực tự hỏi.
Trần Giáng đưa rượu cho anh, anh lập tức uống.
Kiều Nguyễn bất đắc dĩ lắc đầu, giành lại cái chén: “Đừng uống nữa.”
Thẩm Phụ thong thả gật đầu: “Được……”
Sau khi tan cuộc, ai về nhà nấy.
Ở đây cũng chỉ có Lâm Trản và Kiều Nguyễn chưa chạm vào chút rượu nào.
Lâm Trản đưa Trần Giáng về, chỉ còn lại Kiều Nguyễn và Thẩm Phụ.
Kiều Nguyễn nhìn Thẩm Phụ đang ghé vào bàn ngủ mà thở dài.
“Thẩm Phụ.”
Cô đẩy anh.
Trong cổ anh rên rỉ vài tiếng không ngẩng đầu lên.
Đuôi mắt hồng hồng, gương mặt cũng đỏ ửng.
“Uống không được thì đừng uống.”
Cô vừa đỡ anh vừa oán trách.
“Ừm!” Anh ngoan ngoãn gật đầu.
Anh bây giờ không giống với Thẩm Phụ ngày thường, không hiểu sao tính xấu của Kiều Nguyễn lại nổi lên.
Cô hỏi Thẩm Phụ: “Em có thể đem anh đi bán không?”
Anh gật đầu: “Được.”
Một chút do dự cũng không có, xem ra là say thật rồi.
“Anh biết em muốn bán anh đi đâu không, lỡ em bán anh cho bọn buôn người thì sao?”
“Được.” Anh nói: “Bán cho ai cũng được.”
Say đến thế này rồi, về sau uống say thì làm sao bây giờ.
Cô dọa anh: “Về sau uống ít thôi, vạn nhất thật sự đụng tới người lòng mang ý xấu thì thật sự bán anh đi đấy.”
“Không giống nhau.”
“Không giống nhau.”
“Anh chỉ nghe lời em.” Anh đi đường lung lay nhưng vẫn chuẩn xác không lầm ôm lấy cô: “Cho dù em bảo anh đi chết, anh cũng sẽ không do dự. Cho dù anh không say.”