Ngày hôm sau cô dậy sớm, bởi vì bão nên không ra ngoài mà chỉ ở nhà làm bài tập.
Đêm qua gửi tin nhắn cho Lý Nguyệt Minh đã có tin nhắn trả lời, có lẽ cô ấy đã tỉnh ngủ.
Lý Nguyệt Minh: 【 Lúc nãy tớ còn đang nghĩ làm thế nào để liên lạc với cậu. 】
Lý Nguyệt Minh: 【 Buổi chiều là bão qua, tối nay chúng ta đi trượt băng đi 】
Kiều Nguyễn trầm ngâm một lát, sau đó cầm di động còn chưa quá thuần thục đánh chữ.
Kiều Nguyễn: 【 Trượt băng? 】
Lý Nguyệt Minh: 【 Thẩm Phụ được giải nhất cuộc thi mỹ thuật, đi chúc mừng cậu ấy. 】
Kiều Nguyễn: 【 Thẩm Phụ còn biết vẽ tranh à? 】
Lý Nguyệt Minh: 【 Đương nhiên, từ nhỏ cậu ấy đã theo ông ngoại học quốc họa. 】
Kiều Nguyễn: 【 Thế à. 】
Lý Nguyệt Minh: 【 Cậu không biết cũng bình thường, ngoại trừ mấy người lớn lên từ nhỏ với cậu ấy thì những người khác cũng không biết. 】
Hình như cậu ấy luôn rất khiêm tốn, chưa bao giờ khoe khoang mình lợi hại thế nào.
Lặng lẽ làm chuyện của mình, đối đãi với người khác lúc nào cũng dịu dàng.
Có lẽ chỉ có người kiếp trước cứu vớt thế giới mới có thể cùng cậu ấy ở bên nhau.
Cô đột nhiên có chút khổ sở, khổ sở kiếp trước tại sao mình không biết cố gắng cứu thêm vài cái thế giới.
Trước kia cô sẽ không như vậy, sẽ không vô duyên vô cớ mà khóc.
Cho dù bị bạo lực học đường cô cũng không khóc, nhưng mà hiện tại, chỉ cần nghĩ đến Thẩm Phụ cuối cùng sẽ thuộc về một người khác là cô lại cảm thấy thật khổ sở.
Lúc ấy, cô ngay cả tư cách từ xa liếc cậu một cái cũng không có.
Cuối cùng Kiều Nguyễn vẫn đi, Lý Nguyệt Minh nói đến nhà đón cô, bảo cô gửi địa chỉ qua.
Kiều Nguyễn nói không cần nhưng Lý Nguyệt Minh lại kiên trì: “Bão vừa qua, đường không dễ đi, bọn tớ lái xe tới đón cậu, nói nữa, tớ và cậu quen nhau lâu như vậy mà tớ còn chưa đến nhà cậu đâu.”
Kiều Nguyễn đẩy cửa sổ ra, đối diện là phòng bếp của hộ gia đình ở tòa bên cạnh, cả một mặt tường bị khói dầu trong phòng bếp hun thành màu đen, khoảng cách không đến mét, thậm chí có thể từ bên kia trèo qua bên này.
Không sao, cậu ấy hẳn là sẽ không để ý, Lý Nguyệt Minh là người rất rất tốt, cậu ấy sẽ không bởi vì bạn bè nghèo khó mà ghét bỏ.
Cô đang tự an ủi bản thân, lại cũng như đang thuyết phục chính mình.
Cho nên Kiều Nguyễn gật đầu, cười đáp ứng: “Được.”
Nhóm người Lý Nguyệt Minh tới rất nhanh, dựa theo địa chỉ Kiều Nguyễn nói đi vào nhà cô.
Hạ Y Nhiên đi qua mở cửa, ban đầu bà còn tưởng rằng là bạn nhậu của Mã Việt Lâm nên còn đang có chút không vui.
Cho đến khi cửa mở ra, nhìn mấy gương mặt mang theo hơi thở thiếu niên mới ngẩn ra một lát.
Bà và Kiều Nguyễn rất giống nhau, cho nên Lý Nguyệt Minh liếc mắt một cái đã nhận ra là mẹ Kiều Nguyễn.
Lý Nguyệt Minh tươi cười ngọt ngào, miệng cũng ngọt: “Dì, bọn con là bạn của Kiều Nguyễn, bạn ấy có ở nhà không ạ?”
“Có có.” Bà vội vàng nghiêng người cho bọn họ vào nhà, “A Nguyễn, bạn con tới, con còn chưa đi WC xong sao?”
Để bảo đảm Kiều Nguyễn ở trong toilet có thể nghe được nên giọng nói của bà hơi to.
Lý Nguyệt Minh ở bên cạnh nỗ lực nghẹn cười.
Hạ Y Nhiên rót mấy chén nước ấm mang ra, nụ cười dịu dàng: “Mấy đứa uống nước đi.”
Kiều Nguyễn rửa sạch tay từ toilet đi ra.
Cô vốn cho rằng người tới chỉ có Lý Nguyệt Minh, vậy mà trong nháy mắt bước ra lại nhìn thấy Thẩm Phụ ở trong phòng khách.
Cô theo bản năng cuộn cuộn ống tay áo ngủ.
Áo ngủ đã rất cũ rồi, là cô mang từ quê ra.
Bởi vì mặc đã lâu nên cổ tay áo đã sờn hết chỉ, Hạ Y Nhiên nói chờ thêm mấy ngày nữa sẽ đi mua mấy loại chỉ màu sắc sặc sỡ về khâu lại cho cô.
Cô có chút ngại ngùng bước ra: “Các cậu chờ tớ một chút, tớ đi thay quần áo.”
Nghe được giọng nói, Thẩm Phụ đang lễ phép chuyên tâm nghe Hạ Y Nhiên nói chuyện chuyển tầm mắt qua người Kiều Nguyễn.
Cô không nhìn cậu mà vội vàng trở về phòng.
Kiều Nguyễn thay quần áo rất nhanh, sợ để mọi người chờ lâu nên vài phút sau cô đã ra.
Có lẽ là giọng nói của Lý Nguyệt Minh hơi lớn nên đã đánh thức Mã Việt Lâm đang ngủ ở trong phòng.
Ông ta hùng hùng hổ hổ từ trong phòng ra: “Cái con bồi tiền hóa này, nổi điên cái gì à?”
Ông ta không mặc áo, cởi trần, sự u ám trên mặt rất nặng nề.
Vừa lúc Kiều Nguyễn từ trong phòng ra, trong nháy mắt nhìn thấy ông ta thì bị dọa đến lùi về sau vài bước.
Cô theo bản năng nhìn về phía Hạ Y Nhiên, trong mắt tràn đầy hoảng sợ đã trở thành phản xạ có điều kiện.
Thẩm Phụ không tiếng động liếc Kiều Nguyễn một cái, thông minh như cậu không có khả năng không nhìn ra cảm xúc trên mặt Kiều Nguyễn đại biểu cho cái gì.
Cậu đứng lên, nhìn về phía Hạ Y Nhiên: “Dì, bọn con đi trước đây.”
Hạ Y Nhiên phục hồi lại tinh thần, nụ cười có chút miễn cưỡng gật đầu với cậu: “Các con đi đi, chơi vui vẻ nhé.”
Kiều Nguyễn đột nhiên không muốn đi, cô sợ bọn họ đi rồi Hạ Y Nhiên sẽ bị đánh.
Khi Mã Việt Lâm nhìn thấy đồ trên bàn thì sắc mặt thay đổi.
Đây là Thẩm Phụ và Lý Nguyệt Minh mang tới, một ít rượu thuốc cùng đồ bổ, không phải là hàng rẻ tiền gì.
Kiều Nguyễn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần tâm trạng của ông ta tốt thì hẳn là sẽ không có việc gì.
Hạ Y Nhiên dắt cô ra ngoài: “Chơi vui vẻ nhé, hôm nay mẹ để cửa cho con, về muộn cũng không sao.”
Bước ra khỏi tòa nhà này, Lý Nguyệt Minh cuối cùng cũng thở ra được một hơi áp lực trong lòng: “Đó là ba cậu à?”
Nhìn không giống.
Kiều Nguyễn nói: “Là ba kế của tớ.”
Khó trách.
Kiều Nguyễn cho rằng bọn họ sẽ hỏi thêm vài câu về chủ đề họ tò mò.
Thí dụ như, sao ba kế của cậu lại mắng cậu là bồi tiền hóa? Ba kế của cậu có phải rất ghét cậu hay không?
Nhưng bọn họ không hỏi, thậm chí cũng không tỏ ra có chút tò mò nào.
Kiều Nguyễn nghĩ, thật may mắn!
Dì ở cửa hàng tạp hóa nhìn thấy Kiều Nguyễn: “Em gái, ra ngoài chơi với bạn à?”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Chào dì ạ.”
Dì cười cười, ánh mắt vẫn luôn bồi hồi trên người Thẩm Phụ và Lý Thận đứng chờ ở dưới lầu: “Ai là bạn trai của em?”
Sắc mặt Kiều Nguyễn ửng đỏ: “Không…… Không có.”
Tiếng cười của Thẩm Phụ tới chậm một chút, chờ đến khi bọn họ ra khỏi ngõ nhỏ, cậu mới bắt đầu rũ mắt cười nhẹ.
Khi cậu cười, bả vai sẽ nhẹ nhàng run rẩy, đầu cúi thấp khiến Kiều Nguyễn thấy không rõ vẻ mặt của cậu.
Kiều Nguyễn không biết vì sao cậu cười, cậu lại chỉ rũ mắt nhìn cô, vừa nhìn vừa cười.
Vì thế Kiều Nguyễn hiểu ra, hẳn là cậu đang cười mình.
Có lẽ là Thẩm Phụ muốn chạm vào mặt cô, tay đã nâng lên rồi nhưng nghĩ đến không lễ phép nên lại buông xuống.
Cậu có chút tò mò: “Cấu tạo gương mặt cậu có phải khác với bọn tớ không, sao lại có thể đỏ lâu như vậy.”
Càng đỏ hơn.
Lý Nguyệt Minh xông tới đấm cậu: “Cậu ấy vốn dĩ đã dễ đỏ mặt, cậu còn cố ý trêu người ta.”
Ngõ nhỏ quá hẹp, xe không vào được nên tài xế chờ ở bên ngoài.
Bọn họ đều là vị thành niên, còn chưa thi được bằng lái nên chuyện lái xe này đều phải nhờ vào tài xế trong nhà.
Là xe của nhà Thẩm Phụ, cũng là tài xế trong nhà Thẩm Phụ.
Thẩm Phụ nhìn hàng ghế phía sau, bọn họ có ba người: “Có lẽ sẽ hơi chật.”
Lý Nguyệt Minh nói không có việc gì, chắp vá ngồi tạm: “Ai bảo chúng ta chưa thành niên, đến cái bằng lái cũng không được thi.”
Thẩm Phụ nghĩ nghĩ rồi đóng lại cửa ghế phụ: “Để tớ ngồi ghế sau đi.”
Lý Nguyệt Minh khó hiểu: “Tại sao?”
Thẩm Phụ nhìn về phía Kiều Nguyễn, dường như nghĩ đến cái gì khiến khóe miệng vẫn luôn che giấu ý cười: “Cậu ấy và A Thận không thân, ngồi cùng cậu ấy lại đỏ mặt thì làm sao bây giờ?”
Kiều Nguyễn vội vàng dùng ngón tay véo lòng bàn tay, muốn dùng sự đau đớn để dời đi lực chú ý. Cô cũng rất chán ghét tật xấu hơi chút lại đỏ mặt của mình.
Lý Nguyệt Minh không muốn ngồi gần Thẩm Phụ: “Cậu ta vừa lên xe là ngủ, quá là nhàm chán.”
Vì thế Kiều Nguyễn ngồi ở chính giữa.
Lý Thận kết nối bluetooth của điện thoại nói muốn mở nhạc, cậu hỏi mọi người muốn nghe cái gì. Lý Nguyệt Minh đưa điện thoại của mình: “Nghe của chị.”
Lý Thận cầm di động.
Thật ra Kiều Nguyễn không có tâm trạng nào mà nghe nhạc, cách cậu ấy gần quá, thậm chí cô có thể nghe được tiếng hít thở của Thẩm Phụ.
Thực nhẹ, đặc biệt là dưới tiếng nhạc heavy metal thì gần như có thể hoàn toàn xem nhẹ.
Nhưng Kiều Nguyễn vẫn nghe rõ ràng.
Đây là khoảng cách gần nhất bọn họ từng có trong đời này.
Phía trước có lẽ là do đang sửa đường, những biển quảng cáo cũng bị bão cuốn đi nên mặt đường không dễ đi.
Mặc cho xe này hiệu quả giảm xóc có tốt đi nữa thì vẫn lắc lư không ngừng.
Lý Nguyệt Minh hỏi Kiều Nguyễn: “Con đường này của các cậu sửa bao lâu rồi?”
Kiều Nguyễn cũng không biết: “Tớ chưa bao giờ đi bên này.”
Hình như Lý Nguyệt Minh lại hỏi cô mấy vấn đề nhưng Kiều Nguyễn không nghe rõ, cô dường như không nghe rõ mọi âm thanh quanh mình.
Không biết từ khi nào mà tay Thẩm Phụ trượt xuống dưới, vừa lúc đụng phải tay Kiều Nguyễn.
Nhiệt độ cơ thể cậu rất lạnh, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài ấm áp của cậu chút nào.
Trong lúc ngủ mơ, có lẽ là cậu nhận thấy bàn tay chạm vào một nơi ấm áp mà cậu nỗ lực muốn lưu lại, vì thế mà nắm lấy tay cô thật chặt.
Cái loại cảm giác này rất kỳ quái, Kiều Nguyễn không biết nên hình dung như thế nào.
Có lẽ chính là pháo hoa nổ tung trong lòng.
Hy vọng được chạm vào Thẩm Phụ đã trở nên xa vời, cô không dám động, chỉ sợ sẽ đánh thức cậu, xe lắc lư thật lâu mới ra khỏi con đường này.
Cô nghe thấy Lý Nguyệt Minh ở bên cạnh nói một câu: “Cuối cùng cũng tới.”
Lần đầu tiên Kiều Nguyễn hy vọng con đường này có thể dài một chút, lại dài một chút.
Nhưng cô vẫn luôn là đứa trẻ xui xẻo, cô cầu nguyện chưa từng thành công.
Cho nên cô thật cẩn thận rút tay ra, cô không dám có lòng tham.
Trận đại mộng hoang đường hôm nay, cô sẽ lưu giữ ở trong lòng cả đời.
Thẩm Phụ không bao lâu sau cũng tỉnh, cậu ấn ấn bả vai có chút đau nhức: “Sắp tới rồi sao?”
Trong lòng Kiều Nguyễn cảm thấy may mắn đã kịp thời rút tay ra, gật đầu: “Sắp tới rồi.”
Thẩm Phụ lại dựa vào ghế: “Buồn ngủ quá.”
Quả thật là gần đây cậu tràn đầy mệt mỏi.
Kiều Nguyễn nghi hoặc hỏi cậu: “Tối hôm qua cậu không ngủ à?”
“Có.” Nụ cười của cậu có chút bất đắc dĩ, “Nhưng không ngủ được.”
“Cậu bị mất ngủ à?”
Thẩm Phụ nhìn chằm chằm cô một hồi rồi cười khẽ ngồi thẳng thân mình: “Nhìn cậu cuống lên kìa, tớ còn tưởng rằng người mất ngủ là cậu đấy.”
Kiều Nguyễn sững sờ, cô lo lắng bị nhìn thấu tâm tư nên lại bắt đầu khẩn trương lắp bắp: “Tớ…… Tớ cuống sao, không cuống mà.”
Thẩm Phụ thuận theo gật đầu phụ họa: “Không cuống, vừa rồi là tớ hoa mắt nhìn lầm.”
Tài xế dò hỏi ý của Thẩm Phụ: “Ngừng xe ở cửa bắc phải không ạ?”
Thẩm Phụ nhìn kiến trúc bên ngoài cửa sổ: “Dừng ở đây đi.”
Sau khi xuống xe, Kiều Nguyễn nhìn tòa cao ốc này đột nhiên sinh ra một loại cảm giác khó có thể dung nhập.
Cô tới Phái Thành ba tháng, mỗi ngày đều là từ hẻm Nước Chảy đến trường học, từ trường học về hẻm Nước Chảy, cô còn chưa đi tới chỗ khác bao giờ.
Lý Nguyệt Minh kéo tay cô đi trước: “Cậu nhìn thấy biển chưa?”
“Biển?” Kiều Nguyễn lắc đầu, “Chưa.”
Lý Nguyệt Minh giật mình nói: “Phái Thành là thành phố ven biển, cậu tới nơi này lâu như vậy mà còn chưa đi qua sao?”
Cô hơi nhấp môi: “Tớ phải về làm việc nhà, không có thời gian.”
Lý Nguyệt Minh cảm thấy cậu ấy thực đáng thương, cô vẫn luôn cảm thấy Kiều Nguyễn đáng thương nhưng lại sợ biểu hiện quá rõ ràng sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu ấy.
Cho nên cô không tiếp tục đề tài này nữa mà hứa với Kiều Nguyễn: “Lần sau tớ đưa cậu đi.”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Ừ.”
Bọn họ đi ăn cơm trước.
Lý Nguyệt Minh muốn ăn đồ Nhật: “Ở đây có một cửa hàng, mì sợi của nhà họ ăn ngon cực kỳ.”
Lý Thận trêu chọc cô: “Là ai nói hôm nay muốn tàn nhẫn làm thịt Thẩm Phụ một bữa?”
Thẩm Phụ sau khi nghe xong cũng chỉ cười cười: “May mà tớ có mang thẻ.”
Lý Nguyệt Minh nói hôm nay tạm tha cho Thẩm Phụ, để lần sau lại xẻo thịt cậu.
Người phục vụ hỏi bọn họ đi mấy người, Thẩm Phụ nhẹ giọng nói: “Bốn người.”
“Vâng.” Người phục vụ đưa bọn họ đến một bàn trống.
Người sống ở Phái Thành dường như đại đa số đều không ăn cay, ba người bọn họ đều gọi rất thanh đạm.
Chỉ có Kiều Nguyễn là gọi hơi cay. Sau khi gọi món xong, người phục vụ vừa đi, Lý Nguyệt Minh đã tò mò hỏi Thẩm Phụ: “Có thể cho bọn tớ xem tác phẩm đoạt giải kia của cậu không?”
Thẩm Phụ rót ly nước ấm, sau khi hỏi Kiều Nguyễn xong cũng rót cho cô một ly: “Bức họa còn đang được trưng bày, sau khi trưng bày chắc là sẽ được đưa về.”
Kiều Nguyễn không biết nói gì, chỉ có thể từng ngụm nhỏ uống nước.
Uống xong một ly, Thẩm Phụ lại rót cho cô một ly.
Mì sợi được bưng lên, Lý Nguyệt Minh cảm thấy bát của Kiều Nguyễn kia có vẻ siêu ngon nên nếm thử một miếng, lập tức bị ớt cay sặc.
Cô ừng ực uống ba chén nước mới áp được vị cay xuống. Vừa dùng tay quạt vừa nói: “Cay quá.”
Kiều Nguyễn có chút hoang mang ăn một miếng: “Cay á?”
Lý Nguyệt Minh cảm khái: “Này còn không cay? Tớ đã xem như là người ăn cay nhất trong ba người rồi đấy.”
Có lẽ là cảm thấy hơi mất mặt nên Lý Nguyệt Minh mạnh mẽ kéo Thẩm Phụ xuống nước: “Trước kia Thẩm Phụ ăn mỳ ba cậu ấy nấu có thả mấy quả ớt đỏ cay, cậu ấy không biết, ăn xong thì thượng thổ hạ tả, sau đó còn phải vào bệnh viện.”
Kiều Nguyễn không hiểu: “Chú biết cậu không ăn được cay sao còn thả ớt?”
Nụ cười của Thẩm Phụ vẫn ôn hòa như cũ: “Tớ cũng không rõ lắm, có lẽ là muốn rèn luyện tớ.”
Rèn luyện?
Rèn luyện thật kỳ quái.
Bên cạnh cửa hàng mỳ sợi là sân trượt băng, khi Kiều Nguyễn được Lý Nguyệt Minh đưa vào đổi giày thì cô mới nhìn thấy kính bảo hộ mặt băng.
Ban đầu cô còn tưởng sân trượt băng là sân patin giống ở quê.
Cô không biết trượt, thay giày xong đi đường cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, Lý Nguyệt Minh nắm tay cô đi vào.
Dưới chân càng trơn, cô càng đứng không yên.
Đỡ lan can không dám đi.
Thẩm Phụ lướt qua, tuy rằng ngữ khí dò hỏi nhưng có lẽ đã có đáp án: “Cậu không biết trượt à?”
Kiều Nguyễn gật đầu, dưới chân quá trơn, cô sợ té ngã nên một khắc cũng không dám rời tay khỏi lan can.
Thẩm Phụ bảo Lý Nguyệt Minh đi chơi trước: “Tớ dạy cậu ấy.”
Tâm Lý Nguyệt Minh đã sớm muốn phi ra: “Tớ trượt một vòng rồi quay lại.”
Thấy Kiều Nguyễn không chịu buông tay, Thẩm Phụ nhẹ giọng dỗ dành: “Kiều Nguyễn, đưa tay cho tớ.”
Giờ phút này Kiều Nguyễn căn bản không có tâm tình suy nghĩ mấy cái tình tình ái ái, cô ôm chặt vòng bảo vệ: “Tớ…… Tớ sợ.”
“Không sao.” Cậu như đang hứa hẹn với cô, “Có tớ ở đây sẽ không để cậu bị ngã đâu.”
Kiều Nguyễn nhìn sự chân thành trong mắt cậu, hẳn là không phải lừa cô. Vì thế lúc này mới thật cẩn thận buông tay ra với qua.
Thẩm Phụ thuận thế nắm lấy tay cô, một lớn một nhỏ, đối lập rõ ràng.
Kiều Nguyễn cảm thấy nhiệt độ cơ thể cậu thậm chí còn lạnh hơn nơi này.
“Mở chân ra.”
Kiều Nguyễn nghi hoặc: “Hả?”
Thẩm Phụ cười có chút bất đắc dĩ: “Quá khép sẽ khiến trọng tâm không vững, sẽ ngã đấy.”
“À à.”
Kiều Nguyễn thật cẩn thận dạng chân ra. Thẩm Phụ chậm rãi dạy cô, cậu nói chậm rãi tỉ mỉ, cho dù cô không hiểu cũng không sao, cậu không ngại nói lại lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí là lần thứ tư nữa.
Cậu không có một chút mất kiên nhẫn nào.
Cho đến cuối cùng, chính Kiều Nguyễn cũng có chút băn khoăn: “Tớ… hình như ngốc quá.”
Cậu gật đầu: “Có chút.”
Kiều Nguyễn ngước mắt, cậu lại cười: “Nhưng ngốc chút cũng không sao, tớ thích ngốc.”
Kiều Nguyễn đang cố gắng trượt về phía trước lại bởi vì những lời này của cậu mà đột nhiên lòng bàn chân trượt về phía trước mà ngã xuống.
Cũng may Thẩm Phụ đứng đối diện với cô.
Cô ngã lên trên người cậu.
Đại não trống rỗng một hồi, sau đó cô mới vội vàng đứng lên khỏi người cậu: “Thực……Thực xin lỗi.”
Thẩm Phụ biểu hiện rất rộng lượng: “Không sao.”
Đang lúc Kiều Nguyễn cảm thấy may mắn chuyện này qua rồi thì cậu lại đột nhiên hỏi cô: “Tớ có phải là ôm khá thoải mái không?”
Kiều Nguyễn sửng sốt không mở miệng.
Thẩm Phụ nghi hoặc rũ mắt: “Sao không trả lời vậy, ôm không thoải mái à?”
Đến khi thấy lỗ tai Kiều Nguyễn có thể bằng mắt thường nhìn được tốc độ biến thành màu hồng cậu mới khôi phục lại sự đứng đắn, cười nhẹ gật đầu: “Được rồi, không đùa cậu nữa.”
Kiều Nguyễn mím môi.
Thẩm Phụ đột nhiên thả tay cô ra, lui về phía sau một chút: “Tự cậu thử chút xem.”
Kiều Nguyễn hít sâu một hơi, trượt về phía trước bước đầu tiên.
Sau đó oạch, ngã sấp mặt.
……
Bọn họ rời đi lúc giờ, sớm hơn so với dự tính một tiếng.
Cô đi toilet, chờ lúc cô ra thì Thẩm Phụ đã không còn ở đó nữa.
Lý Nguyệt Minh nói cậu ấy đến phòng vũ đạo đón Tô Dao Nguyệt.
“Tuần sau thành phố có một cuộc thi đấu vũ đạo, cậu ta vì đạt được giải nhất mà mưa gió bão bùng cũng luyện tập.”
Tô Dao Nguyệt.
Kiều Nguyễn nghe qua cái tên này rất nhiều lần, cuối cùng cô không kiềm chế được tò mò mà hỏi Lý Nguyệt Minh: “Tô Dao Nguyệt là họ hàng của Thẩm Phụ sao?”
“Không phải.” Lý Nguyệt Minh nói cho cô, “Mẹ Tô Dao Nguyệt là bạn của dì Hứa, hai nhà bọn họ từ nhỏ đã quen biết, sau đó ba mẹ Tô Dao Nguyệt ra nước ngoài làm ăn buôn bán, gửi Tô Dao Nguyệt ở nhà họ Hứa.”
Kiều Nguyễn sửng sốt một hồi lâu: “Vậy quan hệ của bọn họ……”
“Tớ cảm thấy hẳn là thích nhau đi, chẳng qua là chưa mở miệng.”
Kiều Nguyễn đột nhiên cảm thấy có cái gì hình như vỡ vụn.
Cô không rõ lắm rốt cuộc là cái gì, điều duy nhất cô biết là câu nói kia giống như quả thật không sai.
Yêu thầm một người là binh hoang mã loạn.
Hỉ nộ ái ố của cô dường như toàn bộ đến từ Thẩm Phụ.
Rõ ràng cô là một cá nhân độc lập, vậy mà lại biến thành một cây tơ hồng chỉ có thể dựa vào Thẩm Phụ mới có thể tồn tại.
Cô như đã mơ một giấc mộng hoang đường.
Nhưng mà tỉnh mộng, cô lại cảm thấy chính mình còn chưa thoát ra.
Vốn dĩ chỉ thích có %, nhưng bởi vì những cử chỉ ân cần của Thẩm Phụ đối với cô mà lên đến %.
Kiều Nguyễn cảm thấy những cái này rõ ràng là có trách nhiệm của Thẩm Phụ.
Nếu cậu không đối với cô tốt như vậy thì cô sẽ không thích cậu.
Nghĩ như vậy xong, cô lại cảm thấy mình không thể nói lý.
Trong nháy mắt, cô giống như biến thành một đứa trẻ tâm lý âm u đổ hết tội lỗi lên người Thẩm Phụ.
Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt đó, cô biết, Thẩm Phụ đối với cô cũng không phải ngoại lệ.
Cậu đối với ai cũng là như thế này, chỉ là cô rất ít được đối xử dịu dàng nên một khi có được mới có thể cảm thấy không thể rời đi.
Khó trách đều nói con gái phải phú dưỡng, cô gái nhỏ thiếu tình yêu rất dễ bị một chút ngon ngọt lừa đi.
Xe chạy đến đầu ngõ không vào được, Lý Nguyệt Minh nói muốn xuống xe đưa cô vào lại bị Kiều Nguyễn cự tuyệt: “Không sao, có vài bước thôi, các cậu về trước đi.”
Cô không muốn tiếp tục ở bên cạnh bọn họ, sợ bị bọn họ nhìn ra manh mối, cảm xúc bị kìm nén quá khó chịu.
Thật ra cô rất muốn khóc, nhưng mà lại không khóc được.
Bọn họ môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã. Kiều Nguyễn cảm thấy mình như một vai hề nhảy nhót.
Dì ở cửa hàng tạp hóa chào hỏi với cô nhưng Kiều Nguyễn không nghe thấy, ánh mắt trống rỗng bước lên lầu.
Yêu thầm là chua xót như vậy sao?
Có lẽ chỉ có cô yêu thầm mới chua xót thôi.
Ngày hôm sau đến trường học, Lý Nguyệt Minh lại xin nghỉ.
Cô ấy đã nói với Kiều Nguyễn, mỗi lần các loại lý do hoa hòe loè loẹt xin nghỉ đều chỉ là cô ấy không dậy nổi mà nói bừa.
Kiều Nguyễn nghĩ, có lẽ là hôm nay cô ấy cũng không dậy được.
Vừa đến phòng học, loa của trường học đã thông báo hôm nay giờ thể dục buổi sáng hủy bỏ, đổi thành mở họp.
Trong phòng học một trận tiếng oán than dậy đất, mỗi lần mở họp đều rất lâu, đứng đến mức người đều mệt chết.
Kiều Nguyễn khép lại sách giáo khoa, nhìn cửa phòng học đang bị đám người chen tắc nghẽn thì ngồi lại một chút.
Đợi người bớt đi một chút cô mới đứng dậy.
Vừa đi qua cô đã nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng mắng không kiên nhẫn: “Đ.”
Cô ngước mắt nhìn qua, Giang Diễn đứng bên cạnh cô, có lẽ là cảm thấy đứng gần cô là đen đủi.
Kiều Nguyễn nhìn bên cạnh cậu ta có một khoảng trống to, cô tự lui về phía sau.
Cậu ta chán ghét cô, không muốn tới gần cô, mà cô cũng như vậy.
Cho đến khi xuống lầu tập trung rồi, Kiều Nguyễn mới biết được hôm nay là đại hội phê bình.
Lần trước mấy nữ sinh động thủ đánh cô, một người bị đuổi học, hai người ở lại trường quan sát, còn lại tất cả đều bị mời phụ huynh.
Trường học nhấn mạnh vào chuyện này: “Hiện nay bạo lực học đường không phải là vấn đề của trường học, mà còn là vấn đề của xã hội, từ hôm nay trở đi, phát hiện người nào phạt nặng người đó!”
Nữ sinh trong lớp thường xuyên liếc nhìn, tiếng nghị luận cũng không nhỏ, Kiều Nguyễn nghe được hết.
“Không phải là Kiều Nguyễn đi cáo trạng chứ?”
“Thật quá đáng, cũng không có làm gì cô ta, nghe nói tát có hai cái, nào có nghiêm trọng như vậy, thế mà còn đuổi học.”
“Thật ra tớ cảm thấy Mạc Nhã Nhân còn khá tốt, có nghĩa khí, cậu ấy cũng chỉ là thay Hạ Hồng Uyển bênh vực kẻ yếu, mỗi tội phương thức không đúng.”
“Trước kia tớ còn cảm thấy Kiều Nguyễn bị các cậu ấy bắt nạt rất đáng thương, bây giờ cảm thấy người đáng thương tất có chỗ đáng giận.”
“Được rồi, nói nhỏ chút, đừng để cậu ta nghe thấy được.”
“Nghe thấy thì nghe thấy.”
Bọn họ quay đầu lại nhìn thoáng qua lại phát hiện đương sự thờ ơ, không có chút phản ứng nào.
Tiết đầu tiên là tiết của giáo viên chủ nhiệm, sau khi vào phòng học, thầy lấy ra một tờ danh sách.
Lớp họ một tháng đổi chỗ một lần, hiện tại vừa tròn một tháng.
“Hôm nay đổi vị trí.” Thầy đưa danh sách cho lớp trưởng, “Các em dựa theo tên phía trên điều chỉnh chỗ ngồi đi.”
Chỗ ngồi lần này là để phân tán toàn bộ những học sinh hư.
Có thể vào lớp thì thành tích cũng không kém, chẳng qua là không chịu học.
Cho nên chủ nhiệm lớp hy vọng bầu không khí học tập của những học sinh giỏi có thể cảm hóa bọn họ.
Kiều Nguyễn nhìn tên trên mặt giấy, cô ngồi bên cạnh Giang Diễn.
Mọi người xem sơ đồ chỗ ngồi thì đều cười nhạo.
Chủ nhiệm lớp không biết bọn họ đang cười cái gì, yêu cầu bọn họ trật tự điều chỉnh chỗ ngồi.
Kiều Nguyễn thậm chí có thể cảm giác được tay mình vẫn luôn run run kể từ khi ngồi bên cạnh Giang Diễn.
Vì thế vừa tan học, cô đã đến văn phòng thầy chủ nhiệm hy vọng có thể đổi chỗ ngồi cho cô.
Chủ nhiệm lớp nói lời thấm thía khuyên cô: “Thầy biết Giang Diễn là học sinh kém, nhưng thầy không muốn từ bỏ bất cứ một học sinh nào, em chăm chỉ như vậy, dần dà cậu ấy nhất định sẽ được em kéo lên.”
“Được rồi, sắp vào lớp rồi, về phòng học đi.”
Kiều Nguyễn tay trái gắt gao bóp cánh tay mình, từ trong văn phòng ra, cô ngước lên nhìn không trung âm trầm.
Những chuyện không tốt liên tiếp cùng nhau xảy ra, cô đột nhiên cảm thấy, cuộc đời dường như cũng chỉ như vậy.
Trở lại phòng học, cô cúi đầu đi đến ngồi xuống chỗ mình.
Rõ ràng trước đây Giang Diễn ngồi cuối lớp ngày nào cũng ngủ, vậy mà bây giờ lại hiếm thấy đang đọc sách.
Kiều Nguyễn rút ra một quyển sách luyện tập toán, cô chỉ có thể liều mạng làm bài để dời đi lực chú ý của mình.
Viết được một nửa thì ghế bị đá một chút.
“Này.”
Nghe thấy giọng nói, cô theo bản năng run lên, ngước mắt nhìn qua.
Giang Diễn cà lơ phất phơ ngồi ở đó: “Cho tôi mượn cái bút.”
Kiều Nguyễn từ túi đựng bút lấy ra một cái bút đưa cho cậu ta.
Cậu ta mở bút, hỏi cô: “Đứng đầu toàn trường, có thể hỏi cậu một vấn đề không.”
Cô gật gật đầu, đôi mắt trước sau không dám nhìn cậu ta.
Giang Diễn viết lên áo khoác cô một từ đơn: idiot.
“Có thể dịch từ này giúp tôi không?”
Kiều Nguyễn nhìn thoáng qua, duỗi tay đè lại nơi đó, vùi đầu thấp đến mức sắp dán lên mặt bàn.
Giang Diễn tới gần bên tai cô, giọng nói mang ý cười: “Biết tôi chán ghét cậu thế nào không?”
Kiều Nguyễn cắn chặt môi dưới đến bật máu khiến vị sắt tràn ngập khoang miệng.
Giang Diễn rũ mắt, nhìn vết máu trên môi cô thì thu lại ý cười, ngồi thẳng lại thân mình, quay về chỗ ngồi.
Ném trả cây bút, cậu ta lấy cặp sách bước đi.
Không sao.
Kiều Nguyễn ở trong lòng an ủi bản thân mình, còn có một năm nữa là thi đại học, thi xong là cô có thể rời khỏi thành phố này.